Hiển thị các bài đăng có nhãn Quà tặng cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Quà tặng cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Những trái tim rạn vỡ

Những vết rạn nứt trong trái tim bạn có thể sẽ không bao giờ liền hẳn hoặc mờ đi được, nhưng chắc chắn rằng bản thân trái tim thì vẫn lấp lánh và thậm chí còn giúp bạn chạm tới những trái tim tan vỡ khác, bằng chính tình yêu thương vẫn luôn còn trong đó...


Một người bạn cũ khi nghe tin tôi chuyển chỗ ở liền gửi tặng một hộp quà dễ thương. Đó là một hộp đầy những viên đá trang trí rất đẹp màu trắng tinh. Người ta thường dùng những viên đá như thế này để đính quanh các chậu hoa, bậc thềm cửa hoặc chính cánh cửa. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chưa quyết định được nên đính chúng vào đâu. Bậc thềm cửa nhà tôi hơi cao và để gạch trơn sẽ là tốt hơn cả.
Tuy nhiên, tôi sớm tìm ra được "nơi định cư" cho những viên đá đó: Chính là những hộp đựng hoa nho nhỏ ngay trước hiên nhà. Những viên đá của bạn tôi gửi sẽ là vật thay thế tuyệt vời cho những viên sỏi tròn đính quanh miệng những hộp hoa đó. Hơn nữa, những viên đá đó còn có hình trái tim đẹp tuyệt, khiến những hộp hoa càng nổi bật hơn.
Nghĩ là làm, tôi dùng tất cả những viên đá để đính vào các hộp hoa. Tuy nhiên, dưới đáy hộp, tôi phát hiện ra có một số viên đá bị vỡ, có lẽ là do vận chuyển. Tất nhiên, tôi không vứt những viên đá này đi mà đính những "trái tim vỡ" lại. Thật bất ngờ, vào những ngày trời nắng, tôi phát hiện ra rằng những viên đá bị vỡ lại là những viên đẹp nhất. Chúng có thể có một vài vết rạn, nhưng chúng lại phản chiếu ánh nắng không kém gì những viên khác, thậm chí còn lấp lánh hơn. Và ngoài ra, trông chúng còn tự nhiên hơn những viên đá mịn màng, hoàn hảo.
Thế rồi ít lâu sau, tôi nhận được e-mail của người bạn đã gửi tặng hộp đá trang trí. Trong e-mail, bạn tôi hỏi tôi có sử dụng cả những viên đá bị vỡ không. Hóa ra, không phải những viên đá bị vỡ trên đường vận chuyển, mà là bạn tôi cố tình gửi cả những viên đá đó. Cậu ấy giải thích rằng tuy chúng bị vỡ, nhưng vẫn rất có ích và rất đẹp nếu tôi gắn chúng lại - và đó là điều mà cậu ấy tin chắc rằng tôi sẽ làm.
Thực tế, bây giờ tôi yêu những "trái tim" bị nứt đó, vì tôi biết rằng trong cuộc sống này, không một trái tim nào chưa từng bị rạn vỡ. Trên thế giới đầy những trái tim bị vùi dập, bị tổn thương, bị tan vỡ, nhưng vẫn đẹp. Chỉ có những trái tim chưa bao giờ biết yêu thương ai thì mới còn nguyên vẹn, không bị "thương tích" gì. Còn lại, không có một trái tim nào không rạn nứt ít nhất một lần vì đau đớn, chịu đựng, mất mát. Thế nhưng, bạn có thể tin rằng với tất cả những vết nứt đó, trái tim chúng ta vẫn tiếp tục yêu thương, giống như những viên đá hình trái tim sau khi được gắn lại thì vẫn lấp lánh phản chiếu ánh Mặt Trời. Những trái tim từng bị tan vỡ cũng vậy - chúng vẫn có thể tiếp tục chia sẻ tình cảm. Chúng không để cho một vài vết nứt nhỏ cản đường mình. Chúng vẫn đập và vẫn yêu thương - theo đúng chức năng của mình.
Nếu trái tim của chính bạn đã từng bị tổn thương hoặc tan vỡ thành hàng ngàn mảnh, bạn cũng đừng tuyệt vọng. Luôn có ai đó yêu thương bạn và sẵn sàng hàn gắn trái tim của bạn. Tất cả những gì bạn làm là "đính" tạm những mảnh vỡ của trái tim mình lại để tiếp tục "phản chiếu" những tình cảm mà người khác dành cho mình. Những vết rạn nứt trong trái tim bạn có thể sẽ không bao giờ liền hẳn hoặc mờ đi được, nhưng chắc chắn rằng bản thân trái tim thì vẫn lấp lánh và thậm chí còn giúp bạn chạm tới những trái tim tan vỡ khác, bằng chính tình yêu thương vẫn luôn còn trong đó.

Khoảng cách xa nhất trên thế gian

Anh và cô tuy học khác lớp nhưng lại cùng khoa của một trường đại học. Vào cái ngày hàng trăm học sinh xếp hàng làm thủ tục nhập học, anh mặc chiếc áo màu xanh da trời đứng ngay phía sau cô. Từ giây phút ấy, anh đã yêu cô rồi. Nhưng suốt 4 năm, anh không đủ cam đảm bày tỏ tình yêu của mình, mà chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, giúp đỡ cô với tư cách một người bạn thân.
Cô tham gia hát trong dàn hợp xướng, anh đệm đàn. Trong thời gian đi học, cô có trải qua vài cuộc tình còn anh vẫn làm người vô hình. Sau khi tốt nghiệp, cô qua Mĩ du học. Lúc nhập ngũ anh hay viết thư gửi động viên, cổ vũ cô. Vừa về nước không lâu, cô lên xe hoa về nhà chồng, tiếc rằng, chú rể không phải là anh.
Cô biết anh có tài, cũng đối với cô rất tốt nhưng hai người chơi với nhau quá thân, cô không tưởng tượng được nếu từ tình bạn chuyển sang tình yêu sẽ ra sao. Vì vậy cô nén giữ tình cảm trong lòng, cố gắng giữ khoảng cách bạn bè, cũng không dựa giẫm hay ỷ lại vào anh. Anh do thiếu can đảm mà bỏ lỡ tình yêu của mình. Vào ngày cưới, anh lên sân khấu chúc cô luôn hạnh phúc, vui vẻ. Một tháng sau, anh sút mất 5 kg, từ đó cũng mất liên lạc với cô.
 
Cuộc hôn nhân của cô không hạnh phúc như mong muốn, tính cách cô vốn mạnh mẽ, thích hợp với việc làm ăn hơn là chăm sóc gia đình. Hơn nữa, cô quá quen với việc được anh cẩn thận chăm sóc, quan tâm. Cô đặt hai người đàn ông lên bàn cân so sánh và nhận ra người chồng hiện tại không thể sánh bằng người bạn thân năm xưa gắn bó cùng cô.
Một năm sau, cô chủ động đưa đơn li dị. Sống đơn thân, cô dồn hết tâm huyết vào công việc, sau vài năm phấn đấu cô giành được một vị thế vững chãi trong nghành quảng cáo. Sau khi thành công trong công việc, cô cảm thấy cuộc sống vô cùng nhàm chán, cô đơn, cô nhớ lạ kí ức giữa hai người nhưng lại  không đủ dũng khí đến tìm anh, cô không biết mấy năm qua anh sống ra sao. Là bởi vì, cô không còn là cô gái ngây thơ như ngày xưa. Là bởi vì, cô nhận được tấm thiệp anh mời cưới.
Trước lễ cưới một tháng, anh hẹn cô đi ăn tối. Cô không hiểu, anh sắp lấy vợ rồi còn hẹn gặp cô làm gì. Nhưng quả thực, bữa ăn đó rất vui, cả hai cùng nhắc lại những kỉ niệm đẹp đẽ năm xưa khi cô hát, anh đệm đàn, tất cả mọi người, bạn bè đều chơi với nhau rất vui vẻ... Dường như, họ đang quay lại thời học sinh hồn nhiên đầy mơ mộng.
 
“ Tuần sau, anh sẽ cưới”. Vừa buông dao dĩa xuống, anh từ tốn nói.
“ Ồ, chúc mừng anh, người kia chắc hẳn là một cô gái rất tốt”.
“ Có một chuyện anh muốn em biết” . Vẻ mặt anh tỏ ra nghiêm túc lạ.” Trước đây rất lâu, rất lâu, có một chàng trai mới thi đỗ đại học. Vào cái hôm nhập học, anh ta chạy vội vàng tới trường thì thấy các bạn đứng thành hàng dài chờ đăng kí, anh ta lo lắng, luống cuống không biết làm thế nào thì có một cô gái đến gần và hỏi có cần giúp đỡ gì không. Anh  nhận ra đó là cô bạn học cùng khoa nên rất vui và cảm thấy cô gái này thật lương thiện, là một người tốt. Nhìn cô gái cười tròn xoe đôi mắt, để lộ ra chiếc răng khểnh và hai núm đồng tiền đáng yêu, anh biết, anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên..
Tuy nhiên anh ta không biết cách thể hiện tình cảm của mình. Cô ấy ngây thơ trong sáng như vậy, vừa thông minh vừa nhanh nhẹn, ai nhìn thấy cũng thích còn anh thì không có điểm gì đặc biệt lại nhút nhát nên chỉ biết lặng lẽ đi bên cạnh cô. Bốn năm học rồi cũng trôi qua, anh ta lấy hết can đảm, quyết tâm đi tỏ tình.
Vậy mà, trước lễ tốt nghiệp một ngày, cô ấy nói  sẽ đi du học. Dũng khí mới đó đã bay đâu mất, anh nghĩ, sau khi tốt nghiệp, anh nhập ngũ còn cô đi du học. Anh không nhẫn tâm nói ra tình cảm của mình vào thời gian này, bắt cô phải chờ đợi 2 năm. Vì thế, anh ta quyết định đợi cô về nước rồi tính sau.
Cô đi rồi, những ngày tháng sống trong quân ngũ với anh ta mà nói thật khó sống, không chỉ do cô không ở bên cạnh mà cô bên Mĩ đã quen một lưu học sinh Đài Loan. Anh hiểu sống trong môi trường mới sẽ rất cô đơn, mà cô lại là người rất sợ cô đơn. Vì vậy, mỗi tuần anh đều cố gắng viết một lá thư hỏi thăm, động viên cô. Thế nhưng, ngoài việc kể về những khó khăn trong cuộc sống, cô còn kể cho anh ta nghe quá trình làm quen với anh chàng kia, còn nói với anh rằng: cô đã yêu.
Trong thư cô viết, anh chàng ấy đối tốt với cô ra sao, yêu cô như thế nào và đưa ra quyết định sau khi về nước sẽ tổ chức đám cưới. Anh ta rất buồn, vì sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Hay do anh không chịu tỏ tình, nhưng anh đã dùng hành động để quan tâm, chăm sóc cô, lẽ nào cô ấy không biết anh đang cố gắng, không nhận ra anh yêu cô? Hay là từ khi bắt đầu đến nay đều do anh ngộ nhận? Giây phút nhận được thiệp mời, anh nghe tiếng trái tim mình “ xoảng”, vỡ nát...
Tình yêu đau khổ hơn cái chết. Anh lấy chút dũng khí cuối cùng tham gia hôn lễ, nhìn thấy cô mặc bộ váy cưới nở nụ cười hạnh phúc, anh quay sang nhìn anh chàng Đài Loan - hiện tại đang là chú rể. Anh ta chỉ muốn thấy cô 1 lát rồi về nhưng cô lại mời anh lên sân khấu nói vài lời chúc hạnh phúc. Đột nhiên anh cảm thấy, khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa, xa như trong ngày nhập học, cô không phải người đứng phía trước anh. Anh không nhớ mình làm sao rời khỏi hội trường, chỉ nhớ sau đó anh nằm liệt giường 1 tuần, sau một tháng, anh sút mất 5kg.
Anh ta quyết định quên cô ấy. Anh ta  lên công ty xin bảo lưu chức vụ, một mình trốn sang Nhật du học. Nơi đây, anh quen một cô gái Đài Loan. Trong lúc tâm trạng tồi tệ nhất, cô ấy luôn bên cạnh anh, cẩn thận chăm sóc anh, không bận tâm đến quá khứ của anh. Cô gái ấy khiến anh có động lực sống, có niềm tin vào tình yêu. Cô ấy chính là người phụ nữ anh ta sắp lấy làm vợ. Mặc dù anh rất yêu người vợ hiện tại, nhưng hình ảnh cô gái có núm đồng tiền vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh, nên anh hẹn cô để nói với cô tất cả. Một mặt có thể kết thúc quá khứ giữa hai người, mặt khác cũng để những kí ức đã qua trong anh chìm sâu vào quên lãng. Bây giờ, anh có thể thẳng thắn đối diện với lòng mình, toàn tâm toàn ý để yêu người vợ sắp cưới.
 
