Hiển thị các bài đăng có nhãn Cẩm nang yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cẩm nang yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Những trái tim rạn vỡ

Những vết rạn nứt trong trái tim bạn có thể sẽ không bao giờ liền hẳn hoặc mờ đi được, nhưng chắc chắn rằng bản thân trái tim thì vẫn lấp lánh và thậm chí còn giúp bạn chạm tới những trái tim tan vỡ khác, bằng chính tình yêu thương vẫn luôn còn trong đó...


Một người bạn cũ khi nghe tin tôi chuyển chỗ ở liền gửi tặng một hộp quà dễ thương. Đó là một hộp đầy những viên đá trang trí rất đẹp màu trắng tinh. Người ta thường dùng những viên đá như thế này để đính quanh các chậu hoa, bậc thềm cửa hoặc chính cánh cửa. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chưa quyết định được nên đính chúng vào đâu. Bậc thềm cửa nhà tôi hơi cao và để gạch trơn sẽ là tốt hơn cả.
Tuy nhiên, tôi sớm tìm ra được "nơi định cư" cho những viên đá đó: Chính là những hộp đựng hoa nho nhỏ ngay trước hiên nhà. Những viên đá của bạn tôi gửi sẽ là vật thay thế tuyệt vời cho những viên sỏi tròn đính quanh miệng những hộp hoa đó. Hơn nữa, những viên đá đó còn có hình trái tim đẹp tuyệt, khiến những hộp hoa càng nổi bật hơn.
Nghĩ là làm, tôi dùng tất cả những viên đá để đính vào các hộp hoa. Tuy nhiên, dưới đáy hộp, tôi phát hiện ra có một số viên đá bị vỡ, có lẽ là do vận chuyển. Tất nhiên, tôi không vứt những viên đá này đi mà đính những "trái tim vỡ" lại. Thật bất ngờ, vào những ngày trời nắng, tôi phát hiện ra rằng những viên đá bị vỡ lại là những viên đẹp nhất. Chúng có thể có một vài vết rạn, nhưng chúng lại phản chiếu ánh nắng không kém gì những viên khác, thậm chí còn lấp lánh hơn. Và ngoài ra, trông chúng còn tự nhiên hơn những viên đá mịn màng, hoàn hảo.
Thế rồi ít lâu sau, tôi nhận được e-mail của người bạn đã gửi tặng hộp đá trang trí. Trong e-mail, bạn tôi hỏi tôi có sử dụng cả những viên đá bị vỡ không. Hóa ra, không phải những viên đá bị vỡ trên đường vận chuyển, mà là bạn tôi cố tình gửi cả những viên đá đó. Cậu ấy giải thích rằng tuy chúng bị vỡ, nhưng vẫn rất có ích và rất đẹp nếu tôi gắn chúng lại - và đó là điều mà cậu ấy tin chắc rằng tôi sẽ làm.
Thực tế, bây giờ tôi yêu những "trái tim" bị nứt đó, vì tôi biết rằng trong cuộc sống này, không một trái tim nào chưa từng bị rạn vỡ. Trên thế giới đầy những trái tim bị vùi dập, bị tổn thương, bị tan vỡ, nhưng vẫn đẹp. Chỉ có những trái tim chưa bao giờ biết yêu thương ai thì mới còn nguyên vẹn, không bị "thương tích" gì. Còn lại, không có một trái tim nào không rạn nứt ít nhất một lần vì đau đớn, chịu đựng, mất mát. Thế nhưng, bạn có thể tin rằng với tất cả những vết nứt đó, trái tim chúng ta vẫn tiếp tục yêu thương, giống như những viên đá hình trái tim sau khi được gắn lại thì vẫn lấp lánh phản chiếu ánh Mặt Trời. Những trái tim từng bị tan vỡ cũng vậy - chúng vẫn có thể tiếp tục chia sẻ tình cảm. Chúng không để cho một vài vết nứt nhỏ cản đường mình. Chúng vẫn đập và vẫn yêu thương - theo đúng chức năng của mình.
Nếu trái tim của chính bạn đã từng bị tổn thương hoặc tan vỡ thành hàng ngàn mảnh, bạn cũng đừng tuyệt vọng. Luôn có ai đó yêu thương bạn và sẵn sàng hàn gắn trái tim của bạn. Tất cả những gì bạn làm là "đính" tạm những mảnh vỡ của trái tim mình lại để tiếp tục "phản chiếu" những tình cảm mà người khác dành cho mình. Những vết rạn nứt trong trái tim bạn có thể sẽ không bao giờ liền hẳn hoặc mờ đi được, nhưng chắc chắn rằng bản thân trái tim thì vẫn lấp lánh và thậm chí còn giúp bạn chạm tới những trái tim tan vỡ khác, bằng chính tình yêu thương vẫn luôn còn trong đó.

Khoảng cách xa nhất trên thế gian

Anh và cô tuy học khác lớp nhưng lại cùng khoa của một trường đại học. Vào cái ngày hàng trăm học sinh xếp hàng làm thủ tục nhập học, anh mặc chiếc áo màu xanh da trời đứng ngay phía sau cô. Từ giây phút ấy, anh đã yêu cô rồi. Nhưng suốt 4 năm, anh không đủ cam đảm bày tỏ tình yêu của mình, mà chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, giúp đỡ cô với tư cách một người bạn thân.
Cô tham gia hát trong dàn hợp xướng, anh đệm đàn. Trong thời gian đi học, cô có trải qua vài cuộc tình còn anh vẫn làm người vô hình. Sau khi tốt nghiệp, cô qua Mĩ du học. Lúc nhập ngũ anh hay viết thư gửi động viên, cổ vũ cô. Vừa về nước không lâu, cô lên xe hoa về nhà chồng, tiếc rằng, chú rể không phải là anh.
Cô biết anh có tài, cũng đối với cô rất tốt nhưng hai người chơi với nhau quá thân, cô không tưởng tượng được nếu từ tình bạn chuyển sang tình yêu sẽ ra sao. Vì vậy cô nén giữ tình cảm trong lòng, cố gắng giữ khoảng cách bạn bè, cũng không dựa giẫm hay ỷ lại vào anh. Anh do thiếu can đảm mà bỏ lỡ tình yêu của mình. Vào ngày cưới, anh lên sân khấu chúc cô luôn hạnh phúc, vui vẻ. Một tháng sau, anh sút mất 5 kg, từ đó cũng mất liên lạc với cô.
 
Cuộc hôn nhân của cô không hạnh phúc như mong muốn, tính cách cô vốn mạnh mẽ, thích hợp với việc làm ăn hơn là chăm sóc gia đình. Hơn nữa, cô quá quen với việc được anh cẩn thận chăm sóc, quan tâm. Cô đặt hai người đàn ông lên bàn cân so sánh và nhận ra người chồng hiện tại không thể sánh bằng người bạn thân năm xưa gắn bó cùng cô.
Một năm sau, cô chủ động đưa đơn li dị. Sống đơn thân, cô dồn hết tâm huyết vào công việc, sau vài năm phấn đấu cô giành được một vị thế vững chãi trong nghành quảng cáo. Sau khi thành công trong công việc, cô cảm thấy cuộc sống vô cùng nhàm chán, cô đơn, cô nhớ lạ kí ức giữa hai người nhưng lại  không đủ dũng khí đến tìm anh, cô không biết mấy năm qua anh sống ra sao. Là bởi vì, cô không còn là cô gái ngây thơ như ngày xưa. Là bởi vì, cô nhận được tấm thiệp anh mời cưới.
Trước lễ cưới một tháng, anh hẹn cô đi ăn tối. Cô không hiểu, anh sắp lấy vợ rồi còn hẹn gặp cô làm gì. Nhưng quả thực, bữa ăn đó rất vui, cả hai cùng nhắc lại những kỉ niệm đẹp đẽ năm xưa khi cô hát, anh đệm đàn, tất cả mọi người, bạn bè đều chơi với nhau rất vui vẻ... Dường như, họ đang quay lại thời học sinh hồn nhiên đầy mơ mộng.
 
“ Tuần sau, anh sẽ cưới”. Vừa buông dao dĩa xuống, anh từ tốn nói.
“ Ồ, chúc mừng anh, người kia chắc hẳn là một cô gái rất tốt”.
“ Có một chuyện anh muốn em biết” . Vẻ mặt anh tỏ ra nghiêm túc lạ.” Trước đây rất lâu, rất lâu, có một chàng trai mới thi đỗ đại học. Vào cái hôm nhập học, anh ta chạy vội vàng tới trường thì thấy các bạn đứng thành hàng dài chờ đăng kí, anh ta lo lắng, luống cuống không biết làm thế nào thì có một cô gái đến gần và hỏi có cần giúp đỡ gì không. Anh  nhận ra đó là cô bạn học cùng khoa nên rất vui và cảm thấy cô gái này thật lương thiện, là một người tốt. Nhìn cô gái cười tròn xoe đôi mắt, để lộ ra chiếc răng khểnh và hai núm đồng tiền đáng yêu, anh biết, anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên..
Tuy nhiên anh ta không biết cách thể hiện tình cảm của mình. Cô ấy ngây thơ trong sáng như vậy, vừa thông minh vừa nhanh nhẹn, ai nhìn thấy cũng thích còn anh thì không có điểm gì đặc biệt lại nhút nhát nên chỉ biết lặng lẽ đi bên cạnh cô. Bốn năm học rồi cũng trôi qua, anh ta lấy hết can đảm, quyết tâm đi tỏ tình.
Vậy mà, trước lễ tốt nghiệp một ngày, cô ấy nói  sẽ đi du học. Dũng khí mới đó đã bay đâu mất, anh nghĩ, sau khi tốt nghiệp, anh nhập ngũ còn cô đi du học. Anh không nhẫn tâm nói ra tình cảm của mình vào thời gian này, bắt cô phải chờ đợi 2 năm. Vì thế, anh ta quyết định đợi cô về nước rồi tính sau.
Cô đi rồi, những ngày tháng sống trong quân ngũ với anh ta mà nói thật khó sống, không chỉ do cô không ở bên cạnh mà cô bên Mĩ đã quen một lưu học sinh Đài Loan. Anh hiểu sống trong môi trường mới sẽ rất cô đơn, mà cô lại là người rất sợ cô đơn. Vì vậy, mỗi tuần anh đều cố gắng viết một lá thư hỏi thăm, động viên cô. Thế nhưng, ngoài việc kể về những khó khăn trong cuộc sống, cô còn kể cho anh ta nghe quá trình làm quen với anh chàng kia, còn nói với anh rằng: cô đã yêu.
Trong thư cô viết, anh chàng ấy đối tốt với cô ra sao, yêu cô như thế nào và đưa ra quyết định sau khi về nước sẽ tổ chức đám cưới. Anh ta rất buồn, vì sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Hay do anh không chịu tỏ tình, nhưng anh đã dùng hành động để quan tâm, chăm sóc cô, lẽ nào cô ấy không biết anh đang cố gắng, không nhận ra anh yêu cô? Hay là từ khi bắt đầu đến nay đều do anh ngộ nhận? Giây phút nhận được thiệp mời, anh nghe tiếng trái tim mình “ xoảng”, vỡ nát...
Tình yêu đau khổ hơn cái chết. Anh lấy chút dũng khí cuối cùng tham gia hôn lễ, nhìn thấy cô mặc bộ váy cưới nở nụ cười hạnh phúc, anh quay sang nhìn anh chàng Đài Loan - hiện tại đang là chú rể. Anh ta chỉ muốn thấy cô 1 lát rồi về nhưng cô lại mời anh lên sân khấu nói vài lời chúc hạnh phúc. Đột nhiên anh cảm thấy, khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa, xa như trong ngày nhập học, cô không phải người đứng phía trước anh. Anh không nhớ mình làm sao rời khỏi hội trường, chỉ nhớ sau đó anh nằm liệt giường 1 tuần, sau một tháng, anh sút mất 5kg.
Anh ta quyết định quên cô ấy. Anh ta  lên công ty xin bảo lưu chức vụ, một mình trốn sang Nhật du học. Nơi đây, anh quen một cô gái Đài Loan. Trong lúc tâm trạng tồi tệ nhất, cô ấy luôn bên cạnh anh, cẩn thận chăm sóc anh, không bận tâm đến quá khứ của anh. Cô gái ấy khiến anh có động lực sống, có niềm tin vào tình yêu. Cô ấy chính là người phụ nữ anh ta sắp lấy làm vợ. Mặc dù anh rất yêu người vợ hiện tại, nhưng hình ảnh cô gái có núm đồng tiền vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh, nên anh hẹn cô để nói với cô tất cả. Một mặt có thể kết thúc quá khứ giữa hai người, mặt khác cũng để những kí ức đã qua trong anh chìm sâu vào quên lãng. Bây giờ, anh có thể thẳng thắn đối diện với lòng mình, toàn tâm toàn ý để yêu người vợ sắp cưới.
 
