Hiển thị các bài đăng có nhãn Đảo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đảo. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Ra Phú Quốc tắm suối

Những ngọn núi trùng điệp trên đảo phủ đầy cây xanh, tạo ra những dòng suối trong veo, ngày đêm róc rách… Mùa mưa về, suối ào ào chảy…

Phú Quốc có nhiều con suối nổi tiếng và hoang sơ, như: suối Đá Bàn, suối Tiên, suối Hang, suối Tranh, suối mơ… Trong đó, có 2 con suối là suối Tranh và suối Đá Bàn được nhiều du khách biết đến nhờ đường đi dễ dàng…

Phú Quốc không chỉ hấp dẫn du khách bởi tiếng rì rào của sóng biển, mà còn có cả tiếng róc rách của suối. Những dòng suối trong lành, mát lạnh có sức hút kỳ lạ. Cây rừng bao phủ khoảng 70% diện tích, đảo Phú Quốc (Kiên Giang) giữ được mạch nước ngầm cung cấp cho cư dân trên đảo.

Từ thị trấn Dương Đông, suối Đá Bàn nằm về hướng Bắc, còn suối Tranh nằm về hướng Nam. Theo đường nhựa về hướng Hàm Ninh, suối Tranh nằm bên trái, cách thị trấn khoảng 5 km. Vào cổng chào rộng lớn, xuống xe đi bộ chừng 200 m, du khách có thể chạm vào chốn hoang sơ của núi rừng. Cây xanh che mát cả lối đi, ôm dòng suối vào lòng.

Đang vào mùa hạn nhưng suối Tranh vẫn róc rách nước. Dòng suối chạy dài khoảng 15 km, bắt đầu từ đỉnh của dãy núi Hàm Ninh. Suối len lỏi qua nhiều trảng tranh trên đường đi nên cái tên của suối có từ đó. Những người yêu thiên nhiên và vẻ đẹp hoang sơ thì lý giải rằng, suối uốn lượn lúc ẩn lúc hiện trên những gềnh đá, dưới những tán cây xanh trông như một bức tranh vẽ nên gọi tên suối Tranh, ca ngợi vẻ đẹp của nó.

Nằm trên đảo du lịch, con suối vẫn giữ được nét thuần khiết hoang sơ. Lối đi cặp bờ suối là lối mòn chỉ có đất và đá núi, không có một mảng xi măng, bê tông nào xen vào. Độ dốc thấp, người khám phá suối tranh không có cảm giác mệt. Thỉnh thoảng có vài con dốc đứng, đá lát tự nhiên tạo nên những bậc tam cấp đi rất dễ dàng.

Con đường đồng hành cùng con suối dưới tán rừng tự nhiên, du khách không bị một cảm giác lạc lõng dù chỉ đi một mình để tận hưởng vẻ đẹp của suối. Nếu có một người bạn đồng hành, không gian suối Tranh sẽ càng lãng mạn hơn. Con đường mòn đủ để hai người dìu nhau bên bờ suối.

Tiếng chim hót líu lo, tiếng róc rách có khi lại ào ào của dòng suối như một bản tình ca êm đềm, hòa hợp giữa con người với thiên nhiên. Vì vậy, khám phá suối Tranh, du khách không nên đi theo đoàn mà hãy chọn cho mình một cách khám phá riêng với thời gian không hữu hạn. Như thế mới tận hưởng được thiên nhiên suối Tranh bằng tất cả các giác quan của mình.

Suối Tranh chảy qua nhiều địa hình, vị trí hiểm trở tạo nên những con thác, những hồ nước sâu. Khoảng 30 phút đi bộ, du khách được đến với một ngọn thác cao khoảng 2m. Dưới chân thác, nước đọng lại như một cái hồ, sâu khoảng 1-1,5m đủ để du khách vùng vẫy.

Một việc làm đầu tiên cho những ai đến đây là cởi phăng đồ đạc nhảy vào dòng suối mát lạnh. Tại đây có nhiều ngõ ngách, lô nhô đá nên du khách có thể tựa lưng vào vách đá để cho nước mơn trớn, xua tan những mệt nhọc, ưu phiền của cuộc sống. Dòng suối mát lành như gột rửa bụi trần ai. Vượt lên những con thác, suối Tranh mở ra một không gian khác, mới lạ. Đó là hang động. Cửa hang cao hàng chục mét, rộng hàng trăm mét gợi trí tò mò của du khách.

Các tour đến Phú Quốc chỉ hạn hữu thời gian khám phá suối Tranh trong vòng một giờ, đủ để du khách khỏe đặt chân đến con thác đầu tiên chứ không đến được những hang động này.

Suối Tranh rất chiều lòng du khách nên cũng có nhiều khoảng trống, phiến đá rộng phục vụ những nhóm người khám phá. Sinh hoạt tập thể, thưởng thức các món “nướng mọi” ngay bên bờ suối thì còn gì bằng. Tắm suối hả hê, nhấp một ngụm rượu sim rừng ấm với một miếng hải sản vừa nướng nóng hổi, du khách “quên cả lối về”, có khi lại muốn “ở luôn nơi này”.

Thế đấy, suối Tranh tạo cho du khách nhiều cung bậc để yêu thương, để trân trọng. Chỉ có thiên nhiên hoang sơ mới làm được điều đó và mong rằng không có sự can thiệp nào quá trớn của con người làm mất vẻ quyến rũ của dòng suối này. Hãy để dòng suối dịu dàng vốn có của nó để du khách đến với đảo này có dịp làm chuyện ngược đời, ra Phú Quốc… tắm suối!

Du lịch, GO! - Theo Phuquocquetoi, internet

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

Kỳ nghỉ yên bình ở Hòn Ông

Trời miền Trung những ngày tháng hai nắng vàng óng ả nhưng không gay gắt bởi gió biển ùa vào mơn mởn, chúng tôi phải mất gần 3 tiếng đồng hồ để chạy xe từ Nha Trang mới đến được cảng Đầm Môn rồi từ đó lên tàu để ra hòn đảo xinh đẹp nằm trong khu vực vịnh Vân Phong có tên Hòn Ông.

Là ngày cuối tuần nhưng tàu ra đảo chẳng có nhiều khách. Anh lái tàu bảo Hòn Ông này rất hiếm có du khách Việt ra ở mà đa số là khách Tây. Khách Tây thì họ đi đến xứ ta để nghỉ dài ngày nên chẳng cần phải đến cuối tuần mà ngày nào họ cũng có thể đi được. Lắc lư trên tàu chừng 20 phút, chưa kịp ngắm hết vẻ đẹp của biển trời nơi tàu đi qua thì đã đến đảo. Anh chàng receptionist tôi gọi ra book phòng kiêm luôn doorman niềm nở ra tận tàu đón, phụ chúng tôi mang hành lý vào phòng.

Nếu ai đó tìm một nơi tiện nghi có máy lạnh, tivi, internet, tủ lạnh, hồ bơi hay club nhạc nhẽo... gì đó thì đây chẳng phải là nơi để đến.

Phòng ở nơi đây chỉ là nơi để ngủ với những tiện nghi đơn giản nhất là cái giường có giăng mùng & cái mền nỉ... cùng cái phòng tắm đơn giản nho nhỏ có chừa mấy ô thông gió mà khi tắm thì gió lồng vào lạnh tê tái.