Sau khi nghe xong câu chuyện, cô im lặng không nói, chỉ khách sáo chúc mừng anh cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của đời mình. Cạn ly xong, cô nói có việc phải về trước, anh muốn tiễn cô về nhà nhưng cô không chịu. Trên đường về, hai hàng nước mắt tuôn rơi, cô không quan tâm mọi vật mơ hồ trước mặt, bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu tự tin trong cô sụp đổ. Cô luôn nói với bản thân, anh chỉ là một người bạn mà sao bất cứ chuyện gì cũng có thể chia sẻ được. Có những lúc cô cảm thấy quan hệ giữa hai người như một cặp tình nhân đã yêu nhau rất lâu, rất lâu, chỉ là hai bên đều không nói ra mà thôi. Trái tim cô vẫn chờ đợi, chờ đến một ngày anh nói với cô 3 tiếng :” Anh yêu em”. Trong lòng cô không ngừng trách vì sao anh nhát gan như vậy, không như những người đàn ông khác có thể dễ dàng chủ động theo đuổi cô...
Qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Duyên phận đến đây, dù cố giả vờ không hiểu, không muốn, không cam tâm, không nỡ thì tất cả cũng đã kết thúc. Là do cô bỏ rơi anh trước, do cô không chú ý biểu hiện thầm lặng của anh, là do cô không tin tưởng tình yêu của mình, là do cô không hiểu yêu một người có rất nhiều cách, lúc cô đợi anh tỏ tình thực lòng cô đã yêu anh, yêu rất nhiều, rất nhiều. Hết rồi, dù sao cũng không thể làm lại từ đầu, tất cả mọi việc đều do bản thân tạo ra, dù có đau lòng, hối hận hay oán trách thì cũng không kịp nữa.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian không phải giữa sống và chết mà là em đứng trước mặt anh, anh không nhận ra rằng em yêu anh.

Trong tình yêu chẳng ai có thể chờ đợi đến suốt đời

Nếu bạn gặp được người yêu thương, có thể nói bạn thật may mắn cho dù kết quả sau này là như thế nào thì đều có thể gọi là hạnh phúc? Sống bên nhau tới đầu bạc răng long tất nhiên là rất tuyệt vời. Nhưng nếu chia tay hoặc đau khổ vì tình yêu cũng đều là hạnh phúc. Vì xét cho cùng bạn đã từng yêu, đã từng khóc vì tình yêu, đã từng đau khổ vì từng yêu, đã từng lãng mạn. Hai người có thể điên khùng dưới cái gió mùa đông, dạo bộ dưới cơn mưa mùa hè. Cho dù người yêu đã thành dĩ vãng nhưng những ký ức lãng mạn khi còn yêu nhau bạn sẽ mãi cất giữ trong lòng. Đó chẳng phải là một việc rất đáng vui hay sao?
Còn nhớ một cuốn sách từng viết, cho dù một người đã cùng bạn đi trên chặng đường bao xa, có thể cuối cùng bạn đã chia tay cô ấy. Chung quy lại có rất ít người sinh cùng ngày cùng tháng mà có thể sống với nhau tới già không kể xa nhau vì tình cảm hay xa nhau vì sinh tử. Nếu nghĩ như vậy, cho dù bạn đã chia tay nhưng bạn sẽ không cảm thấy quá đau lòng, ngược lại bạn sẽ chúc phúc cho đối phương. Nếu khi già có ngày được gặp lại nhau, nó sẽ là một cảm xúc thú vị.
Rất nhiều người bị mất phương hướng trong tình yêu.Họ không tìm thấy chính mình. Những người thông mình sẽ giấu mình đằng sau tình yêu nhưng vẫn nhận được vô vàn sự ấm áp và hạnh phúc. Có người vì người yêu sẵn sàng hi sinh tính mạng, vì cô ấy có thể không cần đến toàn thế giới này hoặc có anh ấy sánh đôi nên ngày nào cũng trở nên vĩnh hằng? Nếu sau khi Jack qua đời, Kate cũng trẫm mình xuồng biển thì chẳng thể có bộ phim Titanic xúc động, đã lấy được nước mắt của bao người. Ý nghĩa của tình yêu không phải ở chỗ người này hi sinh vì người khác, mà là hai người cùng hi sinh cho nhau để cùng hạnh phúc.
Không nên sống vì một người, một người gánh vác tình yêu của hai người là rất đau khổ, chỉ có hai trái tim cùng chân thành vì tình yêu mới là tình yêu đích thực. Trong thế giới của tình yêu không có hạnh phúc thật sự, cũng không có niềm vui vĩnh hằng, vì đã là con người thì ai cũng có tình cảm, có ham muốn và cảm xúc, có quá nhiều hiện thực khiến bạn không thể chú ý tới tình yêu. Tôi và bạn chỉ là một trong những thành viên của thế gian này, sao có thể yêu, theo đuổi người khác mà không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, của bạn bè, không cần quan tâm tới tâm trạng của bạn bè, người thân, chẳng cần biết tới cảm nhận của người khác? Có thể khi rời xa anh ấy bạn cảm thấy rất buồn và đau khổ. Nhưng vẫn cảm thấy tốt hơn khi chính mình bị mất đi linh hồn vì chẳn có ai có thể đưa bạn đi hết cuộc đời bạn…..
Nếu bạn thực sự yêu một người, người ấy sẽ xuất hiện trong lòng bạn vào lúc bạn muốn quên đi nhất, sẽ xuất hiện trong tâm trí bạn khi bạn buồn nhất. Nhưng bạn cứ nghĩ mãi không biết có nên nói với anh ấy cảm giác của bạn, nỗi khổ của bạn bây giờ. Vì bạn để ý đến cảm nhận của anh ấy, suy nghĩ của anh ấy. Nhưng có lúc bạn càng để ý tớ nó thì càng dễ dàng làm mất nó, càng dễ dàng làm mình bị tổn thương. Chẳng lẽ thế là yêu sao? Tình yêu như thế thật quá đau khổ. Cũng giống như tôi, tình yêu đâu cần phải nắm chặt cát trong tay, càng nắm chặt cát càng dễ rơi ra. Cuối cùng số cát còn lại trong tay ngày càng ít. Nếu tình yêu cũng như vậy thì càng yêu càng dễ bị đánh mất. Như vậy chúng ta có cần phải giữ khoảng cách nhất định nào không, là khoảng cách về tầm hồn? Nhưng như vậy thì điểm gặp nhau của chúng ta sẽ ở đâu? Chúng ta luôn đợi chờ dấu chân của hạnh phúc, khi bạn vừa quay đầu lại thì nó đã biến mất, hóa ra hạnh phúc ở phía trước.
Bản thân đã làm được nhiều điều thì không  phải hối hận vì tình cảm đã mất. Chẳng có ai cả đời chỉ biết đến yêu mà không làm việc khác. Có thể khi bạn quay đi, cô ấy đã rời xa bạn, như vậy thì cũng chẳng tránh được, những chuyện tương tự như đó vẫn xảy ra hàng ngày. Không nên tin vào những tiểu thuyết tình cảm vì chúng ta đang sống trong cuộc sống hiện thực chứ không phải trong thế giới cổ tích, không có ai có thể chờ đợi tới suốt đời.

Tôi nợ em một lời xin lỗi...!

