So với miền Bắc thì không khí phượt ở miền Trung hơi trầm lắng. Do nhiều nguyên nhân khác nhau: núi rừng miền Trung toàn rừng rậm, không có các cung đường ngoằn nghèo trắc trở hoặc những con đèo như thể vút lên trời xanh…
Theo mình còn một lý do rất quan trọng, dân đam mê mạo hiểm xứ con đất ốm o gầy mòn này không có sẵn “đường mòn” để mà dấn bước. Tức, đi đâu? Đến đó có cái gì? Dẫu biết phượt là chinh phục, là khám phá. Nhưng không biết ta khám phá cái gì thì chinh phục chỉ là ngồi lên xe mà chạy. Thật đơn điệu.
Mình xin giới thiệu một nơi để ai ở Đà Nẵng có ý định thử sức với bộ môn này tham khảo. Huyện miền núi Đông Giang được ví như bài học vỡ lòng cho đệ tử phượt xứ Đà Thành.
Bởi nó chỉ cách Đà Nẵng hơn 100km theo hướng tỉnh lộ ĐT604. Vượt qua con dốc Kiền ngoằng ngèo, Đông Giang hiện ra trước mắt ta là những cánh rừng nửa nguyên sơ bạt ngàn, tít tắp. Với mình, Đông Giang có những điều hấp dẫn cù rủ bước chân du khách lãng du.
Đông Giang có nông trường Quyết Thắng với những đồi chè thoai thoải rộng miên man ngắm lút tầm nhìn. Ở đây không chỉ có chè mà còn những “truyền thuyết” nửa thực nửa hư rất thú vị về người lãnh đạo cao nhất thành phố. Với những ai thích tìm hiểu thông tin, muốn hiểu về con người mà kẻ yêu nhiều, kẻ ghét cũng không ít ấy thì hãy tìm hiểu nhé. Hấp dẫn lắm đấy, cứ coi như một món ăn khai vị trên bàn tiệc mang tên Đông Giang.
Đông Giang có ngôi mộ gỗ - nét văn hóa vô cùng độc đáo của người đồng bào Cơ tu. Ngôi mộ nhỏ nằm khuất sau bụi cây ở ven đường. Người con trai hiếu thảo không quản khó khăn, tỉ mỉ đục đẽo, chạm khắc để xây “nhà” cho người cha đã khuất. Trong mộ có đầy đủ vật dụng cho người về thế giới bên kia như chén, đũa, mâm, bát, gùi đi núi… Đặc biệt nhất là huyệt mộ mới lấp một phần hai.
Người Cơ tu quan niệm, vợ chồng phải luôn sống với nhau dù ở dương gian hay về cõi vĩnh hằng. Nửa huyệt mộ còn lại là nơi an nghĩ của người vợ vào một ngày nào đó. Ngôi mộ không chỉ là văn hóa tâm linh độc đáo của người Cơ tu mà là lời răn dạy về đạo nghĩ vợ chồng, về chữ hiếu thiêng liêng.
Đông Giang có món rượu Tà Vạt (có nơi gọi là Tà Vạc) và ông già Gói – người giữ men say cho đồng bào Cơ tu. Đến Đông Giang mà chưa từng thử rượu Tà Vạt thì coi như chưa đến. Uống rượu Tà Vạt mà không hầu già Gói, nghe già kể về quá trình chế biến món rượu đặc biệt này thì Tà Vạt cũng chỉ là thứ nước chua chua thơm thơm nồng nồng mà thôi.
Già Gói ở thôn Ba Liên, xã A-ting, ngôi nhà nằm sâu trong một con đường đất nhỏ, loanh co. Nếu đi đường, tình cờ bạn thấy một ông già râu tóc bạc phơ, cười mỉm mỉm, vai đeo ống hồ lô to tướng dài ngoằng; đích thị đó là già Gói. Đừng bỏ lỡ cơ hội tiếp chuyện và tiếp rượu với cây men sống của núi rừng Quảng Nam nhé.
Đông Giang có nếp đen – một loại gạo nhưng không hiểu sao người ta gọi là nếp. So với bao anh em đồng môn nền văn minh lúa nước, thì nếp đen như một đứa con nuôi, tình cảm nhưng khác giống loài.
Người Cơ tu trồng nếp đen trên những sườn núi dốc đứng. Không cày, không bừa, không gieo, không sạ, không dặm, không lấy nước, trổ nước. Mà gieo trực tiếp, sương rừng, mụn than chính là nguồn sống cây.