Cả đảo có chừng hai chục ngôi nhà lá là phòng ngủ được bố trí rải rác nằm ẩn mình dưới những rặng dừa xanh, những bụi tre bụi trúc lao xao lả lơi theo chiều gió... Đơn giản chỉ có vậy nhưng tôi rất thích, tôi thích bởi nó thật sự phù hợp với hòn đảo, thích vì nó thật yên bình, trong lành tĩnh mịch. Du khách Tây ở đây cũng toàn người có tuổi nên ai nấy cũng nhẹ nhàng rất khẽ khàng... chẳng nghe tiếng la hét "dzô dzô, ra ra" như những nơi tôi đã có dịp đi qua...

Biển ở đảo bao giờ cũng đẹp & tôi đã có một buổi chiều lặn ngụp với làn nước trong veo mát lạnh nơi này thỏa thích. Hoạt động cứ diễn ra theo một vòng: tắm biển, nằm dài trên ghế phơi nắng, đọc sách hay chợp mắt ngủ gì đó rồi lại nhảy xuống biển bơi tiếp... Và sau đó về phòng tắm rửa thay đồ rồi lang thang ra cầu cảng, ra quầy bar nho nhỏ ở góc đảo chờ đợi để ngắm hoàng hôn tím ngắt trên đảo ở phía chân trời.

Đây là lần thứ ba trong đời tôi được ngắm hoàng hôn đẹp như vậy. Lần đầu là ở đền Tanah Lot bên Bali, lần thứ hai là buổi chiều hoàng hôn vàng rực đã khiến tôi ngất lịm vì vẻ đẹp của nó ở đảo Boracay & hôm nay là ở nơi đây - hòn Ông xinh đẹp này.

Hoàng hôn ở đảo không kéo dài lướt thướt mà trôi qua rất lẹ... phía xa xa, nơi cuối chân trời ở những rặng núi nghiêng nghiêng kia mặt trời từ tự hạ xuống. Bầu trời chuyển từ vàng sang tím rồi đỏ hồng cùng với những đốm mây trắng gợn xa xa làm cho cảnh hoàng hôn cứ như tranh vẽ... cả đảo lúc này chìm ngập trong màu của hoàng hôn...

Không có lựa chọn nào khác cho ẩm thực ngoài nhà hàng trên đảo nhưng nếu muốn dùng bữa trưa hay tối thì phải book trước chứ không phải lúc nào cũng có thức ăn sẵn. Giá cho bữa ăn trưa mỗi người là 12$ còn bữa tối là 15$ theo thực đơn còn bữa sáng được miễn phí. Ban ngày nếu muốn ăn ở biển Sơn Đừng thì có thể thuê thuyền qua đó ăn cũng rất ngon. Phải nói là nhân viên phục vụ ở đây rất dễ thương và thân thiện, miệng luôn tươi cười & cảm ơn rối rít... chúng tôi gọi thêm đồ ăn vì buổi chiều tắm biển đói quá, phần ăn không đủ no. Vậy là được phục vụ thêm nhưng miễn phí không tính tiền!

Buổi tối ở hòn Ông yên ả vắng lặng lắm! Quán bar nho nhỏ trên đảo không có nhạc, chỉ có tiếng gió rì rào, tiếng những nhánh lá dừa đưa mình theo gió đêm kêu xào xạc & tiếng những chiếc tàu cá ngoài khơi xa kia thi thoảng vọng vào.

Do điện sử dụng trên đảo là máy nổ nên việc sử dụng điện cũng rất hạn chế. Trong phòng chỉ có những bóng đèn nhỏ trên đầu giường cho khách nằm đọc sách rồi thêm cái đèn ở phòng tắm & một cái nữa gọi là bóng chính ngay cửa ra vào. Dọc đường đi đèn cũng rất ít chỉ đủ soi đường để bước... Nằm trong phòng, tôi thả mùng, bật đèn đọc trên đầu giường & chìm mình trong câu chuyện của cuốn sách mang theo... tôi ngủ một giấc ngon lành nhưng trước lúc ngủ đã không quên để đồng hồ báo thức sớm mai 5h dậy đi ngắm bình minh...

5h sáng tôi dậy, theo chỉ dẫn của tấm bản đồ lấy từ nhân viên trên đảo, chúng tôi bắt đầu men theo những vạch sơn chỉ dẫn hướng về tảng đá trên cao nhất của đảo để ngắm bình minh.

Hòn Ông nằm không xa nơi ngắm mặt trời mọc trời mọc đầu tiên ở Việt Nam là Mũi Điện, Phú Yên nên nơi đây theo tôi cũng là điểm ngắm bình minh tới sớm nhất... Đường đi quanh co, buổi sáng tờ mờ nên chúng tôi phải dùng đèn pin để tìm dấu chỉ đường là vạch sơn màu đỏ nhỏ xíu được quệt lên các tảng đá hay thân cây trên đường. Sau 30' xuống dốc lên dốc, cuối cùng chúng tôi cũng đã trèo lên được tản đá cao ấy để chờ đón mặt trời nhú lên nơi biển đông xa xa...

Những sớm mai tôi ở trên đảo trời có nhiều mây nên bình minh tôi ngắm được không hoàn hảo như việc ngằm hoàng hôn tím tôi được thưởng thức lúc chiều tà. Cảm giác lành lạnh của sớm mai giữa biển đảo mênh mông khiến con người ta thấy mình thật dễ chịu, từng làn gió biển thổi xốc vào thật lạnh nhưng trong lành biết mấy... tôi tranh thủ ráng mà hít những hơi dài của khí trời nơi đảo vắng hòng để dành mà thở cho những ngày trở về với Sài phố náo nhiệt ồn ào.

Sớm mai trời mây mù thế nhưng bình mình lên thì trời lại nắng vàng rực rỡ... biển bắt đầu xanh biếc làm cho ai không thích tắm cũng phải mủi lòng... Rồi lại tắm, tắm chán chê lại ngã người trên ghế ngắm biển trời, nhấm nháp ly cafe, thả hồn theo từng trang sách... cứ vậy mà tôi tiếp tục tận hưởng quà tặng của thiên nhiên dành cho hòn đảo hoang sơ không lãng phí từng phút giây nào.

Rồi cũng đến lúc trở về, chia tay hòn Ông hoang sơ xinh đẹp & lòng hứa sẽ quay lại. Đường đi có xa xôi đó, nơi này với nhiều người là chán ngắt nhưng tôi lại thích... bởi tôi yêu chốn yên bình tĩnh lặng nơi đó, tôi thích cái bình dị gần gũi thiên nhiên của hòn Ông, tôi muốn mình được ngồi ngắm màu tím chiếu bên cầu cảng nơi ấy & nhất định phải xem lại cho được cảnh bình minh của ánh mặt trời rực rỡ & hoàn hảo vào sớm mai của một ngày không vướng mây che.

Du lịch, GO! - Theo 24h

Đảo của đảo

Tôi thường gặp mấy “ông tây”, khi đến Hải Phòng họ đều chỉ vào bản đồ có chữ “Việt Hải Village”. Cái địa danh mỗi năm thu hút hơn 10 nghìn lượt khách du lịch “tây” đến thăm, nhưng lại chẳng mấy du khách Việt biết tới ngoài mấy gã ưa lãng du.
Đó là xã Việt Hải thuộc huyện Cát Hải (Hải Phòng) - một nơi kỳ lạ với những con người kỳ lạ.