             
   Cơn mưa hôm ấy ập xuống bất ngờ và thế là em ra đi…Trong tâm tưởng anh cứ thầm nhắc lại nó, giống như một kỷ niệm buồn. Đối với anh thế là hết tất cả. Cơn mưa ập xuống và xoá nhòa tất cả… Chỉ có hai kẻ đi bên lề cuộc đời chẳng rõ có còn nhớ đến nhau ? Nói rằng nó xóa nhòa nhưng có xóa nhòa được đâu! Vì mưa luôn nhắc đến kỷ niệm. Chiều mưa ấy có kẻ ướt mèm, cũng có kẻ hanh hao trong nỗi đau đến tận cùng của tâm hồn. Cơn mưa đầu mùa miền Trung hối hả, cái dáng quen thuộc của ai đó lại gợi nhớ về em. Và anh, anh cũng chẳng biết vì sao mình đặt bút viết những dòng chữ này, dù biết rằng anh là kẻ nói dối. Đã bao lần anh nói "tình yêu là cái không có thật" để luôn đi tìm, nhiều lần viết thư cho em chẳng dám gởi thư đi, vì những lý do không bao giờ giải thích được, có lần viết thư cho em chẳng dám viết gì vì em sẽ không bao giờ tin, vì em sẽ cho anh nguỵ biện...Thế là, gửi tờ giấy trắng làm em đớn đau. Chỉ gởi một tờ giấy trắng làm em tổn thương. Dù rất đớn đau nhưng anh cũng phải công nhận đó là sự thật. Chỉ có điều khó hiểu là vì sao…?
      Con đường của em vẫn dài rộng thế! Em cứ bước đi đi …Có gì làm vướng bận chân em đâu, em cứ bước đi mà theo anh nghĩ đâu cần những điều nói dối. Vì với anh thì thế nào cũng được, cái thế yếu của anh là ở chỗ anh luôn sống bằng tâm tưởng, bằng kỷ niệm. Đối với anh như thế là đủ, khép lại cho riêng mình tất cả…Chỉ có điều mỗi khi nghe mưa rơi anh lại thấy buồn. Mưa rơi làm cho anh nhớ lại những kỷ niệm xưa và nó gợi cho anh một nỗi buồn, chẳng phải anh quá ư lãng mạn nhưng những cái gì đã thành hình ảnh trong lòng thì khó quên lắm
…Mưa! Mưa luôn làm cho anh nhớ hoài những ngày mưa cũ. Đêm diễn văn nghệ trời mưa rả rích, đưa tiễn em về…Chúng mình cùng trú mưa dưới những hàng liểu xanh.Ngày ấy bên nhau,ta nhìn mưa như những giọt nước mắt. Giọt rơi trong tim anh, giọt ướt đẫm tóc em, đâu ai biết rồi mưa cũng sẽ là những giọt buồn. Có những giọt mưa làm tổn thương trái tim em…
      Thì ra cuộc sống sách vở càng thơ mộng bao nhiêu thì cuộc đời thực tại càng nghiệt ngã bấy nhiêu. Khát vọng về một cuộc sống bình yên trong anh không đủ sức trụ lại những dự cảm đầy âu lo về sự tan vỡ, mất mát.Và thế là anh đã mất em, lạnh lùng và hụt hẫng, hoàn toàn hờ hững như chưa bao giờ có em để mà mất em; như chưa bao giờ có khoảng khắc nào em xuất hiện trong đời anh, để anh nhớ em. Có chăng cũng chỉ là một chút dư âm của ngày xưa, những ngày xưa ngập lối, phủ đầy những giọt hạnh phúc trên đôi trái tim run rẩy, lên đôi bờ môi vụng dại…Em cười bảo "Bố bảo anh là người tốt nhưng yêu người lãng mạn như anh sẽ khổ thôi !".Anh cười bảo "Duyên phận thôi em!"Sau đó anh trở ra Huế, và thế là anh đã mất em, lạnh lùng và hụt hẫng...      Nhưng…Như em đã nói rồi và em cứ bước đi đi. Anh chẳng đòi hỏi ở em một cái ngoảnh đầu nhìn lại, mà anh chỉ mong em hãy vì tất cả mọi người và những gì xung quanh mà sống sao cho xứng đáng. Đó là điều mong mỏi nhất trong anh, anh chưa bao giờ định hình được cái mảnh vỡ giữa chúng mình nên khi xảy ra thì đã muộn mất rồi. Dù sao đừng để anh phải nhìn thấy em và để rồi anh không đủ can đảm cất lên tiếng gọi. Em lặng lẽ nhìn anh giống như một người không quen biết và để rồi lặng lẽ ra đi…Có thể em không ngờ rằng trên vạn nẻo đường đời, vẫn có một người âm thầm dõi theo dấu chân em từng giây,từng phút…Ngày trước anh thường nói "Em là người có cá tính nhưng tính em hiền chỉ hợp với công việc đi dạy thôi " bước ngoặc rẽ ngang cuộc đời khi em ra trường làm anh bất ngờ, cũng có thể em không có sự lựa chọn nào khác …
       Về sau, nghe người quen cho biết sau khi tốt nghiệp ĐHSP Anh văn, với bằng giỏi nhưng em vẫn không xin được việc làm như ước mơ một thời em cùng tâm sự với tôi, thực sự anh rất tiếc một người như em với những phẩm chất, năng lực và tố chất của một cô giáo cần có. Nếu là giáo viên, anh tin em sẽ là một nhà giáo mẫu mực và hết lòng vì học sinh. Ước mơ em dang dở, không trọn vẹn từ bỏ quê hương xứ Quảng em vào Sài Gòn để mưu sinh, mang theo cả nỗi thất vọng lớn lao. Lận đận, long đong một thời gian em cũng tìm được một việc làm phù hợp với chuyên nghành em đã học. Từ Sài Gòn, em đi Hà Lan...Tôi biệt tin em từ đó. Một lần em điện thoại từ phương trời xa về cho tôi từ máy điện thoại nhà, tôi trả lời nhát gừng, gãy gọn vì vợ ngồi gần xem tivi trong phòng khách. Em lại càng giận hơn...Nơi phương trời xa nếu tình cờ trên mạng qua bài viết này, vẫn mong em luôn sống hạnh phúc, và luôn nhớ về một kỷ niệm đẹp của một thời SV với những cảm xúc đầu đời đầy nguyên sơ, trong trắng và tinh khiết như "Tình yêu thuỷ tinh": Đẹp nhưng dễ đổ vỡ. Một ký ức đẹp luôn sống trong tâm tưởng gắn với những cơn mưa. Rất đẹp và thánh thiện!
Không thể nói rằng anh đang cố quên em mà đúng ra anh đang cố làm quen nổi nhớ. Dẫu muộn màng, nhưng anh vẫn muốn nói một lời xin lỗi …Bởi những cơn mưa vẫn sống trong anh.Và với anh như thế là đủ. Nếu có thể nó sẽ là cả cuộc đời anh. Không cần biết sau cơn mưa…Vẫn có hai kẻ đi bên lề cuộc đời, có kẻ thì ướt mèm và một người hanh hao trong nỗi đau… Với cả tấm lòng của tôi: vẫn mong em luôn sống hạnh phúc nơi phương trời xa...

Mùa hè của tôi

                                               
- Mọi cố gắng của tôi tưởng như đi vào ngõ cụt nhưng cuối cùng thì kì tích cũng đã xảy ra...
Trong nhóm tình nguyện toàn các anh chị sinh viên đó, tôi ít tuổi nhất, mới 15 tuổi. Công việc của chúng tôi giản dị là dạy học cho những em bé bị thiểu năng. Chúng tôi có khoảng 30 học trò với những nụ cười tươi sáng hơn cả Mặt Trời mùa hè trong ngày đầu tiên nhập lớp.

Cả lớp học chung vào các buổi sáng, còn các buổi chiều, mỗi tình nguyện viên sẽ "ghép đôi" với một học trò, cùng học, đọc, vẽ, xếp hình... Học trò riêng của tôi là Mikey, một cậu bé 9 tuổi, cao, gầy, và bị rối loại cảm xúc nghiêm trọng.

Ngày đầu tiên đến lớp, cậu bé đứng một mình một góc, nhìn hết người này đến người khác, vẻ sợ sệt. Khi tôi bước lại gần, định chạm vào Mikey thì chợt cậu bé hét toáng lên.
Sáng nào Mikey cũng đi tới góc lớp ấy, và đứng một mình ở đó. Cậu bé cự tuyệt dữ dội sự chăm sóc của tất cả các tình nguyện viên, đến mức chẳng ai biết phải làm thế nào với cậu nữa. Ngay cả những học sinh khác cũng tránh Mikey, vì không muốn phải nghe cậu bé hét lên hay chịu những cơn giận dữ kỳ quặc của cậu.

Chỉ còn mình tôi sáng nào cũng đứng đợi Mikey ở cửa lớp. Cậu bé đi ngay tới góc lớp quen thuộc, còn tôi lẽo đẽo đi theo, sẽ đứng cạnh hoặc ngồi cạnh cậu hàng tiếng đồng hồ, và cũng không nói lời nào.

Mấy hôm đầu, Mikey lại gào toáng lên, mọi người lại nhìn ra phía chúng tôi, dù ngượng gần chết, nhưng tôi cứ ngồi lì cạnh Mikey. Cứ như thế suốt 2 tuần liền, nhưng Mikey không hề tỏ ra thân thiện hơn. Có lúc tôi đã nghĩ rằng, có lẽ trong nhiệm vụ tình nguyện viên đầu tiên của mình, tôi đã thua cuộc.
Thế rồi một chuyện xảy ra. Hôm đó tôi ngủ quên, tỉnh dậy tôi lập tức nhảy lên xe đạp và phóng tới lớp học. Khi tôi bước vào lớp, tất cả mọi người bỗng... im lặng. Sự im lặng bất thường ở một lớp học vốn lúc nào cũng sôi nổi khiến tôi hơi hoảng.

Nhưng ngay lúc ấy, tôi nghe có ai đó... vỗ tay. Rồi ai đó khác nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế rồi tiếng vỗ tay to dần lên. Tất cả mọi người vỗ tay rào rào! Chẳng lẽ mọi người đang chế nhạo chuyện tôi đến muộn?

Rồi chị trưởng nhóm mỉm cười, đi đến chỗ tôi, và giải thích mọi chuyện.

Sáng hôm ấy, khi Mikey đến lớp rất sớm, và khi không thấy tôi đứng đợi ở cửa, cậu bé bắt đầu đi từ bàn này sang bàn khác, nhìn kỹ từng anh chị tình nguyện viên, và hỏi:

- Anh Paul đâu? Anh Paul đâu rồi?

Và đó là những từ-đầu-tiên-Mikey-nói-thành-lời trong suốt 2 năm qua!

Tôi thấy mặt mình nóng bừng lên và mắt hơi ướt. Tôi nhìn vào góc lớp quen thuộc: Mikey đang đứng ở đó, mỉm cười, chỉ về phía tôi và nói: "Anh Paul! Anh Paul". Và đó là lúc tôi đưa tay lên lau nước mắt.
 Hết mùa hè, chương trình tình nguyện cũng kết thúc, tôi vào năm học mới. Còn Mikey, cậu bé đã cùng gia đình chuyển tới một bang khác, tôi đã rất buồn khi nghĩ rằng mình sẽ không được gặp cậu bé nữa.
        
Nhưng vào năm học được khoảng 2 tháng, tôi nhận được một tấm bưu thiếp gửi từ California. Viết bằng nét chữ nguệch ngoạc là đúng một dòng chữ: "Chào anh Paul. Anh khoẻ không? Em khoẻ. Em đi học rồi".

 Đó là tấm bưu thiếp của Mikey. Và chỉ với một dòng chữ đó, tôi tin rằng rồi Mikey của tôi sẽ ổn cả thôi, và mùa hè của tôi đã không hề uổng phí.

Lời tỏ tình của cậu nhóc 9 tuổi


- Trong tình yêu luôn phải có một người can đảm và dám chấp nhận chứ. Tôi cho rằng cô Green ở vị trí phái yếu, và cô cũng ở thế khó vì cô là cô giáo, cho nên tôi phải chủ động thôi.

 Cô ấy là tình yêu đầu tiên của tôi. Cô ấy rất cao. Cô ấy rất xinh đẹp với nụ cười ấm áp. Cô ấy là người chơi bóng chuyền hay nhất mà tôi từng nhìn thấy. Cô ấy là cô giáo dạy tôi hồi lớp 4. Điều này làm tôi biết rằng "tình yêu" của tôi không thể được chấp nhận, nhưng mà như thế lại càng khiến tôi hồi hộp hơn.


Và rõ ràng là cô cũng... có cảm tình với tôi. Tôi có thể cảm thấy điều đó khi cô dắt tôi xuống phòng giáo viên lấy kim chỉ để khâu cho tôi cái quần bị bục do chơi đá bóng. Tôi cũng có thể nhận thấy điều đó khi cô hay gọi tôi lên trả lời các câu hỏi. Mọi người đều nói rằng cô Green rất yêu việc dạy học. Nhưng tôi biết rõ hơn: cô yêu cả... tôi nữa!
Và tôi nghĩ, chẳng thành vấn đề dù rằng tôi 9 tuổi và cô Green 20 tuổi, hoặc 40 tuổi, hoặc 90 tuổi. Nhưng hồi đó tôi có xem một bộ phim, trong đó có một chàng trai thường nói "Coo-coo-ca-choo", có nghĩa là "Mọi việc rồi ổn cả thôi". Cho nên tôi cũng luôn tự nhủ mình: "Coo-coo-ca-choo".