Có lẽ vì vậy mà nếp đen có mùi vị rất khác lạ, thoang thoảng thơm, ngăm đen, ngọt bùi chân thật như chính tính cách người dân nơi đây. Bạn đã bao giờ thưởng thức loại nếp đặc biệt này chưa? Nếu chưa thì còn chần chừ gì nữa. Đừng bỏ lỡ cơ hội nhé, tháng 4, những “rừng” nếp đen ngã nghiêng trong gió, ve vút cảm xúc kẻ lạc đường.
Với mình, Đông Giang tuy gần đó nhưng thật xa, xa bởi những nếp văn hóa, xa bởi thói quen sinh hoạt, xa bởi ánh mắt đăm đăm vừa hồn nhiên vừa buồn thẳm của những đứa trẻ người Cơ tu.
Một lần đến Đông Giang
Du lịch, GO! - Theo Bi Kính Lúp (Nguoiduatin), internet
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cao nguyên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cao nguyên. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012
Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2012
Thác Cửa Thần (thác Vọng) - Tà Nung
Đứng dưới một thung lũng sâu, cỏ lau ngập đầu, cây cối hoang sơ, ngước nhìn lên, du khách sẽ không khỏi ngỡ ngàng trước một dòng thác cao khoảng 20 m đang cuồn cuộn đổ xuống. Đó là thác Cửa Thần, nơi có cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp gắn liền với một giai thoại thú vị.
Thác Cửa Thần hay còn gọi là thác Ba Tầng thuộc địa phận xã Tà Nung, Đà Lạt, Lâm Đồng. Độ cao của thác chừng 15 mét, ngày đêm cuồn cuộn xối xả tạo nên một dòng suối bạc trắng, nhìn tựa như chòm râu của vị thần.
Vượt qua thác Cửa Thần, ở phía bên trái đỉnh thác Cửa Thần, từ khu rừng nguyên sinh có một nhánh suối dẫn nước về hòa nhập dòng suối chính, nguồn nước trong lành thả mình dạt dào trên nền đá hoa cương được thiên nhiên sắp xếp thành ba tầng,người Srê gọi là Liang Pe Knũ - thác Ba tầng.
< Đường vào thác Cửa Thần khá khó đi.
Tương truyền rằng, vùng đất này xưa kia được bà con bộ tộc SRê sinh sống theo kiểu du canh du cư. Có năm đến mùa giáp hạt, thiếu cái ăn, cả Bon (Bon là đơn vị cư trú của người SRê) phải sống trong cảnh đói nghèo. Vì vậy, già làng cùng các thanh niên trai tráng phải đi vào rừng tìm cái ăn cho dân.
Sau khi băng qua nhiều núi, nhiều rừng, già làng mệt, ngồi xuống nghỉ thì bỗng trông thấy một vị thần hiện ra trên đỉnh thác. Vị thần dắt già làng đến vách núi có hai bờ đá cao vút như cái cổng khổng lồ, tới một hồ nước lớn. Tại đây già làng và các chàng trai tráng đã bắt được rất nhiều cá tươi đem về cứu đói cho dân.
Kể từ đó bà con bộ tộc SRê gọi dòng thác này là Liang Mpông Yàng - có nghĩa là Thác Cửa Thần. Dòng nước của thác từ trên cao ngày đêm cuồn cuộn xối xả tạo nên một con thác bạc trắng, nhìn tựa như chòm râu của vị thần đã cứu dân.
Vượt qua thác cửa thần, du khách tiếp tục được khám phá một cụm thác khác cách đó không xa phía bên trái đỉnh thác Cửa Thần.
Từ khu rừng nguyên sinh một nhánh suối dẫn nước về hoà nhập dòng suối chính, nguồn nước trong lành thả mình dạt dào trên nền đá hoa cương được thiên nhiên sắp xếp thành ba tầng, qủa là nên thơ và quyến rũ, người SRê gọi là Liang Pe Knũ - thác Ba tầng.
Nếu cứ tiếp tục ngược theo dòng suối chính, vượt qua ghềnh đá cheo leo, luồn mình qua những lùm cây nguyên sinh, nước vẫn cuồn cuộn trải mình trên nền đá hoa cương. Khi vừa khi thấm mệt du khách lại được tận hưởng vẻ đẹp của một thác nước thấp hơn, nhưng rộng hơn và cũng êm ả hơn mang tên Liang Pe KBít – Thác Khát vọng - theo bà con đó là tên của một loài cá có cánh chuyên sống nơi thác ghềnh.