“Nàng công chúa ngủ trong rừng”

Đó là mỹ từ mà khách du lịch nước ngoài trìu mến truyền tai nhau sau những chuyến khám phá Việt Hải. Thật lạ là “nàng tiên” này lại nằm ngủ gần chốn phàm đến vậy, chỉ cách thị trấn du lịch Cát Bà hơn 10km đường chim bay.

< Bên giếng nước cổ.

Theo địa giới hành chính thì Việt Hải được gọi là xã với diện tích 86,25km², còn theo chỉ giới địa lý thì nó là một thung lũng nằm trong vùng lõi của Vườn quốc gia Cát Bà - khu dự trữ sinh quyển thế giới. Cái rẻo đất này nằm lọt thỏm giữa biển khơi, bao bọc bởi núi cao và rừng già của vườn quốc gia nên trở thành một ốc đảo tách biệt với phần còn lại của Cát Bà. Chính vì vậy, Việt Hải còn được người ta gọi là “đảo của đảo”.

Nhận lời đưa tôi thăm Việt Hải, anh bạn vốn là dân thổ địa ở Cát Bà cho biết: Để tới được Việt Hải có hai con đường, một là đường biển xuất phát từ bến Bèo (thị trấn Cát Bà), đi tàu mất khoảng 45 phút. Con đường thứ hai là xuyên qua Vườn quốc gia Cát Bà, lội bộ đường rừng khoảng 8 giờ. Chiếc thuyền gỗ gắn máy phành phạch len lỏi qua những mỏm đá lô xô nơi vịnh Lan Hạ quanh năm nước xanh biếc đưa chúng tôi tiến tới xã Việt Hải.

Tới rồi. Chiếc thuyền cập mạn vào cầu tàu khá kiên cố nối với con đường trải nhựa khiến nhiều người có cảm giác về một xã đảo được đầu tư và... chẳng có gì đặc biệt. Tuy nhiên, điểm đặc biệt là con đường với tổng chiều dài 4,8km mà chúng tôi vừa đặt chân lên là không có một nhánh nào đâm ngang, không thể gọi là đường liên xã, liên huyện vì nó chẳng nối với con đường nào khác.

Bác chủ thuyền đồng thời cũng là xe ôm chở chúng tôi đi tham quan Việt Hải kể: “Ngày xưa (cách đây khoảng 10 năm), ở Việt Hải chưa có đường nhựa như bây giờ. Cái hang mà mình vừa phóng xe máy qua là hang... tụt quần. Sở dĩ có cái tên này là vì hang luôn luôn ngập nước nên người đi qua phải cởi quần áo đội lên đầu cho khỏi ướt.

Có lần, mấy bà đi chợ từ đầu hang này sang, phía bên kia có mấy vị cán bộ huyện đang trên đường vào xã. Họ gặp nhau giữa hang, quá bất ngờ cả hai phía đều kêu “ối” thẹn thùng, còn quần áo đội trên đầu thì rơi tõm xuống nước”. Có lẽ đó chỉ là câu chuyện mà người Việt Hải bịa ra cho vui, nhưng mới cách đây 10 năm mà nghe xa xôi quá.

Chợt nhớ Vũ Minh Thọ - người từng được bình chọn là một trong 11 hướng dẫn viên du lịch giỏi nhất thế giới - có lần nói với tôi: Mới chỉ 10 năm trước thôi, cảnh vật và con người Việt Hải vẫn mang nét thuần phác, hoang sơ hút hồn bất cứ ai một lần ghé qua. Thung lũng nằm gọn giữa bốn bề rừng cây, núi đá của Vườn quốc gia Cát Bà, điểm xuyết là những ngôi nhà tường trình bằng đất, lợp mái lá nằm dựa lưng vào triền núi của người dân như cảnh trong những bộ phim cổ trang Châu Á.

Ngày nay ở Việt Hải nhà ngói, nhà mái bằng đang dần thay thế nhà mái lá khiến những người làm du lịch như Thọ tiếc rẻ. Tuy vậy, người ta cũng hài lòng vì Việt Hải vẫn cơ bản giữ được nét hoang sơ, hữu tình. Những loài hoa, cỏ dại vẫn mọc chen lối, tỏa hương thơm ngát khắp thung lũng. Cheo leo trên những đỉnh núi bao quanh, bóng những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi vẫn vươn cành lá trùm lên khắp xã đảo trong những buổi chiều tà.

Vận động phụ nữ trên đảo cùng đẻ... một năm


< Người Việt Hải vẫn giữ lối sống giản đơn như bao đời nay.

Sống giữa một “ốc đảo” tách biệt nên người Việt Hải cũng có những điểm thật lạ lùng. 60 hộ dân với hơn 200 nhân khẩu quần cư nơi đây vẫn tự cấp, tự túc lương thực - thực phẩm và nguồn thu nhập chính của họ dựa vào “săn bắt, hái lượm” những sản vật từ rừng. Dù sống giữa biển cả, nhưng chẳng người nào ở Việt Hải biết nghề đi biển. Cá họ kiếm được lại chủ yếu ở mấy chiếc đầm quanh đảo. Rất kém cỏi trong việc tiếp cận cơ chế thị trường, người Việt Hải ngày nay cứ như thờ ơ trước câu đánh giá: “Việt Hải là một trong những xã nghèo nhất TP.Hải Phòng”.

Thế nào là nghèo khổ? Dù tôi đã đem hết kiến thức ra trả lời, nhưng vẫn nhận được cái lắc đầu của ông Nguyễn Văn Nghiệp - một lão nông Việt Hải. Ông Nghiệp đưa ra một ví dụ sinh động: “Tôi vốn sinh ra ở Hà Nội, sau bao biến cố cuộc đời trở thành một gã giang hồ lang thang khắp chốn. 40 năm trước, tôi dừng chân ở cái nơi heo hút này rồi lấy vợ, sinh con. Cậu bảo thế nào là khổ? Ở đây không bao giờ lo đói vì trên rừng không thiếu quả cây, cánh đồng phì nhiêu dưới chân núi, cá tôm ngay dưới mấy đầm... Còn không khí ở đây thì tuyệt, tôi năm nay 78 tuổi rồi, vẫn sáng sáng chạy bộ 5km, 40 năm không một lần phải dùng đến một viên thuốc. Thế là chúng tôi sướng chứ!”.

Có lẽ quen “sướng” rồi nên bất cứ cái gì liên quan đến “khổ”, người Việt Hải đều ngại. Sinh con, đẻ cái là một cái “khổ” nên ở Việt Hải người ta rất ngại đẻ. Dân quá ít, người ta lại không chịu đẻ trong khi là xã tách biệt hẳn với các địa phương khác nên mới có chuyện chính quyền vận động các phụ nữ... đẻ cùng năm để các cháu mới sinh ra có thể học cùng một lớp. Chuyện thật như đùa này được chính Chủ tịch UBND xã Nguyễn Văn Lợi xác nhận một cách rất nghiêm túc: “Đó là chủ trương của chính quyền xã”.

Dân không... chịu đẻ, chỉ có các cô giáo ở Trường Tiểu học Việt Hải là khổ (Việt Hải không có trường THCS và THPT, các cháu học xong tiểu học được đưa vào Trường nội trú Đồ Sơn - Hải Phòng học theo tiêu chuẩn xã đảo đặc biệt khó khăn). Cô Phạm Thị Thúy Ngọc - hiệu trưởng - cứ than ngắn thở dài: “Chỉ mong người dân... đẻ để chúng tôi có học sinh dạy, chứ cả trường chỉ có 20 học sinh chia đều cho các lớp từ 1 đến 5. Mỗi khi lên lớp, nhìn khắp các dãy bàn chỉ có vài học sinh cũng buồn lắm”.