Sau khi nghe xong câu chuyện, cô im lặng không nói, chỉ khách sáo chúc mừng anh cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của đời mình. Cạn ly xong, cô nói có việc phải về trước, anh muốn tiễn cô về nhà nhưng cô không chịu. Trên đường về, hai hàng nước mắt tuôn rơi, cô không quan tâm mọi vật mơ hồ trước mặt, bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu tự tin trong cô sụp đổ. Cô luôn nói với bản thân, anh chỉ là một người bạn mà sao bất cứ chuyện gì cũng có thể chia sẻ được. Có những lúc cô cảm thấy quan hệ giữa hai người như một cặp tình nhân đã yêu nhau rất lâu, rất lâu, chỉ là hai bên đều không nói ra mà thôi. Trái tim cô vẫn chờ đợi, chờ đến một ngày anh nói với cô 3 tiếng :” Anh yêu em”. Trong lòng cô không ngừng trách vì sao anh nhát gan như vậy, không như những người đàn ông khác có thể dễ dàng chủ động theo đuổi cô...
Qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Duyên phận đến đây, dù cố giả vờ không hiểu, không muốn, không cam tâm, không nỡ thì tất cả cũng đã kết thúc. Là do cô bỏ rơi anh trước, do cô không chú ý biểu hiện thầm lặng của anh, là do cô không tin tưởng tình yêu của mình, là do cô không hiểu yêu một người có rất nhiều cách, lúc cô đợi anh tỏ tình thực lòng cô đã yêu anh, yêu rất nhiều, rất nhiều. Hết rồi, dù sao cũng không thể làm lại từ đầu, tất cả mọi việc đều do bản thân tạo ra, dù có đau lòng, hối hận hay oán trách thì cũng không kịp nữa.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian không phải giữa sống và chết mà là em đứng trước mặt anh, anh không nhận ra rằng em yêu anh.

Trong tình yêu chẳng ai có thể chờ đợi đến suốt đời

Nếu bạn gặp được người yêu thương, có thể nói bạn thật may mắn cho dù kết quả sau này là như thế nào thì đều có thể gọi là hạnh phúc? Sống bên nhau tới đầu bạc răng long tất nhiên là rất tuyệt vời. Nhưng nếu chia tay hoặc đau khổ vì tình yêu cũng đều là hạnh phúc. Vì xét cho cùng bạn đã từng yêu, đã từng khóc vì tình yêu, đã từng đau khổ vì từng yêu, đã từng lãng mạn. Hai người có thể điên khùng dưới cái gió mùa đông, dạo bộ dưới cơn mưa mùa hè. Cho dù người yêu đã thành dĩ vãng nhưng những ký ức lãng mạn khi còn yêu nhau bạn sẽ mãi cất giữ trong lòng. Đó chẳng phải là một việc rất đáng vui hay sao?
Còn nhớ một cuốn sách từng viết, cho dù một người đã cùng bạn đi trên chặng đường bao xa, có thể cuối cùng bạn đã chia tay cô ấy. Chung quy lại có rất ít người sinh cùng ngày cùng tháng mà có thể sống với nhau tới già không kể xa nhau vì tình cảm hay xa nhau vì sinh tử. Nếu nghĩ như vậy, cho dù bạn đã chia tay nhưng bạn sẽ không cảm thấy quá đau lòng, ngược lại bạn sẽ chúc phúc cho đối phương. Nếu khi già có ngày được gặp lại nhau, nó sẽ là một cảm xúc thú vị.
Rất nhiều người bị mất phương hướng trong tình yêu.Họ không tìm thấy chính mình. Những người thông mình sẽ giấu mình đằng sau tình yêu nhưng vẫn nhận được vô vàn sự ấm áp và hạnh phúc. Có người vì người yêu sẵn sàng hi sinh tính mạng, vì cô ấy có thể không cần đến toàn thế giới này hoặc có anh ấy sánh đôi nên ngày nào cũng trở nên vĩnh hằng? Nếu sau khi Jack qua đời, Kate cũng trẫm mình xuồng biển thì chẳng thể có bộ phim Titanic xúc động, đã lấy được nước mắt của bao người. Ý nghĩa của tình yêu không phải ở chỗ người này hi sinh vì người khác, mà là hai người cùng hi sinh cho nhau để cùng hạnh phúc.
Không nên sống vì một người, một người gánh vác tình yêu của hai người là rất đau khổ, chỉ có hai trái tim cùng chân thành vì tình yêu mới là tình yêu đích thực. Trong thế giới của tình yêu không có hạnh phúc thật sự, cũng không có niềm vui vĩnh hằng, vì đã là con người thì ai cũng có tình cảm, có ham muốn và cảm xúc, có quá nhiều hiện thực khiến bạn không thể chú ý tới tình yêu. Tôi và bạn chỉ là một trong những thành viên của thế gian này, sao có thể yêu, theo đuổi người khác mà không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, của bạn bè, không cần quan tâm tới tâm trạng của bạn bè, người thân, chẳng cần biết tới cảm nhận của người khác? Có thể khi rời xa anh ấy bạn cảm thấy rất buồn và đau khổ. Nhưng vẫn cảm thấy tốt hơn khi chính mình bị mất đi linh hồn vì chẳn có ai có thể đưa bạn đi hết cuộc đời bạn…..
Nếu bạn thực sự yêu một người, người ấy sẽ xuất hiện trong lòng bạn vào lúc bạn muốn quên đi nhất, sẽ xuất hiện trong tâm trí bạn khi bạn buồn nhất. Nhưng bạn cứ nghĩ mãi không biết có nên nói với anh ấy cảm giác của bạn, nỗi khổ của bạn bây giờ. Vì bạn để ý đến cảm nhận của anh ấy, suy nghĩ của anh ấy. Nhưng có lúc bạn càng để ý tớ nó thì càng dễ dàng làm mất nó, càng dễ dàng làm mình bị tổn thương. Chẳng lẽ thế là yêu sao? Tình yêu như thế thật quá đau khổ. Cũng giống như tôi, tình yêu đâu cần phải nắm chặt cát trong tay, càng nắm chặt cát càng dễ rơi ra. Cuối cùng số cát còn lại trong tay ngày càng ít. Nếu tình yêu cũng như vậy thì càng yêu càng dễ bị đánh mất. Như vậy chúng ta có cần phải giữ khoảng cách nhất định nào không, là khoảng cách về tầm hồn? Nhưng như vậy thì điểm gặp nhau của chúng ta sẽ ở đâu? Chúng ta luôn đợi chờ dấu chân của hạnh phúc, khi bạn vừa quay đầu lại thì nó đã biến mất, hóa ra hạnh phúc ở phía trước.
Bản thân đã làm được nhiều điều thì không  phải hối hận vì tình cảm đã mất. Chẳng có ai cả đời chỉ biết đến yêu mà không làm việc khác. Có thể khi bạn quay đi, cô ấy đã rời xa bạn, như vậy thì cũng chẳng tránh được, những chuyện tương tự như đó vẫn xảy ra hàng ngày. Không nên tin vào những tiểu thuyết tình cảm vì chúng ta đang sống trong cuộc sống hiện thực chứ không phải trong thế giới cổ tích, không có ai có thể chờ đợi tới suốt đời.

Tôi nợ em một lời xin lỗi...!