Cứ mỗi chiều xuống nó lại búng nhảy lên mặt nước để ngắm nhìn vẻ đẹp của đất trời, và để tận hưởng cái không khí trong lành của núi rừng thiên nhiên… phải chăng loài cá ấy đang có khát vọng thoát lên khỏi mặt nước.
Cụm thác nước vừa kể là một tiềm năng du lịch bấy lâu đang bị lãng quên mặc dù chỉ cách Đà Lạt khoảng 17km về hướng Tây Nam, thuộc xã Tà Nung, một xã có gần 60% dân cư là đồng bào dân tộc thiểu số.
Cụm thác Cửa Thần vẫn còn hoang sơ như bao đời nay chưa thay đổi gì. Nếu được khai thác đúng mức thì sẽ biến vùng đất này trở thành một địa chỉ du lịch sinh thái kết hợp khám phá văn hóa dân tộc bản địa rất hấp dẫn.
Hiện tại con đường từ thác Cam - Ly dẫn về Tà Nung đã được trải nhựa, (chỉ còn lại vài ba km do địa hình hiểm trở đang thi công dang dở) rất thuận tiện để du khách đặt chân đến khám phá và chinh phục vẻ đẹp của thiên nhiên và đời sống của bà con bộ tộc Srê giữa đất trời Nam Tây Nguyên này.
Lộ trình đi: Từ trung tâm thành phố - 3 tháng 2 - Hoàng Văn Thụ - qua thác Cam Ly - Vạn Thành qua khỏi sân bay (bỏ 2 ngã 3 đi thẳng) - Tà nung - rẽ trái vào đường đất chừng 800m nữa là đến thác.
Hỏi đường: hỏi thác Vọng thì người địa phương biết chứ hỏi Cửa Thần ít ai biết.
Chuẩn bị: giày, áo ấm, thuốc chống muỗi, cần câu...
Du lịch, GO! - Tổng hợp
Thác Cửa Thần hay còn gọi là thác Ba Tầng thuộc địa phận xã Tà Nung, Đà Lạt, Lâm Đồng. Độ cao của thác chừng 15 mét, ngày đêm cuồn cuộn xối xả tạo nên một dòng suối bạc trắng, nhìn tựa như chòm râu của vị thần.
Vượt qua thác Cửa Thần, ở phía bên trái đỉnh thác Cửa Thần, từ khu rừng nguyên sinh có một nhánh suối dẫn nước về hòa nhập dòng suối chính, nguồn nước trong lành thả mình dạt dào trên nền đá hoa cương được thiên nhiên sắp xếp thành ba tầng,người Srê gọi là Liang Pe Knũ - thác Ba tầng.
< Đường vào thác Cửa Thần khá khó đi.
Tương truyền rằng, vùng đất này xưa kia được bà con bộ tộc SRê sinh sống theo kiểu du canh du cư. Có năm đến mùa giáp hạt, thiếu cái ăn, cả Bon (Bon là đơn vị cư trú của người SRê) phải sống trong cảnh đói nghèo. Vì vậy, già làng cùng các thanh niên trai tráng phải đi vào rừng tìm cái ăn cho dân.
Sau khi băng qua nhiều núi, nhiều rừng, già làng mệt, ngồi xuống nghỉ thì bỗng trông thấy một vị thần hiện ra trên đỉnh thác. Vị thần dắt già làng đến vách núi có hai bờ đá cao vút như cái cổng khổng lồ, tới một hồ nước lớn. Tại đây già làng và các chàng trai tráng đã bắt được rất nhiều cá tươi đem về cứu đói cho dân.
Kể từ đó bà con bộ tộc SRê gọi dòng thác này là Liang Mpông Yàng - có nghĩa là Thác Cửa Thần. Dòng nước của thác từ trên cao ngày đêm cuồn cuộn xối xả tạo nên một con thác bạc trắng, nhìn tựa như chòm râu của vị thần đã cứu dân.
Vượt qua thác cửa thần, du khách tiếp tục được khám phá một cụm thác khác cách đó không xa phía bên trái đỉnh thác Cửa Thần.
Từ khu rừng nguyên sinh một nhánh suối dẫn nước về hoà nhập dòng suối chính, nguồn nước trong lành thả mình dạt dào trên nền đá hoa cương được thiên nhiên sắp xếp thành ba tầng, qủa là nên thơ và quyến rũ, người SRê gọi là Liang Pe Knũ - thác Ba tầng.