Và cuối cùng, tôi quyết định rằng đã đến lúc phải thôi trẻ con đi, phải chứng tỏ rằng mình đã trưởng thành. Trong tình yêu luôn phải có một người can đảm và dám chấp nhận chứ. Tôi cho rằng cô Green ở vị trí phái yếu, và cô cũng ở thế khó vì cô là cô giáo, cho nên tôi phải chủ động thôi. Nhưng đó sẽ phải là một bước đi đúng đắn.


Tôi đã nảy ra một cách hoàn hảo để "tỏ tình". Một hôm, khi được cô phát tờ phiếu ăn, tôi vội lấy bút vẽ vài thứ lên mặt sau của nó. Tôi vẽ toàn là những hình mà tôi thích nhất, và tôi tin rằng cô cũng thấy chúng thật thú vị: hình ôtô, máy bay, người máy, cả con cún nhà tôi, và tất nhiên không thiếu một bông hoa. Rồi ở giữa tờ phiếu, tôi tô thật đậm: "J.W. + C.G." ("C.G." là "Cô Green"). Đó là tác phẩm tuyệt vời nhất: thanh lịch mà không hề phô trương.
Tôi rất tin rằng tác phẩm đó sẽ "truyền đạt" được cảm xúc của mình, chỉ không biết cô Green sẽ phản ứng ra sao. Chuông vừa reng báo hết giờ, cô Green bảo tôi ở lại cho cô gặp một chút. Bọn bạn nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm. Chúng đâu có biết rằng tim tôi đang đập rộn ràng.


Khi chỉ còn hai chúng tôi, cô Green vẫy tôi lên bàn cô. Mắt cô nhìn tôi nghiêm nghị, hay đó là biểu hiện của... tình cảm nghiêm túc?


Bỗng nhiên tôi run bắn lên vì... sợ. Một thằng nhóc 9 tuổi đứng đối diện với cô giáo thì làm sao mà không sợ cho được?! Cô cúi xuống, và từ từ đặt một thứ gì đó lên bàn, trước mặt tôi. Đó là chiếc phiếu ăn trưa màu xanh biển của tôi.


- Joe! - Cô nói kiên quyết, tay chỉ vào "tác phẩm" của tôi - Việc này là không được phép. Em biết mà!


Cô nói đúng, tất nhiên rồi. "Tình yêu" giữa chúng tôi rõ ràng chẳng có một cơ hội nào...


Nhưng rồi cô nói tiếp:


- Không bao giờ được viết vẽ lên phiếu ăn, em nhớ chưa? Việc này không được lặp lại đâu đấy!


Tôi biết cô đang "che giấu cảm xúc" của mình!


Mới đây, tôi cùng vợ con tới thăm cô Green - cô giáo lớp 4 của tôi. Bây giờ cô đã là một người bà, nhưng vẫn xinh đẹp với nụ cười ấm áp. Cô giới thiệu tôi với chồng cô. Rõ ràng chồng cô không biết gì về "chuyện của chúng tôi", tội nghiệp chú ấy.


Nhưng đúng là cuối cùng thì chuyện gì cũng sẽ ổn thôi mà. "Coo-coo-ca-choo".

Kẻ bại trận

Cầm tờ thiệp cưới Linh mời, Mai tủi hổ vô cùng. Chính Mai đã cướp đi người yêu của Linh, để rồi hôm nay cô tự tin đón nhận hạnh phúc mới, còn Mai nhận trái đắng về mình.
Mai với Linh chơi thân với nhau suốt từ những ngày học cấp 3 cho tới đại học. Ngày Linh dẫn Bảo về phòng giới thiệu là người yêu, Mai đã chết mê chết mệt anh chàng cao mét tám và bảnh trai như diễn viên điện ảnh đó. Mặc dù biết là người yêu của bạn, nhưng có nhiều lúc Mai hoặc vô tình hoặc cố ý nói những lời bóng gió, tất nhiên chỉ khi có mình Bảo để Bảo phải bận tâm đến mình.
Bảo thường xuyên ghé chơi phòng của Mai và Linh. Có nhiều hôm Linh đi học về muộn, Bảo tới thăm, chỉ có mình Mai ở nhà. Gửi lại đồ cho Linh, định xin phép ra về, nhưng Mai cứ giữ Bảo ở lại bằng được với lí do chờ Linh về. Và trong suốt thời gian chờ đợi đó, Mai tìm mọi cách để tiếp cận và gần gũi Bảo. Những lần như thế diễn ra càng nhiều. Linh không một chút mảy may nghi ngờ, vì cô tin tưởng vào cả bạn và người yêu mình. Thấy hai người có vẻ quý mến nhau Linh rất mừng, vì đó là những người mà cô vô cùng yêu quý.
 
Mai là kẻ khéo léo và nắm được tâm lí đàn ông. Vì thế, khi Linh càng thoải mái để bạn mình tiếp xúc bao nhiêu cũng chính là lúc Mai có cơ hội tấn công Bảo bấy nhiêu. Ban đầu chỉ vì Mai thực sự mê đắm Bảo nhưng vẫn e ngại vì đó là người yêu của bạn thân mình. Dần dà, quyết tâm có được Bảo của Mai càng mãnh liệt và cô bất chấp tất cả.
Bảo nhanh chóng ngã vào vòng tay Mai. Cả hai thường có những bữa ăn tối riêng với nhau, rồi hẹn họ, đi chơi và điểm dừng chân cuối cùng là nhà nghỉ. Mai dọn ra ở riêng không sống chung cùng với Linh nữa với lí do xa trường học quá muốn trọ chỗ khác gần hơn. Cùng lúc ấy, Bảo nói lời chia tay mà không một lí do. Trong lúc đau khổ nhất Linh vẫn luôn tâm sự với Mai qua những dòng tin nhắn. Linh đâu biết rằng, Mai và Bảo đang nằm bên nhau và ngâm nga những lời Linh chia sẻ.
Mọi việc vỡ lở khi Linh vô tình ghé thăm phòng trọ mới của Mai trong ngày sinh nhật Mai. Cánh cửa khép hờ, Linh đẩy cửa bước vào. Hình ảnh đập vào mắt Linh là Bảo nằm chễm chệ trên giường cạnh Mai. Không tin vào mắt mình, Linh lao ra khỏi phòng, nước mắt chảy như mưa. Kể từ đó, Mai không bao giờ liên lạc được với Linh nữa.
 
Nỗi đau bị lừa dối bởi chính người bạn mà cô yêu quý khiến Linh suy sụp. Nhưng sau những ngày chìm đắm trong tuyệt vọng, Linh lao vào học như điên. Vừa ra trường Linh thi được vào làm cho một công ty nước ngoài với mức lương ổn định. Hơn một năm sau, cuộc đời ưu ái tặng cho cô một người đàn ông trưởng thành và chín chắc. Anh làm cùng công ty với Linh.
Sau những lần “no xôi chán chè” Bảo dần dần chán với cảm giác bên Mai. Bảo lại lao vào với những cuộc tình mới. Lẽ đời là vậy, người ta có thể phũ phàng từ bỏ người này chạy theo người khác chỉ vì những cám dỗ tầm thường thì cũng sẽ dễ dàng làm như thế thêm nhiều lần nữa, nhất là khi người ta được cung phụng quá nhiều. Mai khóc lóc, van xin, nhưng những lời đó với Bảo chỉ là vô nghĩa lí.
Mai dâng hiến cho Bảo quá nhiều để giờ đây Mai khánh kiệt vì tình yêu đó. Công việc bỏ dở, Mai sống như người mất hồn. Cô đau đớn nhận ra cái giá cho những hành động sai trái của mình chính đã mang lại kết cục là ngày hôm nay Bảo dành cho cô.
 
Linh đến nhà Mai, cô đi cùng người chồng sắp cưới. Linh vẫn giữ một nụ cười thân thiết với Mai như ngày nào. Sau những lời thăm hỏi, Linh đưa cho Mai tờ thiếp cưới màu hồng. Mai nhận nó mà trong lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Nhìn Linh sánh vai cùng người chồng đầy học thức và bảnh bao, Mai xót xa cho chính thân phận mình.
Ngày cưới Linh, Mai đến dự đám cưới một mình. Nhìn ngắm Linh xinh tươi trong chiếc váy trắng, nỗi xấu hổ trước người bạn mà cô từng phụ bạc làm nước mắt cô cứ tuôn dài. Cô nhận ra rằng tình yêu sẽ luôn đến một cách chân thành và bền vững nhất với mọi người nếu người không trà đạp lên mọi thứ để có được nó.

Lạc mất em ở cuối chân trời

Tôi đã lạc mất em thật rồi, đúng vào lúc tôi tìm lại được tay em và chúng tôi đang cùng dắt nhau đi đến cuối trời...
Đã bao nhiêu tháng ngày trôi qua kể từ em ra đi, tôi vẫn ngẩn ngơ đi mải miết trên những con phố lặng im và rợp bóng cây trứng cá có những trái nhỏ rung rinh. Bước chân của tôi có thể đổi lấy thời gian không, nếu có, hãy cho tôi đổi mấy nghìn vạn bước chân này chỉ để có lại một ngày được ở bên em, có thể bây giờ đã khác...
 
Tôi và em quen nhau từ ngày còn là những đứa trẻ thơ ngây khờ dại cùng nhau cắp sách tới trường. Cũng trên một con phố dài có rất nhiều cây trứng cá, tôi đã từng cõng một cô bé bị xe tông chạy mấy cây số vào trạm y tế để băng bó, cô bé ấy chính là em. Chúng tôi quen nhau từ đó, mỗi ngày tôi đều qua nhà rủ em cùng đi học, chúng tôi đi dưới những tán cây mát rượi, tôi hái những trái trứng cá màu đỏ bé xíu mà em rất thích bởi em nói nó có mùi mật ong ngọt ngào...
Chúng ta đã đi qua một thời trẻ dại với những kỉ niệm hồn nhiên như thế, chúng ta cùng lên đại học, tôi lên Hà Nội học trước, hai năm sau em cũng đỗ đại học ở ngôi trường cách tôi không bao xa. Tình cảm trong tôi dành cho em mỗi ngày một lớn hơn, trái tim tôi đã nhớ nhung và tâm trí tôi luôn nghĩ đến em, nhưng chưa bao giờ tôi dám ngỏ. Biết bao buổi chiều chúng tôi đi dạo dưới con phố ấy, tôi đã toan nắm bàn tay nhỏ bé của em rồi lại rụt rè không dám. Nhìn nụ cười tươi sáng và vô tư của em, tôi sợ điều tôi nói sẽ làm cho chúng tôi xa nhau, tôi sẽ không còn được bên em như lúc này. Và tôi đã giữ lại tình yêu đó cho riêng mình.
 
