Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Tôi nợ em một lời xin lỗi...!

             
   Cơn mưa hôm ấy ập xuống bất ngờ và thế là em ra đi…Trong tâm tưởng anh cứ thầm nhắc lại nó, giống như một kỷ niệm buồn. Đối với anh thế là hết tất cả. Cơn mưa ập xuống và xoá nhòa tất cả… Chỉ có hai kẻ đi bên lề cuộc đời chẳng rõ có còn nhớ đến nhau ? Nói rằng nó xóa nhòa nhưng có xóa nhòa được đâu! Vì mưa luôn nhắc đến kỷ niệm. Chiều mưa ấy có kẻ ướt mèm, cũng có kẻ hanh hao trong nỗi đau đến tận cùng của tâm hồn. Cơn mưa đầu mùa miền Trung hối hả, cái dáng quen thuộc của ai đó lại gợi nhớ về em. Và anh, anh cũng chẳng biết vì sao mình đặt bút viết những dòng chữ này, dù biết rằng anh là kẻ nói dối. Đã bao lần anh nói "tình yêu là cái không có thật" để luôn đi tìm, nhiều lần viết thư cho em chẳng dám gởi thư đi, vì những lý do không bao giờ giải thích được, có lần viết thư cho em chẳng dám viết gì vì em sẽ không bao giờ tin, vì em sẽ cho anh nguỵ biện...Thế là, gửi tờ giấy trắng làm em đớn đau. Chỉ gởi một tờ giấy trắng làm em tổn thương. Dù rất đớn đau nhưng anh cũng phải công nhận đó là sự thật. Chỉ có điều khó hiểu là vì sao…?
      Con đường của em vẫn dài rộng thế! Em cứ bước đi đi …Có gì làm vướng bận chân em đâu, em cứ bước đi mà theo anh nghĩ đâu cần những điều nói dối. Vì với anh thì thế nào cũng được, cái thế yếu của anh là ở chỗ anh luôn sống bằng tâm tưởng, bằng kỷ niệm. Đối với anh như thế là đủ, khép lại cho riêng mình tất cả…Chỉ có điều mỗi khi nghe mưa rơi anh lại thấy buồn. Mưa rơi làm cho anh nhớ lại những kỷ niệm xưa và nó gợi cho anh một nỗi buồn, chẳng phải anh quá ư lãng mạn nhưng những cái gì đã thành hình ảnh trong lòng thì khó quên lắm
…Mưa! Mưa luôn làm cho anh nhớ hoài những ngày mưa cũ. Đêm diễn văn nghệ trời mưa rả rích, đưa tiễn em về…Chúng mình cùng trú mưa dưới những hàng liểu xanh.Ngày ấy bên nhau,ta nhìn mưa như những giọt nước mắt. Giọt rơi trong tim anh, giọt ướt đẫm tóc em, đâu ai biết rồi mưa cũng sẽ là những giọt buồn. Có những giọt mưa làm tổn thương trái tim em…
      Thì ra cuộc sống sách vở càng thơ mộng bao nhiêu thì cuộc đời thực tại càng nghiệt ngã bấy nhiêu. Khát vọng về một cuộc sống bình yên trong anh không đủ sức trụ lại những dự cảm đầy âu lo về sự tan vỡ, mất mát.Và thế là anh đã mất em, lạnh lùng và hụt hẫng, hoàn toàn hờ hững như chưa bao giờ có em để mà mất em; như chưa bao giờ có khoảng khắc nào em xuất hiện trong đời anh, để anh nhớ em. Có chăng cũng chỉ là một chút dư âm của ngày xưa, những ngày xưa ngập lối, phủ đầy những giọt hạnh phúc trên đôi trái tim run rẩy, lên đôi bờ môi vụng dại…Em cười bảo "Bố bảo anh là người tốt nhưng yêu người lãng mạn như anh sẽ khổ thôi !".Anh cười bảo "Duyên phận thôi em!"Sau đó anh trở ra Huế, và thế là anh đã mất em, lạnh lùng và hụt hẫng...      Nhưng…Như em đã nói rồi và em cứ bước đi đi. Anh chẳng đòi hỏi ở em một cái ngoảnh đầu nhìn lại, mà anh chỉ mong em hãy vì tất cả mọi người và những gì xung quanh mà sống sao cho xứng đáng. Đó là điều mong mỏi nhất trong anh, anh chưa bao giờ định hình được cái mảnh vỡ giữa chúng mình nên khi xảy ra thì đã muộn mất rồi. Dù sao đừng để anh phải nhìn thấy em và để rồi anh không đủ can đảm cất lên tiếng gọi. Em lặng lẽ nhìn anh giống như một người không quen biết và để rồi lặng lẽ ra đi…Có thể em không ngờ rằng trên vạn nẻo đường đời, vẫn có một người âm thầm dõi theo dấu chân em từng giây,từng phút…Ngày trước anh thường nói "Em là người có cá tính nhưng tính em hiền chỉ hợp với công việc đi dạy thôi " bước ngoặc rẽ ngang cuộc đời khi em ra trường làm anh bất ngờ, cũng có thể em không có sự lựa chọn nào khác …
       Về sau, nghe người quen cho biết sau khi tốt nghiệp ĐHSP Anh văn, với bằng giỏi nhưng em vẫn không xin được việc làm như ước mơ một thời em cùng tâm sự với tôi, thực sự anh rất tiếc một người như em với những phẩm chất, năng lực và tố chất của một cô giáo cần có. Nếu là giáo viên, anh tin em sẽ là một nhà giáo mẫu mực và hết lòng vì học sinh. Ước mơ em dang dở, không trọn vẹn từ bỏ quê hương xứ Quảng em vào Sài Gòn để mưu sinh, mang theo cả nỗi thất vọng lớn lao. Lận đận, long đong một thời gian em cũng tìm được một việc làm phù hợp với chuyên nghành em đã học. Từ Sài Gòn, em đi Hà Lan...Tôi biệt tin em từ đó. Một lần em điện thoại từ phương trời xa về cho tôi từ máy điện thoại nhà, tôi trả lời nhát gừng, gãy gọn vì vợ ngồi gần xem tivi trong phòng khách. Em lại càng giận hơn...Nơi phương trời xa nếu tình cờ trên mạng qua bài viết này, vẫn mong em luôn sống hạnh phúc, và luôn nhớ về một kỷ niệm đẹp của một thời SV với những cảm xúc đầu đời đầy nguyên sơ, trong trắng và tinh khiết như "Tình yêu thuỷ tinh": Đẹp nhưng dễ đổ vỡ. Một ký ức đẹp luôn sống trong tâm tưởng gắn với những cơn mưa. Rất đẹp và thánh thiện!
Không thể nói rằng anh đang cố quên em mà đúng ra anh đang cố làm quen nổi nhớ. Dẫu muộn màng, nhưng anh vẫn muốn nói một lời xin lỗi …Bởi những cơn mưa vẫn sống trong anh.Và với anh như thế là đủ. Nếu có thể nó sẽ là cả cuộc đời anh. Không cần biết sau cơn mưa…Vẫn có hai kẻ đi bên lề cuộc đời, có kẻ thì ướt mèm và một người hanh hao trong nỗi đau… Với cả tấm lòng của tôi: vẫn mong em luôn sống hạnh phúc nơi phương trời xa...

Này chàng trai, em thích anh

Bạn đã bao giờ “cảm nắng” một chàng trai ngay từ lần găp đầu tiên? Và với lòng tự trọng kiêu sa của một cô gái, liệu bạn có đủ bản lĩnh để nói rằng bạn thích chàng trai đó?


“Thứ tình cảm tôi dành cho anh liệu có quá trẻ con không, thích một người nhưng không hề nói cho người ấy biết, người ấy có lẽ còn chẳng coi tôi là bạn, chắc chỉ coi như một người quen. Nhưng, trái tim tôi, làm sao tôi có thể bảo nó làm được điều này hay điều kia, làm sao tôi có thể bảo nó điều khiển tôi thích một ai đó chứ không phải anh?”

Bạn có đủ tự tin để gạt bỏ sự kiêu kì vốn có của mình bởi tất cả lỗi là ở trái tim chứ không phải bất kỳ điều gì khác?

“Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là không dám nói thật tình cảm của mình.
Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là chờ dài cổ người ta nói thích mình…”

Nếu bạn đã từng trải qua cảm giác ấy, nếu bạn đã từng để vụt mất cơ hội. Nếu bạn đã từng đắn đo với những lời nói trên đầu môi định thốt ra nhưng rồi mọi thứ lại nghẹn lại trong cổ họng để rồi bạn cảm thấy cứ tiếc nuối mãi thì “Này chàng trai, em thích anh!” chính là cuốn sách ghi lại những trải nghiệm đầy yêu thương như thế.