Nghe câu nói này của cô Ngọc, tôi chợt bật cười khi nhớ lại mới ít phút trước, Chủ tịch UBND xã Nguyễn Văn Lợi khoe thành tích mà mặt buồn rười rượi: “Xã vừa được nhận bằng khen lần thứ hai của huyện vì thành tích 5 năm liền không có người sinh con thứ ba”. Ở Việt Hải quả thật có nhiều sự lạ đời. Dân số 10 năm qua ở đây không tăng mà lại có xu hướng giảm, trường tiểu học xã đang đứng trước nguy cơ không có học sinh.

Voọc Cát Bà từng là “món ăn” không mấy hấp dẫn

< Khách Tây leo núi.

Ngày nay, người Việt Hải dần quen với cảnh những đoàn du khách nước ngoài từ rừng đi tới, từ biển đi vào ngắm cảnh, xì xồ bàn tán, giơ máy ảnh chụp từ cảnh núi rừng đến căn bếp nhà họ. Bằng chứng là theo báo cáo của UBND xã, năm 2011 Việt Hải đón 12.000 lượt khách, từ đầu năm đến nay có hơn 7.000 người nước ngoài đến du lịch. Nhưng, tiếc thay, báo cáo đó chẳng có dòng nào nói về khách du lịch Việt.
Người nước ngoài đến Việt Hải nói chuyện bằng nhiều ngôn ngữ, nhưng dù là tiếng Anh, Pháp, Đức... có một từ mà khi khách phát ngôn ra, người bản địa đều hiểu là từ “Cat Ba vooc”.

Con voọc Cát Bà là loài linh trưởng quý hiếm, trên toàn thế giới chỉ ở Vườn quốc gia Cát Bà mới có. Chúng hiện chỉ còn khoảng 50 cá thể nên đang nằm trong danh sách 10 loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng cao nhất thế giới. Phần đông các vị khách nước ngoài tới Vườn quốc gia Cát Bà, lặn lội vượt hàng chục cây số, xuyên qua rừng rồi ra Việt Hải đều mong muốn một lần được nhìn thấy voọc Cát Bà ở đâu đó trên ngọn cây.

Nhắc tới loài voọc Cát Bà nay đã nổi tiếng khắp thế giới, ông Nguyễn Văn Nghiệp bảo: “Cách đây 30 năm, loài này sống đầy ở Việt Hải, chúng kéo từng đàn xuống ăn trộm ngô, khoai của chúng tôi. Khi đó, thỉnh thoảng chúng tôi mới “làm vài con” vì chẳng mấy ai khoái món thịt khỉ hôi rình, trong khi sơn dương, nai, hoẵng cứ tràn ngập ra đấy...”. Nói đến đây, ông Nghiệp thở dài: “Nào có ai biết đấy là loài quý hiếm đến vậy? Đến gần 10 năm nay, tôi chẳng thấy bóng dáng con voọc nào”.

< Khách du lịch đến thăm xã Việt Hải (Cát Hải).

Lối sống tự cấp tự túc, dựa vào rừng ở Việt Hải rồi cũng phải đến lúc thay đổi. Người Việt Hải bao năm qua sống dựa vào rừng, nhưng cũng tàn phá rừng quá mức. Được thiên nhiên ban tặng phong cảnh đẹp, nhưng bao năm qua người dân khá thờ ơ với ngành công nghiệp không khói - du lịch. 10 năm qua, Việt Hải đón hàng chục nghìn lượt khách, nhưng cách “làm du lịch” của người dân mới chỉ dừng lại ở việc bán vài gói mì tôm, chai nước lọc.

Mấy năm gần đây, vài hộ năng động nhất xã đứng ra nhận hợp đồng đưa khách tham quan, ăn nghỉ tại miền quê “đảo của đảo”. Bộ đội biên phòng Hải Phòng cũng vừa triển khai mô hình phát triển du lịch cộng đồng gắn với phát triển bền vững ở đây. Khách du lịch đến Việt Hải ngày càng đông, nhưng hy vọng “nàng công chúa ngủ trong rừng” sẽ không vì thế mà phai mờ nhan sắc. Tiếc thay, điều này quả là không dễ dàng gì...

Du lịch, GO! - Theo Việt Hoà (Laodong)

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Chùa Hải Tạng: ‘Bậc thầy’ kiến trúc phong thủy

Chùa ở thế phong thủy lý tưởng, tọa lạc sát chân núi phía Tây của Hòn Lao thuộc Cù Lao Chàm, lưng tựa núi, mặt tiền xoay hướng Tây – Tây Nam nhìn thẳng núi Bà Mộc như thể hòn xôi án ngữ.

Chùa Hải Tạng ở vào vị thế lý tưởng, bởi sự thông thoáng, tiền hậu, tả hữu phân minh. Theo truyền thuyết, các cây cột được làm từ ngoài Bắc đem về làm một chùa nào đó trong Nam nhưng khi về đến Cù Lao Chàm vì trời tối nên phải neo ghe nghỉ lại. Sáng ra, ghe kéo neo đi tiếp, nhưng thật lạ lùng, biển tự dưng sóng dậy, ghe cứ xà quần, tới lui lòng vòng không đi ra khỏi Lao. Sau có người trong đoàn lên cúng xin keo mới biết dàn cột này phải để lại dựng chùa cho Cù Lao Chàm không được đem đi. Vì thế chùa dựng lên lấy tên là Hải Tạng. Hải là biển, Tạng là kinh, ý nói Chùa là nơi hội tụ kinh tạng mênh mông như biển. Một ý khác là Kinh tạng của Nhà Phật đây được hội tụ từ mọi con đường trên biển.

Lịch sử Hội An có ghi, chùa được xây dựng vào năm Cảnh Hưng thứ 19 (1758) ở vị trí cách nơi này khoảng 200m về hướng đông bắc, sau vì do bão làm hư hại nặng và để thuận tiện cho các tín đồ đến hành lễ nên vào năm Tự Đức nguyên niên (1848) chùa dời về vị trí hiện nay.

Ngay dưới chân là đồng ruộng, khu dân cư và mờ xa về đất liền là Đô thị cổ Hội An. Phía Nam có khoảng trống gió lùa trải dài qua Rừng Cấm (nay là Xóm Cấm) đưa hơi nước từ Hòn Nhờn lướt qua trước mặt thổi lên khu dốc Chùa.

Lưu truyền, trước đây khu này rừng rậm có nhiều trăn, rắn độc. Vì thế, để an toàn, tường thành bao bọc xung quanh chùa được xây bằng đá, cổng tam quan phía trước gồm 3 lối vào, tam quan tạo dáng vòm, mái lợp ngói âm dương và đắp nhiều con giống.

Toàn bộ tam quan cao 5m, rộng nhất 1,5m, dài 6m. Kề ngay đấy là 4 trụ biểu, trên chóp trụ có khối hình hoa sen cánh lật… Dù thiên nhiên khắc nghiệt, lại phải đương đầu với nhiều trận cuồng phong hàng trăm năm qua nhưng đến nay, công trình chính vẫn vững vàng, bề thế.