Và em giới thiệu người yêu với tôi, một chàng trai có vẻ phong trần và dạn dĩ. Em kể với tôi hàng ngày về tình yêu của em, cả những niềm hạnh phúc, cả những nỗi buồn, em đều không hề giấu tôi. Có những khi em buồn và gục lên vai tôi khóc òa, tôi đã muốn ôm chặt lấy em, ôm chặt lấy người con gái tôi yêu để em mãi mãi thuộc về tôi chứ không phải thuộc về một người đàn ông khác luôn làm cho em rơi lệ. Nhưng tôi đã giữ bàn tay mình lại, bởi một lần nữa, tôi sợ em sẽ rời xa khi biết được tình cảm thật của tôi...
Ngày em thông báo với tôi em lấy chồng, tôi lặng đi như hàng cây giữa buổi trưa nắng gắt không một gợn gió. Em đã tìm được hạnh phúc của đời mình, tôi sẽ mãi mãi chỉ đi nơi lề đường để nhìn vào cửa sổ căn nhà đầm ấm của em. Nhưng tôi vẫn chúc phúc cho em, chỉ cần em được vui vẻ và hạnh phúc, đó là điều làm tôi an tâm nhất trong cuộc đời này.
 
 
Rồi tôi nhận được quyết định chuyển vùng công tác, tôi đã ra đi, rời xa mảnh đất có người con gái mà tôi yêu dấu, để lại cả tình yêu ngọt ngào nhất mà tôi đã dành cho em từ thời thơ bé và tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ để cho ai biết mối tình này. Tôi chạy trốn người con gái tôi yêu và lao vào công việc trong một khoảng thời gian đủ dài để nguôi ngoai đi nỗi nhớ về em và hình bóng của em cũng bớt ám ảnh trong tâm trí và trái tim tôi.
 
Vào một mùa mưa hay có những con gió se lạnh chạy qua, tôi gặp được một người con gái khác, và cô gái đó đã dành cho tôi rất nhiều tình cảm, sự quan tâm chăm sóc tận tụy đến mức làm tôi không thể không đáp lại. Tôi đã yêu cô gái đó trong một sự bằng an, cả về tâm trí và cuộc sống. Tôi bằng lòng với những gì mình có, một người phụ nữ đủ yêu thương tôi để chăm lo cho gia đình và nuôi dạy những đứa con khỏe manh, một cô con dâu đảm đủ để bố mẹ tôi cảm thấy an lòng lúc tuổi già. Chúng tôi cũng bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị cho 1 đám cưới ấm cúng.
 
Vào một buổi sáng nắng chứa chan trên những mái nhà lợp tôn màu xanh, tôi tự thưởng cho mình tách cà phê sau khi thỏa thuận xong một hợp đồng quan trọng với khách. Bước chân đầu tiên của tôi khi bước vào quán đã bị đóng băng như thể tôi chỉ là một tượng đá đã đứng đó từ hàng ngàn năm. Trước mắt tôi là người con gái mà tôi đã cố gắng quên đi rất nhiều ngày tháng qua, em đang ngồi đó, hiện hữu như ánh nắng chói chang đang chiếu qua ngực tôi, làm tôi đau nhói. Em cũng ngỡ ngàng gọi tên tôi:
- Anh Tuấn!
- Tại sao em lại ở đây? Em ở đây từ bao giờ? Sao không báo cho anh, à mà anh đổi số rồi nhỉ. Em đi công tác à, hay đi chơi...
Nhưng câu nói vô định không chủ đích cứ tuôn khỏi miệng tôi như một cái máy, đầu óc tôi trống rỗng, tim tôi đập mạnh và tôi phải giữ chặt tay để không bị run lên trước em. Tôi và em đã ngồi một buổi sáng bên nhau trong quán cà phê ngập nắng. Tôi đã kịp biết được thêm rất nhiều chuyện mà tôi đã không muốn biết, về em, và về cuộc sống của em từ khi tôi cố tình chạy trốn...
 
 
Em đã có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc như em hằng mong. Em đã phải chịu đựng sự phản bội trắng trợn của người chồng mà em đã trao gửi cuộc đời, em đã quá yếu để có thể giữ được đứa con đầu lòng. Và giờ đây, em nói rằng em đã hết sức chịu đựng, không còn có thể chấp nhận sự giả dối và phản bội của người chồng tệ bạc, em ra đi, giải thoát cho chính bản thân mình và giải thoát cho một gia đình luôn phải cố tạo ra cái vẻ hạnh phúc, mẫu mực. Em đã không khóc, mà chỉ có một vẻ lơ đãng đến xót xa.
 
Trái tim của tôi lại thổn thức những nhịp điệu mà từ khi xa em tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Tôi đau thắt khi nhìn em buồn, tôi lại có một chút gì đó hân hoan, hồi hộp khi được nhìn lại bóng dáng của người con gái mà suốt một thời tuổi trẻ tôi đã đem lòng yêu. Trong một đêm dài, tôi đã đốt hết bao nhiêu điếu thuốc để đủ tỉnh táo suy nghĩ về tất cả mọi thứ, về em và về người phụ nữ tôi sắp cưới làm vợ. 3 ngày sau, tôi gặp người con gái mà tôi đang chuẩn bị làm đám cưới, tôi xin lỗi cô ấy thật nhiều, mong cô ấy có thể hiểu rằng tôi mới là kẻ có lỗi, và hãy quên tôi đi. Tôi lại lần nữa chạy trốn một người con gái, nhưng lần này là sự chạy trốn trong niềm hạnh phúc, vì tôi biết tôi sắp sửa nắm được bàn tay em rồi.
 
Và tôi đã ôm được em - người con gái tôi yêu vào lòng. Tôi đã có thể ghì chặt bờ vai em khi em khóc, tôi có thể lau những giọt nước mắt khi em buồn và tôi đã có thể tự tin nói với em rằng tôi đã yêu em từ rất lâu, rất lâu rồi.
 
 
Em đã nói tôi thật ngốc vì đã có lúc em rất mến tôi, em chỉ mong chờ 1 lời tỏ tình của tôi nhưng tôi lại chẳng bao giờ nói gì. Em đã định yêu để làm cho tôi cảm thấy ghen mà giành lại em, nhưng thật trớ trêu, tôi không đủ mạnh mẽ để làm điều đó, mà trái lại, tôi đẩy em vào một con đường đầy khổ đau vào nước mắt. Giá như ngày hôm qua có thể quay trở lại, tôi nhất định đã không rụt rè đứng nhìn em đi cùng người khác, tôi nhất định đã không chạy trốn người con gái tôi yêu. Nhưng giờ đây, cuối cùng tôi cũng đã có được em. Giữa cái thành phố xa xôi và rộng lớn này, tôi đã có em, và chúng tôi đã có nhau, tôi sẽ mãi mãi nắm tay em, dắt em đi trên những con đường ngợp nắng và đầy gió mát lành...
 
Nhưng cuộc sống luôn là một ẩn số, nếu như ta giải sai ở bước thứ nhất, thì đến bước cuối cùng ta sẽ nhận ra cả chặng đường mình đi đã hoàn toàn là vô ích, ẩn số mãi mãi sẽ vẫn là một đấu hỏi im lìm và nhức nhối. Em đã đến trong đời tôi, tôi đã bỏ chạy, em lại xuất hiện, và lần này chính em là người bỏ đi.
 
 
Em đã đi xa tôi vào một buổi sáng trong veo như một viên pha lê không tì vết, căn nhà được sắp gọn trật tự đến lạnh lùng, đồ ăn sáng yêu thích của tôi được sắp sẵn trên bàn, và em đi. Những lời cuối cùng trong thư em nói rằng, em không đủ tốt đẹp để có quyền cướp tôi khỏi tay một người phụ nữ khác, em đã là một viên ngọc vỡ, em không muốn dùng mảnh vỡ của mình để đập nát một viên ngọc khác còn đang nguyên vẹn. Em nói tôi xứng đáng có một gia đình trọn vẹn, hoàn hảo và đủ đầy như từ đầu tôi đã dự định. Em đã ra đi mà không biết rằng trong hành trang em mang theo có cả trái tim đang thổn thức đập từng nhịp yêu em của tôi...
 
 
Tôi đã không kết hôn với người phụ nữ đó như em muốn, và cô gái ấy sau này cũng tìm được một người đàn ông phù hợp với mình. Còn tôi, đã bao nhiêu mùa mưa nắng trôi qua, tôi vẫn mải miết đi dưới những con phố có tán cây trứng cá, hái những trái màu đỏ có mùi mật ong ngòn ngọt, để tìm lại người con gái tôi đã lạc mất nơi cuối chân trời...

Anh đã buông tay rồi đó, em đi đi

                                                    
Sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi.
 
Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi. Sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi.

Cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn, anh bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho anh?
 

                                         Tất cả chỉ là kỷ niệm. Rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.
 
Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Buông tay em ra nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, em sẽ chạnh lòng khi anh co ro chứ?

Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa, em sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ anh sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn trở. Anh sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên em làm động lực, anh sẽ không cô độc trong những ký ức đấy đâu.

Sẽ có một ngày em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay anh chứ? Sẽ có một ngày em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ? Sẽ có một ngày em nhận ra không thể sống mà không có anh chứ? Sẽ có một ngày nào đó em hiểu rằng em đã làm tổn thương anh chứ? Khi đó em hãy tự nhủ với mình rằng anh buông em ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!

Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, anh ngu ngốc lắm mà. Hết rồi, hết thật rồi, tất cả đã kết thúc như một giấc mơ thật dài vậy...

Người ta nói trong mỗi con người đều có một trái tim được chia làm nhiều phần, một phần để yêu thương và một phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xóa nhoà cái gọi là thương yêu? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...

Em sẽ ghét anh chứ? Sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn mọi thứ anh có.

Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ em, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hòa cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng.

Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, anh sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em...

Thế em có nhớ không? Tại sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Hãy trả lời anh đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu, nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn em bước đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé em!

Mình từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chừng sẽ là vĩnh cửu và không gì có thể chia cắt được, thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly...

"Cưa" lại từ đầu

 
 - Chia tay rồi, chưa hẳn đã hết. Chưa tay rồi, chưa hẳn đã xong. Chia tay rồi mà hắn vẫn còn ngang nhiên ở đấy, ngự trị trong tim bạn và hoành hành một cách khốc liệt hơn trước.


Chia tay rồi, chưa hẳn đã hết. Chưa tay rồi, chưa hẳn đã xong. Chia tay rồi mà hắn vẫn còn ngang nhiên ở đấy, ngự trị trong tim bạn và hoành hành một cách khốc liệt hơn trước. Bạn thực sự không đành lòng. Bạn tin rằng mối quan hệ này không thể kết thúc ở đây như vậy được. Sẽ phi lý lắm! Bạn đi đến một quyết định dũng cam và có đôi chút “hoang đường” mang tên – Cưa lại người cũ! Hãy xem Ý Yên có thể giúp gì nhé!
1. Xem xét lí do chia tay. Hãy tự hỏi mình xem tại sao bạn muốn quay lại? Vì bạn cần phải có một người bạn trai? Vì người đó thực sự quan trọng? Vì bạn không muốn là người thua cuộc? Vì một trong hai đã thay lòng đổi dạ? Vì một trong hai quá sở hữu quá ích kỉ quá trẻ con? … Bạn phải biết lí do là gì và liệu có sẵn sàng tiếp tục mối quan hệ đó nếu chuyện tương tự lặp lại ?

