Hiển thị các bài đăng có nhãn Xã xì trét. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Xã xì trét. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 25 tháng 6, 2012

Hải âu tung trời trên biển Nha Trang

Đàn hải âu đó không do con người nuôi, chúng sống tự nhiên trên Hòn Sam và du khách cũng có thể ngắm chúng ngay tại những ghềnh đá của Hòn Nội gần đó.

Ngắm từng đàn hải âu bay rợp trời giữa biển trời Nha Trang mênh mông- đó là chuyến du hành lạ, đầy cảm xúc nếu một lần bạn theo chuyến tàu cao tốc tham gia tour du lịch đảo yến của Cty yến sào Khánh Hòa. Đó quả thật là một cảm giác khác, hoàn toàn khác  so với bao lần đi thuyền trên biển, kể cả ai đó có bao nhiêu lần  đi du lịch đến các tuyến đảo.

Chuyến đi phải khởi hành sớm, từ 7 giờ sáng để còn kịp ngắm biển Nha Trang hiền hòa buổi sáng. Khi đó, sóng biển dịu dàng chao qua chao lại. Những con thuyền đánh cá đã trở về, và các đảo ngoài  khơi nổi bật trên nền biển xanh, khiến cho du khách  có cảm giác lòng muốn thênh thang cùng thiên nhiên xinh đẹp ấy.

Tính chiều dài từ cảng Nha  Trang đến Hòn Sam là 40 km. Một khoảng cách  trên đường bộ không xa lắm, nhưng với biển cả thì   nếu đi bằng con tàu bình thường phải mất gần 2 giờ đồng hồ. Con tàu cao tốc sẽ giúp du khách tiết  kiệm  được thời gian lao xao cùng biển cả. Thời gian ấy là 45 phút.

Thật ra chuyến du lịch ấy chủ yếu là ngắm chim yến và xem những người thợ khai thác yến cùng ngắm san hô dưới lòng đại dương qua mặt kính của con tàu đáy kính. Khu vực ngắm chim yến là một hang hẹp ở Hòn Sam. Khách muốn ngắm nhìn nhà của chim yến phải đi từng ba đến bốn người một. Nhưng chim yến là loại chim bay xa, chúng thức dậy khi mặt trời còn chưa mọc, và nơi chúng kiếm ăn có khi tận các dãy núi ở Đà Lạt, Đắc Lắc. Cho nên chỉ có thể ngắm một số con chim yến rất ít đang ở lại giữ nhà.

Ngắm nhìn những ngọn núi chông chênh, ngắm nhìn những hang yến cũng chông chênh, ngắm nhìn san hô dưới biển, ngắm nhìn những cây phong ba được lấy từ  đảo Trường Sa về trồng. Cũng có thể leo lên hang Du Hạ, xem đất trời  ở độ cao ấy, lên đền thờ tổ nghề yến thắp vài nén nhang tưởng nhớ.  Biển ở đảo Hòn Nội trong và mát, có nhiều ghềnh đá và ở ngay giữa lòng đảo có cả " hồ"  do biển tạo thành để tắm.

Ai cũng biết  chim hải âu là loài chim biển. Nếu đi  trên một con tàu ngoài biển, thỉnh thoảng mọi người vẫn thường bắt gặp những con chim hải âu bay theo. Đó là chúng  bay theo  dòng nước của con tàu đang rẽ sóng, ở nơi đó nhiều loại cá sẽ phải nổi lên, và chúng lao xuống để bắt con mồi nhưng ai cũng cảm giác chúng đang bay theo mình.

Ngắm hải âu, lại ngắm cặn kẽ từng đàn, từng bầy khi chúng sinh hoạt tại Hòn Sam, khu vực đảo yến, Nha Trang lại là cảm giác trong trẻo và thích thú. Hòn Sam chỉ là một đảo nhỏ, rộng chừng hơn 1.000m2. Đảo không cao, chỉ nhô hơn mặt biển chừng  15 mét. Tại đây có nhiều ghềnh đá, lài ra tận biển. Chính việc đá lài ra biển nên tạo ra những con sóng vừa đủ, khiến cho đàn cá  vốn không bị săn đuổi bởi các tàu thuyền đánh cá trong khu vực đảo yến, cho nên tụ tập rất nhiều. Cá cứ dựa vào những con sóng dội vào bờ đá mà tung mình, và chúng trở thành điểm săn mồi hấp dẫn của đàn hải âu. Đặc biệt, tại Hòn Sam lại có nhiều khe đá, nơi đây nhờ đất đá và nước mưa tạo thành những thảm có lát màu  xanh rất dày. Vì thế chỗ thảm xanh ấy thành nơi trú ẩn cho chim hải âu và trở thành nơi để chúng chọn để làm ổ, đẻ trứng.

 Hải âu ở Hòn Sam lên trên cả ngàn con. Chúng có thân hình màu xám, cổ điểm xuyết trắng, rất dạn dĩ với du khách. Mọi người sẽ thấy không  biết cơ man nào là chim hải âu. Chúng tung cánh bay tạo cho không  gian  lao xao  trong nền biển xanh như bức tranh vẽ khéo, rất đẹp.

Du lịch, GO! - Theo DulichVN

Tản mạn đàn ông, quán xá và gái đẹp

Có thể hiểu được vì sao cánh đàn ông thích uống café ở những quán có nhiều cô phục vụ xinh xắn, đó là nhu cầu thưởng thức cái đẹp đơn thuần, vậy thôi.

Quán café vỉa hè ở đầu đường nhìn thẳng ra chợ Tân Định, chỉ mở từ khoảng 9 giờ tối khi tiệm vàng đóng cửa nhường khoảng sân đậu xe cho chủ quán bày bàn ghế và bán cho đến 4-5 giờ sáng – khi những tiểu thương bắt đầu lục tục chở hàng ra bày biện cho một ngày hy vọng đắt khách.

Tôi thường ra đây ngồi vào những hôm không ngủ được, hoặc những khi đột nhiên muốn nhìn thấy đời sống sôi động của Sài Gòn về đêm. Đối diện quán là dãy hàng ăn đêm lúc nào cũng tấp nập. Trong số đó có một hàng bán món bánh canh cua mà tôi rất thích ăn.

Bà chủ quán nói giọng miền Tây, thường ngồi lè phè trên chiếc ghế lười, ra lệnh, nhìn đường sá và nói chuyện trên trời dưới biển với khách. Bà có một cô cháu gái rất xinh đẹp, tướng tá ngon như người mẫu. Tôi rất thích nhìn cô vì cô tuy ra đây phụ bà chạy bàn nhưng vẫn luôn có vẻ gì rất sang trọng, khuôn mặt nghiêm túc ít khi cười càng tăng thêm vẻ kiêu sa.

Những khi không có khách, cô ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh bà, áo thun quần short, lưng thẳng, đầu thẳng, đôi chân dài miên man ý tứ khép lại đầy bí mật. Tôi thường ngồi từ bên này quán café và ngắm cô, chẳng để làm gì, và cũng không bao giờ bắt chuyện hay hỏi thăm, chỉ đơn giản là ngắm cô, một cô gái theo tôi là rất đẹp.

Có thể hiểu được vì sao cánh đàn ông thích uống café ở những quán có nhiều cô phục vụ xinh xắn, đó là nhu cầu thưởng thức cái đẹp đơn thuần, vậy thôi.

Ông chủ quán café tôi ngồi cũng có hai cô cháu gái. Ban đầu tôi tưởng ông chủ là chồng, cô chị là vợ, cô em là con gái. Về sau mới biết họ chỉ là chú cháu, hai cô gái (có lẽ mồ côi?) được chú nuôi từ nhỏ. Cô chị tròn trĩnh trắng trẻo đúng kiểu gái miền Tây, còn cô em thỉnh thoảng mới xuất hiện phụ giúp mỗi khi quán đông khách. Cô này cũng rất xinh đẹp, tuy trông có vẻ bình dân hơn cô cháu bà hàng bánh canh nhưng ở cô có nét gì đó rất ngây thơ trong sáng. Cô cũng ít nói và ít cười, đôi khi hay cáu nếu khách tỏ ra trêu cợt vì thấy cô dễ thương.