Tuy nhà Tây đã bị sập hoàn toàn, nhà Đông còn lại phần kiến trúc chính nhưng toàn bộ di tích vẫn toát lên vẻ hào sảng uy nghiêm hiếm thấy ở các di tích khác. Chính điện lợp ngói âm dương, bờ nóc, bờ hồi đắp nổi nhiều đường nét uốn lượn mềm mại, uyển chuyển tạo cảm giác nhẹ nhàng.

Lùi vào mái hiên khoảng 2,5m là hệ thống cửa (thường khép kín), thượng song hạ bản, gồm 3 bộ, mỗi bộ 4 cánh ngăn không gian bên ngoài với không gian nội thất. Toàn bộ nếp nhà chính này có hệ vì kèo kết cấu kiểu “chồng rường giả thủ” chia làm 3 lòng.

Việc mở rộng diện tích ở đây được sử dụng biện pháp tăng thêm lòng nhà bằng cách tăng cường hệ liên kết các cây rường, cột cái, cột quân và giả thủ trong thế đỡ thẳng lên đòn tay (hoành), lòng 3 của mái trước được ngăn cách bởi hệ thống cửa tạo thành mái hiên. Với lối kiến trúc này, cộng với liên kết ngang gồm 4 vì (vài) chia làm 3 gian, tạo cho không gian nội thất của chùa thông thoáng, vừa có chiều cao, vừa có chiều sâu và mở rộng.

Du lịch, GO! - Theo Lâm Anh (Tienphong)

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

Khám phá đảo Hòn Khô ở Bình Định

Có bờ biển dài 134km với gần một nửa số huyện, thành phố giáp biển Bình Định được thiên nhiên ban tặng vô số những thắng cảnh và bãi biển đẹp với hàng chục bãi tắm lớn, nhỏ, có những bãi tắm rộng hàng trăm ha và đa phần còn hoang sơ, chưa được khai thác.

Trong đó có các danh thắng, bãi biển đẹp có nhiều tiềm năng phát triển mạnh loại hình du lịch biển như: biển Quy Nhơn, Ghềnh Ráng, Quy Hòa, Bãi Dài, bán đảo Phương Mai, đầm Thị Nại, Cù Lao Xanh, Hải Giang, Nhơn Lý, Eo Gió, Phú Hậu, Trung Lương, Vĩnh Hội, Tân Thanh, Mũi Vi Rồng – Tân Phụng, Lộ Diêu, Hoài Hương, Tam Quan Bắc…

Hầu hết các bãi biển nơi đây đều còn hoang sơ, cát trắng mịn thoai thoải, nước biển trong xanh và tràn ngập ánh nắng. Các bãi tắm đẹp phân bố nhiều nhất là ở khu vực TP. Quy Nhơn và vùng phụ cận, rất thuận lợi cho việc lập quy hoạch và đầu tư xây dựng thành các cụm, tuyến du lịch khám phá biển đảo.

Theo chuyến lữ hành, chúng ta có một ngày đến đảo Hòn Khô, xã Nhơn Hải, TP. Quy Nhơn, cách đất liền chừng 20 hải lý. Đảo nằm tách biệt, là một điểm du lịch rất mới và lạ lẫm với nhiều du khách. Gọi là Hòn Khô là bởi đảo chẳng có gì ngoài mấy dãy núi đá cheo leo, khô khốc ngoi trên biển. Trên đảo, chỉ có duy nhất một ngôi nhà nằm lọt thỏm sau vách núi. Đó là chốn dừng chân của khách xa để uống ngụm nước, đặt lưng xuống cánh võng nghe miên man biển cả mây trời. Vậy nhưng: Hòn Khô có 2 thứ độc đáo không thể bỏ qua: ngắm san hô dưới biển và leo núi đá.

Hòn Khô không đủ lớn để chứa những nhà hàng, khu dịch vụ dù là nhỏ nhất. Ấy vậy mà lại có sức quyến rũ lạ kỳ! Hằng năm, đảo vẫn thu hút được một lượng khách đáng kể từ các trung tâm lữ hành, khách sạn. Đảo hoang vắng, trơ trọi. Bốn mùa ở đảo là bốn mùa gió biển thi nhau đùa cợt xô đẩy vào vách đá. Những con sóng bạc đầu lại có vẻ thích thú với việc tạo hình cho đá hơn. Chúng miệt mài đêm ngày chăm chút, tỉa tót khiến đá cũng mềm lòng mà uốn éo, ngả nghiêng.

Hòn Khô thật biết chiều chuộng những đôi chân ưa khám phá mạo hiểm. Nó buộc khách xa phải thở hổn hển trèo hết vách này đến dốc khác để rồi trả công bằng cảm giác khi lên tới đỉnh. Ở đó, người ta mới cảm hết được sự khoáng đạt, bao la của biển cả. Phía xa xa là toàn cảnh TP. Quy Nhơn được thu gọn trong tầm mắt…

Để ra đảo, du khách có thể bơi thuyền thúng hoặc chèo xuồng. Cảm giác chòng chành giữa biển khơi khiến chúng ta vô cùng thích thú.Trước khi cập đảo chừng 500m, chúng ta xuống biển xanh trong vắt để tự mình khám phá dải san hô ngay phía dưới. Mực nước ở đây khá nông, trẻ em từ 8 tuổi trở lên không cần biết bơi cũng có thể ngắm nhìn san hô tại đây. Du khách sẽ bị chinh phục hoàn toàn bởi vẻ đẹp kỳ vĩ, độc đáo của cảnh quan thiên nhiên trên đảo với những phiến đá to và nhẵn thín như là một phần của đảo Hòn Khô.

Tạm biệt dải san hô cũng với những chú cá đầy màu sắc bơi lội tung tăng, du khách bắt đầu đổ bộ vào đảo. Chặng đường phía trước quả gian nan khi núi đó xếp chồng tầng lên nhau, khung cảnh hoang dại cùng vẻ đẹp của biển cả đã thúc đẩy người khám phá leo lên tới đỉnh. Từ trên cao cả một vùng biển bao la ngút ngàn tầm mắt hiện ra. Bên dưới đảo, từng đoàn thuyền đánh cá nuối đuôi nhau tạo thành một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.

Vào mùa biển yên, Hòn Khô lại sở hữu vẻ đẹp quyến rũ hấp dẫn nhiều du khách với bãi cát, rạn san hô sặc sỡ, cỏ xanh mượt như nhung và lạch nước ngọt nứt từ vách đá. Có thể khám phá vẻ đẹp kỹ vĩ, độc đáo của thiên nhiên trên đảo, lại vừa có những phút giây thư giãn tuyệt vời với lặn biển ngắm san hô, hay đi dạo bộ trên đảo… để quên đi những lo toan của cuộc sống. Một ngày trên biển đảo Quy Nhơn thật thú vị!

Ngắm san hô và leo núi đá ở Hòn Khô
Hòn Khô và “Bà Robinson”

Du lịch, GO! - Tổng hợp từ báo Du Lịch, DulichVN, internet

Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2012

Về Phú Quý “săn” nhái đêm

Phú Quý là một huyện đảo thuộc tỉnh Bình Thuận, cách bờ biển Phan Thiết 54 hải lý có những roi cát trắng và biển xanh ngắt. Phú Quý cũng có rất nhiều đảo kỳ lạ ví dụ như “đảo Rắn”.