             
   Cơn mưa hôm ấy ập xuống bất ngờ và thế là em ra đi…Trong tâm tưởng anh cứ thầm nhắc lại nó, giống như một kỷ niệm buồn. Đối với anh thế là hết tất cả. Cơn mưa ập xuống và xoá nhòa tất cả… Chỉ có hai kẻ đi bên lề cuộc đời chẳng rõ có còn nhớ đến nhau ? Nói rằng nó xóa nhòa nhưng có xóa nhòa được đâu! Vì mưa luôn nhắc đến kỷ niệm. Chiều mưa ấy có kẻ ướt mèm, cũng có kẻ hanh hao trong nỗi đau đến tận cùng của tâm hồn. Cơn mưa đầu mùa miền Trung hối hả, cái dáng quen thuộc của ai đó lại gợi nhớ về em. Và anh, anh cũng chẳng biết vì sao mình đặt bút viết những dòng chữ này, dù biết rằng anh là kẻ nói dối. Đã bao lần anh nói "tình yêu là cái không có thật" để luôn đi tìm, nhiều lần viết thư cho em chẳng dám gởi thư đi, vì những lý do không bao giờ giải thích được, có lần viết thư cho em chẳng dám viết gì vì em sẽ không bao giờ tin, vì em sẽ cho anh nguỵ biện...Thế là, gửi tờ giấy trắng làm em đớn đau. Chỉ gởi một tờ giấy trắng làm em tổn thương. Dù rất đớn đau nhưng anh cũng phải công nhận đó là sự thật. Chỉ có điều khó hiểu là vì sao…?
      Con đường của em vẫn dài rộng thế! Em cứ bước đi đi …Có gì làm vướng bận chân em đâu, em cứ bước đi mà theo anh nghĩ đâu cần những điều nói dối. Vì với anh thì thế nào cũng được, cái thế yếu của anh là ở chỗ anh luôn sống bằng tâm tưởng, bằng kỷ niệm. Đối với anh như thế là đủ, khép lại cho riêng mình tất cả…Chỉ có điều mỗi khi nghe mưa rơi anh lại thấy buồn. Mưa rơi làm cho anh nhớ lại những kỷ niệm xưa và nó gợi cho anh một nỗi buồn, chẳng phải anh quá ư lãng mạn nhưng những cái gì đã thành hình ảnh trong lòng thì khó quên lắm
…Mưa! Mưa luôn làm cho anh nhớ hoài những ngày mưa cũ. Đêm diễn văn nghệ trời mưa rả rích, đưa tiễn em về…Chúng mình cùng trú mưa dưới những hàng liểu xanh.Ngày ấy bên nhau,ta nhìn mưa như những giọt nước mắt. Giọt rơi trong tim anh, giọt ướt đẫm tóc em, đâu ai biết rồi mưa cũng sẽ là những giọt buồn. Có những giọt mưa làm tổn thương trái tim em…
      Thì ra cuộc sống sách vở càng thơ mộng bao nhiêu thì cuộc đời thực tại càng nghiệt ngã bấy nhiêu. Khát vọng về một cuộc sống bình yên trong anh không đủ sức trụ lại những dự cảm đầy âu lo về sự tan vỡ, mất mát.Và thế là anh đã mất em, lạnh lùng và hụt hẫng, hoàn toàn hờ hững như chưa bao giờ có em để mà mất em; như chưa bao giờ có khoảng khắc nào em xuất hiện trong đời anh, để anh nhớ em. Có chăng cũng chỉ là một chút dư âm của ngày xưa, những ngày xưa ngập lối, phủ đầy những giọt hạnh phúc trên đôi trái tim run rẩy, lên đôi bờ môi vụng dại…Em cười bảo "Bố bảo anh là người tốt nhưng yêu người lãng mạn như anh sẽ khổ thôi !".Anh cười bảo "Duyên phận thôi em!"Sau đó anh trở ra Huế, và thế là anh đã mất em, lạnh lùng và hụt hẫng...      Nhưng…Như em đã nói rồi và em cứ bước đi đi. Anh chẳng đòi hỏi ở em một cái ngoảnh đầu nhìn lại, mà anh chỉ mong em hãy vì tất cả mọi người và những gì xung quanh mà sống sao cho xứng đáng. Đó là điều mong mỏi nhất trong anh, anh chưa bao giờ định hình được cái mảnh vỡ giữa chúng mình nên khi xảy ra thì đã muộn mất rồi. Dù sao đừng để anh phải nhìn thấy em và để rồi anh không đủ can đảm cất lên tiếng gọi. Em lặng lẽ nhìn anh giống như một người không quen biết và để rồi lặng lẽ ra đi…Có thể em không ngờ rằng trên vạn nẻo đường đời, vẫn có một người âm thầm dõi theo dấu chân em từng giây,từng phút…Ngày trước anh thường nói "Em là người có cá tính nhưng tính em hiền chỉ hợp với công việc đi dạy thôi " bước ngoặc rẽ ngang cuộc đời khi em ra trường làm anh bất ngờ, cũng có thể em không có sự lựa chọn nào khác …
       Về sau, nghe người quen cho biết sau khi tốt nghiệp ĐHSP Anh văn, với bằng giỏi nhưng em vẫn không xin được việc làm như ước mơ một thời em cùng tâm sự với tôi, thực sự anh rất tiếc một người như em với những phẩm chất, năng lực và tố chất của một cô giáo cần có. Nếu là giáo viên, anh tin em sẽ là một nhà giáo mẫu mực và hết lòng vì học sinh. Ước mơ em dang dở, không trọn vẹn từ bỏ quê hương xứ Quảng em vào Sài Gòn để mưu sinh, mang theo cả nỗi thất vọng lớn lao. Lận đận, long đong một thời gian em cũng tìm được một việc làm phù hợp với chuyên nghành em đã học. Từ Sài Gòn, em đi Hà Lan...Tôi biệt tin em từ đó. Một lần em điện thoại từ phương trời xa về cho tôi từ máy điện thoại nhà, tôi trả lời nhát gừng, gãy gọn vì vợ ngồi gần xem tivi trong phòng khách. Em lại càng giận hơn...Nơi phương trời xa nếu tình cờ trên mạng qua bài viết này, vẫn mong em luôn sống hạnh phúc, và luôn nhớ về một kỷ niệm đẹp của một thời SV với những cảm xúc đầu đời đầy nguyên sơ, trong trắng và tinh khiết như "Tình yêu thuỷ tinh": Đẹp nhưng dễ đổ vỡ. Một ký ức đẹp luôn sống trong tâm tưởng gắn với những cơn mưa. Rất đẹp và thánh thiện!
Không thể nói rằng anh đang cố quên em mà đúng ra anh đang cố làm quen nổi nhớ. Dẫu muộn màng, nhưng anh vẫn muốn nói một lời xin lỗi …Bởi những cơn mưa vẫn sống trong anh.Và với anh như thế là đủ. Nếu có thể nó sẽ là cả cuộc đời anh. Không cần biết sau cơn mưa…Vẫn có hai kẻ đi bên lề cuộc đời, có kẻ thì ướt mèm và một người hanh hao trong nỗi đau… Với cả tấm lòng của tôi: vẫn mong em luôn sống hạnh phúc nơi phương trời xa...

Lời tỏ tình của cậu nhóc 9 tuổi


- Trong tình yêu luôn phải có một người can đảm và dám chấp nhận chứ. Tôi cho rằng cô Green ở vị trí phái yếu, và cô cũng ở thế khó vì cô là cô giáo, cho nên tôi phải chủ động thôi.

 Cô ấy là tình yêu đầu tiên của tôi. Cô ấy rất cao. Cô ấy rất xinh đẹp với nụ cười ấm áp. Cô ấy là người chơi bóng chuyền hay nhất mà tôi từng nhìn thấy. Cô ấy là cô giáo dạy tôi hồi lớp 4. Điều này làm tôi biết rằng "tình yêu" của tôi không thể được chấp nhận, nhưng mà như thế lại càng khiến tôi hồi hộp hơn.


Và rõ ràng là cô cũng... có cảm tình với tôi. Tôi có thể cảm thấy điều đó khi cô dắt tôi xuống phòng giáo viên lấy kim chỉ để khâu cho tôi cái quần bị bục do chơi đá bóng. Tôi cũng có thể nhận thấy điều đó khi cô hay gọi tôi lên trả lời các câu hỏi. Mọi người đều nói rằng cô Green rất yêu việc dạy học. Nhưng tôi biết rõ hơn: cô yêu cả... tôi nữa!
Và tôi nghĩ, chẳng thành vấn đề dù rằng tôi 9 tuổi và cô Green 20 tuổi, hoặc 40 tuổi, hoặc 90 tuổi. Nhưng hồi đó tôi có xem một bộ phim, trong đó có một chàng trai thường nói "Coo-coo-ca-choo", có nghĩa là "Mọi việc rồi ổn cả thôi". Cho nên tôi cũng luôn tự nhủ mình: "Coo-coo-ca-choo".


Và cuối cùng, tôi quyết định rằng đã đến lúc phải thôi trẻ con đi, phải chứng tỏ rằng mình đã trưởng thành. Trong tình yêu luôn phải có một người can đảm và dám chấp nhận chứ. Tôi cho rằng cô Green ở vị trí phái yếu, và cô cũng ở thế khó vì cô là cô giáo, cho nên tôi phải chủ động thôi. Nhưng đó sẽ phải là một bước đi đúng đắn.


Tôi đã nảy ra một cách hoàn hảo để "tỏ tình". Một hôm, khi được cô phát tờ phiếu ăn, tôi vội lấy bút vẽ vài thứ lên mặt sau của nó. Tôi vẽ toàn là những hình mà tôi thích nhất, và tôi tin rằng cô cũng thấy chúng thật thú vị: hình ôtô, máy bay, người máy, cả con cún nhà tôi, và tất nhiên không thiếu một bông hoa. Rồi ở giữa tờ phiếu, tôi tô thật đậm: "J.W. + C.G." ("C.G." là "Cô Green"). Đó là tác phẩm tuyệt vời nhất: thanh lịch mà không hề phô trương.
Tôi rất tin rằng tác phẩm đó sẽ "truyền đạt" được cảm xúc của mình, chỉ không biết cô Green sẽ phản ứng ra sao. Chuông vừa reng báo hết giờ, cô Green bảo tôi ở lại cho cô gặp một chút. Bọn bạn nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm. Chúng đâu có biết rằng tim tôi đang đập rộn ràng.


Khi chỉ còn hai chúng tôi, cô Green vẫy tôi lên bàn cô. Mắt cô nhìn tôi nghiêm nghị, hay đó là biểu hiện của... tình cảm nghiêm túc?


Bỗng nhiên tôi run bắn lên vì... sợ. Một thằng nhóc 9 tuổi đứng đối diện với cô giáo thì làm sao mà không sợ cho được?! Cô cúi xuống, và từ từ đặt một thứ gì đó lên bàn, trước mặt tôi. Đó là chiếc phiếu ăn trưa màu xanh biển của tôi.


- Joe! - Cô nói kiên quyết, tay chỉ vào "tác phẩm" của tôi - Việc này là không được phép. Em biết mà!


Cô nói đúng, tất nhiên rồi. "Tình yêu" giữa chúng tôi rõ ràng chẳng có một cơ hội nào...


Nhưng rồi cô nói tiếp:


- Không bao giờ được viết vẽ lên phiếu ăn, em nhớ chưa? Việc này không được lặp lại đâu đấy!


Tôi biết cô đang "che giấu cảm xúc" của mình!


Mới đây, tôi cùng vợ con tới thăm cô Green - cô giáo lớp 4 của tôi. Bây giờ cô đã là một người bà, nhưng vẫn xinh đẹp với nụ cười ấm áp. Cô giới thiệu tôi với chồng cô. Rõ ràng chồng cô không biết gì về "chuyện của chúng tôi", tội nghiệp chú ấy.