Tựa sách như một lời tỏ tình của một cô gái với  cách bày tỏ giản dị nhưng chân thành “này chàng trai, em thích anh”, cuốn sách là tuyển tập những câu chuyện lãng mạn, những cảm xúc nhung nhớ, những rung động đầu đời của thứ tình cảm được gọi là Yêu. Với hơn 20 câu chuyện tình yêu đầu màu sắc và rộn rã những cung bậc cảm xúc, hy vọng sẽ đem đến cho bạn những cảm nhận sâu sắc khi lật qua từng trang sách.
NÀY CHÀNG TRAI, EM THÍCH ANH!
Đã lâu lắm rồi hình như tôi mới có cảm giác… thích một ai đó thì phải, mà thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, không chút do dự. Tất nhiên là tình cảm sao có thể nói là do dự thích hay không, thích là thích thôi.
Lần đầu tiên thích một người là khi tôi học… mẫu giáo. Lúc ấy tôi thích một nhóc con trai cùng tuổi vì bởi một lý do cực đơn giản, nhóc con trai ấy đã chia cho tôi một nửa số kẹo mà nó có. Thế là thích thôi. Nhưng rồi sau đó tôi cũng không thích được lâu bởi sau đó có hàng tá nhóc con trai chia cho tôi không phải “một nửa” mà là “tất cả” số kẹo mà nhóc con trai ấy có. Nghĩ lại thì thứ tỉnh cảm ngây ngô ấy cũng khá hay ho.
Rồi tôi lớn lên, thậm chí còn không nhớ có bao nhiêu cậu con trai mà tôi đã thích nữa. Mà đôi khi chỉ vì những lí do cực kỳ… nông nổi như: vì đẹp trai, vì biết chơi đá bóng cực giỏi hay biết vẽ tranh thật đẹp như nghệ sĩ,… Tính ra đến năm học cấp ba, có lẽ tôi đã thích đến chục người rồi thì phải, nhưng hầu hết, cũng chỉ được một thời gian, nhanh thì một hai tuần, lâu thì hai đến ba tháng là cùng.
Cho đến cấp ba, tôi thích bạn lớp trưởng cùng lớp. Nhưng xem chừng cậu ấy không có tình cảm với tôi. Cậu ta khá lạnh lùng, vả lại suốt ngày ôm mặt với sách vở. Tôi khác hoàn toàn, suốt ngày bay nhảy với những thứ ngoài sách vở, nhưng tôi vẫn thích cậu ta vô điều kiện. Mặc dù trong lớp cũng có một cô bạn học giỏi hơn tôi thích cậu ta và xem chừng cậu ta hợp với tính cô bạn đó hơn. Cho dù như thế nhưng có thể nói đó là mối tình đơn phương lâu nhất của tôi, và sau ba năm, đến khi ra trường tôi vẫn âm thầm với tình yêu ấy. Tôi cứ nghĩ rằng tôi sẽ thích cậu ta mãi, nhưng chỉ không lâu sau vào đại học, khi gặp lại cậu ta, tôi không còn cảm giác như trước nữa, nói chính xác hơn là “tôi không còn thích cậu ta nữa”. Cũng không hiểu vì sao.
Một vài mối tình chóng vánh đến rồi qua đi, tôi cũng thích một số người nhưng rồi cũng không được lâu. Hầu hết khi tôi thích mấy anh chàng đó thì họ không hề biết đến điều đó, còn khi tôi không còn thích nữa thì nghịch lý thay họ lại có tình cảm và muốn “cưa cẩm” tôi. Nhưng khi ấy dường như với tôi chẳng có ý nghĩa gì hết.
Và rồi, tôi loay hoay với những băn khoăn: “Liệu bao giờ mình mới tìm thấy đúng người mình thích?” Sau khi chia tay vài người, tôi nói tuột một câu nghe thật phũ phàng cho lời chia tay: “Em nhận ra em không còn thích anh nữa”. Thế đấy, lời chia tay của tôi nghe sao mà chát chúa.
Và rồi một lần nữa trái tim tôi lại lỗi nhịp, tôi thích anh, ngay từ lần đầu tiên, tôi thích anh với đôi mắt cận, khuôn mặt thông minh sáng sủa và nhất là giọng nói trầm ấm áp của anh. Anh không thích tôi, có thể, tôi đoán như thế. Anh khá lạnh nhạt, thậm chí còn không đưa mắt về phía tôi dù chỉ một lần. Haizz, với cái kiểu thái độ như thế này xem ra tình yêu của tôi cũng chẳng lạc quan khá khẩm hơn mấy lần trước.
Tôi gặp anh trong lần gặp gỡ với đám bạn, anh là bạn của một người mà tôi không thân thiết lắm, thế nên dường như tôi cũng chẳng có được chút “thông tin” gì về anh cả. Thêm mấy lần gặp gỡ, thậm chí còn chẳng hỏi han nhau được gì.
Một chàng trai mới gặp gỡ số lần chưa đủ bằng đầu ngón tay liệu tôi có thể nói thích anh ta được hay chăng? Tất nhiên là chẳng thể nào rồi. Nhưng dường như tôi vẫn nhớ đến anh ta hàng ngày, và anh ta làm tôi phát điên với những suy nghĩ ảo ảnh về tình yêu chẳng có đầu có cuối ấy.
Tôi kể chuyện với đám bạn, chúng cười ha hả vì chẳng có một tia hi vọng mang tính khả quan cho mối quan hệ ấy cả. Con bạn quay ra đập bộp quyển sách và đầu tôi rồi bảo: “Mày bớt suy nghĩ cái kiểu viển vông cho tao nhờ.”
Nhưng tôi vẫn thích anh, cho dù anh với tôi còn chẳng chat chit, chẳng chém gió qua Facebook, thậm chí chẳng một tin nhắn. Thế đấy, tôi vẫn cứ thích một người cho dù anh chẳng làm gì, chẳng cố tình làm cho tôi thích anh.
Tôi vẫn thích anh cho dù vẫn thấy nick anh sáng trên list, dù chẳng dám buzz đến một lần, tôi vẫn chú ý mỗi khi trên Facebook có mấy hình mới của anh, tôi vẫn… theo dõi anh âm thầm cho dù anh chẳng mảy may biết đến điều đó.
Thứ tình cảm tôi dành cho anh liệu có quá trẻ con không, thích một người nhưng không hề nói cho người ấy biết, người ấy có lẽ còn chẳng coi tôi là bạn, chắc chỉ coi như một người quen. Nhưng, trái tim tôi, làm sao tôi có thể bảo nó làm được điều này hay điều kia, làm sao tôi có thể bảo nó điều khiển tôi thích một ai đó chứ không phải anh?
Những ngày cuối thu thật não nề, tôi bận rộn với thi cử, với hàng tá công việc làm thêm, lại thêm lớp học buổi tối. Dường như tôi bớt nhớ đến anh hơn, nhưng không phải là không nhớ, đôi khi lướt qua dòng suy nghĩ của tôi là nụ cười của ai đó giống anh, đôi khi tôi giật mình bởi một giọng nói ấm áp lướt qua tôi thật gần. Nhiều lúc mệt mỏi, tôi thở dài não nề, thật sự tình cảm mà tôi dành cho anh sao mà vô vọng…
Làm cách nào để quên anh được không? Tôi đã bao lần tự nhủ lòng mình như thế, bởi trong thâm tâm tôi tự biết, thứ tình cảm này chẳng hề đem lại chút hi vọng nào. Nhưng tôi không dám thổ lộ với anh, tôi tự mang cho mình cảm giác không tự tin, và tất nhiên, là lòng tự trọng của một đứa con gái…
Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là không dám nói thật tình cảm của mình.
Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là chờ dài cổ người ta nói thích mình…
 Chắc có lẽ đến khi tôi tìm được một - người - khác - để - thích thì tôi cũng sẽ mãi mãi chẳng… mở miệng nói được câu: “Em thích anh!” Ôi, nếu đây là tình yêu thì có lẽ tôi sẽ chẳng dám yêu một ai cho đến cuối đời, yêu mà cũng khó khăn như thế sao?
Có một sự thật là đám bạn thân thiết của tôi dần dần “rời bỏ” tôi, nói chính xác là dần dần từng đứa một đã có người yêu. Đôi khi buồn, cố kiếm được một đứa rảnh rỗi để lang thang cùng cũng cực kỳ khó, và cả con bạn vốn dĩ thân thiết ngày nào giờ cũng đắm đuối bên tình yêu mới. Tôi đơn độc, hẳn rồi, còn ai đơn độc hơn tôi nữa?
Lâu rồi không thấy anh vào Facebook, cũng ít khi thấy nick anh sáng đèn. Anh, người duy nhất để tôi quan tâm đến giờ cũng như thế, cũng “lặn” mất tăm, nhìn lại, hóa ra ngoài anh tôi không biết mình thích gì và quan tâm đến điều gì nữa. Có anh, có một người để quan tâm đến, cho dù người ấy chẳng hề mảy may để ý đến cũng là một hạnh phúc nhỏ nhoi đối với tôi rồi.
Mà hình như tôi dần dần đang mất đi cái thói quen chải chuốt, cũng chẳng mấy bận tâm đến ăn mặc, thậm chí lâu lắm rồi tôi chưa mua một bộ đồ mới. Có ai đó bảo rằng “tình yêu là một chiếc áo mới”, nhưng thật tệ là tôi đã từng có suy nghĩ mua áo mới để làm gì, trong khi chỉ có tôi nhìn ngắm và tự khen rằng tôi mặc đẹp? Nhìn trong gương, tôi nhận ra, sao tôi lại tự biến mình thành ra như thế này?
Trên phim ảnh luôn có những tình yêu thật diệu kỳ và luôn có những kết thúc có hậu, nhưng còn tôi, hiện tại đang là ngoài đời chứ tôi chẳng phải đang vào vai một diễn viên nào khác, tôi cũng chẳng phải là người viết kịch bản để có thể có một kết thúc có hậu cho riêng mình. Sự thật là tôi đang trôi vô vọng trong một mớ bòng bong, tôi mệt mỏi tột cùng với những nhớ thương chẳng có sự đáp trả. Suy cho cùng, tôi không có đủ can đảm để nói cho người đó biết tôi thích anh như thế nào, bởi tất cả vì “lòng tự trọng và kiêu sa của một đứa con gái”.
Không biết đến bao giờ, tôi mới có đủ can đảm ấy?
“Này chàng trai, em… thích anh”. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ có đủ dũng khí để đứng trước anh và nói với anh như thế. Cũng có thể chẳng bao giờ… Nhưng có một điều chắc chắn rằng, tôi đã từng vui với niềm vui ấy và đã từng mỉm cười ngây ngô về những cảm xúc vu vơ về anh.

Chia tay để bình yên

Cuộc tình mong manh giờ đây đã khép

Giữa hai ta chỉ có thế thôi anh
Dòng thời gian sẽ bôi xóa thật nhanh
Cuốn mỗi người vào vòng xoáy mới.

Trên nẻo đường xuôi ngược đang dần tới
Biết đâu ta gặp được nửa đời của nhau
Chuyện của mình toàn cay đắng, thương đau
Cố gắng hoài mà không thể bước tiếp.
Chia tay de binh yen
Đành thế anh nhé, đừng nên tưởng tiếc
Khi biết ngày sau chẳng có tương lai
Thà bây giờ mình chia ra làm hai
Ngày mai này còn chào nhau như bạn.
Bình rượu dấu yêu từ lâu nứt rạn
Nên hương nồng cũng đã sớm bay đi
Anh đừng buồn và lưu luyến làm chi
Khi mình không vượt qua nổi rào cản.
Đành gom tình cho vào góc dĩ vãng
Gởi theo mây ngàn cùng gió phiêu du
Chuyện đôi ta như lá úa cuối thu
Chẳng vẹn nguyên dù mình cố níu kéo.
Chia tay nhau tìm về với bình yên
Để còn giữ trong tim hình ảnh đẹp.