Thực ra đây là Hòn Đen nhưng vì nổi tiếng là nơi định cư của vô số các loài rắn khác nhau, trong đó có nhiều loài quý hiếm mà chỉ ở đảo mói có. Bên cạnh rắn, dựa vào sự độc đáo của từng đảo mà các đảo của Phú Quý còn có tên Hòn Đỏ với nhiều loại cá có giá trị kinh tế và dinh dưỡng cao. Hay Hòn Trứng với những bãi đá tròn đủ màu sắc… quanh năm lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Và đặc biệt tại Phú Quý có loài cá Nhái. Cá nhái hình dáng giống như cá hố hoặc cá rơm ngoài biển nhưng thân hình tròn cỡ cổ tay người lớn, mỏ cá dài và nhọn, răng rất sắc, có màu trắng xanh, xương cá cũng có màu xanh, ngư dân ở đây gọi là cá nhái nhưng ở nơi khác còn gọi là cá xương xanh.

Loài cá này thường sống ở tầng nước mặt.  Xung quanh đảo Phú Quý-Bình Thuận khoảng 18 hải lý trở ra, ngư dân thường xuyên bắt được cá nhái. Cá nhái Phú Quý có chiều dài từ 0,7 đến gần 1 m, nặng từ 1- 2 kg, có con nặng đến 4-5 kg.

Khai thác

Có rất nhiều cách để bắt cá nhái. Trước kia người dân Phú Quý thường dùng thuyền buồm để khai thác. Nhờ cánh buồm và sức đẩy của gió, ngư dân điều khiển chiếc thuyền chạy với tốc độ vừa phải, kéo phía sau  là một dãy dây câu không có lưỡi, mà thay vào đó là 1 chùm dây bằng nilon, được đánh tơi ra thành nhiều sợi mỏng nhỏ (địa phương gọi là tớt).

Mỗi tớt chiều dài khoảng 15 cm, phần đầu nhuộm màu đỏ, phần còn lại nhuộm màu xanh lá cây. Một đầu tớt cột chặt vào dây cước câu, một đầu thì thả trong nước, khi bị thuyền kéo đi, đầu tớt xòe ra giống như con cá đang bơi. Loại tớt này chỉ câu được duy nhất loài cá nhái (chúng thích ăn cá suốt sống nên khi gặp tớt, sẽ nhầm là con mồi. Sau khi ăn tớt, răng cá sẽ dính những sợi ny lon  nhỏ li ti, không thể nào thoát đi được.

Ngư dân Phú Quý còn dùng cần câu, tìm những ghềnh đá nhô, rồi quăng tớt ra xa (bạt tớt) sau đó cuốn vào để tớt như con cá đang  bơi. Cuốn càng nhanh thì cá ăn càng mạnh, độ dính tớt sẽ cao hơn. Có một thời gian, ngư dân Phú Quý dùng lưới để đi đánh cá nhái và trúng rất đậm. Đã có nhiều người thoát nghèo nhờ nghề đánh lưới nhái.

Chĩa cá

Hiện nay, người dân Phú Quý lại có thêm một cách khai thác mới loài cá này mà hiệu quả gấp nhiều lần các kỹ thuật truyền thống, đó là nghề chĩa cá nhái đêm. Theo lời kể của anh Sáu năm nay vừa tròn 30 tuổi, trú tại thôn Đông Hải, xã Long Hải, là một trong những ngư dân làm nghề này đầu tiên trên đảo thì gốc của nghề này xuất phát từ Nha Trang – Khánh Hòa. Trong một lần đi Nha Trang, anh thấy ngư dân ở đây bắt cá nhái rất đơn giản nhưng hiệu quả cao, vì thế anh quyết tâm học nghề để đưa về Phú Quý.

Phương tiện để hành nghề chĩa cá nhái gồm 1 chiếc thuyền có vỏ bằng hợp kim nhôm dài khoảng 7m, bề rộng 1,2m. Thuyền được gắn máy Kole 15 (hay còn gọi là máy đuôi tôm); 1 cây chĩa có 13 răng dài khoảng 3,5m, lưỡi bằng Inox; 1 chiếc đèn soi đội trên đầu và một số bình điện ắc quy 12V để làm nguồn điện dự phòng trong lúc soi tìm cá. Thời gian đầu để có phương tiện hành nghề, ngư dân chỉ bỏ ra trên dưới 40 triệu đồng nhưng  thời điểm hiện nay phải bỏ từ 60 – 70 triệu đồng, vì đây là nghề mới đang thịnh thành.

Cách chĩa

Thường thì cá nhái xuất hiện quanh năm, rộ nhất từ tháng Giêng đến tháng 8 (ÂL). Điểm đặc biệt của nghề chĩa cá nhái ở Phú Quý là trên thuyền duy nhất có 1 người nhưng phải làm tất cả công việc, từ khâu chạy thuyền cho đến việc tìm kiếm, phát hiện và chĩa cá. Vì thế bộ phận điều khiển thuyền được thiết kế ở phần trước của mũi thuyền, tay lái được thiết kế bằng vô lăng giống như  ôtô, lúc chạy  dò tìm cá, ngư dân đứng trước mũi thuyền, dùng chân điều khiển thuyền chạy với tốc độ nhanh, tay cầm chĩa, đầu đội đèn soi, quay qua lắc lại 1800 như tín hiệu từ ngọn đèn hải đăng để tìm cá.

Nhờ ánh sáng của 2 bóng đèn đội trên đầu có tầm chiếu sáng 10m, trong bán kính đó ngư dân phát hiện cá bằng nhiều cách, có lúc thì gặp cá đang đứng lững lờ sát mặt nước, lúc đó chỉ việc cho thuyền chạy chậm lại và chĩa cá ngay; có lúc chỉ thấy cá quẫy nước từ xa phải lanh tay cúp đèn và cho thuyền chạy nhanh đến địa điểm đoán chừng trước, rồi bật đèn lên tìm cá để chĩa  (lúc đó cá bị động nếu ta cứ chong đèn sáng quá, cá sẽ tẩu thoát mất).

“Làm lâu rồi cũng có nhiều kinh nghiệm, cứ khoảng 10 lần chĩa thì chỉ có khoảng 2 lần sẩy cá, hơn nữa lưỡi chĩa có tới 13 răng nên không trúng răng này cũng trúng răng khác”, anh Võ Minh Thức (24 tuổi) thường trú tại thôn Triều Dương, xã Tam Thanh, có 8 năm làm nghề chĩa cá nhái đêm ở Phú Quý cho biết thêm.

Hiện nay nghề chĩa cá nhái đêm ở Phú Quý đang là nghề hái ra tiền. Những lúc vào vụ mùa, sau một đêm đi chĩa, có thuyền mang về từ 4 – 5 tạ cá nhái tươi đem bán cho thương lái các chợ trên huyện hoặc tàu dịch vụ thu mua, nhiều ngư dân đã phất lên nhờ nghề này.