Nhưng đúng là cuối cùng thì chuyện gì cũng sẽ ổn thôi mà. "Coo-coo-ca-choo".

Mỏng manh

Lại một mùa đông nữa sắp tới, một năm chuẩn bị qua đi trong tích tắc. Vậy là đã hai năm trôi qua rồi, hai năm, có thể thiếu để khiến một con người thay đổi, nhưng cũng có thể là quá nhiều. Trong khoảnh khắc một câu nói phát ra đã đủ biến Du_một cô bé trong sáng, hiền lành, học hành đàng hòang tử tế trở thành một đứa bất trị, một con thú hoang dại và điên cuồng.


Câu chuyện bắt đầu cũng vào những ngày cuối thu đầu đông như thế này. Buổi tối, lạnh lắm, gió cứ thổi vô tình qua dòng người mỗi lúc một thưa dần trên phố. Du thường về nhà muộn, cô thích cái cảm giác tự do rong ruổi cả buổi tối trên những con phố sáng đèn và đông đúc, ồn ào và hỗn độn, hay tấp vào cửa hàng bánh mì quen thuộc phụ giúp ông chủ to mập phúc hậu với nụ cười luôn thường trực trên môi, ông coi cô như con gái ruột và hay đuà vui rằng sẽ gả một trong hai người con trai cho cô trong tương lai. Khi về đến nhà, cô tự thưởng cho mình một bữa tối đơn giản, nhẹ nhàng.

   22h30, Anh gọi cho cô. Cũng không có gì là bất thường, hai người vẫn hay nhâm nhi cả buổi tối với nhau qua điện thoại đến khi một trong hai quá mệt và phải nói lời tạm dừng. Một buổi tối bình thường là như thế. Hôm nay Anh cũng gọi cho cô, nhưng với giọng lạ lắm. Có điều gì đó khiến Du bất an, cô linh cảm.

-Em à, em về lâu chưa?

-Em về cũng được một lúc, dạo này “tu” nên chỉ đi loanh quanh gần thôi, không còn đi xa mướt mải như trước nưã,-Du trả lời với chút funny giả tạo, cố làm dãn bầu không khí căng như dây đàn mà giọng Anh tạo ra.

-Ừ, ngày trước hay đi nên bây giờ mệt rồi à? Con gái mà hay đi tha thẩn ngoài trời một mình vào tối đâu có dễ coi.-Anh cười trừ, rồi im lặng hồi lâu, cái im lặng đến lạnh người.

   Du cũng chẳng nói thêm gì, không khí trùng xuống. Du có thể nghe rõ thấy tiếng thở cuả Anh ở đầu dây kia, tiếng thở nhẹ như không muốn cô nghe thấy, sợ sệt. Anh muốn nói điều gì đó, cô biết, nhưng cô không tài nào nghĩ ra bất cứ câu nào để hỏi. Năng khiếu ăn nói cuả cô như đóng băng, thậm chí lúc này, nếu không quen biết Du, chẳng ai có thể ngờ rằng cô có khả năng nói siêu phàm. Nói không nhiều nhưng duyên, đủ để người khác hiểu, cảm nhận những gì cô muốn diễn đạt, đủ sắc sảo để có thể chặn họng bất cứ ai, đủ thông minh để đối đáp với tất cả mọi người. Nói là món quà gần như quý giá nhất mà Chuá ban tặng cho cô.    

       - Thôi em nghỉ sớm đi!-Kì lạ.

       -Anh à..... Anh muốn nói gì phải không?

       -Cũng không có gì, để bưã khác anh nói, hôm nay không tiện, gặp mặt rồi anh sẽ nói. Em nghỉ sớm đi.-Anh gác máy, đây là lần đầu tiên Anh gác máy trước Du. Không chào tạm biệt, không chúc ngủ ngon như mọi khi. Có điều gì Anh không thể nói với Du mặc dù Anh rất muốn. Bỗng dưng, Du không hề muốn cái ngày mà Anh sẽ nói với cô điều ấy, cô khẽ rùng mình khi nghĩ đến điều xấu nhất.....

    Chẳng ai nói trước được tương lai sẽ ra sao, không thể trốn tránh điều hiển nhiên rằng nó sẽ đến, bất kể “nó” là cái gì, tốt hay xấu, chỉ có thể chuẩn bị và đối mặt.

.......................................

07071203131789ah0.jpg

      “Một buổi tối, chơi phố, loanh quanh, em hẹn ngày nhé, phone cho anh.” Message từ Anh. Một cái hẹn đi chơi tối. ”Tối nay đi, em cũng muốn đi chơi, đến đón em nhé, em ở trường, hôm nay em phải ra muộn.” Reply từ Du. Nhanh nhẹn, cười nói... khác hẳn với ủ rũ, thơ thẩn và ít nói mà mọi người thấy từ cô đầu buổi. Cô có hẹn. Đi chơi với Anh, điều duy nhất có thể thay đổi tâm trạng Du, bất cứ lúc nào.

   Những con phố sáng đèn, nhộn nhịp, đậm chất hiện đại cuả Sài Gòn; khi thì café, mỳ Ý, cũng có lúc chỉ là cốc ca cao nóng; với Anh; lòng vòng Quận Nhất, hay chui vào một quán game café nào đó, rảnh hơn thì lên Diamond xem film. Công thức cho một buổi hẹn tối cuả hai người lúc nào cũng vậy, có thay đổi thì chỉ thay đổi đường đi đến công thức ấy, thay đổi quần áo, thay đổi câu chuyện. Chỉ có vậy, nhưng chưa bao giờ một trong hai cảm thấy chán, luôn cười nói vui vẻ. Hôm nay cái công thức kia lại được đưa ra áp dụng, vẫn an toàn, vẫn rất bình thường duy chỉ có Anh là khác. Cứng họng trước khi nói một điều gì đó, một điều khá nghiêm túc.

       -Sao  thế, anh cứ lúng túng hoài, không như anh mọi khi.-Du mở lời trước. Mắt cô nâu tròn tò mò, xoáy thẳng vào tâm trí Anh. Ánh mắt ấy không có vẻ nghiêm túc, đáng sợ, nó giống như một đưá trẻ đang chờ đợi niềm vui từ câu nói đáp trả, chờ đợi một trò đuà dễ thương.

       -Hôm nay......anh......

       -..............-Một nụ cười nhẹ dẫn dắt và chờ đợi.     

       -Anh muốn nói....... anh........

   Bất giác Anh ngừng lại, nhìn Du, suy nghĩ giây lát rồi lại thôi, không nói nữa. Thở nhẹ, Anh cười xoà, nụ cười cho qua mọi thứ. Chỉ có thế thôi, đủ để không phải trả lời tiếp câu hỏi từ Du, để thoát khỏi sự lúng túng và cân nhắc hiện rõ trên mặt. “Không phải lúc này, không phải tại đây, chưa thể, còn quá sớm.”

       -Hôm nay em.... đẹp lắm!

       -Chỉ có thể thôi sao? Anh.... !-Cô bật cười hồn nhiên và bẽn lẽn...- Cảm ơn anh!

Vẫn là anh, người duy nhất có thể làm cô cười thoải mái, luôn là người mà khi bên cạnh, cô cảm thấy thời gian ngừng lại và mọi chuyện bé nhỏ như không.

       -Anh ơi, mình đi xem film nhé!

       -Uhm, film gì nhẹ nhàng tí, anh….. nhát mà!

       -OK! Thứ Bảy coi film nhẹ nhàng.

   Vẫn cười đuà, vẫn rất tự nhiên, như chẳng có gì cả….. “Cái điều gì đó kia thực chất là gì?” Câu hỏi ấy Du bỗng chốc quên đi, ít nhất là trong hôm nay và vào thời điểm này.

   Cho dù ngày mai có ra sao cũng chẳng sao. Thời gian như ngừng lại và mọi chuyện bé nhỏ như không.....
……………………….


       25-12, Giáng Sinh,
       Đêm Giáng Sinh, an lành, bình yên. Trên phố đông người, sáng trưng, tưng bừng đợi giây phút linh thiêng nhất trong năm. Trên những cây thông Noel chăng đèn lấp lánh giữa phố, những quả châu lấp lánh ánh kim, từng đôi câu mang ý nghĩa hạnh phúc được đặt cẩn thận tại vị trí cao nhất. Những ngày cuối cùng cuả một năm dài, để cột chặt mọi người lại, Chuá Trời ban cho thế gian những cơn gió lạnh đến gai người như những sợi dây vô hình quấn lấy mọi người. Chẳng ai rời xa nhau được trong cái ngày này, trong đêm nay. Một cái khăn thật dài để quàng chung, hai đôi găng tay ấp áp được nối với nhau, tất cả được nối với nhau, thật chặt, để truyền cho nhau sự ấp áp, truyền cho nhau hạnh phúc. Du với Anh cũng vậy. Như bao đôi khác, họ cũng đến cây thông Noel lớn nhất thành phố cầu nguyện. Dưới sao, dưới những thiên thần, dưới tiếng chuông ngân vang cuả nhà thờ, lời cầu nguyện cuả họ bay cao........ 

       -Em ước gì?

       -Em ước....... Nhưng nói ra thì đâu có thành hiện thực được.-Du nhếch mày tinh nghịch.

       -Vậy......người mà em ước sẽ không bao giờ biết được mong muốn cuả em để biến nó  thành hiện thực cho em đâu, không nói thì làm sao mà biết, đúng không?

       -Em ước gì thì đã có Chuá biết, có thiên thần biết. Vậy là đủ để biến ước muốn cuả em thành hiện thực. Còn người mà em ước thì sẽ biết em ước gì khi nó thành hiện thực.

       -Ừ......-Nở một nụ cười hiền rồi thôi. Anh thường tự giải thoát cho mình bằng cách ấy, chỉ cười mà thôi. Đó cũng là điều khiến Du yêu anh. Không bao giờ giành phần thắng về phiá mình nhưng lại để Du cảm thấy rằng Anh luôn thắng nhưng không có cúp cho Anh và Anh cũng không muốn nhận cái cup ấy cho mình. Một chiến thắng không cúp......        

       -Anh ước rằng anh có thể biết được cái cảm giác khi anh nói........

       -.........

       -Anh ước rằng anh có thể ngăn những giọt nước mắt em rơi khi anh nói....... Ai cũng biết rằng đó chỉ là lời ước nguyện mà thôi........

       -Anh à.........-Du bỗng nhìn Anh với ánh mắt sâu thẳm, thẳng tuột và lạnh lẽo, cố che đi những cảm xúc đang vỡ vụn dần trong tâm hồn.