Những hôm ngồi café đó, tôi thường gặp một đôi bạn già. Hai người đàn ông hát dạo, một mù một què. Người què một chân chừng hơn 50 tuổi rất cao, mắt sáng, ông cầm một cái lắc tay kêu lích kích mỗi khi đập nhịp cho người mù vừa đàn vừa hát. Người mù khoảng hơn 60 tuổi thì nhỏ con, hơi gù có lẽ do tuổi tác và kham khổ.

Tối nào hai người cũng rảo quanh khu này vài lượt rồi đến gần 12 giờ sẽ tấp vào chỗ café tôi ngồi để làm một ấm trà nóng, nghỉ ngơi, ngắm phố và chuyện vãn. Tôi có một tình cảm đặc biệt với những người hát rong, không bao giờ tôi từ chối khi họ tới gần và thậm chí có khi chỉ chạy xe ngang qua bắt gặp tôi cũng dừng lại kiếm chút tiền lẻ còn sót lại để cho họ. Không phải mình ra vẻ ban phát, không phải mình thương hại, mà chỉ là làm một việc mà tôi muốn làm.

Tôi nhớ quán Út Nhung ngoài bờ kè Nhiêu Lộc cũng có hai vợ chồng đứng tuổi hát dạo và bán kẹo. Tôi không thích ăn kẹo nên có khi đưa tiền mà không lấy kẹo, bà vợ mỉm cười trả lại tiền, không nói gì mà chỉ lắc đầu làm tôi xấu hổ hết sức.

Lại nhớ đến khoảng thời gian đầu tôi mới đến Sài Gòn, lúc đó là năm 2003. Buổi sáng tôi ngồi trong tiệm internet trên đường Lê Văn Sỹ, trời thành phố ảm đạm và lất phất mưa. Rồi một giọng hát bất chợt cất lên, tiếng đàn guitar chậm rãi rảo theo: “nắng có hồng bằng đôi môi em, mưa có buồn bằng đôi mắt em, tóc em từng sợi nhỏ rớt xuống đời làm sóng lênh đênh…”, giọng hát rất quê, rất buồn, rất mộc mạc giản dị. Và đó là người mà theo tôi hát “Nắng thủy tinh” của Trịnh Công Sơn hay nhất.

Quay trở lại với mấy cô gái. Tôi nhớ anh Duy và anh Quang hay nhắc tới một cô em mặt rất xinh ở quán café Tigon ở Võ Văn Tần. Khi nghe hai ông bạn già kể về cô này, tôi và bà Minh cũng tò mò và dự tính hôm nào sẽ tạt qua ngắm gái một tí. Nhưng chưa kịp ngắm thì tới một ngày Duy thông báo nàng đã nghỉ phục vụ quán mà ra mở một quán riêng ở đâu đó khá xa.

Bởi vậy mới nói, gái đẹp không tự sinh ra cũng không tự mất đi, chỉ chuyển từ chỗ ngồi này sang chỗ ngồi khác. Cũng như sau một thời gian không còn thấy cô cháu gái của bà hàng ăn ngồi trên cái ghế đẩu nữa, tôi hỏi, thì được biết cổ đã lấy chồng và đi nước ngoài (hình như là Đài Loan). Rồi sau một thời gian nữa, hàng ăn đó cũng biến mất. Tôi chưa kịp hỏi xem bà chủ hàng dọn đi đâu thì đã phải đi xa một thời gian. Hy vọng đến khi trở lại, quán café và cô em út xinh đẹp vẫn còn.

Du lịch, GO! - Khương Hà (theo Litviet)

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

Nhật ký “một vòng chữ S” của du khách Mỹ

Đây là những dòng nhật ký của Jenny Coad, một du khách nước ngoài ghi lại những cảm xúc của anh về cuộc hành trình vòng quanh đất nước Việt Nam. Bài viết được đăng trên Dailymail.

"Đến Đông Nam Á, những người bạn thường hỏi tôi rằng “Bạn sẽ đi đâu?”, và tôi nói rằng, “Tôi đến Việt Nam”. Với riêng tôi, Việt Nam đẹp kỳ lạ nhưng rất giản dị, mộc mạc - vẻ đẹp thật khéo níu giữ người khác.

Dải đất hình chữ S với đường bờ biển dài cùng nhiều bãi cát mịn, những hòn đảo nhiệt đới luôn khiến tôi nao lòng trước phong cảnh hữu tình nơi đây. Thật khó để quên đi những kí ức đau buồn về cuộc chiến tranh giữa hai nước; chúng sẽ để lại dấu ấn không thể phai nhòa. Nhưng thật kì lạ, bất cứ khi nào tôi hỏi người dân ở đây rằng họ cảm thấy thế nào về những du khách Mỹ, thì đều nhận được câu trả lời giống nhau, đó là: Họ luôn chào đón chúng tôi.

Hà Nội là điểm khởi đầu trong chuyến đi của tôi. Thời điểm tôi ở đây đúng vào dịp người Việt Nam đón Tết Nguyên đán. Thời tiết lúc này khá lạnh nhưng có vẻ như cái sự nhộn nhịp chuẩn bị Tết đã khiến họ quên đi cái giá rét. Lòng tôi thấy vui vui và bớt ngột ngạt hơn khi ngắm những cành đào đỏ thắm, cây quất vàng ươm trên đường. Vào dịp Tết, mọi người trong gia đình sum vầy, tưởng nhớ về tổ tiên, giành cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất, chúc mừng thầy cô và tặng những đồng tiền may mắn cho trẻ em. Tôi vui sướng khi được một cụ già mừng tuổi và đương nhiên, tôi không quên mang nó bên mình như một đồng tiền may mắn.

Có rất nhiều nơi để tham quan nhưng tôi không có đủ thời gian. Tôi đã đi thăm Lăng chủ tịch Hồ Chí Minh - nơi cất giữ thi thể của Người. Khi đi thăm Nhà tù Hà Nội - nơi các chiến sĩ làm việc, tôi có cảm giác kinh hoàng trước những hình ảnh được tái hiện trước mắt. Hà Nội 36 phố phường là một khu phố cổ, được thành lập từ thế kỷ 11, luôn luôn đông đúc bởi các giao dịch buôn bán. Nhưng làm thế nào mà người dân nơi đây vẫn giữ được nét thanh lịch, tao nhã vẫn là bí ẩn với tôi.

Đến với Hà Nội, ấn tượng sâu đậm nhất trong tôi có lẽ là những món ăn đường phố. Có rất nhiều quán ăn vỉa hè, mọi người ngồi trên ghế nhỏ bằng nhựa và thưởng thức những tô cháo, bát bún riêu, chiếc chân gà nướng hay tô phở nóng hổi... Nếu có dịp đến Hà Nội, hãy thử cảm giác này và bạn có thể tìm thấy chính mình khi thưởng thức tô phở Hà Nội đó. Phở Hà Nội - món ăn sẽ khiến tôi nhớ mãi không quên.

Nhớ lời khuyên của người bạn, tôi đã có phút giây thư thái khi được thả hồn mình cùng những bãi biển đẹp và hang động kì vĩ ở Hạ Long. Tôi đã được trải nghiệm và khám phá những nét đẹp nguyên sơ của vịnh Hạ Long thơ mộng, một bức tranh thuỷ mặc khổng lồ vô cùng sống động với hàng ngàn đảo lớn nhỏ dần hiện ra trước mắt tôi...
Đây thực sự là điểm đến kì diệu.

Sau khi rời Hạ Long, tôi di chuyển vào Huế và Hội An - nằm ở vùng duyên hải miền Trung. Ấn tượng đầu tiên trong tôi là không gian nơi đây thật nhẹ nhàng, thoáng đãng hơn so với sự ngột ngạt ở Hà Nội.
Ở Huế, bạn có thể tham quan nhiều tàn tích của quá khứ khi các vị vua cai trị, các lăng tẩm, đình miếu, am thờ… Lăng Tự Đức được thiết kế rất công phu, cầu kì, phong cảnh sơn thủy hữu tình và là một trong những lăng tẩm đẹp nhất của vua chúa nhà Nguyễn.

Lăng Khải Định được xây dựng từ năm 1920 ngay sau khi Khải Định lên ngôi. Về kiến trúc, lăng được người đời sau đặt ra ngoài dòng kiến trúc truyền thống thời Nguyễn bởi sự pha trộn kiến trúc Đông Tây Kim Cổ lạ thường với các tác phẩm nghệ thuật ghép tranh sành sứ độc đáo.