Món ăn từ cá nhái

Cá nhái ở Phú Quý thịt nhiều, ngọt có màu trắng được các bà nội trợ ưa chuộng vì  nhiều chất dinh dưỡng và có thể chế biến các món ăn ngon như: nướng muối ớt, quấn giấy bạc nướng, kho ngót, nấu canh chua, làm gỏi cá nhái, phơi khô... Nhưng ngon nhất có lẽ là món tái chanh hoặc chấm với mù tạt. Cá nhái còn tươi đem thái thành những miếng mỏng, thịt rất trắng cho vào đĩa tái chanh ăn liền hoặc cho vào tủ lạnh độ chừng 15 phút rồi lấy ra chấm với mù tạt cho tí xì dầu vào, làm thêm vài ly rượu đế là hết ý.  Nếu ai chưa một lần thưởng thức các món ăn chế biến từ cá nhái Phú Quý thì thật tiếc!

Du lịch, GO! - Theo CHÂU THỌ (Bình Thuận Online)

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Lặn đêm ở vịnh đá ngầm

Mùa hè cháy lửa khiến dân tình chỉ muốn nhao cả ra biển để được vẫy vùng và đắm mình trong làn nước mát. Vì thế, khi cô bạn làm bảo tồn đang công tác ở Đà Nẵng đưa ra kế hoạch cắm trại trên đảo hoang và lặn đêm ở vịnh đá ngầm, cả nhóm đã nhất trí ở "cấp độ" cao nhất.

< Chuẩn bị xuống nước.

Xách theo hai cái lều du lịch loại siêu nhẹ và tiện ích, nhóm 5 người rời Hà Nội trong một chuyến xe đêm, nhóm 10 người từ Lăng Cô chạy tới, chúng tôi hội quân với nhóm ở Đà Nẵng vào một ngày đẹp trời.

8g sáng ngày thứ 7, chúng tôi tập trung tại bến thuyền Thọ Quang - đường Điện Ngọc, Sơn Trà, Đà Nẵng. Các bạn ở đây đã chuẩn bị rất chu đáo cho chuyến đi: nào lều, bạt, dây thừng, nào thùng xốp chứa đồ ăn hải sản, nước ngọt, đá cây và "hầm bà lằng" các thứ linh tinh khác để phục vụ cho hai ngày quyết rời xa thành phố, sống kiểu Robinson trên đảo hoang.

< Bến thuyền Thọ Quang.

Đích tới là một hòn đảo mà cả nhóm đã đi tiền trạm ngày hôm trước bằng... ống nhòm, trên con đường trổ qua bán đảo Sơn Trà. Một vịnh biển nhỏ đầy đá ngầm nằm dưới chân bán đảo, cách duy nhất để tiếp cận là đi thuyền. Con đường nằm cao tít phía trên đầu, và trừ phi bạn là một chuyên gia leo núi, còn nếu không, việc tiếp cận vịnh biển bằng đường bộ là điều không tưởng.

Do tàu lớn không vào được gần bờ nên chúng tôi xuất quân bằng thuyền thúng. Con thuyền nhỏ tròng trành, đã khá cũ kỹ nên đi một đoạn đường ngắn nước đã tràn vào qua đáy xâm xấp chân người. Mỗi lần quay lại đón nhóm khác, mấy anh vạn chài lại phải lật nghiêng chiếc thúng để dốc nước ra. Những cảm xúc hồi hộp đầu tiên của chuyến đi hứa hẹn một hành trình thú vị.

< Trên thuyền thúng.

Con thuyền vốn chuyên dùng ra khơi đánh cá, câu mực đêm, hôm nay tạm nghỉ để đưa những vị khách du lịch đi phiêu lãng ở chốn không người. Chúng tôi lênh đênh trên biển gần một tiếng rưỡi, chạy ngang qua khá nhiều bãi biển đẹp như Bãi Bụt, bãi Rạng, bãi Nam và cập bến ở bãi U.

Đó là một bãi biển khá kín gió, nằm khuất hơn so với mỏm Sư Tử - một mỏm đá đẹp nổi tiếng của bán đảo. Đổi lại, bãi U có một rừng mù u và dứa dại xanh um tùm, vài gốc cây bàng vươn mình tỏa bóng, phía hai đầu là những dải đá cuội nhấp nhô, nửa nổi nửa chìm trong làn nước biển trong xanh như ngọc bích.

< Dựng trại trên đảo hoang.

Việc đầu tiên phải làm khi đổ bộ lên đảo hoang là hạ trại. Một nhóm thanh niên được phân công đi tìm nước ngọt và may mắn thay cách chỗ hạ trại không xa là một suối nước khơi nguồn có lẽ từ một mạch nước rất sâu trong núi đang róc rách đổ ra biển. Nhóm ở lại chia nhau dựng lều, chuẩn bị đồ ăn, thức uống. Những cọc gỗ bỏ hoang trong rừng đã được mang về làm cọc trại, bình nước ngọt 5 lít thành “mỏ neo” để giằng dây buộc lều.

Chúng tôi chỉ mất vài phút để dựng lều du lịch, loại lều cực kỳ tiện ích do thiết kế gọn nhẹ và rất thông minh. Vài người lo quét dọn rác quanh khu vực hạ trại, người khác lo bắc bếp nấu nướng vì mặt trời đã sắp đứng bóng, tiếng cười vang rộn khắp nơi. Nhóm khác mang theo búa và dao tiến về khu ghềnh, hí hửng đi đập hàu, ốc vú nàng bám đầy trên mặt đá. Chả mấy chốc, chiếc túi mang theo nặng trĩu, ai cũng nghĩ đến một bữa nhậu tươi và ngon tuyệt đang chờ.

Sau bữa trưa thịnh soạn với tay nghề nấu bếp của mấy cô bạn người Đà Nẵng, chúng tôi tản mát ra khắp đảo, mỗi người lựa chọn một hoạt động mà mình cảm thấy thích thú. Một nhóm rủ nhau trekking vào sâu trong rừng mù u, đơn giản chỉ để nghe tiếng thở nhè nhẹ của rừng cây và tiếng côn trùng kêu lích rích. Người thì lựa gió thả con diều xanh lên trời rồi nằm dài trên bãi cát đọc sách, nghe nhạc và thiu thiu ngủ...

Buổi lặn biển bắt đầu lúc 3g chiều.

Bãi U có một hệ thống đá ngầm, rạn san hô và những dải rong biển khá đẹp. Với những dụng cụ chuyên dụng cho trò lặn biển như mặt nạ, ống thở, chân nhái, áo phao… chúng tôi bơi theo người dẫn đường của biển - người đã thổi bùng ngọn lửa khám phá những bí ẩn dưới đáy biển sâu cho các thành viên trong đoàn. Cả nhóm ra tận góc xa nhất của đảo, thỏa thích vẫy vùng và tìm kiếm những chú cá tung tăng bơi lội giữa đám rong biển. Xung quanh, những chùm hải quỳ nở xòe như hoa, những rạn san hô đĩa xếp tầng lên nhau trông như những cây nấm khổng lồ...

< Nướng vẹm ngay trên bãi biển.

Hoàng hôn buông nhẹ trên đường chân trời. Những người vạn chài đã trở về đảo, mang theo một thùng lớn vẹm, ốc và cả tôm hùm. Các bạn tôi sau khi nô đùa nghịch ngợm với sóng biển cả chiều, giờ đã lên bờ thưởng thức thứ rượu mơ ngọt lịm và ăn hải sản tươi nướng ngay trên bãi. Tiếng đàn ghi ta trong chiều êm ả khiến cho thời khắc mặt trời đi ngủ trở nên lãng mạn và xao xuyến lạ. Màn đêm lan dần trên đảo hoang.

< Tự đi gở hàu trên ghềnh đá.