Mãi mãi một tình yêu!

Anh đã yêu em rồi sao? Em có biết được rằng anh buồn nhiều như thế nào không? Em có thật sự hiểu anh không em? Anh mong rằng em sẽ đọc lá thư này và sẽ hiểu cho anh, em nhé!
Mới quen em chưa được bao lâu, và anh cũng chưa biết chắc chắn tình cảm của em dành cho anh như thế nào nhưng trái tim anh vẫn luôn nhớ thương em và dành cho em một tình cảm rất đặc biệt!
Cho dù có ai nói thế nào đi nữa thì "tình yêu không có tội", và ta yêu một người nào đó đâu phải là "cái tội" phải không em? Đã nhiều lần anh nghĩ nếu anh không gặp em và yêu em thì anh sẽ ra sao nhỉ? Có lẽ anh vẫn là người yêu thích sự độc thân, sự lãng mạn và vẫn là một người con ngoan của gia đình... Nếu như thế thì anh sẽ không bao giờ biết và sẽ không bao giờ cảm nhận được hương vị tình yêu và hương vị của sự nhớ nhung như thế nào?. Bây giờ chắc có lẽ anh đã cảm nhận được tất cả những cảm xúc ấy rồi... Tình yêu là một cái gì đó không thể nào lý giải nổi, nó có khi là hiện hữu, nhưng có lúc lại hư vô. Và, đôi khi nó thật hiền hoà như dòng suối mát trong những cũng có lúc lại dữ dội như những con song ngoài biển khơi... Tình yêu đầy đam mê và bỏng cháy!


Những lúc như thế anh lại tự an ủi mình rằng: "Chỉ cần được thấy em, được nhìn thấy nụ cười thánh thiện từ đôi môi em, anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!" Nhưng liệu rồi những điều mà anh tự an ủi mình như thế có kéo dài mãi không? Có khiến anh mãn nguyện và hạnh phúc mãi không? Đó vẫn luôn là câu hỏi đặt ra cho anh, cho tình yêu của anh mà vẫn chưa có câu trả lời...
Mãi mãi một tình yêu!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống,
Em yêu !
Anh biết viết gì đây ngoài những dòng chữ này để nói với em rằng: " Anh nhớ em!". Anh nhớ em ,nhớ em hơn bao giờ hết... Một nỗi nhớ làm cho con tim Anh nghẹn lại, buồn và mong được gặp em lắm, em biết không em? Anh đã từng tự hỏi mình rằng tại sao không thể quên được tất cả những gì đã qua, không thể sống thanh thản và nhẹ nhõm sau những lời em đã nói với anh! Một tình yêu mong manh, một nỗi buồn sâu thẳm vả tất cả những gì đã qua phải chăng chỉ là một làn sương mờ ảo trong một buổi sớm ban mai!
Trong tình yêu của đôi ta chẳng có ai là người có lỗi, cũng như chẳng có ai là không hi vọng đến những gì tốt đẹp nhất đến với mình... Cả hai chúng ta đã từng cố gắng để vượt qua tất cả những thử thách mà cuộc sống và tình yêu mang lại . Nhưng, liệu sau những thử thách ấy, ai là người thất bại? Là anh? Là em? Hay chẳng ai hết...?
Anh đã yêu em rồi sao? Em có biết được rằng anh buồn nhiều như thế nào không? Em có thật sự hiểu anh không em? Anh mong rằng em sẽ đọc lá thư này và sẽ hiểu cho anh, em nhé!
Anh nghĩ rằng giữa hai chúng ta có khoảng cách rất xa mà chúng mình không thể gần gũi nhau được, phải không em? Nhưng, mỗi khi gặp em thì anh lại không nói được điều gì! Em có còn yêu anh nữa không hả em? Sao nhiều lúc anh cảm thấy em không còn dành tình cảm cho anh nhiều như ngày đầu chúng mình mới gặp nhau? Em không còn quan tâm anh nhiều như ngày trước nữa vì anh nhận thấy em rất lạnh lùng với anh!
Em ko còn quan tâm anh như ngày trước nữa! Trái lại, em có thái độ rất lạnh lùng với anh! Tình yêu của chúng mình, anh càng cố gắng vun vén thì em lại đẩy nó ra xa hơn. Anh muốn nghe một lời nói yêu thương, ngọt ngào của em dành cho anh, nhưng sao...? Sao em không giống như những cô gái khác? Em ít nói, lạnh lùng và cũng chưa bao giờ tỏ thái độ ghen tuông với anh cả? Trong khi đó, anh rất muốn nhận được sự quan tâm cũng như tình yêu thương mà em dành cho anh, cần lắm, em biết không em?
Mãi mãi một tình yêu!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống,
Em biết không? Một ngày đối với anh bao giờ cũng hạnh phúc và trọn vẹn hơn khi có em ở bên! Không phải chỉ có em cần anh mà anh cũng cần em thật nhiều! Nếu trái tim anh thiếu vắng trái tim em, nó sẽ giá băng và cô đơn lắm! Có lẽ như vậy mới là ý nghĩa thực sự của tình yêu!
Em đã mang tình yêu và hạnh phúc đến cho trái tim anh và anh muốn giữ lại tất cả điều đó khi ở bên em. Muốn và luôn muốn được thấy em cười, được thấy em hạnh phúc. Vì niềm vui và hạnh phúc của em từ bao giờ đã gắn bó với cuộc sống của chính anh !


Anh viết cho riêng em - người con gái trong trái tim anh! Anh muốn nói với em rằng: "Anh nhớ em nhiều lắm! Nhớ em ngay cả khi bên em".
Anh luôn mong em hạnh phúc! Mong em luôn vui vẻ và may mắn!


Chúc em luôn làm tốt công việc của mình và vững tin trong cuộc sống! Và, anh luôn mong em có được niềm hạnh phúc thật sự!


Nếu như tình yêu của chúng mình không có tương lai, anh không biết mình sẽ ra sao? Bởi vì, anh yêu em! Anh rất yêu em, em biết không?


Em đã hiểu hết được những tình cảm của anh dành cho em! Tình yêu chứa đựng cả sự yêu thương và những đau khổ, nhưng anh không bao giờ hối hận vì đã dành tình yêu của mình cho em, không bao giờ... em hiểu không em?
Em hãy tin rằng, không ai và không có bất cứ người nào trên thế gian này yêu em nhiều như những tình cảm anh đã dành cho em! Chắc chắn, chỉ có anh mà thôi, em ạ!
Anh sẽ luôn ở bên em, quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho em trong cuộc sống khó khăn này! Bình yên em nhé! Hãy ngủ một giấc thật ngon trong trái tim anh!
Mãi mãi một tình yêu!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống,
* * *



Viết cho người yêu thương em nhất

Em nói với anh về ước mơ của em, nhưng tuyệt nhiên không có khái niệm về ngôi nhà và những đứa trẻ … Nhưng anh vẫn âm thầm làm việc và chuẩn bị tất cả cho chúng ta. 



Em biết thời gian qua em đã làm anh buồn rất nhiều, quá nhiều lỗi lầm của em, để rồi hết lần này đến lần khác anh lại khoan dung và tiếp tục yêu thương em !
 
Em trước mặt mọi người là một đứa con gái ham chơi, bất cần đời, ăn xài phung phí…chỉ duy nhất anh hiểu được lí do em trở nên như vậy, anh không bắt em thay đổi điều gì vì anh, anh từng bảo” Hãy mãi là em, người anh yêu ”. Có nằm mơ em cũng không ngờ chúng ta lại gắn bó với nhau lâu như vậy? 
Không phải lúc nào em cũng nghe anh, nhất là khi em đã muốn đi chơi với bạn bè thâu đêm suốt sáng. Và lúc đó em quên là đang có một người online trước máy vi tính hàng giờ để hỏi xem em thế nào? Cuộc điện thoại lúc hơn nửa đêm em cũng chẳng thèm bắt máy, để rồi ngày hôm sau anh nhận được một lời xin lỗi từ em. 
Em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ là chồng em, chỉ là em cần một người để em chia sẻ những nỗi niềm sâu thẳm trong tâm hồn, cần bàn tay anh xoa dịu vết thương vẫn còn nhói đau của em. Em nói với anh về ước mơ của em, nhưng tuyệt nhiên không có khái niệm về ngôi nhà và những đứa trẻ … Nhưng anh vẫn âm thầm làm việc và chuẩn bị tất cả cho chúng ta. Nghĩ cũng tức cười, anh không tiếc bất cứ cái gì với em, thậm chí cả nước mắt khi em vô tình lạc lối, trên đời này chưa ai khóc vì em như anh. Bé của anh có gì tốt chứ, nếu không nói là vừa xấu người và xấu cả nết ????  
Sóng gió nhiều quá khiến em không còn nhớ nổii em đã làm gì và nói gì, cũng chẳng đếm được là làm anh buồn bao nhiêu lần vì bấy nhiêu lần anh lại thứ tha. Thật may mắn cho em khi em biết tỉnh giấc đúng lúc, để không phải hối hận về mọi thứ.
Anh à, em không phải sắt đá mà không cảm nhận được tình yêu anh dành cho em , em đang thay đổi vì tinh yêu đó (dù anh không yêu cầu ) em không còn la cà mỗi tối mà về sớm ăn cơm cùng mẹ, ít đi chơi xa hơn và biết bỏ ống heo nữa đó ( để dành tiền cưới anh ) 
Cảm ơn dòng đời đã xui khiến em gặp anh để em thêm tin yêu vào cuộc sống. Trong cuộc đời con người ta không chỉ có những màu tối u ám mà còn có màu xanh, ” Màu xanh của tình yêu ” đúng không anh ? 
Yêu thương cho đi sẽ nhận lại được yêu thương đong đầy.