Hội An - một thành phố nhỏ dịu dàng, yên ắng nằm sát con sông Thu Bồn lãng mạn. Người dân Hội An nơi đây hiền hòa, dễ mến. Họ buôn bán nhỏ dọc trên những con phố dài với những ngôi nhà gỗ cổ xưa, tạo cho tôi cảm giác êm đềm, dễ chịu. Khi màn đêm buông xuống, dọc trên các con phố nhỏ hiền hòa là những dãy đèn lồng lung linh huyền ảo. Nó đem lại cho tôi một cảm giác khó quên, cảm giác ấm cúng, yên bình đến khó tả…

Tôi cũng có dịp ghé thăm địa đạo Củ Chi trước khi đặt chân đến Sài Gòn. Đây là hệ thống địa đạo nằm sâu dưới lòng đất và tôi phải bò lom khom để di chuyển trong đường hầm. Cuộc sống dưới địa đạo thiếu ánh sáng, ẩm ướt, nóng bức; tôi thật khâm phục ý chí và sự dũng cảm của những người dân, chiến sĩ đã hết lòng chiến đấu, hi sinh vì Tổ quốc của các bạn.

Nếu bạn muốn chơi đùa với cát trắng, biển xanh thì bạn sẽ không thể bỏ qua bãi biển Phan Thiết tuyệt đẹp hay đảo Phú Quốc - đảo du lịch lớn nhất Việt Nam cùng nhiều ngọn núi đồi, dãy rừng nguyên sinh cùng hệ sinh thái vô cùng phong phú.

Cùng sự náo nhiệt, nhịp sống sôi động của những con người đất Sài thành, tôi có dịp trải nghiệm, tìm hiểu thêm về phong tục, về con người thân thiện nơi đây. Nếu sự nhẹ nhàng, thanh lịch của người Tràng An luôn làm tôi cảm thấy ấm áp thì sự tươi trẻ, năng động của con người nơi đây lại khiến tôi thấy rạo rực và bồi hồi với sự mến khách rất riêng.

Trước khi kết thúc chuyến hành trình du lịch Việt Nam, tôi có dịp ghé thăm Côn Đảo. Phải công nhận rằng, nơi đây thật sự là thiên đường của nghỉ dưỡng và khám phá thiên nhiên. Với bãi biển riêng cùng làn nước trong xanh, hệ sinh thái phong phú, những gì đẹp nhất như hiện ra trước mắt tôi. Nơi đây tôi cảm thấy rất ấm áp, thư thái tâm hồn khi hòa mình cùng bầu trời trong xanh hòa bình.

Người ta thường nói, các hòn đảo nhỏ của Côn Đảo quây quần bên nhau tựa như một chuỗi ngọc trên biển cả mênh mông. Mỗi hòn đảo lại có một vẻ đẹp riêng, hòn to, hòn nhỏ, hình dáng khác nhau, viền xung quanh những hòn đảo lớn là những bãi cát mịn, chói lòa ánh nắng. Thật tiếc khi tôi chưa có dịp thăm thú hết các đảo nơi đây nhưng chắc chắn, tôi sẽ còn quay lại để thưởng thức hương vị của thiên đường.

Khi trở về đất nước của mình, tôi sẽ kể với những người bạn của tôi về đất nước xinh đẹp của các bạn, về con người thân thiện, dễ mến; về những món ăn tôi không thể quên; về những trải nghiệm thú vị; vẻ đẹp lãng mạn, nên thơ, ngọt ngào như hương vị của thiên đường. Và giờ đây, tôi đã sẵn sàng để hát lời khen ngợi đất nước quyến rũ này!"

Du lịch, GO! - Theo Jenny Coad (Nguoiduatin)

Đừng để lại gì ngoài những dấu chân

Hôm nay là ngày đi học cuối cùng của con tôi, trước khi lớp mẫu giáo của con được nghỉ hè. Các bậc phụ huynh được mời đến dự liên hoan chia tay với lũ trẻ, và suốt cả buổi, các bà mẹ rôm rả có mỗi một chủ đề – sẽ đi nghỉ hè ở đâu.

Nhà thì đi Phú Quốc, nhà thì đi dọc bờ biển miền trung, nhà thì đi Hà Nội để từ đó đi tiếp Sa Pa, Hạ Long, lại có cả mấy nhà đi du lịch nước ngoài. Kế hoạch nào nghe cũng “hoành tráng” cả. Ai cũng tâm lý, kỳ nghỉ này vừa là thưởng cho đứa con cưng của mình một năm ngoan ngoãn, cũng vừa là dịp để bố mẹ thoát khỏi công việc bừa bộn mệt mỏi, để được ăn chơi hưởng thụ một chút. “Làm cả năm, cũng phải xả láng một tí cho sướng đời chứ tội gì”.

Chắc các bạn cũng giống nhóm “bà tám” chúng tôi, đều đang suy tính cho kỳ nghỉ hè sắp tới. Bản thân tôi cũng trông ngóng đến kỳ nghỉ này...

Cả nhà tôi đều thích biển, ra bờ biển nằm lè phè, ăn hải sản, bơi ì oạp, còn gì thích bằng. Nhưng tôi muốn chia sẻ với các bạn một chút thôi: mình hãy cùng “du lịch xanh” nhé.

Các bạn đừng mắng tôi nhiều chuyện,  tôi xin hứa là du lịch xanh không có nghĩa là bạn phải thoả hiệp mức “phè phỡn” của mình đâu. Nhưng sao du lịch mà cũng phải “xanh” vậy?
Du lịch là một trong những ngành bán lẻ lớn nhất trên thế giới. Mỗi năm, toàn thế giới có khoảng 900 triệu khách du lịch quốc tế, (chưa kể các khách du lịch nội địa), tiêu xài khoảng trên 1 ngàn tỉ đôla, tức là khoảng 3 tỉ đôla mỗi ngày.

Chắc các bạn cũng khó hình dung, ngành du lịch là một trong những ngành có nhiều tác động nhất lên môi trường. Có ba tác động chính. Thứ nhất, nó làm cạn kiệt các nguồn tài nguyên vốn đã khan hiếm: ví dụ nguồn nước.

Nước được sử dụng cho các khách sạn, bể bơi, sân golf, công viên nước. Một sân golf trung bình ở các nước nhiệt đới như Thái Lan hay Việt Nam mỗi năm dùng lượng nước bằng với 60.000 người dân địa phương.

Hơn thế nữa, khách du lịch luôn có xu hướng sử dụng nhiều nước khi đi du lịch hơn là khi ở nhà (Bạn có thú nhận là bạn cũng có tâm lý này không?). Trung bình mỗi khách du lịch sử dụng từ 400 – 1.500 lít nước mỗi ngày, trong khi ở nhà, trung bình mỗi người chỉ dùng khoảng 150 lít.

Ngoài ra, với đặc tính theo mùa, nhiều nơi vào mùa cao điểm có lượng người sinh sống cao gấp 10 lần so với mùa thấp điểm, gây áp lực lên các nguồn tài nguyên địa phương như năng lượng, thực phẩm, và các nguyên vật liệu khác.

Thứ hai, du lịch gây ra các vấn đề ô nhiễm như bất cứ ngành công nghiệp nào khác. Mỗi tháng có khoảng 2,5 triệu chuyến bay cất cánh trên toàn cầu, tức là khoảng hơn 80 ngàn chuyến mỗi ngày. Khách du lịch chiếm 60% những người đi lại bằng máy bay và du lịch hàng không là nguyên nhân gây hiệu ứng nhà kính lớn nhất, làm trầm trọng thêm tình trạng biến đổi khí hậu.

Ngoài ra, tình trạng vứt rác bừa bãi là nguyên nhân lớn gây ô nhiễm môi trường. Rất nhiều danh lam thắng cảnh đẹp thường là ở các vùng nghèo, các khu vực xa xôi hẻo lánh, nên cũng không có hệ thống xử lý rác thải, và các điểm du lịch biến thành các bãi rác khổng lồ.

Thứ ba là các tác động vật lý: Các khu phong cảnh đẹp, như bờ biển, sông hồ, núi, rừng, thường là những khu vực tự nhiên có hệ sinh thái phong phú, đa dạng sinh học cao, và các hoạt động du lịch làm suy thoái các hệ sinh thái này:

Do xây dựng các công trình lớn, các hoạt động khai thác cát, gỗ, phá rừng, phá bờ biển làm khách sạn, các dịch vụ du lịch ngoài biển gây huỷ hoại rạn san hô và hệ sinh thái biển nói chung và các nguồn thuỷ hải sản, các tuyến trekking xuyên rừng nguyên sinh gây phá huỷ môi trường hoang dã của các loài.