2. Trở thành người mà anh ấy yêu. Anh ấy đã từng thích bạn, đã từng bị bạn hấp dẫn vì bạn đáp ứng được những mong mỏi tình cảm của anh ấy. Còn bây giờ thì sao? Bạn đã thay đổi thế nào? Đã có thói quen xấu gì vậy? Hãy sửa chúng đi nhé! Lạc quan và tích cực ở bên cạnh anh ấy. Đừng thể hiện là bạn còn vướng mắc với quá khứ. Hãy cho anh ấy thấy rằng bạn đang tiến tới và thay đổi không ngừng.
3. Câu chuyện đầu tiên. Bất kể bạn nói gì, những câu đầu tiên sau khi chia tay luôn cực kì quan trọng. Phải ghi nhớ rằng khóc lóc hay van nài chỉ khiến tình hình tệ hơn mà thôi. Ban nên tin rằng cho dù anh ấy có là người đòi chia tay đi chăng nữa thì trong lòng ít nhiều cũng trân trọng tình cảm giữa hai người.

4. Sử dụng sức mạnh của quá khứ. Nếu anh ấy từng khen bạn mặc chiếc váy này đẹp. Hãy mặc nó thường xuyên hơn. Nếu có cơ hội gặp gỡ, hãy hẹn ở nơi mà hai người từng có kỉ niệm.

5. Lắng nghe cẩn thận khi anh ấy nói chuyện. Bạn thử để ý xem có lúc nào anh ấy dùng ngôn từ một cách đặc biệt khác thường hay không. Nếu có hãy ghi nhớ nó và khéo léo đan xen vào câu chuỵện của bạn. Một cách vô ý thức, anh ấy sẽ nhận ra giữa bạn và anh ấy có điểm chung đặc biệt.
6. Thử tìm hiểu xem anh ấy có còn quan tâm đến bạn. Hiển nhiên rồi vì nếu anh ấy không để tâm gì nữa, bạn sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nào.

7. Để cho anh ấy biết rằng bạn vẫn còn nghĩ đến anh ấy. Ví dụ như bạn có thể gửi email và nói rằng bạn vừa ăn tối ở quán quen thuộc của hai người, người phục vụ hỏi bạn rằng anh ấy đâu rồi…

8. Nếu tất cả đều không có kết quả. Bạn không có gì phải tiếc vì bản thân đã cố hết sức rồi cơ mà! Bởi nếu thuộc về nhau chắc chắn sẽ là của nhau.

Cưa lại từ đầu thực ra không phải là chuyện dễ dàng gì, 90% kết cục của nó đều thất bại. Tuy nhiên tác dụng tích cực nhất mà nó đem lại, đó chính là giúp bạn hoàn toàn tin tưởng rằng bạn đã hết lòng cho mối quan hệ này. Có những người chỉ có thể sống trong trái tim bạn chứ không phải trong cuộc đời của bạn. Vậy nên hãy học cách buông tay bạn nhé!

Chiếc xương sườn đánh mất

"An Nhi khác ngày xưa nhiều lắm, rắn rỏi và mạnh mẽ lên nhiều"...

Tôi choàng dậy giữa đêm, thảng thốt, giấc mơ ấy lại tràn về, giấc mơ mông lung với những dấu chân nhỏ xíu in trên nền cát trắng. Những vết chân đi về miền xa xăm, mặc cho tôi đuổi đến kiệt sức thì hình bóng ấy cũng không xuất hiện, cái dáng hình nhỏ nhắn đã găm vào lòng tôi thành nỗi nhớ. Tôi nhớ em, nhớ đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng trẻo đã rời xa cuộc đời tôi mãi mãi, để lại đây những nỗi đau nơi trái tim, nhức nhối trong từng nhịp thở.
Em đến bên tôi trong một ngày hè rực rỡ bên bờ biển. Sau những ngày thức trắng học thi, mấy thằng sinh viên dửng mỡ chúng tôi kéo nhau đi phượt Hạ Long. Chiều nắng, chúng tôi lao ra biển, hò hét và đuổi nhau như những gã điên, mấy thằng bạn xô tôi ngã bẹp trên cát trắng, ngay dưới chân em. Chưa kịp chửi thề một câu để tỏ vẻ đau đớn, tôi đã ngẩn ngơ bởi đôi bàn chân nhỏ xíu, trắng hồng đang bước trần trên cát trắng để rồi phải mất đến một phút định thần, tôi mới có thể ngẩng mặt lên chiêm ngưỡng chủ nhân của đôi bàn chân thiên thần ấy.
Ánh mặt trời phía sau khiến em như tỏa sáng lấp lánh, chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc hạt dẻ xõa hững hờ trên đôi vai mảnh khảnh, trông em nhỏ xíu dưới chiếc mũ rộng vành, chỉ thiếu đôi cánh nữa thôi, em sẽ khiến cho tôi ngỡ như mình đang ở thiên đường. Không ngần ngại, em đáp lại cái nhìn ngây ngất của tôi bằng một nụ cười, khoe ra hai chiếc má lúm đồng tiền duyên dáng và đôi mắt cười híp mí, tôi nghe thấy rõ tiếng trái tim mình rạo rực.
Em bỏ lại tôi cùng đám bạn đang ngỡ ngành đến hóa đá để chạy theo tiếng vẫy gọi của đám bạn phía xa. Thằng Béo đè bên trên tôi thì thầm như đang nói trong cơn mê, kéo tôi trở về thực tại:
- Thiên thần thật rồi chúng mày ơi!
Phải cáu bẳn, hất mạnh cái đám bậu xậu trên lưng đang đè tôi lún sâu vào cát, bọn nó lúc cúc đứng dậy, mặt vẫn ngơ ngác như vừa ngủ dậy lúc sớm mai. Bóng em ở tít phía xa nhưng màu áo trắng tinh khôi ấy vẫn lấp lánh trong nắng chiều vàng rực.
Chiec xuong suon danh mat
Chẳng biết trời xui quỷ khiến thế nào mà thằng con trai ăn nói vụng về như tôi lại có đủ can đảm để theo bước chân nhỏ bé của em. Tôi lại được gặp vào sáng bình mình trên biển, em đã hào phóng ban tặng cho tôi thêm một nụ cười. Chẳng thế mà lũ bạn đã xúm lại cho tôi vài cú thụi đau điếng vì cái "tội" có được số điện thoại của em. Phải thú nhận rằng tôi đã tủm tỉm cười như một thằng hâm suốt ngày hôm đó vì biết rằng em - thiên thân An Nhi là sinh viên Cao đẳng mẫu giáo Trung ương, điều đó có nghĩa là tôi sẽ được gặp lại em trên cái thành phố xô bồ ấy. Giọng nói mật ong của em cứ vang vọng mãi khiến trái tim tôi không ngừng loạn nhịp.
Em yêu tôi hồn nhiên như nắng tinh khôi, không cần hoa hồng, không cần những lời có cánh, tôi đã hạnh phúc đến phát điên lên. An Nhi của tôi nhỏ nhắn như một cô bé mười hai tuổi, điều ấy càng làm tôn thêm cái vẻ ngây thơ trong đôi mắt biết nói của em. Tôi thích em bé nhỏ và mỏng manh như thế để tôi có thể nhấc bổng em lên bất cứ lúc nào. Những lúc tôi bế bổng em lên và xoay tròn như thế, em lại cười, tiếng cười vút lên trong trẻo với khóe miệng cong cong và đôi mắt có đuôi khiến tôi cứ muốn ôm em mãi trong lòng, không cho em rời khỏi vòng tay tôi, dù là trong tích tắc.
Nhi bé bỏng thích đi chân trần trên cát. Những khi rảnh rỗi, tôi thường đưa em ra Bãi Đá để em tung tăng đến mệt nhoài, ngồi phệt xuống bãi và dùng những ngón mềm vẽ khuôn mặt cười lên nền cát. Lúc đó, tôi sẽ ngồi xuống cạnh em, nâng niu đôi bàn chân nhỏ xíu, hồng hào và mềm mại như trẻ thơ. Tôi coi đôi bàn chân ấy như bảo vật. Mỗi lần đi dạo, tôi thường cõng em trên lưng, sợ rằng gót giày cứng sẽ làm đau đôi chân mềm yếu, em ngoan ngoãn bám trên lưng tôi, ríu rít cười.
Đã có lần tôi nói:
- Cô Tấm ngày xưa chắc cũng có bàn chân nhỏ xíu giống như em, thế nên chỉ nhìn thấy chiếc giày, hoàng tử cũng đủ yêu rồi.
- Thế anh làm hoàng tử nhé, dù em có biến đổi như thế nào cũng vẫn luôn tìm kiếm, rồi mang giày số 33 đến đón em!
Em thì rót vào tai tôi giọng nói mật ong.
- Không cần giày đâu, anh đến cõng em về!
Tôi trả lời chắc nịch.
Em không nói, chỉ đặt vào má tôi một cái hôn ngọt lịm.
Chắc An Nhi chẳng thể nào ngờ được thằng đàn ông luôn chăm cho cô ấy từng chút một, sẵn sàng hôn lên từng ngón chân nhỏ của cô ấy lại có thể tráo trở như thế. Chỉ trong mấy tháng Nhi đi thực tập, tôi đã vướng phải lưới tình của cô bé khóa dưới có đôi chân người mẫu. Cái nũng nịu phong tình với đôi mắt ướt của Thùy đã trói chặt hồn tôi. Lần đầu tiên tôi được hưởng sự chăm chút và nựng nịu của một cô gái. Nhi hồn nhiên, nghe lời như một đứa trẻ, chẳng bao giờ hờn giận, còn Thùy thì khác hẳn, nàng mang đến cho tôi những cung bậc cảm xúc khác nhau, có hạnh phúc, có đau khổ, ghen tuông.
An Nhi vẫn không mảy may hay biết đến sự thay đổi đốn mạt của tôi. Tôi vẫn giữ im lặng cho đến ngày em tốt nghiệp. Thằng đàn ông khốn nạn đã nói lời từ bỏ em ngay trên bờ cát trắng của sông hồng, em sững sờ, đôi mắt mở to hoang mang và nghi hoặc cho đến khi tôi nhắc lại lời chia tay vô lý ấy. Trong phút chốc, những cảm giác tội lỗi của tôi biến thành cơn giận, tôi trút vào em tất cả những lời cay độc nhất. Tôi đã gào lên rằng tôi ghét cái cảm giác phải cung phụng em như một con chó nghe lời. Em chết lặng, một giọt nước mắt trong veo thấm sâu vào nền cát mịn. Bờ môi em run run mấp máy ba từ: "Em xin lỗi!" rồi quay lưng bước đi. Đôi chân nhỏ xíu lê từng bước xiêu vẹo trên cát, bỏ lại đôi giày búp bê nhỏ như món đồ chơi nằm chỏng trơ bên mép nước. Nước mắt tôi trào ra bỏng rát cả bờ mi.
Tình yêu của tôi và Thùy kéo dài được khoảng một năm. Nàng luôn phát điên lên một cách vô lý khi tôi hay bạn bè tôi bất cẩn nhắc đến tên của An Nhi. Còn tôi, cái cảm giác tội lỗi luôn khiến tôi ngạt thở, ám ảnh tôi vào cả những giấc mơ.
Sau khi chia tay với Thùy, tôi không còn muốn bắt đầu tình yêu với một ai dù rằng đám bạn ngày nào đã vợ con hết cả. Tôi vẫn lặng lẽ đi về như cái bóng giữa cơ quan và căn phòng riêng trống trải. Hình bóng An Nhi ngày nào vẫn hiện hữu trong tôi nhưng tôi chẳng đủ can đảm để tìm gặp lại em. Tối qua, lúc lê la ở quán bia hơi, thằng Béo bạn tôi vu vơ nói:
- An Nhi khác ngày xưa nhiều lắm, rắn rỏi và mạnh mẽ lên nhiều. Cô bé ấy bây giờ làm cho một tổ chức từ thiện phi chính phủ, thường xuyên đi thăm và tặng quà cho trẻ em nghèo vùng cao.
- Sao mày biết?
Tôi vờ dửng dưng.
- Thì tao có facebook của cái Nhi, vào hỏi thì biết chứ sao!
- Thế hả?
Tôi nốc một ngụm bia lớn, mặc cho trái tim đang kêu lên thình thịch.
- Hình như sắp lấy chồng, một thằng làm cùng hay sao đấy.
Thằng Phong phệ đế thêm vào.
Ngụm bia như mắc lại, tôi duỗi cổ, cố gắng không phun ra ngoài. Và trong đêm nay, giấc mơ ấy lại quay về. Tôi hoang mang trong bóng đêm đặc quánh, không chỉ nơi trái tim mà mạng sườn cũng nhói lên theo từng nhịp thở. Tôi đặt tay lên nó, có lẽ nào tôi đã mãi đánh mất một dẻo xương sườn thượng đế gửi gắm cho mình...