Yêu thương lần nữa

Anh đến với em sau sự đổ vỡ của mối tình đầu. Vượt qua nỗi sợ hãi em đồng ý quen anh. Em nhớ đã lâu lắm rồi em không có một bờ vai để dựa vào, không có một vòng tay để yêu thương, không có một người để chờ đợi, không có một ánh mắt để quan tâm…




Em lạc lõng và cô đơn trong cái thế giới do em tạo ra. Em cố gắng thu mình lại với cuộc sống này, em ít nói hơn, ít cười hơn nhưng lại hay khóc, hay giận hờn vu vơ, hay ngồi lảm nhảm một mình như đứa tự kỷ. Em cố gắng để mọi người không hiểu em và tránh xa những cuộc vui của bạn bè…Nhốt chặt mình với ký ức của tình đầu và tự hứa sẽ không bao giờ Yêu-Thêm-Lần-Nữa. Thắm thoắt cũng được hơn ba năm kể từ ngày chia tay mối tình đầu ấy, cảm xúc của em dần chai sạn theo năm tháng. Em không còn tin vào bất cứ người con trai nào, em sợ mỗi khi có người đến bên em và thì thầm với em rằng: “anh thích em…” hay “yêu anh em nhé…”. Nỗi sợ ấy lớn theo em từng ngày khi em hiểu đằng sau những câu nói đó là lời cá cược với bạn bè, hay vì những ham muốn bình thường của họ…
Nhiều người vẫn nói em chảnh, nói em kiêu, nói em khinh người…nói em nhiều lắm bởi em không bao giờ quan tâm hay đáp trả sự quan tâm của người khác dành đến cho em. Em mặc kệ, ừ thì là em thế đấy, em thà là thế còn hơn ảo tưởng anh ạ….Em đã sống như vậy trong suốt một thời gian dài
Cho đến…một ngày…em nhận được mail anh qua một trang web xã hội…Em bất ngờ vì những gì anh viết cho em trong bức thư đó, thật sự là em đã rất tức giận nhưng không hiểu sao em lại đọc nó đến cả trăm lần và rồi cũng trả lời mail anh? Cho đến bây giờ em cũng không thể tin mình đã làm điều đó anh ạ. Có lẽ do Người viết bức thư đó rất đặc biệt, rất khác người… một bức thư không quá dài nhưng viết đủ những gì anh mong muốn ở em… Kỳ lạ một điều rằng càng đọc em lại thích thú với người viết bức thư này. Em quyết định mình phải gặp cho bằng được anh-chủ nhân của bức thư.
Sau vài lần nói chuyện qua yahoo thì em cũng có thể hẹn anh một cuộc gặp, em đã thức trắng đêm hôm đó vì cảm giác vui mừng, hồi hộp, lo lắng và mong chờ…Em tưởng tượng về anh trong giấc mơ của mình: anh thế nào? Tại sao anh lại tự tin về bản thân mình đến thế…? Nhưng song hành với những cảm xúc đó em còn cảm nhận được ở anh sự thẳng thắn và chân thành qua từng câu nói…Em bắt đầu tin những gì anh nói, em xóa hồ sơ của mình trên trang Web ấy ngay cả khi em chưa gặp anh, em bắt đầu mong chờ mỗi tối đến để online với anh, nói chuyện với anh, em lại cười, lại vui… nhờ anh nên status trên facebook của em bắt đầu có những câu nói đại loại như: “Và con tim đã vui trở lại…” hay đơn giản chỉ là ” Vui…” vậy thôi…


Nhờ anh em bắt đầu mong cho thời gian qua đi nhanh thay vì cầu mong nó trở lại như trước kia….
Ngày mình gặp nhau, không lãng mạn, không đèn nến…nhưng lại rất ấm cúng, sự ấm cúng mà lâu lắm rồi em không cho phép bản thân mình nhận lấy từ người con trai khác. Em vạch ra nhiều điều không được làm khi gặp anh nhưng em đã để cảm xúc lấn át lý trí của mình, em mặc nhiên nhận lấy niềm vui anh mang lại, không chút tính toán hay so đo được mất. Bên anh, em thấy mình bình yên và hạnh phúc đến lạ thường… Bên anh, em không sợ hạnh phúc ấy sẽ bay xa tầm tay…Bên anh, em được nghe những bài hát mình thích do chính anh hát…
Em giật mình, hình như khóe mắt em cay cay khi chúng ta chia tay, hình như em lưu luyến ánh mắt và bờ môi của anh mà không muốn về… Em thấy nhớ anh nhiều hơn, nhớ đến quay quắt anh ạ…Rồi em sợ mình yêu anh, thật sự em rất sợ, em nghĩ về anh nhiều hơn, em không dám buông tay anh ra vì em sẽ ngã…Em chọn cách im lặng và ở bên cạnh anh, chọn cách im lặng và chịu đựng lúc cần anh đến và lúc không cần em phải ra đi…
Nhưng em sẽ không buồn, không giận, không tiếc nuối vì nhờ anh mà em được Yêu-Thêm-Lần-Nữa ! Anh sẽ không trách và giận em chứ vì em lỡ yêu anh mất rồi? Cảm ơn anh vì nhờ anh mà em hiểu rằng: dành ba năm để thương nhớ 1người là thời gian quá dài nhưng một tháng để yêu một người là hạnh phúc thế nào?
Tuy anh không phải là tình đầu hay tình cuối nhưng anh là người kế tiếp trong cuộc đời em thế nên em sẽ nhớ anh nhiều lắm.
Cảm ơn người ấy đã bỏ rơi để em được gặp anh và yêu thương anh thêm lần nữa…

Thứ Hai, 25 tháng 6, 2012

Tóc dài, váy hồng và mắt 1 mí



Họ cãi nhau. Có lẽ là lần cãi nhau to nhất kể từ khi họ yêu nhau. Cô gái đã nhìn thấy chàng trai chở một cô gái khác. Tóc dài, mặc váy hồng.

Chàng trai thích những cô gái tóc dài. Ấn tượng với những ai mặc váy hồng. Và cô gái thì tóc ngắn, không thích mặc váy.

Một giọt nước trong veo rớt khẽ khỏi mắt cô gái khi chàng trai sẵng giọng: “Anh là người yêu của em không có nghĩa là anh – không - được – đi - với - những – cô – gái – khác”. “Nhưng cũng không phải được thoải mái – ôm - những – cô – gái – khác”. Im lặng. Cô gái vùng chạy. Ngoài trời đang mưa tầm tã....

***

Chàng trai lao đến bệnh viện. Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan khi anh nghe tin cô gái bị tai nạn.

Đêm hôm ấy, cô đã đến toà nhà cao nhất trong thành phố - nơi anh ngỏ lời yêu cô đầu tiên. Và trên đường về, cô đã gặp tai nạn. Một vết dao cứa vào tim chàng trai khi nghe cô gái đang bị hôn mê sâu. Những giọt nước mắt rát bỏng trên má anh vừa như hối hận, vừa như day dứt.

Gia đình cô gái quyết định chuyển cô sang Mỹ điều trị. Cú va chạm đã khiến cô hôn mê và buộc phải phẫu thuật não. Tất nhiên, nước Mỹ sẽ là lựa chọn sáng suốt cho một ca phẫu thuật có nhiều rủi ro. Cơ hội sống của cô mỏng manh như tích tắc.

Ngày gia đình đưa cô gái sang Mỹ là ngày chàng trai cảm thấy rõ nhất mình đang chết dần vì hoang mang. Chưa lúc nào, anh cảm thấy yêu cô và sợ hãi mất cô đến thế. Một dự án lớn của công ty buộc anh phải ở lại Việt Nam. Nhưng có lẽ, kể từ khi chuyến bay đưa cô đi cất cánh, trái tim của anh đã không còn ở lại Việt Nam.

Anh từng nghĩ tình yêu của anh dành cho cô đã phai nhạt. Đó là khi anh gặp một cô gái rất giống trong những giấc mơ ngày xa xưa của mình: Tóc dài, mắt một mí và mặc váy hồng. Một hình mẫu thật hoàn hảo. Thế nhưng, đó chỉ là một cơn say nắng chập chờn. Và khi anh tỉnh nắng, tất cả đã quá muộn.

Thì ra, chỉ khi sắp mất một thứ gì đó, người ta mới thấy nó có giá trị với mình như thế nào…

Ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng cô gái đã không trở về Việt Nam. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại, những lần sang Mỹ tìm kiếm của chàng trai đều kết thúc trong vô vọng. Cô gái đã hoàn toàn biến mất. Hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của chàng trai. Không dấu vết!

 

2 năm sau…

Chàng trai lao đến toà nhà cao nhất của thành phố. Cô gái đã trở về Việt Nam. Cô gái đang ở đấy – nơi đầu tiên anh ngỏ lời yêu cô. Một dòng máu nóng chảy trong tim chàng trai sôi sục. Có lẽ đã lâu lắm, kể từ lúc cô ra đi, anh mới lại có được cảm giác hân hoan, sung sướng đến thế.

Cô gái đang ngồi thổi bong bóng. Chàng trai khẽ sững lại. Tóc dài. Váy hồng. Một cảm giác hụt hẫng kì lạ xâm chiếm tâm hồn chàng trai. 2 năm không gặp có thể khiến cô gái thay đổi đến thế?

“Anh là ai?”. Vẫn gương mặt ấy, bờ mi ấy, đôi môi ấy. Chỉ khác là đôi mắt trống rỗng nhìn anh lạ lẫm. Cô gái chậm rãi nhắc lại: “Anh là ai? Tôi có quen anh sao?” 

Bàng hoàng. Cả đất trời như sụp đổ dưới chân chàng trai. Hoảng hốt. Anh run run hỏi: “Em quên anh rồi sao?”. 

Cô gái phì cười. Nhìn sâu vào mắt chàng trai: “Có lẽ anh nhầm tôi với ai…”. Những thước phim quay chậm chòng vòng trong đầu anh. Tai nạn. Chấn thương não. Mất trí nhớ. Mọi thứ dường như đảo lộn trước mắt chàng trai.

Anh cảm thấy người mình nhẹ bẫng. Anh quay đi. Lảo đảo. Hụt hẫng. Ừ, có lẽ là thế. Cô ấy đã mất trí nhớ. Cô ấy để tóc dài. Mặc váy hồng. Cô ấy không còn là người yêu của anh hai năm trước. À không, người – anh – yêu của hai năm trước. Anh không yêu một cô gái tóc dài, mặc váy hồng. Chưa bao giờ.