Và những thói quen xấu của người đi du lịch: Các bạn thử nghĩ xem, có phải khi đi du lịch các bạn thường lười mang theo vật dụng cá nhân như dầu gội đầu, bàn chải, kem đánh răng... mà thường phụ thuộc hết vào khách sạn. Bạn có biết mỗi năm các khách sạn lớn trên thế giới tiêu thụ khoảng hơn 600 triệu chai dầu gội và xả.

Và phần lớn mỗi chai chỉ được dùng một chút là lại bỏ đi, thải hàng đống nhựa và hoá chất ra môi trường. Rồi thì ai cũng lấy mấy tờ bản đồ hay quyển hướng dẫn du lịch miễn phí, hết chuyến đi lại vứt đi. Bao nhiêu cây bị chặt để in hàng triệu cái bản đồ và sách hướng dẫn chỉ được dùng một lần đó!

Lại “quan trọng hoá vấn đề” rồi. Cả năm được có kỳ nghỉ hè mà cũng định “o ép” hả? Tất nhiên là tôi không có ý định đó rồi. Tôi chỉ muốn các bạn cùng tôi lập một kế hoạch du lịch xanh thôi.

Chọn khách sạn: Bạn hãy chọn khách sạn có dịch vụ tiết kiệm nước và năng lượng. Bạn sẽ giúp tiết kiệm được 20% nước và 40% năng lượng so với khách sạn thông thường. Website của khách sạn chắc chắn có thông tin này đấy.

Thu xếp hành lý: Bạn hãy mang hành lý gọn nhẹ bao gồm những vật dụng cần thiết. Và tốt nhất là bạn mang đồ “toiletries” của mình. “Bật mí” là đồ của khách sạn cũng không phải là loại tốt đâu, nhiều khi cũng không hợp với tóc hay da của bạn. Và nhớ dùng máy ảnh kỹ thuật số nhé.

Hãy là một khách du lịch nhiều thông tin: Khi bạn đã quyết định đi du lịch ở đâu thì nên lên một hành trình thật kỹ càng, rồi tìm thông tin về những nơi mình cần đi trên mạng. Thay vì lấy nguyên cả quyển hướng dẫn, bạn hãy tìm và in ra những trang thật sự cần thiết, hoặc cái bản đồ. (Nhớ sử dụng giấy một mặt khi in nhé!)

Thay đổi thói quen: Nhân tiện nói đến in, tôi biết là rất nhiều các bạn hiện nay đã dùng vé máy bay điện tử.
Như thế cũng là “xanh” lắm rồi, so với loại vé in mấy liên ngày xưa. Nếu sắp tới tất cả vé máy bay đều là vé điện tử, thì ngành hàng không toàn cầu có thể tiết kiệm đến 3 tỉ đôla mỗi năm đấy. Tuy nhiên, bạn còn có thể làm tốt hơn thế nữa, bằng cách không in cả vé điện tử ra, mà chỉ lưu code vé máy bay, ký hiệu chuyến bay, giờ bay vào điện thoại di động, rồi đưa cho nhân viên lúc làm thủ tục.

Khi ở khách sạn, bạn hãy cố gắng chỉ yêu cầu thay khăn tắm, ga giường khi nào thấy cần thiết. Ngành công nghiệp khách sạn dùng 65 ngàn lít nước cho một phòng trong một năm cơ đấy. Bạn nên bật điều hoà ở mức vừa phải. Và nhớ tắt hết các thiết bị điện trong phòng khi ra ngoài. Tôi rất ghét nhiều người có cái thái độ “đằng nào cũng trả tiền phòng rồi!”.

Hãy hỗ trợ kinh tế địa phương: Phần lớn các địa điểm du lịch đều ở những địa phương còn nghèo. Bạn hãy chọn ăn ở những nhà hàng địa phương, mua quà lưu niệm của địa phương thay vì đồ làm ở nơi khác hoặc đồ nhập khẩu.

Du lịch mùa cao điểm: Nếu bạn có thể chủ động thời gian nghỉ phép, bạn nên tránh du lịch mùa cao điểm. Chắc các bạn đã nghe bao nhiêu chuyện về mỗi dịp 30.4 hay 2.9, mọi người ùn ùn kéo nhau đi nghỉ.

Lần nào cũng lặp lại tình trạng đi nghỉ mà chỉ chuốc thêm bực bội: Giá phòng nghỉ, giá ăn uống thì bị đội lên đến mấy lần, chất lượng dịch vụ thì kinh khủng, mà ai cũng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Những bãi biển thì hầu như chả ai bơi được vì đông quá. Chưa kể việc các con đường cửa ngõ ra vào thành phố thì tắc nghẽn hàng giờ liền, đi nghỉ như vậy thì còn mệt hơn ở nhà.

Tôi rất hiểu là khi đi nghỉ, ai cũng muốn được sung sướng. Nhưng tôi chắc là một kế hoạch du lịch xanh cũng không làm cho kỳ nghỉ của bạn kém vui, mà nó lại giúp bạn giảm chi phí, và bạn cũng cảm thấy hài lòng vì mình đã giúp cho cả cộng đồng địa phương và bảo vệ môi trường. Hãy làm một công dân thời thượng biết bảo vệ môi trường, đi du lịch xanh với tiêu chí hãy đừng lấy đi cái gì ngoài những bức ảnh, hãy đừng để lại gì ngoài những dấu chân.

Chúc các bạn có một kỳ nghỉ tuyệt vời, và biết đâu, nhà tôi lại “chạm trán” với nhà bạn trên một bãi biển nào đó. Khi đó các nhà chúng ta sẽ cùng giao lưu và “tám” tiếp nhé.

Du lịch, GO! - Theo Hoàng Thị Minh Hồng (SGTT), ảnh internet

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Hầm rượu cổ xuyên lòng núi

Hình thành từ năm 1923, trải qua nhiều thăng trầm lịch sử, bom đạn chiến tranh, hầm rượu Debay nằm trong lòng núi tại Bà Nà - Đà Nẵng vừa được phục hồi lại gần như nguyên trạng.

< Cửa vào hầm rượu vừa được phục hồi.

Trong quãng thời gian từ năm 1919-1938, đồng thời với việc xây dựng hàng trăm ngôi biệt thự cùng bệnh viện, bưu điện, ngân hàng… để phục vụ nhu cầu nghỉ mát của các quan chức, sĩ quan quân đội, thương gia người Pháp và những người Việt giàu có, người Pháp đã cho xây dựng hầm rượu này vào năm 1923. Mục đích cơ bản của việc xây dựng hầm rượu là để làm nơi cất giữ các loại rượu, đặc biệt là rượu vang mà người Pháp mang sang từ cố quốc.

< Bên trong hầm rượu.

Đây là công trình khá độc đáo bởi hầm rượu vốn thường chỉ được nhắc đến ở châu Âu. Đặc biệt hơn nữa, không giống các hầm rượu thường thì được đào sâu xuống lòng đất, hầm rượu này được đào xuyên vào lòng núi.

< Nhiều loại rượu nổi tiếng thế giới đã được lưu giữ tại đây.

Hầm rượu có tổng chiều dài từ lối vào đến lối ra khoảng 100m, chiều cao 2,5m, rộng khoảng 2 mét, bên trong có các hầm cất giữ rượu, hầm chưng cất rượu, bar rượu, lò sưởi, sảnh. Vách hầm được xây bằng đá núi và vữa làm từ hỗn hợp đường và nhựa cây bời lời - một loại cây khá phổ biến ở vùng Quảng Nam - Đà Nẵng. Trần hầm được đào theo hình vòm cung thể hiện lối kiến trúc mang đậm chất Pháp.

< Trước đây, mỗi hốc rượu đều có chủ nhân.