       -Anh ước em biết rằng anh đã yêu em nhiều như thế nào. Lạy Chuá, xin tha thứ cho lỗi lầm lớn nhất trong đời con, con đã làm tổn thương thiên thần mà Người gửi xuống cho con. Thiên thần ấy mang cho con niềm vui, tiếng cười, mang cho con sự bình yên, mang cho con tất cả những gì con cần, vậy mà...... Đó là món quà tuyệt vời nhất mà con từng có. Nhưng.........thật bất công cho cô ấy vì con không xứng, không hề.........-Giọng Anh nhỏ dần, run run rồi tan vào cơn gió thổi qua.

       -............-Mắt Du mờ đi, mờ đi vì những giọt nước mắt cứ trào ra hoài.......“Là do trời lạnh và.........” Ý nghĩ tự an uỉ trong Du bỗng chốc vụt tắt, cô chẳng thể nào tự biện minh cho những giọt nước mắt lăn dài trên má, giọt nước mắt buồn bã và tuyệt vọng. Cô bật khóc.

       -Chuá ơi, sao Người lại làm cái ngày này lạnh lẽo đến thế...........- Anh nghẹn lại, rồi những giọt nước mắt kiềm chế cũng tự động tuôn ra, không thể ngăn lại, không thể........

       -We wish you........ a merry Christmas…….. we wish you…………I wish you……..-Những câu hát đứt quãng, nghẹn buồn, run run và mỏng manh. Du cố hát những câu cuối cuả bài nhưng tiếng khóc từ sâu trong lòng đã ngăn đi tiếng hát cuả cô….. tiếng khóc bật ra, như tiếng vỡ cuả một chiếc bình thuỷ tinh mỏng và trong suốt. Vỡ tan, vang nhẹ rồi biến mất. Du đưa tay lên che đi tiếng khóc cuả mình rồi vụt chạy, cô cứ chạy, cứ chạy. Bóng cô mờ dần sau hàng người đông đúc trên phố. Chỉ còn lại mình Anh, Anh vẫn đứng đó, không chạy theo, không giữ lại. Người đi phố như những làn sóng biển, cuốn trôi đi hình ảnh một người con trai đứng một mình, giưã phố, run run từng hồi…………

   Gió cứ thổi, cái lạnh cứ tràn ngập mọi ngõ ngách mang theo tiếng cười, tiếng khóc; mang theo niềm vui, nỗi buồn. Tiếng chuông nhà thờ điểm 12 tiếng, phá vỡ không gian, kết thúc một ngày, kết thúc muà đông.... kết thúc một bắt đầu.
……………………….

       Cầm dù đứng trước cổng, rất lâu, đứng chờ đợi trong im lặng, trong mưa lạnh. Từng ngày dài cứ thế trôi, hình bóng một người đứng chờ cũng theo đấy mờ dần. Những ngày đầu tiên cuả chuỗi ngày chờ đợi, một tình cảm mãnh liệt  khó gì làm lu mờ được. Nhưng càng chờ đợi, càng chìm dần trong vô vọng, thứ tình cảm kia cũng mờ theo. Mờ dần, rồi biến mất. Cuối cùng, tên người yêu được cất vang lên trong không trung, như làn khói, bay, mờ, rồi biến mất.

   “Cái mô típ kiểu film Hàn ấy xưa rồi. Chả ai thời nay lại sến đến mức ấy.” Nghĩ rồi Du đặt nhẹ ngón tay và delete……..  Cái mở đầu cuả  entry-dự-định-muì-mẫn biến mất. Trắng tinh. Mấy dòng chữ mất đi một cách sạch sẽ, nhanh chóng và tiện lợi. Phúc lợi từ công nghệ làm Du bất giác giật mình. Nhanh thật. Đúng là rất nhanh. Cả một thời gian dài yêu nhau, bao nhiêu kỉ niệm buồn vui, bao nhiêu lần giận dỗi….. chỉ trong có mấy giây, tan tành hết cả. Mất hết rồi. Không còn gì nữa……….. Bắt đầu lại. Nhưng phải bắt đầu từ đâu? Như thế nào? Hoang mang chốc lát rồi cái ý nghĩ kia cũng biến mất. Chuông điện thoại reo to. Bây giờ là 22h30. Du bỗng dừng lại, rồi thôi. Không nhấc lên, không quan tâm xem ai đang gọi, không trả lời tự động, không “….làm ơn để lại tin nhắn sau tiếng “Beep” Bỏ mặc chiếc điện thoại kêu ầm ĩ. Tưởng chừng có thể đứt mạch điện. Tiếng reo gắt gỏng kia bỗng im bặt, trả lại sự tĩnh mịch cho căn phòng. Phòng tối, chỉ có ánh sáng già nua ấm áp từ chiếc đèn bàn cũ kĩ. Những high notes cuối cuả ca khúc Du yêu thích nhẹ nhàng ngân lên. Nhẹ đến nỗi không thể cảm nhận, không thể nghe thấy. Những high notes kia như tiếng khóc, như những gì muốn nói, muốn hét thật to lên cuả cô gái 19 tuổi……

        “When you left I lost a part of me
         It's still so hard to believe
         Come back baby, please
         Cause we belong together
         Who am I gonna lean on
         When times get rough
         Who's gonna talk to me
         Till the sun comes up
         Who's gonna take your place
         There ain't nobody better
         Oh baby, baby
         We belong together……..”
   Vì sao lại chia tay, vì sao lại trở về, vì sao ngừng mê say, vì sao chẳng mãi mãi......
………………………….

       “….Giống như những cái cây bé nhỏ ở bậu cưả được ánh nắng cuả mặt trời sưởi ấm, ban cho sự sống. Nhưng cây kia không thể làm gì cho nguồn sống cuả nó, cây chỉ biết hưởng thụ ánh nắng mà thôi. Cây và Mặt trời không thể ở cạnh nhau được, ai cũng biết được điều ấy. Anh xin lỗi...... Đây là cách tốt nhất mà anh có thể làm cho người mà anh yêu nhất. Anh xin lỗi.”

   Hạnh phúc là được nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc, mỗi ngày giá lạnh đều nhận được một tách ca cao nóng...... Đó là hạnh phúc......

………………………….

       Ghé khuôn mặt nhỏ bé trắng toát, lạnh lẽo vào gần hơn với những làn hơi ấm áp từ cốc ca cao nóng trên tay, đôi mắt nhắm khẽ, Du ngồi một mình trong quán, trốn cái rét mướt đầu xuân. Năm mới rồi. Hôm nay khá vắng vẻ, mọi người có lẽ đang bận bịu với những công việc cuối cùng cuả năm, hay cũng như Du, ở lì trong nhà, trốn cái rét mướt đầu xuân. Cưả hàng quần áo mang tên Du trên phố từ sáng đến giờ ế ẩm, chẳng ai buồn vào. Mặc cho công sức cuả cô chủ bỏ ra không nhỏ để trang hoàng dọn dẹp lại quán đón năm mới…. Kệ, không ai vào, vẫn chẳng có ai. Trên khung cưả kính đặc điểm cuả window shop, những dòng nước mưa đua nhau chảy dài; thi thoảng có mấy chiếc xe vụt ngang qua trên đường. Mấy thứ ấy chả có cái gì đủ sức để cột ánh nhìn cuả Du lại, vô định, vô hồn, cứ trôi trông không gian vắng. Ánh nhìn cuả một mannequin tay cầm cốc ca cao nóng, váy ca rô màu nâu đỏ và kem, mái tóc màu dẻ ngắn.

   Đồng tử cuả cô bỗng thu nhỏ lại đột ngột, tập trung vào một điểm, bên kia đường. Ánh nhìn không còn vô hồn nưã mà ánh lên một sự bất ngờ, một sự ngạc nhiên, một chút vui, chút mừng như nhận ra một điều gì đó mà ánh mắt bồng bềnh kia đang kiếm tìm. Nhưng ngay lập tức, sự vui mừng kia bỗng tắt ngấm, quay trở lại với trạng thái vô định ban đầu. Một tiếng thở dài theo sau, không khí trùng xuống, mờ đi, tối đen lại.……

   Bên kia đường có bóng ai đó thật quen, thoáng qua, vụt tắt như một đốm lửa trước bão. Bóng ai đó thật quen….. Thật hay chỉ là ảo tưởng……. Có phải Anh?

   Nơi đây, Anh và Du gặp nhau lần đầu. Một vị khách mua hàng, một người lạ. Anh đến và đi, không để lại gì có thể đảm bảo cho một mối quan hệ mới. Tất cả những gì Du có được từ Anh là những hình ảnh đập vào mắt cô hôm ấy: một chàng trai cao vưà phải, dáng người đậm, đôi mắt sâu, nâu sậm, giọng nói trầm khàn ấn tượng. Cơn cảm nắng trước một chàng trai đẹp-bất-quy-tắc thoáng qua (Anh không đẹp theo kiểu Hàn Quốc mắt một mí, hay môt chàng hoàng tử hoàn hảo từ đầu đến chân với da trắng mịn, tóc đánh rối lãng tử….. Một kiểu đẹp khác với nhiều tì vết, da ngăm đen rám nắng, đôi mắt sâu hút hồn nhưng đượm buồn, lãng tử và bụi bặm, bất cần nhưng nồng nàn…..) những tưởng sẽ chẳng có kết cục gì nhưng cái sự mơ hồ trong lần đầu tiên đã khiến cả hai quyết định tiến thêm một bước nưã. Bắt chuyện, làm quen, thân hơn và….

   Cuộc sống cuả Du không giống cuả nhiều cô gái khác. Ba mẹ Du li dị khi Du còn học cấp hai, vì chẳng có ai xứng đáng để nuôi Du nên cô sống với bà. Được không lâu, bà cô mất vì lao lực, Du sống một mình khi mới bước vào cấp ba. Cô gái bé nhỏ, mỏng manh kia đã phải tự kiếm sống để nuôi lấy chính bản thân: hầu bàn cho mấy quán an nhanh trong thành phố; làm mẫu; bán hàng cho các shop quần áo; stylish… và bây giờ là chủ cuả một cưả hàng thời trang nhỏ nhưng khá nổi. Kinh tế không quá khó khăn, điều đó khá may mắn, vận may ấy theo như Du thì bởi sự chăm chỉ cuả cô mà có. May mắn đến với cô khá thường xuyên và kịp thời nhưng Du không công nhận may mắn ấy, với cô, may mắn hay không đều do cô quyết định.