*** 

Một giọt nước mắt rơi khỏi khoé mắt cô gái ngay khi chàng trai quay lưng. Chậm rãi, cô đưa que thổi lên. Một quả bong bóng thật to bay ra. Lóng lánh. Trong suốt. Mỏng manh. Nó bay bay trong không trung rồi đột ngột vỡ tan trong không khí. Biến mất.

Ca phẫu thuật đã thành công. Cô được cứu sống. Vì vết thương chưa lành, cô phải nuôi tóc dài. Vì lối sống bên Mỹ, cô tập quen với việc mặc váy. Thế rồi thành quen. Cô không còn nghĩ đến việc cắt tóc . Bỏ dần thói quen mặc những chiếc quần jeans bụi bặm. Thì ra thay đổi cũng không khó.

Cô đã phải mất rất nhiều công sức để bệnh án gửi về Việt Nam có thêm dòng chữ: mất trí nhớ. 

Ừ thì cô vẫn là cô của hai năm trước. Vẫn nhớ từng con đường, dãy phố mà anh và cô đã đi qua. Vẫn nhớ lời hứa yêu cô mãi mãi mà anh đã nói ở nơi cao nhất của thành phố - trong một đêm đầy trăng và gió. Nhưng trái tim cô đã tan thành trăm mảnh kể từ khi cô thấy anh bên người con gái khác. 

Chiếc bong bóng bay lên rồi sẽ vỡ oà và biến mất. 2 năm trước, cô gái yêu chàng trai đã chết. Trái tim cô ấy đã tan vỡ như chiếc bong bóng hoà vào bầu trời.

Con người có thể tha thứ. Nhưng những mất mát, tan vỡ và nỗi đau là những điều tồn tại mãi. Cũng như những vết sẹo hằn lại trên da thịt khó có thể tự nhiên biến mất. Cô gái đã chọn cách thả tất cả về với gió...

P/s: Hãy nhớ, những điều đã mất, không bao giờ lấy lại được...

chia tay roi...yeu thuong chi la ngay hom qua

Có những vết thương...........không bao giờ lành
Có những nỗi nhớ....................không bao giờ nguôi
Có những con đường đã đi rồi......không thể quay lại
Và có những thứ..........................không bao giờ là của bạn

Nhưng bạn có biết ...

Vết thương ko lành ...
... nhưng có thể quen với nó
... đến mức không còn đau nữa

Nỗi nhớ không nguôi ...
... nhưng có thể nhớ theo 1 cách khác

Không thể quay lại ...
... nhưng có thể rẽ sang một con đường mới

Có những thứ không bao giờ là của bạn ...
... nhưng cũng có những thứ là của bạn mãi mãi

Luôn có cách giải quyết cho mọi vấn đề

Quan trọng là bạn có thể nhìn mọi việc ...
... theo một hướng khác đi
... tích cực hơn hay không

Cười lên nhé, dù thế nào đi nữa !



Hình ảnh: [H2] From : Chia tay rồi ! Yêu thương chỉ là ngày hôm qua  Có những vết thương...........không bao giờ lành Có những nỗi nhớ....................không bao giờ nguôi Có những con đường đã đi rồi......không thể quay lại Và có những thứ..........................không bao giờ là của bạn  Nhưng bạn có biết ...  Vết thương ko lành ... ... nhưng có thể quen với nó  ... đến mức không còn đau nữa   Nỗi nhớ không nguôi ... ... nhưng có thể nhớ theo 1 cách khác   Không thể quay lại ... ... nhưng có thể rẽ sang một con đường mới   Có những thứ không bao giờ là của bạn ... ... nhưng cũng có những thứ là của bạn mãi mãi  Luôn có cách giải quyết cho mọi vấn đề   Quan trọng là bạn có thể nhìn mọi việc ...  ... theo một hướng khác đi  ... tích cực hơn hay không   Cười lên nhé, dù thế nào đi nữa !  [Mắt Kính Nam Quang ]

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Chuyện thày giáo và học viên

Ngày kia, một thầy giáo và học viên của mình cùng ngồi nghỉ dưới tán cây lớn, gần đó là trảng cỏ rộng.


Chợt người học viên hỏi: "Thầy ạ, em cảm thấy rối trí trong việc làm sao tìm được người bạn đời như ý muốn. Thầy có thể giúp em chăng?".Thầy sau một lúc im lặng nói: "Ừm, câu hỏi khá khó nhưng cũng đơn giản…"

Học viên ngạc nhiên: "Vậy là sao hả thầy?"

Thầy bèn nói: Hãy nhìn kia, trảng cỏ rộng lớn ấy. Bây giờ em ra đó, băng qua nó nhưng nhớ là không được quay đầu lại, chỉ tiến thẳng tới trước thôi. Trên đường đi em cố tìm xem có cây cỏ nào xinh đẹp thì nhổ lên và đem về cho thầy. Chỉ một cây cỏ thôi, không phải nắm nhé. Giờ thì đi đi.

Học viên: Dạ được. Thầy đợi chút nhé.



Ít phút sau…

Học viên: Em đã về…

Thầy: Ừ, mà này, thầy không hề thấy cây cỏ xinh đẹp nào như đã dặn trên tay em cả.

Người học viên: Trên đường đi, em thấy ít cây cũng gọi là xinh đẹp, nhưng em nghĩ rằng mình có thể tìm được cây đẹp hơn, vì vậy em đã không chọn. Cứ thế, và rồi em đi đến cuối trảng cỏ mà chưa chọn được cây nào cả. Và vì thầy dặn không đi ngược lại nên em đành về tay không.

Thầy: Đó là những gì xảy đến trong cuộc sống của chúng ta.

Khi tìm kiếm một người để chung sống cùng nhau suốt đời, đừng luôn so sánh với những người khác và hy vọng mình sẽ kiếm được người tốt nhất. Vì như thế, em sẽ chỉ đánh mất thời gian quý báu trong đời, hãy nhớ rằng "Thời gian không bao giờ quay trở lại".

------------------------------------------

Nếu bạn thấy thông điệp của bài viết này ý nghĩa, xin hãy ấn SHARE (chia sẻ) tới người thân và bạn bè của mình.




Nói với 1 ai đó

Có 5 điều tớ luôn muốn cậu
biết:
• Thứ nhất, tớ chưa từng bao
giờ yêu cậu.
• Thứ hai, tớ sẽ không bao giờ
yêu cậu.
• Thứ ba, tất cả những gì cậu
làm là đều vô nghĩa.
• Thứ tư, mãi mãi tớ sẽ không
bao giờ thay đổi.
• Và thứ năm, nếu cậu đã nghe
đến điều thứ tư
mà vẫn chưa rời bỏ tớ đi, thì ...
.
.
.
.
.
.
.
"Hãy ở lại đây với tớ đến hết
cuộc đời nhé.("._.)


Em à...!!!!

Sau này em sẽ đưa con đi học còn anh đi làm về thì 
... đón con nhé ♥

Sau này anh sẽ dạy con học toán còn em bảo con
... làm văn ♥

Sau này em tắm cho con đi còn anh sẽ đợi sẵn
... ngoài cửa để mặc quần áo cho con không lạnh ♥

Sau này em nấu cơm nhé , anh sẽ về ăn cơm với em , dù có đi ăn ở ngoài vẫn cố ăn 1 bát cùng em
... rồi anh sẽ rửa bát ♥

Sau này con khóc anh sẽ dỗ , anh không dỗ được thì
... em dỗ con cho anh nhé ♥

Sau này em tức thì anh sẽ im nhưng anh mà tức thì
... em đừng im lặng nhé ♥

Sau này em sẽ mua quần áo cho bố con anh còn
... anh sẽ giặt quần áo cho mẹ con em ♥

... Sau này ...
Em lấy anh nhé ! ♥


TÔI HẬN…HẬN ĐỜI HẬN NGƯỜI….


Nắng…tôi ghét cái nắng chói chang, nó gay gắt vào mặt tôi..tôi ghét cái mùi mốc xịt của mạ non, cái mùi khăng khẳng của rạ, tôi ghét, ghét cay ghét đắng, ghét cái vị chua chát của mùi bốc hơi của đất…