Hơn nữa, hình vòm còn giúp tạo nên sự vững chắc cho hầm rượu. Đó là lý do vì sao gần 100 năm qua, hàng trăm ngôi biệt thự lộng lẫy nguy nga một thời nay chỉ còn là những phế tích nhưng hầm rượu vẫn trường tồn với thời gian với sự khắc nghiệt của thiên nhiên và sự tàn phá của bom đạn trong chiến tranh. Đây cũng là công trình duy nhất của người Pháp còn lại khá nguyên vẹn tại Bà Nà - Đà Nẵng.

< Các hốc rượu không chỉ cất giữ rượu vang mà có cả những bình rượu nấu của Việt Nam.

Nhiệt độ bên trong hầm rượu nói chung và các hầm này nói riêng thường khoảng 16 - 20oC. Đây chính là nhiệt độ lý tưởng để cất giữ các loại rượu vang. Trong hầm rượu có tất cả 14 hốc, gồm có 11 hốc nhỏ và 3 hốc lớn, mỗi hốc này đều có chủ riêng - là những chủ nhân của những ngôi biệt thự hoặc khách sạn tại Bà Nà trước đây, đăng ký gửi rượu trong hầm.

Một số người lớn tuổi trước đây từng làm phu cho người Pháp ở Bà Nà kể lại rằng, người Pháp cất giữ rượu vang trong những hốc này và mang ra tiếp đãi khách quý trong những buổi khánh tiết.

Cùng với sự ra đi của người Pháp ở Việt Nam vào năm 1945, Bà Nà đã chìm vào quên lãng và hầm rượu cũng chịu chung số phận. Nó đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài và khu vực này đã bị bom đạn đánh sập. May mắn thay, hầm rượu về cơ bản vẫn còn nguyên vẹn và đã được phục chế lại.

Du lịch, GO! - Theo Dân Trí

Tôi trẻ, đẹp vì... đi chơi nhiều và không tiếc tiền!

"Tôi đi du lịch, tiêu đến khi hết sạch tiền, về nhà lại "cày cuốc" gom góp chuẩn bị cho chuyến đi mới. Tôi quan niệm, biết làm ra tiền đồng thời phải biết hưởng thụ. Đã đi chơi là không tiếc tiền", bà Chu Thị Ngọc Yến 57 tuổi, Cổ Nhuế, Từ Liêm, Hà Nội chia sẻ về thú vui tuổi già của mình.

Không có bãi biển nổi tiếng nào ở Việt Nam là tôi chưa đi. Nước ngoài cũng đã đi được một số nước ở Đông Nam Á. Năm nay tôi đi được 4 "tua" rồi, tôi chuẩn bị "tút" lại dung nhan, làm tóc, sơn móng... để 3 ngày tới lại đi chuyến nữa.
Du lịch là sở thích lớn lao của tôi. Nhưng ngày trẻ nghèo, không có điều kiện nên không thực hiện được mơ ước của mình. Giờ có chút vốn liếng, con cái trưởng thành cả, không phải lo chuyện cái ăn cái mặc nữa, đồng tiền mình làm ra từ mồ hôi nước mắt bao năm đã đến lúc tiêu xài cho bản bản thân và gia đình.

Đi du lịch có nhiều thứ thú vị lắm, thích nhất là biết được phong tục văn hóa và món ăn của các vùng miền. Đến đâu tôi cũng háo hức, khám phá, tìm hiểu. Có nhiều phát hiện khiến mình vui, nhớ mãi. Ví như có lần đến Tiền Giang, có quán ẩm thực đề tên "Người đẹp chân dài", tôi tò mò vào thử. Hóa ra là món nhái, thật là độc đáo.

Có người hỏi tôi, đi nhiều thế có thấy tiếc tiền không? Tôi bảo, quan điểm của tôi đã đi chơi là không tiếc tiền. Làm ra đồng tiền thì cũng phải biết tiêu tiền, làm cho bản thân mình sung sướng, hạnh phúc, thế mới là biết sống.

Ngày còn trẻ, tôi "cày" ghê lắm. Tôi làm nghề may từ năm 16 tuổi, chật vật, lăn lộn mãi mới mở được tiệm riêng, làm hàng xuất khẩu, sập tiệm mấy lần lại phải làm lại từ đầu, vào Nam ra Bắc vất vả không biết thế nào mà kể. Ông nhà tôi làm quân đội, việc kinh doanh chủ yếu tôi lo, nhưng ông cũng phụ giúp tôi nhiều. Vào mùa sản xuất, hai vợ chồng tôi thường chỉ ngủ khoảng 1 - 2 tiếng một ngày. Đến bây giờ, dù kinh tế không phải lo nhiều, nhưng khi cần, thiếu thợ, tôi cũng vẫn lăn vào làm.

Ở tuổi này rồi nhưng khi tôi đã làm thì khó có người nào theo kịp. Hằng năm, số tiền kiếm được ngoài khoản đi làm từ thiện thì tôi quẳng hết vào du lịch. Cứ khi nào tiêu hết tiền tôi lại về "cày" tiếp để chuẩn bị cho chuyến đi sau.

Tôi kiếm được tiền nhưng cũng không cho các con nhiều. Tôi dạy các cháu theo phương châm cho các cháu cần câu chứ không cho con cá, tạo điều kiện cho các con học hành, tự kiếm lấy đồng tiền để biết trân trọng nó. May mắn, các con tôi đều thành đạt, theo được nghề kinh doanh của bố mẹ.

Mơ ước của tôi bây giờ là có nhiều sức khoẻ để chăm sóc cho gia đình và cùng chồng sang châu Âu du lịch. Tuổi già, được đi đây đi đó bỗng nhiên thấy khoẻ, trẻ ra. Quỹ thời gian chẳng còn nhiều, giờ mắt còn tinh, chân còn dẻo thì cố gắng tận hưởng niềm yêu thích của mình.

Du lịch, GO! - Theo Cát Cát (Kienthuc.net), internet

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Nơi cô dâu không được mặc váy ngày cưới

Trước khi đi đăng ký kết hôn, phải “đặt cọc” với chính quyền xã 2 triệu đồng và còn nhiều chuyện phi lý khác nữa tưởng chừng không còn tồn tại nhưng lại đang diễn ra tại một miền quê đất Kinh Bắc.
.
Đám cưới là ngày trọng đại trong cuộc đời mỗi người. Bất cứ cô dâu nào cũng muốn mình thật lộng lẫy trong chiếc váy trắng tinh khôi để bước lên xe hoa. Tuy nhiên, không ít người ngạc nhiên trước câu chuyện một xã lại có quy định cấm cô dâu mặc váy cưới. Được biết, nếu vi phạm “lệ” này, gia đình họ sẽ bị phạt tiền và mất danh dự với làng xóm. Điều đáng nói đó là chuyện tưởng phi lý đó đã và đang tồn tại ở một miền quê vùng Kinh Bắc.

Một chiều chủ nhật, cậu bạn tên Trung, học cùng trung học phổ thông “alo” tôi ra quán cà phê để đưa thiếp cưới.


Ra đến nơi, Trung và vợ sắp cưới đã có mặt từ trước. Sau khi nói chuyện rất vui vẻ, tôi buột miệng khen: “Bạn gái cậu dáng đẹp như thế này chắc mặc váy cưới thì hết chê rồi”. Tôi vừa nói dứt lời, hai vợ chồng Trung nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Trung nhăn mặt bảo tôi: “Tiếc là đám cưới vợ tớ không được mặc váy”.

Muốn cưới phải đặt cọc 2 triệu

Cậu bạn nghiêm nghị cho biết, đó là quy định của xã. Nếu ai vi phạm thì coi như mất tiền và danh dự với cả làng. Tò mò, tôi quyết định theo đôi vợ chồng trẻ về quê để tìm hiểu “lệ” làng này.

Quê Trung là làng Phù Lãng (Quế Võ, Bắc Ninh) nằm cạnh con sông Cầu thơ mộng với nghề gốm truyền thống đã nổi tiếng trên cả nước. Từ lâu, chúng tôi đã biết về gốm Phù Lãng và cũng từng đến vùng đất này. Tuy nhiên, đến tận bây giờ, chúng tôi mới biết có một nét “văn hóa” có một không hai: Cô dâu không được mặc váy cưới.

Trung dẫn chúng tôi về nhà chơi như đã hẹn. Sau bữa cơm trưa ấm cúng cùng gia đình, ông Minh, bố đẻ Trung cầm cuốn sổ khoe với PV về những đồ lễ mà ông đã sắm sửa, chuẩn bị lo đám cưới cho cậu con trai lớn. Bỗng dưng Trung hỏi: “Bố đã chuẩn bị tiền đặt cọc để tuần sau con đi đăng ký kết hôn chưa ạ”.