Nếu



Nếu đời như một tách cafe...
Tôi nguyện làm ly nâu, ngọt ngào hương sữa
Để say sưa chìm đắm trong muôn thuở
Dịu lòng mình quên hết những ngày xưa.
Nếu đời là một bài ca
Tôi xin chọn làm bài hát ru của mẹ
Dù đêm đông hay ngày hè oi ả
Vẫn thấy bóng mẹ tất tả giữa lối về.
Nếu đời là biển sóng mênh mang
Tôi sẽ hóa ngọn sóng nhỏ nhoi phiêu lãng
Lang thang đắm mình vào những chiều hoàng hôn rực nắng
Chỉ vỗ bờ những lúc thủy triều dâng.
Neu
Nếu đời là khoảng trời xanh đầy gió
Tôi muốn làm một ngọn gió phiêu du
Cuốn trôi hết đi những mây mù âm u
Cho nắng ngập tràn ngân nga câu hát.
Nếu đời chỉ là những nỗi đau
Tôi thà làm nỗi đau trong lành nhất
Vụng về giấu đôi mắt thẳm buồn vương ánh nước
Tôi sẽ lại mỉm cười vào mỗi sáng bình minh.
Nhưng nếu vẫn mãi cũng chỉ là "nếu như"
Tôi cũng chỉ là chính tôi và không là gì cả
Dẫu cho đời chỉ toàn là lo toan tất tả
Cũng không thể bỏ mặc những hạnh phúc giản đơn.

Này chàng trai, em thích anh

Bạn đã bao giờ “cảm nắng” một chàng trai ngay từ lần găp đầu tiên? Và với lòng tự trọng kiêu sa của một cô gái, liệu bạn có đủ bản lĩnh để nói rằng bạn thích chàng trai đó?


“Thứ tình cảm tôi dành cho anh liệu có quá trẻ con không, thích một người nhưng không hề nói cho người ấy biết, người ấy có lẽ còn chẳng coi tôi là bạn, chắc chỉ coi như một người quen. Nhưng, trái tim tôi, làm sao tôi có thể bảo nó làm được điều này hay điều kia, làm sao tôi có thể bảo nó điều khiển tôi thích một ai đó chứ không phải anh?”

Bạn có đủ tự tin để gạt bỏ sự kiêu kì vốn có của mình bởi tất cả lỗi là ở trái tim chứ không phải bất kỳ điều gì khác?

“Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là không dám nói thật tình cảm của mình.
Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là chờ dài cổ người ta nói thích mình…”

Nếu bạn đã từng trải qua cảm giác ấy, nếu bạn đã từng để vụt mất cơ hội. Nếu bạn đã từng đắn đo với những lời nói trên đầu môi định thốt ra nhưng rồi mọi thứ lại nghẹn lại trong cổ họng để rồi bạn cảm thấy cứ tiếc nuối mãi thì “Này chàng trai, em thích anh!” chính là cuốn sách ghi lại những trải nghiệm đầy yêu thương như thế.

Tựa sách như một lời tỏ tình của một cô gái với  cách bày tỏ giản dị nhưng chân thành “này chàng trai, em thích anh”, cuốn sách là tuyển tập những câu chuyện lãng mạn, những cảm xúc nhung nhớ, những rung động đầu đời của thứ tình cảm được gọi là Yêu. Với hơn 20 câu chuyện tình yêu đầu màu sắc và rộn rã những cung bậc cảm xúc, hy vọng sẽ đem đến cho bạn những cảm nhận sâu sắc khi lật qua từng trang sách.
NÀY CHÀNG TRAI, EM THÍCH ANH!
Đã lâu lắm rồi hình như tôi mới có cảm giác… thích một ai đó thì phải, mà thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, không chút do dự. Tất nhiên là tình cảm sao có thể nói là do dự thích hay không, thích là thích thôi.
Lần đầu tiên thích một người là khi tôi học… mẫu giáo. Lúc ấy tôi thích một nhóc con trai cùng tuổi vì bởi một lý do cực đơn giản, nhóc con trai ấy đã chia cho tôi một nửa số kẹo mà nó có. Thế là thích thôi. Nhưng rồi sau đó tôi cũng không thích được lâu bởi sau đó có hàng tá nhóc con trai chia cho tôi không phải “một nửa” mà là “tất cả” số kẹo mà nhóc con trai ấy có. Nghĩ lại thì thứ tỉnh cảm ngây ngô ấy cũng khá hay ho.
Rồi tôi lớn lên, thậm chí còn không nhớ có bao nhiêu cậu con trai mà tôi đã thích nữa. Mà đôi khi chỉ vì những lí do cực kỳ… nông nổi như: vì đẹp trai, vì biết chơi đá bóng cực giỏi hay biết vẽ tranh thật đẹp như nghệ sĩ,… Tính ra đến năm học cấp ba, có lẽ tôi đã thích đến chục người rồi thì phải, nhưng hầu hết, cũng chỉ được một thời gian, nhanh thì một hai tuần, lâu thì hai đến ba tháng là cùng.
Cho đến cấp ba, tôi thích bạn lớp trưởng cùng lớp. Nhưng xem chừng cậu ấy không có tình cảm với tôi. Cậu ta khá lạnh lùng, vả lại suốt ngày ôm mặt với sách vở. Tôi khác hoàn toàn, suốt ngày bay nhảy với những thứ ngoài sách vở, nhưng tôi vẫn thích cậu ta vô điều kiện. Mặc dù trong lớp cũng có một cô bạn học giỏi hơn tôi thích cậu ta và xem chừng cậu ta hợp với tính cô bạn đó hơn. Cho dù như thế nhưng có thể nói đó là mối tình đơn phương lâu nhất của tôi, và sau ba năm, đến khi ra trường tôi vẫn âm thầm với tình yêu ấy. Tôi cứ nghĩ rằng tôi sẽ thích cậu ta mãi, nhưng chỉ không lâu sau vào đại học, khi gặp lại cậu ta, tôi không còn cảm giác như trước nữa, nói chính xác hơn là “tôi không còn thích cậu ta nữa”. Cũng không hiểu vì sao.
Một vài mối tình chóng vánh đến rồi qua đi, tôi cũng thích một số người nhưng rồi cũng không được lâu. Hầu hết khi tôi thích mấy anh chàng đó thì họ không hề biết đến điều đó, còn khi tôi không còn thích nữa thì nghịch lý thay họ lại có tình cảm và muốn “cưa cẩm” tôi. Nhưng khi ấy dường như với tôi chẳng có ý nghĩa gì hết.
Và rồi, tôi loay hoay với những băn khoăn: “Liệu bao giờ mình mới tìm thấy đúng người mình thích?” Sau khi chia tay vài người, tôi nói tuột một câu nghe thật phũ phàng cho lời chia tay: “Em nhận ra em không còn thích anh nữa”. Thế đấy, lời chia tay của tôi nghe sao mà chát chúa.
Và rồi một lần nữa trái tim tôi lại lỗi nhịp, tôi thích anh, ngay từ lần đầu tiên, tôi thích anh với đôi mắt cận, khuôn mặt thông minh sáng sủa và nhất là giọng nói trầm ấm áp của anh. Anh không thích tôi, có thể, tôi đoán như thế. Anh khá lạnh nhạt, thậm chí còn không đưa mắt về phía tôi dù chỉ một lần. Haizz, với cái kiểu thái độ như thế này xem ra tình yêu của tôi cũng chẳng lạc quan khá khẩm hơn mấy lần trước.
Tôi gặp anh trong lần gặp gỡ với đám bạn, anh là bạn của một người mà tôi không thân thiết lắm, thế nên dường như tôi cũng chẳng có được chút “thông tin” gì về anh cả. Thêm mấy lần gặp gỡ, thậm chí còn chẳng hỏi han nhau được gì.
Một chàng trai mới gặp gỡ số lần chưa đủ bằng đầu ngón tay liệu tôi có thể nói thích anh ta được hay chăng? Tất nhiên là chẳng thể nào rồi. Nhưng dường như tôi vẫn nhớ đến anh ta hàng ngày, và anh ta làm tôi phát điên với những suy nghĩ ảo ảnh về tình yêu chẳng có đầu có cuối ấy.
Tôi kể chuyện với đám bạn, chúng cười ha hả vì chẳng có một tia hi vọng mang tính khả quan cho mối quan hệ ấy cả. Con bạn quay ra đập bộp quyển sách và đầu tôi rồi bảo: “Mày bớt suy nghĩ cái kiểu viển vông cho tao nhờ.”
Nhưng tôi vẫn thích anh, cho dù anh với tôi còn chẳng chat chit, chẳng chém gió qua Facebook, thậm chí chẳng một tin nhắn. Thế đấy, tôi vẫn cứ thích một người cho dù anh chẳng làm gì, chẳng cố tình làm cho tôi thích anh.
Tôi vẫn thích anh cho dù vẫn thấy nick anh sáng trên list, dù chẳng dám buzz đến một lần, tôi vẫn chú ý mỗi khi trên Facebook có mấy hình mới của anh, tôi vẫn… theo dõi anh âm thầm cho dù anh chẳng mảy may biết đến điều đó.
Thứ tình cảm tôi dành cho anh liệu có quá trẻ con không, thích một người nhưng không hề nói cho người ấy biết, người ấy có lẽ còn chẳng coi tôi là bạn, chắc chỉ coi như một người quen. Nhưng, trái tim tôi, làm sao tôi có thể bảo nó làm được điều này hay điều kia, làm sao tôi có thể bảo nó điều khiển tôi thích một ai đó chứ không phải anh?
Những ngày cuối thu thật não nề, tôi bận rộn với thi cử, với hàng tá công việc làm thêm, lại thêm lớp học buổi tối. Dường như tôi bớt nhớ đến anh hơn, nhưng không phải là không nhớ, đôi khi lướt qua dòng suy nghĩ của tôi là nụ cười của ai đó giống anh, đôi khi tôi giật mình bởi một giọng nói ấm áp lướt qua tôi thật gần. Nhiều lúc mệt mỏi, tôi thở dài não nề, thật sự tình cảm mà tôi dành cho anh sao mà vô vọng…
Làm cách nào để quên anh được không? Tôi đã bao lần tự nhủ lòng mình như thế, bởi trong thâm tâm tôi tự biết, thứ tình cảm này chẳng hề đem lại chút hi vọng nào. Nhưng tôi không dám thổ lộ với anh, tôi tự mang cho mình cảm giác không tự tin, và tất nhiên, là lòng tự trọng của một đứa con gái…
Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là không dám nói thật tình cảm của mình.
Lòng tự trọng của một đứa con gái có nghĩa là chờ dài cổ người ta nói thích mình…
 Chắc có lẽ đến khi tôi tìm được một - người - khác - để - thích thì tôi cũng sẽ mãi mãi chẳng… mở miệng nói được câu: “Em thích anh!” Ôi, nếu đây là tình yêu thì có lẽ tôi sẽ chẳng dám yêu một ai cho đến cuối đời, yêu mà cũng khó khăn như thế sao?
Có một sự thật là đám bạn thân thiết của tôi dần dần “rời bỏ” tôi, nói chính xác là dần dần từng đứa một đã có người yêu. Đôi khi buồn, cố kiếm được một đứa rảnh rỗi để lang thang cùng cũng cực kỳ khó, và cả con bạn vốn dĩ thân thiết ngày nào giờ cũng đắm đuối bên tình yêu mới. Tôi đơn độc, hẳn rồi, còn ai đơn độc hơn tôi nữa?
Lâu rồi không thấy anh vào Facebook, cũng ít khi thấy nick anh sáng đèn. Anh, người duy nhất để tôi quan tâm đến giờ cũng như thế, cũng “lặn” mất tăm, nhìn lại, hóa ra ngoài anh tôi không biết mình thích gì và quan tâm đến điều gì nữa. Có anh, có một người để quan tâm đến, cho dù người ấy chẳng hề mảy may để ý đến cũng là một hạnh phúc nhỏ nhoi đối với tôi rồi.
Mà hình như tôi dần dần đang mất đi cái thói quen chải chuốt, cũng chẳng mấy bận tâm đến ăn mặc, thậm chí lâu lắm rồi tôi chưa mua một bộ đồ mới. Có ai đó bảo rằng “tình yêu là một chiếc áo mới”, nhưng thật tệ là tôi đã từng có suy nghĩ mua áo mới để làm gì, trong khi chỉ có tôi nhìn ngắm và tự khen rằng tôi mặc đẹp? Nhìn trong gương, tôi nhận ra, sao tôi lại tự biến mình thành ra như thế này?
Trên phim ảnh luôn có những tình yêu thật diệu kỳ và luôn có những kết thúc có hậu, nhưng còn tôi, hiện tại đang là ngoài đời chứ tôi chẳng phải đang vào vai một diễn viên nào khác, tôi cũng chẳng phải là người viết kịch bản để có thể có một kết thúc có hậu cho riêng mình. Sự thật là tôi đang trôi vô vọng trong một mớ bòng bong, tôi mệt mỏi tột cùng với những nhớ thương chẳng có sự đáp trả. Suy cho cùng, tôi không có đủ can đảm để nói cho người đó biết tôi thích anh như thế nào, bởi tất cả vì “lòng tự trọng và kiêu sa của một đứa con gái”.
Không biết đến bao giờ, tôi mới có đủ can đảm ấy?
“Này chàng trai, em… thích anh”. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ có đủ dũng khí để đứng trước anh và nói với anh như thế. Cũng có thể chẳng bao giờ… Nhưng có một điều chắc chắn rằng, tôi đã từng vui với niềm vui ấy và đã từng mỉm cười ngây ngô về những cảm xúc vu vơ về anh.