      Mưa tôi cũng đã từng ghét mưa thế nhưng hôm nay tự dưng tôi lại yêu mưa…tôi muốn nghe cái mùi vị của đất….tôi muốn mưa tạt vào mặt tôi ran rát….mưa sẽ gạt bỏ đi nước mắt của tôi….tôi yêu mưa từ khi nào vậy?? Từ khi người nói người sẽ đi…người đi ư…uhm thì người đi…người cứ đi nếu người muốn..
TÔI………HẬN ĐỜI…HẬN NGƯỜI….HẬN BẢN THÂN TÔI… TÔI HẬN….
Mặt trời đã lụi tàn về phía sau núi..nó đang ẩn mình để sớm mai còn thức dậy…những con người đang hối hả về nhà…tiếng cười nói râm ran…vui vẻ…sao họ lại vui thế, sao họ lại cười trong khi chiều buông xuống lòng tôi đang trĩu nặng, một gánh nặng đang đè lên vai nhỏ bé của tôi…Tâm trạng tôi đâng u sầu, một nỗi sầu tê tái…hôm nay trời không mưa, nước mưa không tạc vào người tôi nhưng tôi lại thấy đau…đau nhói..tôi đau lắm người ơi..người có hiểu cho tôi không? tôi đau từng cơn khi tôi nhớ tới người.. tôi nhớ lời người nói đã làm tổn thương tôi…Hôm nay ngày 23/5/2012 sẽ là ngày cuối cùng tôi viết nhật ký cho người, cũng là ngày tôi sẽ quên người kể từ ngày mai…….và khi sớm mai thức dậy người sẽ biến khỏi cái đầu của tôi…tôi sẽ cho người vào cái ngăn tủ dày nhất, tôi sẽ khóa người lại không cho người thoát ra để làm tim tôi nhói đau lần nữa…tôi sẽ tàn nhẫn như cách người tàn nhẫn với tôi……
TÔI HẬN ĐỜI……..
Cuộc đời thật bất công, yêu thương cho nhiều, hi sinh cho hết mình thì cũng nhận lại sự giả dối từ một lời nói…chỉ đơn giản một lời nói của đời mà nó đã làm tim tôi tê tái, nát tan, vụng vỡ…Đời …cái đời thật nực cười…Tôi một con người không phải là yếu đuối…không phải nhẹ dạ…tôi có niềm tin..tôi biết yêu thương..biết nhường nhịn…và như bao con người khác tôi cũng biết đau..biết khóc..biết van xin..nhưng cái đời nó đã dạy tôi yếu đuối cái đời nó biến tôi thành một đứa con gái ngu ngơ..khờ khạo…tin người tôi tin đến tận đáy…nhưng rồi tôi đã chết…tâm hồn tôi đã chết…..chết rồi cuộc đời à…tôi chết rồi…Vì thế….
         Tôi buông tay đầu hàng rồi…xin đời hãy để tôi yên, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, tôi cũng đủ cảm ơn đời…sao đời lại biến một đứa hay nói..hay cười..nhí nha nhí nhảnh, không suy tư, không vấn vương lại thành thế này hả đời….van xin đời hãy tha cho tôi…nếu đời cứ biến tôi thành một con người mới thì đời à tôi sẽ hân..hận..hận đời lắm đấy…ĐỜI đã dạy tôi cách sống mới, cách sống 2 mặt…trước thì vui tươi, hồn nhiên…sau thì dối trá, dối người…tôi đã sống thế đó đời ak…nhưng tại ai, tại ai mà tôi phải sống thế cũng vì tại Đời…Đời bắt tôi phải thế nên tôi phải theo cho kịp nếu không đời sẽ loại bỏ tôi sao..đời sẽ giết chết tiềm thức tôi…tôi còn tương lai, tôi cũng có ước mơ mà phải không đời….nên đời ơi tôi đã buông rồi đó….đời cũng buông tha tôi nhé….hãy cho tôi một niềm tin, hãy để tôi đi trên cuộc đời này mà tôi không cần một điểm tựa, một bờ vai…một đôi bàn tay kéo tôi…..TÔI VAN XIN ĐỜI
         TÔI………HẬN…………NGƯỜI………
NGƯỜI ƠI…..người có hiểu nỗi lòng tôi giờ này không?????….khi đêm xuống là lúc tâm trạng đang trỗi dậy nó lấn áp mọi niềm vui…nó bỏ quên tất cả mọi công việc…nó chỉ còn là nỗi nhớ..là nỗi sầu..là niềm đau…
Giờ này tôi đau lắm người ơi…tôi đau quặng từng cơn…nó cứ nhói lên trong tim tôi…tôi phải làm sao để quên người đây…người tàn nhẫn lắm..người ác độc hơn tôi nghĩ…người đến người cho tôi một bầu trời đầy hoa thơm…hoa đẹp…rồi cũng chính người đã phá tan cái bầu trời thơ mộng của tôi…người cho tôi hi vọng rồi người nỡ cướp nó đi để cho một người khác…người làm tôi đau…liệu người có đau như tôi không? người có thấy vui không…người có cười haaa lên vì tôi đã đau không?? tôi biết người cũng đau…phải không người…có những thời gian người cũng nghĩ và nhớ đến tôi…người cũng nhảy cưỡng lên khi nhận được tin nhắn của tôi…người cũng băng khoăn, háo hức chờ đợi tin nhắn tôi khi tôi chưa kịp nhắn tin cho người phải không?????

Người cũng đã từng đau…đã từng biết cảm giác chia ly…thế sao người nỡ làm thế với tôi…TÔI HẬN NGƯỜI…người nghĩ tôi yêu người thì tôi không hận sao, tôi hận lắm người ak….TÔI MUỐN CẦM DAO ĐÂM CHẾT NGƯỜI NỮA KIA……..như thế tôi mới hả hê cơn giận trong người tôi…
Người tàn nhẫn lắm…người đã biết tim tôi đã có nhiều vết thương rồi …vết thương đó chưa nguôi ngoa..chưa lành lặng…chưa bớt hẳng thế mà người nỡ xé tung nó ra….người khoét cái vết thương ấy sâu hơn…và giờ tôi có tìm được người yêu tôi đậm sâu thì vết thương ấy sẽ chẳng bao giờ xóa…chẳng bao giờ lành..
              Có lúc tôi đã muốn buông người rồi chứ…nhưng người cứ quanh quẩn nơi đây làm sao tôi buông được…tôi buông rồi thì người lại kéo tôi dậy…người cho tôi một ngày mơ mộng…người cho tôi một ngày được sống trong cái hạnh phúc của người….và hết một ngày thì người lại xô nhào tôi xuống lần này người đẩy tôi đi xa hơn…người tàn nhẫn hơn những người tôi gặp trước đây…họ chỉ xô tôi ngã nhào rồi họ quay đi, họ không quay nhìn lại xem tôi sống hay chết…tôi cũng ghét họ, nhưng tôi không hận họ mà tôi còn cảm ơn họ kia…Người thắt mắt vì sao tôi không hận họ mà tôi HẬN NGƯỜI ư…..Đơn giản lắm người ak…tôi nói cho người nghe…” họ buông tay tôi, họ đi, họ làm tôi đau một lần, để tôi còn bước dậy đi tiếp” còn người” người buông tôi ..rồi người sợ tôi đau người lại kéo tôi…tôi đau đau gấp trăm ngàn lần…và chính người khiến tôi không thể tin vào cái gì gọi là tình yêu..”
             Người bảo tôi” e hãy tìm cho mình một hạnh phúc mới” người nghĩ tôi có thể đứng lên đi tiếp sao…khi mà trong tôi đang còn cái vết thương có mủ ấy….liệu tôi có tìm được đi chăng nữa thì niềm tin tôi cũng đã chết rồi người à…nó chết lúc người nói người đi…tôi đã bán linh hồn tôi cho quỷ sứ rồi…
NGƯỜI TÀN NHẪN lắm….người đã trang bị cho người bộ “Thần kinh thép” còn tôi, tôi chưa trang bị cho tôi bộ ” Thần kinh sắt” thì làm sao tôi có thể không đau….tôi chưa kịp chuẩn bị hành trang..người cũng chưa cho tôi thời gian để tôi đối phó với mọi tình huống xấu xảy ra….vậy mà người đành lòng hất hủi tôi….người bước…bước…cái bước đi của người nó làm tôi không thể tin vào bất kỳ người con trai nào….và người đã tạo trong đầu tôi một suy nghĩ…”đàn ông không thằng nào tốt”…không phải tôi “quê đũa cả nắm”…. đâu người à..mà là do chính người phải bắt ép tôi phải như thế…tôi đâu có muốn đổ tội cho người khác…tôi cũng không muốn người đến sau người sẽ đau như tôi…..nhưng bắt buộc, bắt buộc tôi phải làm thế….chắt người hiểu hơn tôi về điều đó……
          NGƯỜI LÀ ĐẠO DIỄN………TÔI LÀ DIỄN VIÊN…..đấy có phải là cái câu chuyện mà người viết ra không?????? người bảo tôi đóng với người để người cảm nhận được hương vị của tình yêu…để người khoe với đời người cũng có người yêu….và rồi khi diễn xong người bỏ tôi lại vở kịch người đã sắp đặt sẵng…nhưng cái vở kịch ấy còn đang dang dở mà….nó kết thúc bi thảm thế sao người….tôi hỏi người sao người không viết câu chuyện kết thúc có hậu…người bảo tôi không có năng khiếu….không hợp vai diễn là nhân vật bi kịch… câu chuyện về tình cảm ,vậy sao người lại bỏ tôi lại….sao người không cùng tôi kết thúc một câu chuyện có hậu…một hài kịch…người là ĐẠO DIỄN mà…chuyện người viết sao thì tôi đâm đầu đống vậy thôi…sao người không chọn người khác thử vai mà người chọn tôi, để rồi người nói tôi không hợp vai…người nhìn người thì người biết chứ bởi lẽ ngươi là một ĐẠO DIỄN QUÈ……….
            THÔI THÌ NGƯỜI ƠI………tôi thật sự xin lỗi người nhé…khi người đi người nói tôi đừng viết nhật ký cho người nữa…tôi đã uhm…nhưng người hiểu tôi mà….tôi vốn sống nội tâm…tôi chưa hề kể cho ai nghe về cái ngã rẽ cuộc đời của tôi…và người là người đầu tiên biết được điều đó…nên tôi xin người đừng trách tôi sao không giữ lời hứa….tôi không thể nói cho ai nghe được thì tôi viết….người cũng thương tôi chứ..người không muốn cái tâm trạng ê oải của tôi sẽ giết mòn tôi chết chứ…..TÔI XIN LỖI NGƯỜI …….
            TÔI……..HẬN BẢN THÂN TÔI………..
  TÔI HẬN TÔI NGƯỜI À………tôi hận sao tôi lại tin người đế thế….sao tôi không trang bị cho mình một bộ”Thần kinh thép” như người. Tôi cũng đã đau thế mà tôi lại không rút ra được bài học..Tôi tự trách tôi….TẠI SAO TÔI NGU đến thế….tôi ngu đến mức tôi không thể tính toán mọi việc làm theo lý trí mà lại nghe lời con tim…cũng bởi vì TÔI YÊU NGƯỜI….người biết không????????
             Và rồi kể từ người ra đi tôi sẽ biến tôi thành một đứa tàn bạo hơn người…tôi sẽ buông rồi tôi kéo rồi tôi buông …tôi sẽ dằn dọc như mèo bắt được chuột…khi nào chuột chết thì mèo mới nuốt chửng nó….tôi sẽ lạnh lùng ..khép kín… tôi cũng không đặt niềm tin vào bất kỳ ai và cho ai một tình yêu vĩnh viễn…từ nay tôi sẽ sống ích kỷ hơn…tôi sống chô riêng tôi mà tôi không phải nghĩ đến người…người có thể cho tôi là kẻ ích kỷ…người nói vì người có quyền phê bình tôi…ai đã dạy tôi…chính người dạy tôi….và tôi sẽ thay người làm ĐẠO DIỄN…tôi sẽ viết câu chuyện khác người….câu chuyện là một hài kịch kết thúc có hậu…chứ không như người…
           Người đi tôi hận nhưng trong tôi vẫn mong người đươc hạnh phúc….người vui tôi cũng vui…người buồn tôi cũng buồn…tôi đang dối lòng đó người à…làm sao tôi vui khi người đang bên ai đó nhắn tin trò chuyện suốt đêm….còn tôi đang trông chờ cái tin nhắn của người…nhưng dù thế nào đi nữa thì TÔI VAN XIN NGƯỜI..hãy đi thật xa…hãy buông tôi ra….và đừng nhìn lại phía sau…tôi sẽ tự đứng lên mà không cần bàn tay ai đó chìa ra và kéo tôi dậy….vì tôi cũng sợ người đó như người kéo tôi rồi lại buông tôi….tôi học được cách buông rồi lần này là tôi dứt khoát chứ không phải người….
                 Hôm nay trời không mưa người à…tôi muốn nghe cái mùi vị của đất khi trời mưa mà người đã nói cho ai đó nghe…..tôi muốn ngồi dưới mưa để nghe hơi thể của tôi mà không sợ ai nghe…tôi muốn nước mắt tôi hòa lẫn vào mưa để sớm mai không ai biết tôi đã thúc thít suốt đêm….và tôi muốn ôm trọn trái đất vào trong người tôi…vì trong trái đất đó có người….tôi muốn gào thét lên thật to để cho người biết rằng mất người làm tôi khổ sở đến nhường nào…
TÔI ĐAU ….nhưng người đừng lo….tôi sẽ lại là tôi…tôi hận tất cả mọi thứ nhưng tôi vẫn còn những người xung quanh….tôi chỉ mất đi cái tình yêu nhỏ bé thôi chứ không mất đi tất cả ….TÔI ĐI NGƯỜI NHÉ….
           Tình yêu là thứ xa xỉ nhất mà tôi đem cho người…….tôi sẽ cân nhắc nó…sẽ chẳng ai nghe được một câu nói ” E YÊU A”  từ tôi….