   Bên ngoài, Du là người khá cứng cỏi, hơi lạnh, hoà đồng, hay cười nhưng rất nhiều khoảnh khắc, người khác bắt gặp cô với nỗi buồn mêng mang trong ánh mắt. Cô chưa bao giờ được biết đến thế nào là hạnh phúc thật sự, chưa bao giờ. Cô không khóc, hay ít nhất là không bao giờ khóc trước mặt người khác. Cô hay ngồi nghĩ ngợi hồi lâu rồi khóc cho mình, cho người……khóc thầm…. một mình….trong bóng tối sâu thẳm, trong sự im lặng, trong nỗi cô đơn…..

   Sự hiện diện cuả Anh giống như ánh sáng phát ra từ một ngọn hải đang xa xa trên biển. Mang đến cảm giác yên tâm, mang lại sự ấm áp trong lòng, làm Du có thể mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ về Anh. Là người duy nhất trong suốt bao nhiêu năm tháng Du có thể tin tưởng một cách tuyệt đối, là ngọn lưả, là niềm vui đánh mất…….. là người quan trọng nhất, là tất cả đối với Du. Giờ đây, khi Anh đã rời xa cô, không một ai có thể nói trước được rằng cô sẽ ra sao sau cú shock tinh thần này. Thật khó để tưởng tượng sự khác nhau giữa Du trong thời gian bên Anh và Du cuả bây giờ. Đã không còn Du trong sáng, tinh khiết như một bông tuyết nưã, Du bây giờ....... Cô quá thay đổi, thay đổi gần như hoàn toàn. Mọi người ngày trước biết cô đều tỏ ra ngạc nhiên, ngạc nhiên vì một Du lầm lì, hoang dại, điên cuồng, khác xa cô ngày trước. Có lẽ mọi người không khó để đóan ra tại sao. Không ai có thể trách cô cả, có trách thì trách số phận. Cuộc đời cô sao nghiệt ngã quá, trớ trêu quá. Tất cả những ai cô yêu quý nhất đều bỏ cô lại, trơ trọi. Nhiều đêm, cô vẫn cầu nguyện trong nước mắt cuả sự cô đơn, chỗ dựa tinh thần duy nhất còn lại bên cô là niềm tin ở Chuá, nhưng, Chuá ơi..... liệu Người có nghe thấy.

   Cuộc sống đã không còn màu hồng như trước. Đen tối lại, bức bách, chật chội, mệt mỏi, rối tung.....  
    
     Quả bóng đang lăn xuống con dốc sau khi lên đến đỉnh, cứ lăn dần, mỗi lúc một nhanh hơn, cứ lăn và trước mắt là khoảng không vô định, một cái vực không đáy, một màu đen đang chờ.........

.............................................

       Có ai đó đằng sau gốc cây già bên đường, sau làn xe thưa vắng, dưới cơn mưa phùn muà xuân. Có ai đó đã đứng ở đây từ lâu lắm, đứng nhìn từ xa, ánh mắt xa xăm buồn thẳm. Trông về phiá cưả hàng quần áo tên “DU”…….. Một người con trai....
.............................................

       Căn nhà gỗ bé nhỏ vùng ngoại ô thành phố nơi Du ở bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Không gian yên tĩnh bỗng chốc nát vụn như có ai đó đập vỡ một tấm kính. Tiếng kêu gắt gỏng ấy như thể mỗi lúc một to hơn, nóng nảy hơn. Rồi bỗng im bặt trở lại. Chuông điện thoại đổ lúc 22h30. Du không có nhà. Trong nhà hoàn toàn vắng lặng. Du đi đâu ?

   Tiệc tùng, họp hành, học tập rồi lại tiệc tùng. Những bưã tiệc ăn mừng người này thành công với dự án này, chia buồn xả xui sau thất bại cuả người kia..... Một môi trường chỉ có những bữa tiệc đủ loại, từ sang trọng, qúy tộc, lấp lánh váy áo, bóng lộn trang sức, xe cộ  đến điên loạn với sàn nhảy, pub, bar, rượu và nhạc...... bấy lâu nay không có khái niệm về sự hiện diện cuả Du. Cô không tiệc tùng, không tụ điểm. Học xong cô thường lang thang phố rồi thẳng về nhà. Nhưng hôm nay, đến ông chủ cưả hàng bánh mì còn cảm thấy lạ khi cô không không đến giúp ông như mọi khi. Cô không đến, cũng không nhắn lại gì. Một nỗi lo hiện lên trong mắt ông. Du không lang thang phố như mọi khi.
  
Trên con đường nổi tiếng nhiều tụ điểm, nhiều bar, nhiều pub nhất thành phố xuất hiện một người lạ mặt.
Lạ không phải vì chưa bao giờ đến, lạ vì chưa bao giờ một cô gái với gương mặt thiên thần ấy qua đây. Trông không có vẻ gì là dân có thể sẵn sàng cắm trại trong sàn nhảy. “Thiên thần” ấy say khướt, vật vờ, mặt đỏ bừng vì tác dụng cuả cồn trong người, tóc rũ rượi, loà xoà trên khuôn mặt. Cô đang cãi nhau với một chàng thanh niên trẻ cũng đang say mèm. Vưà cãi nhau vưà khóc lóc và cười đuà...... (!). Một số người bạn cùng lớp  nhận ra cô. Cô “Du thiên thần” nhanh chóng được đưa ra khỏi mớ hỗn độn nhưng không lâu sau, những người trên con phố ấy lại trông thấy họ kéo nhau vào một sàn nhảy có tiếng và không còn thấy bất kì ai trong đám ra khỏi sàn nưã.  

   Sáng hôm sau, lớp thiết kế nơi Du đang học thiếu tên cô và mấy người bạn. Buổi chiều, mọi chuyện bị phát giác. Một đồn mười, mười đồn trăm. Cứ thế, chỉ trong chốc lát, chuyện cuả “Thiên thần” đã được đưa lên thành topic hot nhất trong ngày cuả trường. Anh cũng không nằm ngoài “vùng phủ sóng” cuả thông tin ấy.

   Chuông điện thoại đổ liên tục từng hồi cách nhau đều đặn từ sáng cho đến trưa rồi chiều. Không ai ở nhà hay không ai nhấc máy? “......Beep: Anh đây, sao em không nhấc máy, em làm sao vậy? Gọi cho anh ngay nhé! Hay anh qua đó? Gọi cho anh ngay!”

“Thôi anh đừng qua đây, em không muốn anh qua đây, kệ em!” Du trả lời ngay lập tức với giọng khản đặc và ở tone cao như muốn vỡ ra. Anh cũng không nói gì thêm, lặng im hồi lâu rồi anh gác máy luôn. Du vẫn có thể nghe tiếng Anh thở dài thật nhẹ đầu dây bên kia.

   Một tiếng thở dài nặng nề, những tiếng nấc bắt đầu theo ngay sau đó. Một lần nữa, khuôn mặt bé nhỏ kia lại ướt đẫm nước mắt. Đôi mắt trong veo đầy oán trách....... “Chuá ơi, sao Người lại mang anh đi. Con yêu anh ấy biết chừng nào. Chuá ơi...... !”

   Những câu chuyện này nọ về “Thiên thần” vẫn râm ran lan truyền với tốc độ chóng mặt trong trường. Đã có hẳn một trang báo tường được đăng với tit: “Liệu có còn Thiên thần?” sau một loạt những việc không hay liên quan đến Du. Bạn bè cô bắt đầu nhìn Du với ánh mắt xa lạ, có phần sợ sệt. Du đã làm những việc mà đến bản thân cô cũng không thể ngờ tới.

   Sau một ngày với đầy rẫy những sai lầm đã cố-tình-làm-ngơ-để-mắc-phải, Du trở lại với con người thật cuả mình, mỏng manh, yếu ớt và trong sáng. Vẫn khóc một mình, trong bóng tối sâu thẳm..... Để rồi ngày hôm sau có thể gần như trơ khấc với mọi chuyện. Mặc kệ mọi người nghĩ gì, bàn tán ra sao, khuyên răn như thế nào. Du đang cố tạo ra một vỏ bọc vô hình, gai góc và cứng ngắc để tự nhốt bản thân mình lại, để tự phun trào những gì cô chôn chặt trong lòng bao lâu. Để mặc cho phần “con” trong mình trỗi dậy, chiếm hữu và điều khiển. Hoàn toàn bản năng và vô thức như một con thú hoang vưà được thả.

   Quả bóng kia vẫn cứ lăn nhanh xuống vực, xuống bóng tối, cuốn theo bao dơ bẩn bám lên mình. Cứ lăn, lăn mãi.
..............................................

       -Mày vẫn đứng lén nhìn cô bé thế này à?
       -.......
       -Sao mày lại bỏ Du khi mày vẫn yêu như thế?       
       -........
       -Không có gì để làm mọi chuyện khá hơn sao?
       -.............. có lẽ.........

   “Nếu anh quay lại, liệu em có chấp nhận thêm một lần nưã, liệu em có còn yêu anh như em đã từng yêu? Và, nếu anh quay lại, có lẽ anh sẽ không đủ can đảm để ra đi nưã. Ở bên anh, em sẽ không có tương lai, sẽ chẳng đi đến đâu cả. Mong rằng anh đã quyết định đúng. Mong rằng em sẽ sớm quen được những ngày không có anh mặc dù anh biết rằng sẽ rất khó. Hãy tìm một hạnh phúc mới, tốt đẹp hơn.Giá như anh có thể nói với em những điều ấy.”
................................................

http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200812/original/images1675305_Its_Cold_2_by_Sunshine_in_a.jpg


       Một tháng trôi qua, rồi hai tháng, một năm rồi hai năm qua. Nhiều thứ đã thay đổi. Du đã khác trước quá nhiều. Giàu có hơn nhờ buôn bán quần áo và làm người mẫu. Du không còn đẹp trong sáng, tinh khiết như trước nưã mà sắc sẳo hơn, bốc hơn. Dân chơi giờ đây biết đến Du ngày một nhiều hơn, một “siêu mẫu chịu chơi” nhất. Sành điệu, cá tính, gai góc và tài năng. Một mẫu hình lí tưởng cuả các đại gia. Chỉ có một điều duy nhất, cô không không còn yêu thêm bất kì ai khác nưã. Có rất nhiều người đã ngỏ lời nhưng Du chỉ đáp lại bằng một nụ cười trong sáng và một cái lắc đầu. Du và Anh đã không còn liên lạc với nhau kể từ hai năm trước. Có lẽ tình cảm cũng đã theo thời gian bay đi, nhạt dần. Bây giờ, có lẽ đã đủ mờ để bắt đầu một mối tình khác.

   Anh cũng thay đổi hơn trước. Anh trầm hơn, lạnh hơn, buị hơn, cũng được nhiều người biết đến và để mắt tới nhưng..... cũng như Du, Anh từ chối. Là tình cờ hay cố ý? Anh cũng không còn nhìn lén Du từ đằng xa nưã. Đã hết rồi!!!