Thấy chúng tôi khó hiểu, Trung phân trần: “Mình chỉ đặt cọc hai triệu đồng vậy thôi chứ cưới xong lại được lấy về. Nếu gia đình nào mà không thực hiện theo nếp “văn hóa” mới sẽ bị phạt số tiền đó. Nhà mình cũng không có ý định vi phạm nhưng nó là quy định rồi. Lâu nay ai tổ chức đám cưới cũng làm vậy, nên mình cũng phải làm theo”. Tôi nghĩ bụng, chẳng lẽ việc đăng ký kết hôn lại như kiểu cầm đồ trên phố?.

Được biết, xã Phù Lãng có năm thôn. Người dân trong xã từ trẻ đến già đều thuộc như lòng bàn tay cái quy định về đám cưới văn hóa mới. Trong đám cưới, gia đình không được bày thuốc lá, không được bày bánh kẹo. Đặc biệt nhất, cô dâu không được mặc váy mà thay bằng chiếc áo dài truyền thống. Thanh niên trong xã bây giờ hay gọi đùa đó là chiến dịch “ba không” cho văn hóa. Trẻ con lên năm lên bảy có khi đọc vanh vách quy định như bảng cửu chương. Cái quy định ấy đã thành “lệ” ở vùng đất này.

“Lệ” được hiện thực bằng cách “đánh” trên kinh tế và danh dự của mỗi gia đình nên ai cũng phải tuân theo. Được biết, mức phạt ai không chấp hành là hai triệu đồng. Số tiền ấy bắt buộc phải nộp khi đôi uyên ương tới xã làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Bác Minh cho biết: “Việc làm này chẳng khác nào mấy ông xã nắm dao nắm đằng chuôi. Gia đình nào vi phạm quy định của xã thì không thể lấy lại số tiền đã đặt cọc. Và đương nhiên, gia đình đó cũng phải chịu cảnh lời ra tiếng vào. Còn những người nào sau đám cưới được đến lấy lại tiền cũng coi như lấy lại danh dự cho cả gia đình, dòng họ”.

Mặc váy cưới là “bôi bẩn” uy danh dòng họ?

PV tiếp tục tìm đến nhà vợ chồng Trần Văn Tuấn (SN 1989) và Phạm Thị Phương Hiền (SN 1988). Đôi bạn trẻ này đang tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Trên chiếc phông treo trước rạp, chúng tôi thấy ảnh cưới của đôi vợ chồng trẻ có cảnh cô dâu mặc váy.

Chưa kịp thắc mắc thì Tuấn đã nhanh miệng nói luôn: “Chị định hỏi về cái váy cưới phải không? “Lệ” xã không cho mặc váy vào ngày cưới nhưng chụp ảnh thì thoải mái”. Tôi quay sang Tuấn cười, hỏi đùa: “Nhìn vợ em mặc váy cưới xinh vậy mà không dám mất hai triệu đồng diện váy cưới à?”, Tuấn gãi đầu bảo, thực ra số tiền đó so với một đám cưới không đáng gì cả.

Kể cả mất 5 - 10 triệu đồng cậu cũng không “ngại” nhưng nhà có mấy bác đều làm trên ủy ban xã. Tuấn sợ làm trái quy định gây khó cho người thân. Hơn nữa, việc vi phạm quy định gây mất danh tiếng cho dòng họ, gia đình. Suốt ngày phải chịu sự xì xào của thiên hạ. Họ sẽ nói rằng, bố mẹ không biết dạy con. Tuy nhiên, thời gian gần đây, ở xã Phù Lãng đã bắt đầu có một “cuộc cách mạng ngầm” của những cô dâu mang tính cách nổi loạn. Họ là những cô gái lấy chồng “thiên hạ” (những người lấy chồng không ở trong xã Phù Lãng - PV).

Những cô gái này dám mặc váy cưới vì họ lấy chồng xã khác, đăng ký kết hôn ở quê chồng. Ở đó, chính quyền chưa “cập nhật” được những quy định “oái oăm” này. Nguyễn Thu Hường (SN 1991 Thôn Đồng Sài, Phú Lãng) là một điển hình. Cô lấy chồng bằng tuổi ở xã bên cạnh. Vì là cháu gái cả trong gia đình, lại cưới đầu tiên nên ông bà nội của Hường muốn cô mặc áo dài truyền thống theo quy định ở xã. Việc làm này sẽ làm gương cho các em sau này.

Tuy nhiên, khi nghe những lời góp ý của ông bà, cả Hưởng và chồng đều không chịu. Vợ chồng này vẫn quyết tâm mặc váy trong ngày cưới. Ngày cưới đã định trước, không thể hủy hôn nên ông bà nội Hường đã dàn xếp với gia đình thông gia không cho xe hoa đến đón dâu. Họ làm như vậy chỉ với mục đích dọa cô cháu ương ngạnh.

Tưởng rằng sẽ ngăn cản được ý định phá lệ làng của đôi trẻ, nhưng trong lễ rước dâu, Hường vẫn mặc váy cưới, ngồi trên xe máy hồn nhiên tươi cười về nhà chồng. Hỏi Hường về quy định “ba không”, cô cười thỏ thẻ: “Các chị khác lấy chồng ở xã này thì phải chịu thôi.

Bọn em bây giờ lấy chồng nơi khác đều bảo nhau mặc váy. Dần dần muốn các cụ thay đổi quan niệm đi. Đời con gái chỉ có một lần mặc váy lên xe hoa, nếu cấm thì còn gì là cảm giác cưới nữa. Hơn nữa, mặc áo dài cảm thấy mình không được lộng lẫy như người ta”.

Hầu hết những người thuộc thế hệ ông bà của Hiền, Tuấn và Hường đều cho rằng, mặc váy không “vừa mắt” bằng mặc áo dài. Chiếc áo dài vừa kín đáo, vừa gọn gàng, lại thể hiện được truyền thống của người Việt Nam.

Hường kể, ông nội cô mắng: “Chiếc váy cưới dưới thì lòa xòa, trên thì hở hết cả thịt da. Mày mặc vào trông người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm mà cũng đua đòi”. Tuy nhiên, những thế hệ như bố mẹ cô thì lại thấy được sự thiệt thòi của con cái khi ngày cưới không được mặc váy. Nhưng, một chút tôn trọng người già, một chút e ngại đã khiến họ tặc lưỡi chiều theo ý của những con người đã ở cái tuổi gần đất xa trời. Không có ông bà sao có bố mẹ, có các con.

Trao đổi với PV, ông Nguyễn Tiến Lên, phó chủ tịch UBND xã Phù Lãng cho biết: “Quy định trên không phải do chúng tôi tự đặt ra mà do người dân đề nghị, lấy ý kiến đa số người dân. Từ đó, thông qua hội đồng nhân dân để đưa nó thành quy chế của địa phương. Việc làm này thực hiện nếp sống văn hóa mới”.

Theo ông Liên, người dân ở đây nói với UBND rằng, do địa hình của địa phương, đường đất bẩn và bụi, mặc váy phủ xuống đường sẽ chẳng khác nào cái chổi sể quét đường. Thứ hai, do phương tiện đi lại trước đây hầu như chỉ có xe máy, mặc váy cưới mà ngồi xe máy thì vừa không thẩm mỹ lại mất an toàn. Thứ ba, người dân quê nhìn cái váy sẽ thấy lạc lõng với cuộc sống nghèo khó.

Hơn nữa, hầu hết người dân cho rằng, áo dài truyền thống mặc vừa đẹp, vừa gọn gàng phù hợp với điều kiện của địa phương. Nếu bây giờ đại đa số họ bảo hủy quy định cấm mặc váy cưới thì chính quyền địa phương sẽ làm ngay. UBND xã không tự đặt ra quy định và cũng sẽ không tự phá bỏ quy định.

Du lịch, GO! - Theo Nguoiduatin, internet

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Cho con đi tu mùa hè

Ban Trị sự Phật giáo tỉnh Bến Tre vừa tổ chức khóa tu mùa hè tại chùa Kim Long (Chợ Lách), với hơn 300 thanh thiếu nhi tham dự. 
Phải ăn chay, thức dậy sớm và tự lo cho bản thân…, nhưng nhiều thanh thiếu niên lại rất thích thú. Còn về phía phụ huynh, cho con em tham dự khóa tu với mong muốn con mình sẽ “tu tâm dưỡng tính”, hiếu thảo với ông bà, cha mẹ, chăm ngoan và học giỏi.