(theo truyennganhay)

Tôi may mắn!


Những điều đơn giản trong cuộc sống chính là may mắn của cuộc đời tôi.
May mắn vì tôi có cả ba lẫn mẹ, tuy ba mẹ không phải là người hiểu tôi nhất, là người mà tôi có thể san sẻ tất tần tật mọi điều trong cuộc sống, nhưng tôi biết người quan tâm đến tôi nhất, người không bao giờ rời xa tôi, đó là ba mẹ.

May mắn vì tôi là một sinh thể lành lặn, tuy tôi không xinh đẹp, cao ráo, trắng trẻo, nhưng thật vui vì mình được nô đùa, chạy nhảy...

May mắn vì được sinh ra trong một gia đình không khá giả. Không giàu, tôi không có nhiều tiền tiêu vặt, vì thế tôi biết chi tiêu dè sẻn, biết quý trọng giá trị của đồng tiền mà ba mẹ vất vả mới kiếm ra để nuôi tôi ăn học.


May mắn vì tôi được đến trường mỗi ngày, được ngồi trên giảng đường, được say mê trong bài vở, vì tôi biết, rất nhiều người trên thế giới này không biết đọc, biết viết- những con người bất hạnh, kém may mắn hơn tôi.

May mắn vì mỗi sáng thức dậy, tôi được ngồi vào bàn, ăn vội  gói xôi, ổ bánh mẹ làm, ngoài kia, biết bao em thơ phải đến trường với cái bụng rỗng tuếch.

May mắn vì được tung tăng trên chiếc xe đạp mỗi ngày, chiếc xe cọc cạch, đường đến trương gần 10 cây số, nhưng… chẳng có gì là to tát! Biết bao trẻ em Việt Nam vẫn phải chân trần, băng rừng lội suối lên nương làm rẫy, xách nước, thồ hàng phụ giúp gia đình đó thôi.

May mắn vì tôi biết rung động, biết yêu, dù tình cảm của tôi không được đáp trả, nhưng tôi đã có cơ hội được nếm trải tất cả những cảm xúc buồn, vui, mừng, giận, đau khổ, và biết thêm một điều quý giá: trong mỗi chúng ta tồn tại hai tiếng nói, hai cảm xúc riêng, một của lí trí và một của trái tim.

Vẫn còn rất nhiều điều may mắn hiện hữu trên cõi đời này, bạn có tìm ra trong cuộc sống của mình????
(kenh14)

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

Chuyện của bong bóng


Cái phút giây Luân thấy Khuê tay trong tay với một người con trai khác làm Luân nhớ đến lần Luân 7 tuổi, ba mua cho Luân một quả bóng bay màu xanh da trời. Quả bóng tuột tay bay khỏi Luân một lúc lâu rồi, mà Luân còn ngẩn người ra nhìn, quên mất cả việc lẽ ra nên tiếc nuối. Quả bóng của Luân như một giọt nước xanh bé nhỏ rơi thõm và hoà tan hoàn toàn vào đại dương xanh mênh mang là bầu trời trên kia. 


Lúc này cũng vậy, Luân ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng. Anh sững người ra, ngơ ngác thì đúng hơn, như vừa bị đánh thức bởi một giấc mơ nào thật lắm. Ánh mắt Khuê trìu mến lướt trên gương mặt người con trai với Luân mới gần gũi, quen thuộc làm sao. Cả cái cách cô đưa tay âu yếm sửa lại cổ áo cho người đó, Luân chỉ cần nhắm mắt cũng nói được dáng bàn tay Khuê nghiêng ra sao, môi Khuê hơi mím lại chăm chú ra sao. Định thần một lúc, Luân chậm dãi bước đến chỗ 2 người đang đứng, ánh mắt Luân nhìn Khuê thẳng và sáng, anh chỉ nói một câu duy nhất:

- Thật à Khuê?

Khuê thoáng giật mình trước sự có mặt không mong đợi của Luân. Nhìn sang người bên cạnh, cô hơi bối dối. Không biết nói gì trong hoàn cảnh này, cô hơi gật đầu, nửa thừa nhận, nửa ngại ngùng. Đó là lần cuối cùng Luân cười với Khuê. Một nụ cười rất buồn, nhưng cũng rất đẹp, đẹp nhất từ Luân mà Khuê từng bắt gặp. Khuê có cảm giác như tất cả tình yêu trong 3 năm trời Luân trút ra hết trong nụ cười này. Tự nhiên cô muốn khóc, rồi kìm lại, thấy thật vô duyên khi người tạo ra sự đổ vỡ là mình lại đi rơi nước mắt, còn nạn nhân là Luân thì lại cười. Nhìn nét mặt Luân khi cười điềm đạm và tĩnh lặng như mặt nước, Khuê biết, cô mất Luân thật rồi. Mất vĩnh viễn. Không cách chi lấy lại được.
Luân quay lưng di một lúc rồi mà Khuê còn đứng im nhìn theo, tiếc quay quắt cái dáng đi cho một tay vào túi quần rất từ tốn của anh.

Luân đứng tựa lưng vào cột đèn đường, mắt mơ màng nhìn lên trời. Luân cứ nhìn như thế, không rời mắt khỏi những ngôi sao nhấp nháy sáng trên kia như bị thôi miên. Một cơn gió lạnh thổi qua làm anh rùng mình. Hít một hơi thật dài, Luân kéo cao cổ áo, khẽ lẩm bẩm:
- Mình đang nhìn thấy ánh sáng từ những ngôi sao đã chết.
Mỉm cười yếu ớt với chính mình, anh đi bộ về nhà.
Bạn bè vừa thương, vừa bực tức, vừa không thể hiểu nổi phản ứng của Luân. Tường nói với giọng run rẩy vì giận:
- Mày đưa tao số điện thoại của Khuê, để tao hẹn nó ra gặp mặt, nói cho ra lẽ. Sao lại có cái trò tiểu nhân như thế? Mà mày nữa, hèn vừa thôi chứ, là tao thì thằng kia đã nhận vài cú đấm ra trò rồi.
Luân đặt tay lên vai bạn, nhẹ nhàng:
- Thôi mày ạ. Tao không trách hay giận gì Khuê cả. Lúc ấy Khuê đã xác nhận với tao, thế là đủ rồi.
Tường nhìn bạn, không đồng tình và pha lẫn xót xa. Luân nhìn thẳng vào mặt Tường, ánh nhìn xanh trong như bầu trời mùa hạ không gợn một chút mây, khẽ lắc đầu. Tường thở hắt ra:
- Ừ thôi thì tuỳ mày.
Luân thương bạn đến mức muốn ôm nó một cái, nhưng nghĩ việc 2 thằng con trai ôm nhau thì lại thấy buồn cười, thành ra anh chỉ nói đơn giản “Tao biết mày sẽ nói vậy mà”.

Thụy thì lại có kiểu an ủi nữ tính và đằm thắm hơn. Cô tặng Luân một cái khăn choàng cổ do chính tay mình đan, kèm theo một tấm thiếp với những lời nửa như an ủi, nửa như áy náy với sự việc xảy ra. Dù gì, Thụy cũng là bạn thân của Khuê. Luân đón nhận tất cả sự động viên, an ủi, những lời rủ đi chơi bời, ăn uống từ bạn bè bằng một thái độ chân thành, thân thiết, nhưng phản ứng của anh đối với việc Khuê quen người khác mờ nhạt đến mức mọi người bỗng cảm thấy hành động của mình trở lên thừa thãi. Những người bạn tốt, họ tự nghĩ trong đầu: “Thằng Luân trước giờ vẫn đi mây về gió như người mộng du ấy, chắc việc lần này đầu óc nó cũng chẳng rơi xuống đất là mấy”. Rồi họ thở phào, kết luận: “Vậy còn may. Nó không phải buồn hay suy nghĩ nhiều”.

Chỉ riêng Khiết là biết Luân buồn. Nhưng Khiết lại không biết Luân là ai.
Nhà cô ở đầu phố, nhà Luân ở cuối. Tối nào, Luân cũng gửi xe ở khu giữ xe ngoài đường chính rồi đi bộ về nhà. Con phố nhỏ càng khuya càng sực nức mùi hoa nhài. Nhà Khiết gần ngay cột đèn, tối tối, Khiết ngồi trên ban công, nhìn bóng người con trai đứng đổ dài dưới ánh vàng vọt của ngọn đèn đường, khói thuốc lá tỏa thành từng vệt dài trắng nhạt trên nền không gian đen sẫm, thấy anh bé nhỏ và cô độc lạ lùng.