   Một buổi chiều nhẹ nhàng ánh vàng cuả nắng, chậm chạp trôi. Du sải những bước dài trên con đường trải đầy lá khô cuả cuối thu đầu đông. Công viên bình yên nép vào một góc cuả thành phố, nơi các đôi trai gái tay trong tay dạo chơi, truyền cho nhau hơi ấm từ thật sâu tấm lòng. Họ thật hạnh phúc. Nụ cười họ rạng rỡ trong nắng chiều. Du cứ đi vòng quanh mấy con phố chính, bây giờ không có xe mấy. Đường rộng và vắng. Chợt, Du dừng lại, cô đang đứng trước cây thông Noel lớn nhất thành phố, nó đang được trang trí thật đẹp, chuẩn bị cho Giáng Sinh năm nay. Cũng chính nơi đây, hai năm trước....... một câu chuyện buồn. Du cười xoà, cho qua tất cả. Có lẽ giờ naỳ anh đang bận tối mắt tối muĩ cho công việc hay đang tay trong tay với một cô nào đấy. Đã khá lâu rồi. Hai năm, cũng đủ để tìm một mảnh ghép vào chỗ trống trong lòng.

   Hôm nay Anh rảnh. Một ngày hiếm hoi cuả năm. Anh lòng vòng mấy con phố lớn ở trung tâm thành phố. Dạo quanh, ngắm nhìn, nghĩ ngợi vẩn vơ..... Nắng chiều vàng nhạt dần rồi. Đã sắp tối và cũng bắt đầu nhiều xe cộ hơn. Giờ tan tầm. Từng dòng người đổ ra đường từ cơ quan, trường học, công ty.... Anh cố chạy thật nhanh trốn đi sự tấp nập mệt mỏi cuả phố phường. Đi mãi Anh cũng dừng lại ở một chỗ, hoàn toàn không có ý định dừng lại nơi đây, cây thông Noel lớn nhất thành phố. Vì một lí do nào đấy, mà cũng có thể chẳng có lí do gì, tiềm thức đưa Anh đến, vậy thôi. Ngước lên nhìn, lòng anh có chút gì đó dao động. Nơi đây, hai năm trước.......

   Tay trong tay, cô gái nép mình bên chàng trai, cười thật rạng rỡ. Dường như đối với họ, thời gian như ngừng lại và mọi chuyện bé nhỏ như không. Cô gái có mái tóc ngắn bông xù màu hạt dẻ, khuôn mặt nhỏ bé, trắng muốt. Đôi mắt to đen nhánh, trong veo như một thiên thần. Chàng trai khá cao, dáng người đậm, có vẻ đẹp lạ, vẻ-đẹp-bất-công-thức. Làn da ngăm, đôi mắt sâu hút hồn, lãng tử và buị bặm, bất cần nhưng nồng nàn. Họ đi ngang qua, và........

   Du mỉm cười thật hiền, rồi tiến lại gần nơi anh đậu xe.
       -Anh. Lâu rồi nhỉ?
       -........... Anh mỉm cười thật tươi. Anh vẫn vậy, trả lời bằng một nụ cười.
       -Anh đi đâu thế?
       -À, hôm nay anh rảnh nên đi lòng vòng phố. Rồi tự nhiên đến đây.
       -Em cũng vậy.
       -Dạo này..... em thế nào?
       -Em vẫn bình thường.
       -Uhm!.... Hôm nay thứ bảy, mình đi đâu nhé, anh rảnh.
       -........ Highlands nhé.
   Café Highlands.

   Đã lâu rồi cả hai không đến Highlands, kể từ khi chia tay. Vẫn những thức uống đó, cả hai vẫn nhớ như in như thời còn yêu nhau. Buổi chiều trôi qua nhanh hơn với những câu chuyện không ngớt. Trông họ không khác một đôi, duy chỉ có một điều: cả hai không còn cảm thấy chút gì, trái tim không rung động mạnh mẽ nưã. Cảm giác bất ngờ, hồi hộp, nóng ran người đã tan ngay khi câu nói đầu tiên phát ra.

   22h30, tối muộn,
   Anh đưa cô về nhà. Họ chào tạm biệt rồi không nói thêm câu nào cả. Tất cả chỉ có vậy thôi ư????
    Trong suốt hai năm qua, nỗ lực lớn nhất để có thể quên đi nhau cuả hai người là ném mình vào công việc. Làm việc cả ngày, cả tháng, cả năm, sẽ chẳng có thời gian để nghĩ ngợi gì cả. Có khi nào, trái tim đã ngủ say và để bộ não làm việc??? Liệu, có nên đánh thức trái tim dậy không? Cũng đã hai năm rồi. Hai năm đủ để thay đổi một con người. Có thể là quá nhiều mà cũng có thể là quá ngắn.

   Như một bát nước, khi mới rót ra còn nóng, nhưng sau đó  sẽ nguội dần, nguội dần. Và khi đã lạnh thì không thể nào nóng lại được nữa.

Cao tay "xử" vợ

Xông tới đánh cho một trận khi vợ sai có phải là một cách khôn ngoan?
Ông bà ta đã đúc kết: “Chồng giận vợ phải bớt lời/ Cơm sôi nhỏ lửa cả đời không khê”. Kinh nghiệm đó dường như trao cho người vợ quyền và trách nhiệm làm “hạ nhiệt” trong những cuộc xung đột.

Anh có một kinh nghiệm. Lần đó, vợ chồng anh tranh luận dữ dội. Đang đút cơm cho con, vợ tiện tay ném thẳng cái chén xuống đất vỡ tan tành, cơm đổ tung tóe. Con bé khóc ré lên. 

Làm thế nào nhỉ? Tìm một cái gì đó ném lại cho bõ tức? Lấy đại thứ gì trong tầm tay để ném vợ? Xông tới tát cho vợ một cái? Lần đó, anh không kịp nghĩ nhiều đến vậy. 

Việc đầu tiên là tiến đến bồng đứa con ra khỏi “bãi chiến trường” và dỗ dành nó. Không hiểu sao anh không tức giận mà phản ứng như vậy. Thành ra, sau này thấy vợ mua chén dĩa, ly tách mới, anh hay trêu: “Mẹ mua thêm để có cái mà đập kìa!”. Cô nàng sượng sùng ra mặt. Cũng may, cảnh đó không diễn lại nữa.

Khi “chồng giận” thì “vợ phải bớt lời”, khi “vợ giận” thì chồng cũng phải làm tương tự! (Ảnh minh họa)

Nóng giận không phải là “đặc quyền” của đàn ông, của người chồng. Đúc kết từ kinh nghiệm bản thân và của những người xung quanh, anh cho là có hai loại nóng giận: một loại là nóng giận thực sự, sau khi bị kích thích mạnh (dân gian hay gọi là “nổi khùng”); loại thứ hai là nóng giận “giả tạo”, tức là có thể kiềm chế được nhưng tỏ ra như nóng giận để áp chế đối phương. 

Cả đàn ông hay đàn bà, cả chồng hay vợ đều có thể có hai kiểu nóng giận này. Dù là nóng giận thực hay giả thì cũng có những cách biểu lộ: phản ứng mạnh (mắng chửi, đập đồ, hành hung...); phản ứng nhẹ (quát nạt vài câu, hùng hổ một chút...); không phản ứng gì, biểu thị sự kiềm chế, trấn tĩnh.

Anh không cho cách nào là tối ưu vì thực ra không phải lúc nào cũng có thể “chủ động” chọn được cách, chẳng hạn, lúc đang nóng giận thực sự thì làm sao có thể không phản ứng gì... Nhưng đôi lúc, phản ứng mạnh có thể khiến “đối phương” tự “hạ hỏa”, hoặc bản thân chỉ phản ứng nhẹ thì tình huống cũng bớt căng thẳng. Tức là, trong những tình huống cụ thể, mỗi cách có thể phát huy hiệu quả riêng.

Trở lại câu đúc kết của ông bà ta, có thể hiểu là bản thân người đàn bà, người vợ nên là người chủ động xoa dịu trong những tình huống xung đột căng thẳng. Tức là, người vợ nên “phát huy” tính dịu dàng, chịu đựng của mình để làm nguội các tranh chấp, thậm chí còn để làm lành, hàn gắn các sứt mẻ. Nhưng như thế không có nghĩa là người chồng “có quyền” tạo ra “ngòi nổ” hay có quyền nóng giận vô cớ.

Rõ ràng, sự nóng giận không phải là “thiên tính” hay là “quyền riêng có” của người đàn ông. Ai cũng có thể nóng giận và ai cũng có thể mất kiềm chế. Trong gia đình, ai mất kiềm chế và gây ra hậu quả thì đều nguy hiểm, không riêng gì chồng hay vợ. 

Nếu trong gia đình, người chồng đóng vai trò trụ cột thì càng phải thể hiện khả năng “điều tiết” không khí gia đình, nhất là khi có mâu thuẫn, xung đột. Tức là, khi “chồng giận” thì “vợ phải bớt lời”, khi “vợ giận” thì chồng cũng phải làm tương tự!

Kẻ bại trận

Cầm tờ thiệp cưới Linh mời, Mai tủi hổ vô cùng. Chính Mai đã cướp đi người yêu của Linh, để rồi hôm nay cô tự tin đón nhận hạnh phúc mới, còn Mai nhận trái đắng về mình.
Mai với Linh chơi thân với nhau suốt từ những ngày học cấp 3 cho tới đại học. Ngày Linh dẫn Bảo về phòng giới thiệu là người yêu, Mai đã chết mê chết mệt anh chàng cao mét tám và bảnh trai như diễn viên điện ảnh đó. Mặc dù biết là người yêu của bạn, nhưng có nhiều lúc Mai hoặc vô tình hoặc cố ý nói những lời bóng gió, tất nhiên chỉ khi có mình Bảo để Bảo phải bận tâm đến mình.
Bảo thường xuyên ghé chơi phòng của Mai và Linh. Có nhiều hôm Linh đi học về muộn, Bảo tới thăm, chỉ có mình Mai ở nhà. Gửi lại đồ cho Linh, định xin phép ra về, nhưng Mai cứ giữ Bảo ở lại bằng được với lí do chờ Linh về. Và trong suốt thời gian chờ đợi đó, Mai tìm mọi cách để tiếp cận và gần gũi Bảo. Những lần như thế diễn ra càng nhiều. Linh không một chút mảy may nghi ngờ, vì cô tin tưởng vào cả bạn và người yêu mình. Thấy hai người có vẻ quý mến nhau Linh rất mừng, vì đó là những người mà cô vô cùng yêu quý.
 