Mãi mãi một tình yêu!

Anh đã yêu em rồi sao? Em có biết được rằng anh buồn nhiều như thế nào không? Em có thật sự hiểu anh không em? Anh mong rằng em sẽ đọc lá thư này và sẽ hiểu cho anh, em nhé!
Mới quen em chưa được bao lâu, và anh cũng chưa biết chắc chắn tình cảm của em dành cho anh như thế nào nhưng trái tim anh vẫn luôn nhớ thương em và dành cho em một tình cảm rất đặc biệt!
Cho dù có ai nói thế nào đi nữa thì "tình yêu không có tội", và ta yêu một người nào đó đâu phải là "cái tội" phải không em? Đã nhiều lần anh nghĩ nếu anh không gặp em và yêu em thì anh sẽ ra sao nhỉ? Có lẽ anh vẫn là người yêu thích sự độc thân, sự lãng mạn và vẫn là một người con ngoan của gia đình... Nếu như thế thì anh sẽ không bao giờ biết và sẽ không bao giờ cảm nhận được hương vị tình yêu và hương vị của sự nhớ nhung như thế nào?. Bây giờ chắc có lẽ anh đã cảm nhận được tất cả những cảm xúc ấy rồi... Tình yêu là một cái gì đó không thể nào lý giải nổi, nó có khi là hiện hữu, nhưng có lúc lại hư vô. Và, đôi khi nó thật hiền hoà như dòng suối mát trong những cũng có lúc lại dữ dội như những con song ngoài biển khơi... Tình yêu đầy đam mê và bỏng cháy!


Những lúc như thế anh lại tự an ủi mình rằng: "Chỉ cần được thấy em, được nhìn thấy nụ cười thánh thiện từ đôi môi em, anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!" Nhưng liệu rồi những điều mà anh tự an ủi mình như thế có kéo dài mãi không? Có khiến anh mãn nguyện và hạnh phúc mãi không? Đó vẫn luôn là câu hỏi đặt ra cho anh, cho tình yêu của anh mà vẫn chưa có câu trả lời...
Mãi mãi một tình yêu!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống,
Em yêu !
Anh biết viết gì đây ngoài những dòng chữ này để nói với em rằng: " Anh nhớ em!". Anh nhớ em ,nhớ em hơn bao giờ hết... Một nỗi nhớ làm cho con tim Anh nghẹn lại, buồn và mong được gặp em lắm, em biết không em? Anh đã từng tự hỏi mình rằng tại sao không thể quên được tất cả những gì đã qua, không thể sống thanh thản và nhẹ nhõm sau những lời em đã nói với anh! Một tình yêu mong manh, một nỗi buồn sâu thẳm vả tất cả những gì đã qua phải chăng chỉ là một làn sương mờ ảo trong một buổi sớm ban mai!
Trong tình yêu của đôi ta chẳng có ai là người có lỗi, cũng như chẳng có ai là không hi vọng đến những gì tốt đẹp nhất đến với mình... Cả hai chúng ta đã từng cố gắng để vượt qua tất cả những thử thách mà cuộc sống và tình yêu mang lại . Nhưng, liệu sau những thử thách ấy, ai là người thất bại? Là anh? Là em? Hay chẳng ai hết...?
Anh đã yêu em rồi sao? Em có biết được rằng anh buồn nhiều như thế nào không? Em có thật sự hiểu anh không em? Anh mong rằng em sẽ đọc lá thư này và sẽ hiểu cho anh, em nhé!
Anh nghĩ rằng giữa hai chúng ta có khoảng cách rất xa mà chúng mình không thể gần gũi nhau được, phải không em? Nhưng, mỗi khi gặp em thì anh lại không nói được điều gì! Em có còn yêu anh nữa không hả em? Sao nhiều lúc anh cảm thấy em không còn dành tình cảm cho anh nhiều như ngày đầu chúng mình mới gặp nhau? Em không còn quan tâm anh nhiều như ngày trước nữa vì anh nhận thấy em rất lạnh lùng với anh!
Em ko còn quan tâm anh như ngày trước nữa! Trái lại, em có thái độ rất lạnh lùng với anh! Tình yêu của chúng mình, anh càng cố gắng vun vén thì em lại đẩy nó ra xa hơn. Anh muốn nghe một lời nói yêu thương, ngọt ngào của em dành cho anh, nhưng sao...? Sao em không giống như những cô gái khác? Em ít nói, lạnh lùng và cũng chưa bao giờ tỏ thái độ ghen tuông với anh cả? Trong khi đó, anh rất muốn nhận được sự quan tâm cũng như tình yêu thương mà em dành cho anh, cần lắm, em biết không em?
Mãi mãi một tình yêu!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống,
Em biết không? Một ngày đối với anh bao giờ cũng hạnh phúc và trọn vẹn hơn khi có em ở bên! Không phải chỉ có em cần anh mà anh cũng cần em thật nhiều! Nếu trái tim anh thiếu vắng trái tim em, nó sẽ giá băng và cô đơn lắm! Có lẽ như vậy mới là ý nghĩa thực sự của tình yêu!
Em đã mang tình yêu và hạnh phúc đến cho trái tim anh và anh muốn giữ lại tất cả điều đó khi ở bên em. Muốn và luôn muốn được thấy em cười, được thấy em hạnh phúc. Vì niềm vui và hạnh phúc của em từ bao giờ đã gắn bó với cuộc sống của chính anh !


Anh viết cho riêng em - người con gái trong trái tim anh! Anh muốn nói với em rằng: "Anh nhớ em nhiều lắm! Nhớ em ngay cả khi bên em".
Anh luôn mong em hạnh phúc! Mong em luôn vui vẻ và may mắn!


Chúc em luôn làm tốt công việc của mình và vững tin trong cuộc sống! Và, anh luôn mong em có được niềm hạnh phúc thật sự!


Nếu như tình yêu của chúng mình không có tương lai, anh không biết mình sẽ ra sao? Bởi vì, anh yêu em! Anh rất yêu em, em biết không?


Em đã hiểu hết được những tình cảm của anh dành cho em! Tình yêu chứa đựng cả sự yêu thương và những đau khổ, nhưng anh không bao giờ hối hận vì đã dành tình yêu của mình cho em, không bao giờ... em hiểu không em?
Em hãy tin rằng, không ai và không có bất cứ người nào trên thế gian này yêu em nhiều như những tình cảm anh đã dành cho em! Chắc chắn, chỉ có anh mà thôi, em ạ!
Anh sẽ luôn ở bên em, quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho em trong cuộc sống khó khăn này! Bình yên em nhé! Hãy ngủ một giấc thật ngon trong trái tim anh!
Mãi mãi một tình yêu!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống,
* * *



Bài đăng phổ biến