Nếu cứ tiếp tục ngược theo dòng suối chính, vượt qua ghềnh đá cheo leo, luồn mình qua những lùm cây nguyên sinh, nước vẫn cuồn cuộn trải mình trên nền đá hoa cương. Khi vừa khi thấm mệt du khách lại được tận hưởng vẻ đẹp của một thác nước thấp hơn, nhưng rộng hơn và cũng êm ả hơn mang tên Liang Pe KBít – Thác Khát vọng - theo bà con đó là tên của một loài cá có cánh chuyên sống nơi thác ghềnh.
Cứ mỗi chiều xuống nó lại búng nhảy lên mặt nước để ngắm nhìn vẻ đẹp của đất trời, và để tận hưởng cái không khí trong lành của núi rừng thiên nhiên… phải chăng loài cá ấy đang có khát vọng thoát lên khỏi mặt nước.
Cụm thác nước vừa kể là một tiềm năng du lịch bấy lâu đang bị lãng quên mặc dù chỉ cách Đà Lạt khoảng 17km về hướng Tây Nam, thuộc xã Tà Nung, một xã có gần 60% dân cư là đồng bào dân tộc thiểu số.
Cụm thác Cửa Thần vẫn còn hoang sơ như bao đời nay chưa thay đổi gì. Nếu được khai thác đúng mức thì sẽ biến vùng đất này trở thành một địa chỉ du lịch sinh thái kết hợp khám phá văn hóa dân tộc bản địa rất hấp dẫn.
Hiện tại con đường từ thác Cam - Ly dẫn về Tà Nung đã được trải nhựa, (chỉ còn lại vài ba km do địa hình hiểm trở đang thi công dang dở) rất thuận tiện để du khách đặt chân đến khám phá và chinh phục vẻ đẹp của thiên nhiên và đời sống của bà con bộ tộc Srê giữa đất trời Nam Tây Nguyên này.
Lộ trình đi: Từ trung tâm thành phố - 3 tháng 2 - Hoàng Văn Thụ - qua thác Cam Ly - Vạn Thành qua khỏi sân bay (bỏ 2 ngã 3 đi thẳng) - Tà nung - rẽ trái vào đường đất chừng 800m nữa là đến thác.
Hỏi đường: hỏi thác Vọng thì người địa phương biết chứ hỏi Cửa Thần ít ai biết.
Chuẩn bị: giày, áo ấm, thuốc chống muỗi, cần câu...
Du lịch, GO! - Tổng hợp
Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012
Chợ Âm Phủ Đà Lạt
Nói đến Đà Lạt, người ta hay nhắc đến chợ Âm Phủ như một vẻ đẹp về đêm. Tên gọi này xuất hiện từ hồi đèn đường còn chưa có, những người bán đồ ăn khuya tụ tập ở dọc cầu thang từ khu Hòa Bình xuống chợ Đà Lạt.
Mỗi gánh hàng có một ngọn đèn hột vịt thắp bằng dầu lửa, ánh sáng chỉ vừa đủ cho khách thấy gánh hàng có những món ăn gì để lựa chọn. Đêm đến, khi Đà Lạt chìm trong màn sương trắng xóa, nhìn từ xa khu chợ đêm là những đốm sáng bập bùng, le lói của những ngọn đèn dầu và bếp than hồng, gọi chợ Âm Phủ là vì vậy.
Chợ họp từ 7 - 8 giờ tối kéo dài cho đến tận 3 - 4 giờ sáng, khách đến không phân biệt sang hèn, từ những tay chạy xe thồ thức khuya đón khách, người lao công quét đường vừa xong việc, những nhạc công, ca sĩ vừa rời quán bar, vũ trường, đến những cô cậu sinh viên ít tiền lãng mạn, thích lang thang, hay khách du lịch muốn thưởng thức hương vị đêm Đà Lạt.
Quả là thích thú được đến chợ Âm Phủ ăn đêm trong tiết trời lạnh buốt những ngày cuối đông cho đến đầu tháng giêng, dễ được thấy hết cái hay cái đẹp của thành phố này.
Chưa ăn thì thấy lạnh đến run người, ăn xong cảm thấy thật ấm áp. Chợ Âm Phủ xưa nay không bán những món cao sang, cầu kỳ, chỉ là những nồi ốc luộc nóng hổi hay khô cá, khô mực làm mồi uống vài ly rượu gạo, rượu thuốc, hoặc là trứng vịt lộn và những món bún cháo bình thường. Cái thú của chợ là ai nấy có thể thoải mái ra vào, tạt qua ăn một chút lót lòng, ngồi nhâm nhi vài ly rượu, hàn huyên với bạn bè, hay một mình thưởng thức đêm lạnh Đà Lạt.