< Giờ tọa thiền của các em tại khóa tu mùa hè chùa Kim Long (Chợ Lách).

Một ngày trung tuần tháng 6, tôi có dịp đến với khoá tu mùa hè của chùa Kim Long (xã Vĩnh Thành - Chợ Lách). Tại đây có khoảng 300 thanh thiếu niên tham dự khóa tu. Được biết, đây là lần đầu tiên Ban Trị sự Phật giáo tỉnh Bến Tre tổ chức loại hình này. Chùa Kim Long là một trong ba địa điểm được chọn để khai giảng, tiếp theo chùa Hội Tôn (xã Quới Sơn - Châu Thành) và chùa Phú Thọ (xã Phú Thuận - Bình Đại) sẽ lần lượt diễn ra khóa tu mùa hè.

Chủ đề của khóa tu là sống vui - sống khỏe - sống ngoan. Các em thanh thiếu niên từ 8 đến 20 tuổi được chia làm 4 chúng (nhóm): đại hùng, tinh tấn, trí tuệ và từ bi sẽ phải học, tu theo một chương trình của Ban Hướng dẫn Phật tử trong 4 ngày.

Ngày mới bắt đầu vào lúc 5 giờ sáng, các em thức dậy vệ sinh, tập thể dục, rồi thực hiện một số nội dung trong chương trình: trò chơi ngoài trời, học oai nghi, pháp thoại, sinh hoạt chuyên đề y tế và sức khỏe, thi kể chuyện Truyện cổ Phật giáo, tụng kinh, tọa thiền, sinh hoạt chuyên đề Luật An toàn giao thông, trò chơi hái hoa trí tuệ, đốt lửa trại...

Các thanh thiếu niên được dạy phải đi nhẹ, nói khẽ, ăn uống từ tốn, cho gì ăn nấy, tự dọn dẹp chén đũa sau khi ăn. Trang phục hàng ngày cũng được thay bằng áo lam. Bên khung cửa sổ, chị Phan Thị Lùng nhìn vào chánh điện thấy đứa con gái 16 tuổi và hai cháu 9 tuổi của mình đang ngồi ngay ngắn nghe lời giảng dạy của Chư tôn đức tăng, chị mỉm cười hài lòng. Chị Lùng bày tỏ: “Cho nó dự khóa tu để học, hiểu về lòng hiếu thảo, sống có nề nếp, ra đời không hơn thua đua chen, biết giúp đỡ lẫn nhau. Hơn thế nữa, nhìn thấy con và cháu sống tập thể được mình cũng mừng”.

Nhìn các em ngân nga theo lời tu sĩ giảng dạy “Không nói lời xấu ác, sống như thế sẽ được mọi người thương - Nói, làm việc lành cho đời sống tươi đẹp”, tôi cảm nhận trẻ đang được gieo vào lòng những mầm xanh thánh thiện để nuôi dưỡng tâm hồn.

Chị Bành Thị Kim Phương có con trai 13 tuổi đang dự khóa tu, chia sẻ: Đây là một sân chơi lành mạnh và được sự tin tưởng của nhiều bậc phụ huynh. Mọi năm, chị cho con đi học thêm để tránh việc con đi chơi, tụ tập vô ích vào ngày hè.

Còn Nguyễn Duy Sơn, 12 tuổi, ngụ tại xã Phú Sơn (Chợ Lách), mặc dù hầm hập sốt nhưng vẫn không muốn về nhà, vì sợ ba mẹ sẽ không cho tiếp tục khóa tu mùa hè, Sơn nói, em rất thích khi tham dự khóa tu này vì học được nhiều điều hay. Nguyễn Thị Mẫn, 16 tuổi cũng chia sẻ, đây là lần đầu tiên xa nhà em thấy nhớ và thương ba mẹ quá, ở nhà quần áo có người giặt, ngủ có ba giăng mùng sẵn… còn ở đây phải tự lo liệu lấy.

Một ấn tượng khiến tôi không thể nào quên là cảnh 300 thanh thiếu niên ngồi tọa thiền. Các em hoàn toàn im lặng, bất động trong một tư thế nghiêm trang đến nỗi nghe được cả tiếng hù hù trong mỗi vòng quay của chiếc quạt máy.

Các em không đóng chi phí, không phân biệt sang hèn và cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi, cùng được học nhiều điều hay - như lời giáo huấn của Thượng tọa Thích Nhựt Tấn - Trưởng Ban Trị sự Phật giáo tỉnh Bến Tre: “Về đây là sống chung trong một đại gia đình, các em phải biết yêu thương nhau và gìn giữ sự tu học để làm hành trang tiến lên trên con đường đạo đức. Biết hiếu đạo không riêng gì ở nơi đây mà khi về nhà, về với mái trường cũng phải ngoan hiền, sự học hỏi đó mới đem lại lợi ích”.

“Khóa tu mùa hè được tổ chức với mục đích giáo dục đạo đức cho thanh thiếu niên, giúp các em có được những kiến thức căn bản trong đạo lý làm người để vững bước trên con đường tương lai, giảm bớt phần nào gánh nặng cho xã hội” (Sư cô Thích Nữ Như Phước - Trụ trì chùa Kim Long - Phó Thư ký kiêm Chánh văn phòng Ban Hướng dẫn Phật tử tỉnh Bến Tre).

Du lịch, GO! - Theo Thạch Thảo (Bến Tre Online), internet

Các Khoá tu mùa hè được tổ chức hàng năm tại nhiều chùa. Bạn có thể vào Google search và tìm với từ khoá "Khoá tu mùa hè".

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Bốn cực và một đỉnh

Dân du lịch bụi vẫn hay nói với nhau về ước mơ chinh phục "4 cực - 1 đỉnh" của dải đất hình chữ S như một trong những câu chuyện thú vị nhất về những hành trình lang bạt.

Cực đông Mũi Đôi

Sau các cuộc tranh cãi online và offline của dân mạng và dân du lịch bụi, nhiều người đã công nhận: cực đông trên đất liền của Việt Nam nằm tại Mũi Đôi thuộc bán đảo Hòn Gốm, xã Vạn Thạnh, huyện Vạn Ninh (Khánh Hòa), thay vì ngọn hải đăng ở mũi Đại Lãnh như một số tài liệu đã đề cập.
Lịch trình kinh điển cho chuyến đi chinh phục cực đông thường được bắt đầu từ Đầm Môn, nơi bạn có thể thuê thuyền của người dân chài với chi phí 1-2 triệu đồng. Một số quyết tâm leo bộ qua trảng cát nóng bỏng với sự giúp đỡ của người dẫn đường, sau đó thuê thuyền thúng bám theo các ghềnh đá để tiếp cận Mũi Đôi từ phía biển.

Vào những ngày biển động, tiếp cận và chinh phục Mũi Đôi trở thành một thử thách vô cùng khó khăn. Món đồ chơi không thể thiếu cho hành trình này là GPS (Global Position System) cùng các bản đồ với tỉ lệ và độ chính xác cao nhất mà bạn có thể có được. Nếu không, bạn sẽ khó có thể xác định đâu là Mũi Đôi trong vô số những ghềnh đá đang nhấp nhô dưới làn nước biển xanh ngắt đến lặng người kia.

Đến với cực đông Mũi Đôi không chỉ là sự thỏa mãn về việc chinh phục được một tọa độ đặc biệt của Tổ quốc, bạn còn không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp kiêu sa và lộng lẫy của vịnh Vân Phong.

Cực tây Apachải

Cực tây của Việt Nam nằm tại ngã ba biên giới Việt Nam - Lào - Trung Quốc trên địa phận bản Apachải, xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé (Điện Biên).

Năm 2005, khi đoàn quân đầu tiên của diễn đàn Ttvnol viễn chinh tới đây, họ đã phải đi bộ ròng rã mấy ngày trời, vượt qua gần trăm kilômét băng rừng lội suối, bất chấp núi sạt, đường lở… để đặt chân lên điểm đặc biệt nhất của biên cương cực tây.