Mai là kẻ khéo léo và nắm được tâm lí đàn ông. Vì thế, khi Linh càng thoải mái để bạn mình tiếp xúc bao nhiêu cũng chính là lúc Mai có cơ hội tấn công Bảo bấy nhiêu. Ban đầu chỉ vì Mai thực sự mê đắm Bảo nhưng vẫn e ngại vì đó là người yêu của bạn thân mình. Dần dà, quyết tâm có được Bảo của Mai càng mãnh liệt và cô bất chấp tất cả.
Bảo nhanh chóng ngã vào vòng tay Mai. Cả hai thường có những bữa ăn tối riêng với nhau, rồi hẹn họ, đi chơi và điểm dừng chân cuối cùng là nhà nghỉ. Mai dọn ra ở riêng không sống chung cùng với Linh nữa với lí do xa trường học quá muốn trọ chỗ khác gần hơn. Cùng lúc ấy, Bảo nói lời chia tay mà không một lí do. Trong lúc đau khổ nhất Linh vẫn luôn tâm sự với Mai qua những dòng tin nhắn. Linh đâu biết rằng, Mai và Bảo đang nằm bên nhau và ngâm nga những lời Linh chia sẻ.
Mọi việc vỡ lở khi Linh vô tình ghé thăm phòng trọ mới của Mai trong ngày sinh nhật Mai. Cánh cửa khép hờ, Linh đẩy cửa bước vào. Hình ảnh đập vào mắt Linh là Bảo nằm chễm chệ trên giường cạnh Mai. Không tin vào mắt mình, Linh lao ra khỏi phòng, nước mắt chảy như mưa. Kể từ đó, Mai không bao giờ liên lạc được với Linh nữa.
 
Nỗi đau bị lừa dối bởi chính người bạn mà cô yêu quý khiến Linh suy sụp. Nhưng sau những ngày chìm đắm trong tuyệt vọng, Linh lao vào học như điên. Vừa ra trường Linh thi được vào làm cho một công ty nước ngoài với mức lương ổn định. Hơn một năm sau, cuộc đời ưu ái tặng cho cô một người đàn ông trưởng thành và chín chắc. Anh làm cùng công ty với Linh.
Sau những lần “no xôi chán chè” Bảo dần dần chán với cảm giác bên Mai. Bảo lại lao vào với những cuộc tình mới. Lẽ đời là vậy, người ta có thể phũ phàng từ bỏ người này chạy theo người khác chỉ vì những cám dỗ tầm thường thì cũng sẽ dễ dàng làm như thế thêm nhiều lần nữa, nhất là khi người ta được cung phụng quá nhiều. Mai khóc lóc, van xin, nhưng những lời đó với Bảo chỉ là vô nghĩa lí.
Mai dâng hiến cho Bảo quá nhiều để giờ đây Mai khánh kiệt vì tình yêu đó. Công việc bỏ dở, Mai sống như người mất hồn. Cô đau đớn nhận ra cái giá cho những hành động sai trái của mình chính đã mang lại kết cục là ngày hôm nay Bảo dành cho cô.
 
Linh đến nhà Mai, cô đi cùng người chồng sắp cưới. Linh vẫn giữ một nụ cười thân thiết với Mai như ngày nào. Sau những lời thăm hỏi, Linh đưa cho Mai tờ thiếp cưới màu hồng. Mai nhận nó mà trong lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Nhìn Linh sánh vai cùng người chồng đầy học thức và bảnh bao, Mai xót xa cho chính thân phận mình.
Ngày cưới Linh, Mai đến dự đám cưới một mình. Nhìn ngắm Linh xinh tươi trong chiếc váy trắng, nỗi xấu hổ trước người bạn mà cô từng phụ bạc làm nước mắt cô cứ tuôn dài. Cô nhận ra rằng tình yêu sẽ luôn đến một cách chân thành và bền vững nhất với mọi người nếu người không trà đạp lên mọi thứ để có được nó.

Sự thật phũ phàng

Thùy ngất lịm đi khi người đàn ông đó nhìn cô như không quen biết rồi lạnh lùng bước ra khỏi cửa. Vợ hắn lo cuống quít mà chẳng biết rằng Thùy là người tình bấy lâu của chồng mình.

Với mã ngoài chải chuốt, Duy nhanh chóng lừa phỉnh được cô sinh viên vừa mới ra trường. Hắn quen Thùy trong dịp khai trương một công ty của người bạn. Nhìn Thùy tươi tắn và ngô nghê, Duy buông lời tán tỉnh. Một gã trai, từng trải tình trường như Duy đủ chiêu bài để đưa Thùy vào bẫy tình mê muội.
Hai tuần sau lễ khai trương đó, vài bó hoa được gửi tới nơi Thùy làm việc, và những bữa ăn tối đầy lãng mạn, Thùy đã nhanh chóng ngả vào lòng Duy. Dáng dấp nam tính, sự ga lăng và hiểu tâm lí con gái của Duy làm Thùy say như điêu đổ. Cô lao vào yêu mà không cần biết anh là ai.
Không đầy một tháng, Thùy dâng hiến cho Duy tất cả. Căn nhà trọ của Thùy là nơi chứng kiến mọi ái ân của mối tình ấy. Những gì Thùy biết về Duy chỉ là một địa chỉ cơ quan, một số điện thoại di dộng và cái tên gọi thường ngày.
Thùy cảm thấy mình là người hạnh phúc và may mắn. Vừa ra trường, cô kiếm được một công việc khá ổn định, lương tháng cũng đủ chi tiêu. Giờ đây, lại tìm được một anh chàng người yêu “đáng giá” Thùy lấy làm hãnh diện lắm.
 
Không giống như những gã có vợ đi ngoại tình khác, Duy không bao giờ tỏ ra mình là người vướng bận hay bị ràng buộc điều gì. Hầu hết những lần Thùy gọi, Duy đều tới. Sau đó, Duy nhẹ nhàng nói với Thùy: “Anh đi làm cũng bận rộn, nếu có gì cần lắm em hãy gọi anh nhé. Nhưng em yên tâm bất cứ khi nào em gọi, là anh có mặt liền. Bởi vì với anh, chẳng có gì quan trọng hơn em cả”. Câu nói của Duy khiến Thùy xúc động đến rớt nước mắt. Và kết quả là chẳng bao giờ Thùy nghi ngờ hoặc kiểm soát Duy.
Duy khéo léo sắp xếp thời gian, một tuần đến thăm cô hai lần, đưa cô đi chơi tối, dạo mát như bao đôi lứa yêu nhau khác. Chẳng ai có thể biết, gã thanh niên hàng tuần đến xóm trọ đèo Thùy đi chơi lại là người đã có vợ, có con. Chính sự bình thường đó khiến Thùy không thể nào ngờ được sự thật phũ phàng đó.
Duy không ngần ngại đi cùng Thùy tới bất cứ đâu mà cô muốn: cuộc họp lớp với bạn bè cấp 3, bạn bè đại học hay với vài nhóm bạn thân trong một ngày đặc biệt. Tất nhiên, Duy luôn xuất hiện với tư cách là “bạn trai”, là “người yêu” của Thùy. Bởi chỉ muốn vui chơi trên thân xác Thùy nên chẳng bao giờ Duy chê bai hay không đồng tình với Thùy điều gì. Thùy cảm thấy mình như bà hoàng trong tình yêu đó.
 
 
Nhiều lần Thùy gặng hỏi địa chỉ nhà Duy, cô đòi Duy dẫn về cho ra mắt bố mẹ. Duy nhìn cô âu yếm: “Đợi anh hoàn thành dự án lớn lần này, có khoản tiền kha khá chuẩn bị cho đám cưới anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ. Bố mẹ anh là người gia giáo, không thích con cái đưa người yêu linh tinh về. Anh muốn ngày dẫn em về sẽ giới thiệu em với tư cách là người anh lấy làm vợ. Mà muốn thế anh phải có đủ thời gian để chuẩn bị cho một đám cưới. Gắng chờ anh, bé nhé”. Thùy hôn lên môi Duy, cô hạnh phúc miên man với người đàn ông biết lo lắng cho mình đến vậy.
Nhiều buổi nằm trong vòng tay Duy, hắn khẽ hỏi: “Em trao cho anh tất cả như vậy mà không lo ngại điều gì ư? Biết đâu anh không xứng đáng với tình yêu của em?”. Càng nghe những lời Duy nói, Thùy càng thấy yêu anh ta hơn bao giờ hết. Cô vội lắc đầu nguầy nguậy: “Không, chẳng có ai có thể tốt bằng anh cả, em không có gì hối hận khi yêu và trao tất cả cho anh”.
Hơn một năm mặn nồng, sau những phút ái ân, những lời hứa hẹn về một đám cưới, về ngày ra mắt gia đình cứ khất lần khất lần mãi. Thùy bắt đầu cảm thấy lo lắng. Duy vẫn hiện hữu trong cuộc sống của cô, nhưng cô có cảm giác bất an như thể Duy có thể biết mất bất cứ lúc nào.
Biết không thể hối thúc Duy vì lần nào Duy cũng có những lí do rất hợp lí để từ chối mong muốn được đến thăm gia đình. Thùy gọi đứa em họ cùng quê đang học đại học tới nhờ nó theo dõi Duy. Nó hào hứng nhận lời. Sau hai ngày nó cung cấp cho Thùy số nhà đầy đủ của Duy.
 
Thùy chuẩn bị một gói quà, mặc bộ đồ thật đẹp. Cô rủ người bạn thân đi cùng. Thùy tưởng tượng ra cảnh sẽ tạo cho Duy một bất ngờ khi cô tới nhà và thăm ba mẹ Duy. Thùy bấm chuông cửa, một người phụ nữ trẻ ra mở cổng:
- Chị ơi, đây có phải nhà anh Duy không ạ? Thùy lấy hết bình tĩnh để hỏi.
- Đúng rồi, em tìm chồng chị có việc gì không, thuê nhà hả?
Thùy chết lặng sau câu nói “tìm chồng chị”. Cô bước vào nhà một cách vô thức. Nhìn bức ảnh cưới to đùng của vợ chồng Duy treo trên tường, Thùy như phát điên lên. Duy bước xuống nhà, tay cầm chùm chìa khóa xe máy. Vợ Duy thấy thế đon đả:
- Anh ơi, hình như hai em này đến thuê nhà anh ạ.
Duy đưa mắt nhìn hai cô gái. Bắt gặp ánh mắt đầy truy khảo của Thùy, hắn vẫn tỉnh bơ, ráo hoảnh:
- Vậy em tiếp hai cô ấy nhé, anh đi làm đây!
Duy lấy xe phóng ra khỏi nhà, phía trong, Thùy ngã vật xuống nền nhà bất tỉnh…

Bài đăng phổ biến