Bữa tiệc BBQ diễn ra bên đống lửa trại bập bùng. Những ánh đèn pin loang loáng chập chờn khiến cho đêm càng trở nên hoang dại. Tiếng hát, tiếng đàn, tiếng cười đùa và cả tiếng mỡ reo xèo xèo trên bếp nướng lẫn vào giữa tiếng sóng biển lao xao, tiếng gió vi vút qua rừng mù u, tạo thành một thứ thanh âm sảng khoái và hoan hỉ. Trăng 11 âm chưa tròn hình hé thứ ánh sáng bàng bạc qua quầng mây vàng dầy đặc. Gió đang kéo mây về dầy hơn.

9g đêm. Cuộc chinh phục biển đêm bắt đầu. Đây là lần đầu tiên chúng tôi lặn biển vào ban đêm, cảm giác thật khó diễn tả. Có người đã phải tới lần thứ 3 mới vượt qua được nỗi sợ hãi mơ hồ, và sau khi đến với biển vào thời khắc đáng nhớ ấy, thì lặn biển đêm đã trở thành một thú chơi đam mê.

< Đêm lửa trại bập bùng.

Tôi mặc một bộ quần áo dày ôm sát người thay vì một bộ đồ lặn chuyên nghiệp, đi một đôi giày vải mềm thay vì một đôi chân nhái, đơn giản vì không phải dân lặn “pro”, và còn lạ lùng hơn là... không hề biết bơi. Đeo mặt nạ và ống thở, tay cầm chắc đèn pin loại chịu nước, chúng tôi lao mình vào giữa lòng biển đen sẫm. Tôi bám vào chiếc phao mà ở giữa có một cái lưới dùng để đựng những thứ sẽ sưu tầm. Chiếc phao được dòng dây kéo vào người dẫn đường. Anh cầm một chiếc đinh ba để đi xiên cá kiếm đồ nhậu đêm.

Mấy chiếc đèn pin quét một quầng rộng bán kính chừng 3 mét xung quanh. Đám rong biển dập dờn như một đoàn vũ nữ trở nên yểu điệu và ma quái hơn, dải san hô buổi đêm trở nên long lanh hơn, bọn cá lơ đãng hơn vì say ngủ, vì vậy rất dễ dàng dùng đinh ba xiên táo. Im lặng không ai nói gì, vì ai cũng đang ngậm chặt ống thở và lướt đi giữa làn nước mênh mông.

< Chuẩn bị đồ nghề lặn biển đêm.

Chúng tôi tập trung tới mức, mưa rơi tý tách trên biển mà không ai cảm nhận được cho đến tận lúc lên bờ. Và cứ trôi như thế, giữa biển đêm, giữa sự kỳ bí thẳm sâu của lòng biển, và giữa những tầng cảm xúc lẫn lộn, thích thú, e ngại, háo hức và cả một chút đề phòng…

Lặn biển đúng nghĩa là phải xuống sâu dưới mặt nước biển ít ra là vài mét, với bình dưỡng khí và các phương tiện chuyên nghiệp khác thì còn phải xuống sâu hơn. Tuy nhiên, dù chỉ “lặn vo” với mặt nạ và ống thở như tôi, thì chỉ riêng việc dám ra biển vào ban đêm, áp mặt xuống nước để được ngắm một phần lòng biển huyền bí, vẫn những rạn san hô, những dải rong rêu mượt mà, những hải sinh vật thú vị, nhưng vào ban đêm, thực sự là một trải nghiệm đáng phải thử trong đời…

Du lịch, GO! - Theo Thuỷ & Thuỷ (TTO)

Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

Hoang sơ hòn đảo Soi Sim

Soi Sim là một hòn đảo nhỏ nằm ở phía tây Vịnh Hạ Long, cách cảng tàu du lịch Bãi Cháy (TP Hạ Long) khoảng 12km, cách đảo Ti Tốp khoảng 700m. Đây là một đảo đất có hai đỉnh cao khoảng 100m, ở giữa võng xuống, sườn dốc thoải về phía tây nam.

Soi Sim có diện tích khoảng 8,7ha, đảo có cấu tạo địa chất đặc biệt với 2/3 diện tích bao phủ bởi đất Feralit và đất phong hoá. Trên núi là một khu rừng nguyên sinh với nhiều loại thực vật phong phú, trong đó có nhiều loài cây đặc hữu, có giá trị, đặc trưng của hệ sinh thái Vịnh Hạ Long.

Theo các nhà nghiên cứu, sở dĩ Soi Sim có nhiều loại cây đặc hữu như vậy là bởi hòn đảo này đã có cách đây hàng trăm triệu năm, sau đó bị biển vây quanh. Người dân địa phương cho biết, trước đây trên đảo mọc rất nhiều cây sim nên mới được gọi tên là Soi Sim.

Cũng như nhiều điểm tham quan khác trên Vịnh Hạ Long, để đến được đảo Soi Sim, bạn có thể mua vé tàu tham quan theo tuyến tại Cảng tàu du lịch Bãi Cháy (TP Hạ Long) hoặc thuê tàu ra đảo Soi Sim để thưởng ngoạn cảnh đẹp ở hòn đảo này.

So với các hòn đảo khác trên Vịnh Hạ Long, Soi Sim là một trong những điểm du lịch tham quan khá mới mẻ, bởi lẽ hòn đảo này mới được đưa vào khai thác du lịch chưa đầy 10 năm nay.

Đảo có 2 bãi tắm đẹp và điểm ngắm cảnh bao quát khu di sản thế giới ở phía Đông Nam và Tây Bắc.

Điều hấp dẫn với du khách nhất khi đến đảo Soi Sim đó là màu xanh của các loại thực vật mọc trên đảo, ngoài cảnh đẹp hoang sơ, không gian yên tĩnh, bãi tắm ở đây nước trong xanh, rất sạch, có thể quan sát thấy từng đàn cá nhỏ tung tăng bơi lội. Có lẽ, chính vì điều này, du khách đến với Soi Sim đều rất thích tắm biển.

Ngoài ra, Soi Sim còn có điểm cao thuận tiện để ngắm cảnh. Từ đó, du khách có thể phóng tầm mắt bao quát được cả phía đông nam và tây bắc khu di sản, kỳ quan thiên nhiên thế giới Vịnh Hạ Long.

Để đáp ứng nhu cầu tham quan của du khách, hiện nay Ban Quản lý Vịnh Hạ Long đã xây dựng hệ thống dịch vụ khá tiện nghi trên đảo để phục vụ khách đến tham quan du lịch.

Với cảnh đẹp hoang sơ, hệ sinh thái phong phú và nằm ở vị trí ngay  trung tâm khu di sản, kỳ quan thiên nhiên thế giới Vịnh Hạ Long, Soi Sim đang là điểm đến hấp dẫn, thu hút khách tham quan thắng cảnh, tắm biển, du lịch sinh thái trên Vịnh Hạ Long, đặc biệt vào những ngày hè này.

Trong tương lai đảo Soi Sim sẽ được phát triển thành một trong những trung tâm du lịch sinh thái với hệ thống các nhà nghỉ nhỏ bằng gỗ, vườn bảo tồn động thực vật, hệ thống lầu ngắm cảnh, nghỉ dưỡng hấp dẫn trong khu vực trung tâm di sản.

Du lịch, GO! - Theo Thu Nguyên (Quảng Ninh), Halongbay, ảnh internet

Bài đăng phổ biến