Luân thường đứng im lặng ở đó chừng nửa tiếng đồng hồ, ngước mắt lên nhìn trời, rồi dụi tắt thuốc, đi tiếp về nhà. Khiết tự hỏi chàng trai đứng đó làm gì mà đều đặn và kiên nhẫn như thế, dù tiết trời bây giờ là đầu đông. “Hay anh ta…định quan sát địa hình vùng này để ăn trộm?” Khiết phì cười trước giả thiết của mình, nhưng vẫn không thôi thắc mắc. Sâu trong lòng, cô thấy có một sự thương hại khó giải thích mỗi lần cô nghĩ đến người con trai lạ kia. “Có lẽ anh ta nhìn lẻ loi quá”. Chàng trai đứng xoay lưng lại, và chỉ xuất hiện vào buổi chớm khuya, nên Khiết chưa một lần nhìn rõ mặt anh. Sự việc lặp đi lặp lại gần 1 tháng, nỗi tò mò ngày càng dâng cao, Khiết chợt nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch.

Tối hôm ấy, cũng như mọi ngày, đang thong dong đi bộ về, Luân huýt sáo khe khẽ vì hương hoa nhài nồng nàn và khí trời tinh khiết làm anh khoan khoái. Anh yêu những buổi tối đi bộ một mình dưới con phố nhỏ yên tĩnh này, vả chăng, vào giờ này, mọi người đều quây quần trong nhà để tránh cái rét mướt đầu đông, càng làm khoảng không gian trở lên riêng tư một cách dễ chịu. Chợt anh dừng lại, ở phía cột đèn quen thuộc, có một vật thể lạ đang cử động, cụ thể là nó đang… bay phấp phới trong gió. Bước lại gần hơn, Luân phát hiện hóa ra “vật thể lạ” là một quả bóng bay màu xanh da trời được buộc vào cột đèn. “Hôm nay có phải ngày lễ gì đâu mà treo bong bóng, mà ai lại treo ở lưng chừng như thế”, Luân nghĩ thầm. Dù gì, cái màu xanh nao lòng của quả bóng làm anh nhớ đến sự cố với Khuê và lòng se sẽ chùng xuống. Tò mò, anh bước ngay đến để quan sát cho kĩ hơn. Luân suýt ồ lên một tiếng khi thấy buộc kèm với quả bóng là một mảnh giấy nhỏ màu xanh gấp vuông vắn. Luân rút mảng giấy ra, hứng nó dưới ánh đèn để đọc cho rõ. Nét chữ mềm mại chỉ viết một câu duy nhất: “Này anh, trên trời có gì hay lắm à?”

Luân khẽ bật cười. Anh nhìn khắp chung quanh, thấy nhà ai cũng đóng cửa, chỉ có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ và tiếng tivi vọng ra nho nhỏ từ mấy căn hộ phía xa. Không nhìn ra là ai đã gửi mảnh giấy cho mình, Luân đoán chừng chắc người đó phải là một cô gái (vì nét chữ rất mềm mại) và trẻ (vì gọi mình là anh) ở nhà quanh đây (thế nên mới thấy Luân đứng nhìn trời, và có đủ thời gian buộc bong bóng vào cột đèn vào khoảng trời tối để mọi người khó phát hiện). Thú vị trước sự bất ngờ xinh xắn này, Luân rút bút trong túi đeo bên người ra, hí hoáy viết trả lời vào mặt sau của tờ giấy cũng chỉ một câu vỏn vẹn: “Anh nhìn ánh sáng từ những ngôi sao đã chết, cô bé ạ”. Cẩn thận buộc chặt tờ giấy vào quả bong bóng, Luân nhìn lên trời. Những ngôi sao hôm nay cũng có vẻ lấp lánh và tươi vui hơn mọi ngày. Dù gì, anh cũng đang có một quả bóng bay làm bạn ngắm sao, Luân thấy lòng nhẹ nhõm.

Tối hôm qua, Luân nhận được thư trả lời của Khiết cũng ở một quả bóng bay màu xanh khác thay cho quả cũ chắc đã hết hơi. Lần này, Khiết có tiến bộ hơn khi viết được… 2 câu: “Sao lại là những ngôi sao đã chết hả anh? Nhìn anh có vẻ buồn”.
Luân chạnh lòng. Câu đầu tiên gợi anh nhớ đến một kỉ niệm ngọt ngào với Khuê trong những tháng ngày cũ, trong khi câu thứ hai đã lâu lắm rồi chưa có ai nói với anh như thế, các bạn mặc nhiên nghĩ rằng Luân đã quên Khuê như quên một quả bóng bị vụt tay bay vào bầu trời xa tít.“Ánh sáng của một ngôi sao thuộc dải ngân hà rộng lớn trên kia phải mất hàng ngàn năm để đi từ nơi ấy đến địa cầu, và khi đến nơi rồi, thì ở xa xôi trên kia, sau khoảng thời gian dài như thế, ngôi sao ấy có lẽ đã không còn tồn tại nữa. Anh gọi đó là những ngôi sao đã chết. Và anh buồn vì điều đó, cô bé ạ”.

Khiết thở dài. Một nỗi buồn rất nhẹ lan tỏa trên gương mặt trong như nước của cô. Đây là một chàng trai rất nhiều tâm sự. Hẳn nhiên rồi, có lẽ anh ấy đang tiếc nhớ một điều tươi đẹp nào đó trong quá khứ. Chàng trai này còn làm cho thiên văn học trở lên thơ mộng và huyền ảo bằng kiểu suy tư rất ngộ nghĩnh của anh ta. “Em không đồng ý đâu. Có những ngôi sao có tuổi thọ rất cao, có những ngôi sao lại có khoảng cách rất gần. Không phải tất cả những ngôi sao anh nhìn thấy đều đã chết. Em chỉ ngắm sao vì em yêu ánh sáng chúng mang lại thôi. Ah, mùa đông ngày càng lạnh, sao anh ăn mặc phong phanh vậy?”

Luân thấy mắt mình hơi nhòe khi đọc những dòng chữ này. 2 năm trước, khi đi cùng Khuê trên con phố nhỏ dẫn về nhà, chỉ có mặt trăng vằng vặc trên cao, yên ả đến mức nghe được tiếng thở nhẹ của Khuê thoảng qua, Luân kéo Khuê sát vào người, chỉ tay lên bầu trời sáng như dát bạc, thì thầm: “Anh yêu những ngôi sao vì ánh sáng của chúng, như anh yêu em vậy”. Gương mặt Khuê gần, thật gần, và cũng lung linh như một vì sao. Một vì sao đẹp nhất. “Ừ, em nói đúng. Đã lâu lắm rồi anh quên mất là anh yêu những ngôi sao vì ánh sáng của chúng. Anh cứ mãi suy nghĩ về việc chúng còn hay đã chết. Này em, em có nghĩ những ngôi sao khi chết rồi cũng có linh hồn không?”

Họ trò chuyện với nhau mỗi tối, và chủ đề không chỉ còn xoay quanh những ngôi sao và bầu trời nữa, mà đã có hình dáng của những quyển sách họ đọc, những điều họ thấy khi sống rất trọn, và cả những dòng cảm nhận vu vơ về một điều gì đó chưa thành hình nữa. Luân đã chú ý mặc áo ấm hơn, anh vẫn ngắm sao mỗi ngày, nhưng không hút thuốc nữa, vì Khiết bảo: “Khói thuốc của anh sẽ làm quả bóng bay của em ho sặc sụa”. anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi về sớm hơn, lấp vào 1 chỗ đâu đó để tìm ra cô bé thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ anh hằng đêm với gương mặt mờ ảo như khói. Bí mật làm cuộc sống thú vị hơn, và anh tôn trọng ý muốn của cô gái. Khiết thấy mình cười nhiều hơn, yêu thương cuộc sống nhiều hơn và phát hiện ra những điều mới mẻ trong những thứ tưởng như rất gần gũi, quen thuộc mà cô hay lơ đãng bỏ qua khi đi rất vội qua đời. “Em này, một ngày anh chợt nhận ra, khi ta bình thản nhìn vào quá khứ, không có nghĩa là ta hoàn toàn chấp nhận nó. Và buổi sáng anh thức dậy, thấy tên một người cũ gợi lên một niềm trìu mến đã cũ nhưng cũng xa xôi không kém, anh biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi”.
“Chỉ có những người yêu thương nhiều mới buồn nhiều thôi anh ạ. Cho đi càng nhiều thì khoảng trống khi mất đi càng lớn. Nhưng em biết, anh chưa bao giờ thật sự mất một điều gì, vì anh có một kí ức tốt và biết chọn lọc, đúng không? Hãy chỉ ghi nhớ những điều tốt đẹp thôi anh nhé. Để rồi khi anh nhìn lên bầu trời, anh sẽ cảm ơn những ngôi sao, còn tồn tại hay đã chết, vì đã lung linh sáng…”

Đêm thanh vắng và thanh như tiếng thở dài rất khẽ của gió, Khiết ngạc nhiên không thấy Luân viết gì trong giấy như thường lệ. Rõ ràng hôm nay anh vẫn đứng đó mà. “Hay là anh ấy có chuyện buồn? Hay anh ấy đã chán nói chuyện với một cô gái xa lạ chưa từng gặp mặt bằng những dòng chữ vu vơ?” Vai Khiết run khe khẽ vì lạnh, từ nhà bước mấy bước ra đường, cô chỉ khoác một cái áo khoác mỏng ngoài bộ pijama mặc ở nhà. Như mọi khi cô chỉ cần lấy giấy và bóng ra là đã vào nhà lại. Nhìn quanh quất, ánh mắt Khiết bắt gặp một hộp quà xinh xắn màu xanh da trời nằm nép dưới chân cột đèn. Lòng ngân lên một thanh âm rất dịu, cô run run mở lớp giấy gói. Đáy chiếc hộp lấp lánh sáng những ngôi sao dạ quang xanh biếc, ở giữa là một quả bóng bay xanh da trời bé xíu nằm gọn trong chai thủy tinh. Giọng một người con trai nửa như cười, nửa như tiếng gió thoảng rất nhẹ phía sau lưng:
“Em đang lạnh kìa, cô bé”.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Bài đăng phổ biến