Sau ba năm, không biết bao nhiêu đoàn người đã đến và đi, đường vào Apachải đã trở nên to đẹp hơn, ô tô có thể vượt qua những ghềnh đá lởm chởm ở suối Sín Thầu để vào đến tận bản Tá Miếu - bản cuối  cùng về phía tây cách cột mốc ngã ba biên giới trên núi Khoang La San chừng 6 cây số.

Để leo được lên cột mốc, phải có giấy phép của bộ đội biên phòng tỉnh Điện Biên. 12 cây số đường bộ cả đi lẫn về theo lối tuần tra sát đường biên giới với nước láng giềng Trung Quốc sẽ lấy của bạn trọn một ngày.

Xuất phát lúc 7 giờ sáng từ bản Tá Miếu với ba lô đồ ăn, gồm cơm gạo đỏ và thịt sấy gác bếp, nước uống… hành trình chinh phục sẽ đưa bước chân bạn vượt qua những đồi cỏ gianh ken dày, những cánh rừng hạt dẻ dưới gốc mọc đầy dương xỉ và cây bụi…

Để rồi lặng người khi nhìn cờ Tổ quốc tung bay trên cột mốc, thấy trong tim nghèn nghẹn khi nhìn về bản Tá Miếu với vài chục nóc nhà quần tụ trong khói lam chiều, bé nhỏ giữa trập trùng núi và núi, nơi ấy có những cư dân người Hà Nhì đang sống và gìn giữ cho Tổ quốc từng tấc đất biên cương.

Cực nam Đất Mũi

Từ thị trấn cuối cùng trên đường quốc lộ huyết mạch 1A - thị trấn Năm Căn (Cà Mau), bạn có thể dễ dàng thuê ca nô để tiến về Đất Mũi, bắt đầu chuyến chinh phục cực nam của Tổ quốc. Chuyến ca nô xuôi sông Năm Căn vào buổi sáng thực sự đem lại những cảm xúc ấn tượng và choáng ngợp.

Đoạn sông gần cửa biển ngầu đục phù sa và dập dềnh những con sóng lớn, chiếc ca nô chạy ở tốc độ cao lao như tên, bất chấp những cú xóc nảy người khiến bạn phải nhiều phen thắt tim.

Hết đoạn sông lớn Năm Căn, bạn sẽ bắt vào những tuyến kênh ngang dọc chằng chịt. Rồi ca nô cập bến Rạch Tàu, đưa bạn lên bờ thăm "Mũi thuyền Cà Mau" đang hướng về phương nam ra biển.

Này là xóm Mũi phía đông nam, xóm Dẫy phía tây nam, tọa độ GPS001 nổi bật giữa một rừng cây xanh rợp và những hàng cọc tre chắn sóng bao quanh bờ đất, kiên cường như những người lính đang canh giữ biển trời Tổ quốc thân yêu.

Tới cực nam ở xóm Mũi, xã Đất Mũi, huyện Ngọc Hiển, hình ảnh của miền đất đầy nắng gió ấy sẽ luôn mang đến những kỷ niệm thật dịu dàng.

Cực bắc Lũng Cú

Ghi dấu kỷ niệm trong hành trang du lịch của rất nhiều dân phượt là hình ảnh cột cờ Lũng Cú hiên ngang và kiêu hãnh trên đỉnh Long Sơn, xã Lũng Cú, huyện Đồng Văn (Hà Giang), dưới chân là bản Lô Lô Chải thơ mộng và bình yên.

Cực bắc Lũng Cú có thể dễ dàng chinh phục bằng cả ô tô và xe gắn máy. Đường quốc lộ 4C nối Hà Giang với cao nguyên đá Đồng Văn là một trong những tuyến đường hút hồn khách du lịch nhất ở miền núi phía Bắc vừa bởi vẻ đẹp hùng vĩ và tráng lệ của thế núi-chất đá, vừa bởi cuộc sống giản dị và mộc mạc của người dân tộc Mông, Lô Lô trên rẻo cao. Những tên bản tên làng trên đường đi như Cán Tỷ, Phố Cáo, Sủng Là, Sà Phìn… đã trở  thành những địa danh đầy cảm xúc.

Tuy nhiên, cột cờ Lũng Cú không phải là điểm cực xa nhất về phía Bắc của Tổ quốc. Điểm mốc Cực Bắc thật sự của Việt Nam là Cột mốc số 422, nằm ngay giữa bản Séo Lủng (xã Lũng Cú, huyện Đồng Văn, tỉnh Hà Giang), trên đường kinh tuyến 105o 18’ 06,807’’ kinh độ Đông, 23o 22’ 14,929” vĩ độ Bắc, cách 3km về hướng Bắc so với vị trí cột cờ Lũng Cú theo đường chim bay. Séo Lủng là một bản người dân tộc Mông, cũng chính là nơi dòng sông Nho Quế bắt đầu chảy vào lãnh thổ Việt Nam.

Những triền núi vàng lẫn tím phớt của hoa cải, hoa tam giác mạch, những triền núi mà lúa ngô, rau cỏ đã kiên cường trỗi lên từ những chút đất hiếm hoi lẫn trong đá. Những em bé người Mông má đỏ hồng nứt nẻ vì nắng gió, váy áo cũ kỹ hồn nhiên nô đùa bên những bờ rào đá, sau những cánh cổng gỗ và ngưỡng cửa cao của những căn nhà trình tường…

Cực bắc Lũng Cú có lẽ là một trong những điểm cực được chinh phục nhiều nhất và được dân du lịch bụi quay đi trở lại nhiều nhất. Họ vẫn đến và đi, rồi trở lại với tình cảm thiêng liêng hơn, sâu sắc hơn, cụ thể hơn với Tổ quốc.

Đỉnh Fansipan - Nóc nhà Đông Dương

Trước đây, và kể cả bây giờ, nhiều người vẫn không dám tin về một hành trình chinh phục nóc nhà Đông Dương ở độ cao 3.143 mét lại được nhiều bạn trẻ quan tâm đến thế.

Giấc mơ Fansipan bây giờ không còn là điều quá khó, bạn có thể dễ dàng mua một tour leo Fansipan từ thị trấn Sa Pa. Những người dẫn đường địa phương sẽ giúp bạn có được trải nghiệm khó quên về sự chinh phục, những ấn tượng tuyệt vời về vẻ đẹp của giang sơn gấm vóc.

Băng qua cánh rừng già nguyên sinh, leo ngược con suối đầy đá rêu trơn trượt, con đường mòn với thảm lá mục dày như một tấm nệm dưới chân, vượt rừng tùng la hán đẹp như tranh thủy mặc và rừng trúc lùn…

Để rồi thấy tim mình như vỡ òa vui sướng, tự hào lúc đứng trên nóc nhà Đông Dương, giữa tiếng hát Quốc ca trong hơi thở vội, dưới lá Quốc kỳ thỏa sức tung bay… Chẳng phải bạn đã chinh phục đỉnh cao nhất của dải đất hình chữ S đó sao!

Ngẫm

Trong bốn cực và một đỉnh của lãnh thổ Việt Nam hình chữ S, cực tây Apachải được xem là điểm khó chinh phục nhất.

Cột mốc Apachải được khẳng định vào năm 2005, là điểm cực đặc biệt vì nằm giữa ngã ba biên giới Việt - Lào - Trung, nên được giới trẻ ưa khám phá chọn là điểm để chinh phục trong hai năm gần đây và là niềm tự hào của tất cả những ai từng đến.

Nhiều người từng cho rằng ngọn hải đăng ở mũi Đại Lãnh, tọa độ 12o53'48" độ vĩ bắc và 109o27'06" độ kinh đông, thuộc địa phận xã Hòa Tâm, huyện Đông Hòa (Phú Yên) là cực đông trên đất liền của Việt Nam. Người Pháp xây dựng ngọn hải đăng này từ năm 1890. Năm 1997, ngọn hải đăng này được khôi phục lại và tiếp tục làm nhiệm vụ của một cây đèn biển quốc tế, rọi ánh đèn xa tới 27 hải lý.

Du lịch, GO! - Theo Thuỷ Trần (Tienphong) + thông tin và hình ảnh từ internet

Tìm thêm thông tin về các cực: bạn hãy gõ từ mong muốn (ví dụ "cực đông") trong khung Search của Du lịch, GO! để xem rất nhiều bài liên quan.

Bài đăng phổ biến