Bây giờ, chợ Âm Phủ đã được quy hoạch trong khuôn đất khá rộng, nằm dọc từ cửa chợ Đà Lạt đến bùng binh hồ Xuân Hương. Các món ăn khuya ở chợ đêm Đà Lạt cũng phong phú và đa dạng hơn, với đủ các món ăn ba miền như bún bò Huế, mì Quảng, phở Bắc, bánh canh, hủ tiếu Nam Vang... với giá từ 7.000 - 10.000 đồng/tô. Riêng bánh mì ở chợ đêm Đà Lạt đã nổi tiếng từ lâu với món xíu mại cay ngon, giá chỉ 2.000 đồng một ổ. Hai người phụ nữ, một già, một trẻ, vừa nướng bánh, vừa bỏ xíu mại và rau vào bánh mì, nhưng dù khách có mua cả chục ổ một lúc thì cũng chỉ đợi chừng 10 phút là có ngay.
Quanh khu Hòa Bình cũng có các quán ăn đêm đã đi vào tiềm thức của người Đà Lạt và du khách thập phương như miến gà Nga ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, phở Hiếu đường Trương Công Định, mì Quang Thanh đường Phan Đình Phùng, hoành thánh mì cạnh rạp Ngọc Hiệp, bún bò đường Ấp Ánh Sáng, chè đường Duy Tân...
Có lẽ khó có nơi đâu ta có thể đi dạo thoải mái như ở Đà Lạt. Không xe cộ ồn ào khói bụi, khí trời lại dịu mát, có thể ngắm nhìn cỏ cây hoa lá và đồi núi. Có lẽ chính vì thế mà thú ăn đêm ở Đà Lạt càng trở nên hấp dẫn. Vừa đi dạo ngắm phố đêm, vừa gặm bắp nướng phết mỡ hành hoặc nhâm nhi miếng khoai lang chiên, chuối chiên thơm lừng... Khi đôi chân đã mỏi sau cuộc chinh phục hồ Xuân Hương, có thể dừng lại bên gánh ốc chợ Âm Phủ hay đầu đường Trương Công Định, kêu dăm ba trứng hột vịt lộn, vài đĩa ốc bươu, nghêu luộc ăn với chuối xanh rau thơm chấm với nước mắm gừng, uống xị rượu đế nếp.
Nếu vẫn thấy chưa chắc dạ, hãy làm thêm tô cháo gà. Nhiều người thích ăn phở bò ở Đà Lạt không chỉ vì hương vị phở hơi khang khác mà còn vì ở cách ăn: ai cũng muốn ăn thật nhanh để "đua" với cái lạnh, để mỡ bò không kịp đóng bờ trên vòm miệng.
Nhưng thích nhất là được uống ly sữa nóng thơm lừng mùi đậu xanh, đậu nành hay đậu phộng ở các gánh sữa nằm rải rác trên các con dốc dẫn vào khu Hòa Bình hoặc ven bờ hồ Xuân Hương. Uống sữa đậu nành nóng khi trời lạnh đã trở thành một cái thú của những người dạo phố đêm Đà Lạt. Nhiều người vẫn nhớ lắm hàng sữa đậu nành gần hồ Xuân Hương của ông già với chiếc áo len đỏ đã cũ. Cụ có một cái cassette cũng "cổ lai hy", nhưng tiếng hát Khánh Ly vang lên từ cái máy ấy lại hay lạ lùng. Những hàng bán nước luôn bày sẵn nhiều loại bánh ngọt ăn kèm như bánh su, bánh pía, bánh nướng nhân thơm, nhân dừa để khách ăn lót dạ.
Trên đường Tăng Bạt Hổ ở trung tâm thành phố, bên cạnh hàng nước đậu của chị Hoa còn có các gánh bán hột vịt lộn, kế đó có cháo gà, phở Hiếu cũng mở cửa bán khá khuya. Ngày thứ bảy, chủ nhật, khu Hòa Bình được dành làm phố đi bộ, khách đi chơi về khuya thường tạt qua làm tô phở cho ấm người, hoặc sà xuống gánh hột vịt lộn. Chỗ nào bán thức ăn cũng kèm thêm trà gừng nóng miễn phí, mà dư vị sẽ còn đeo đẳng mãi người đi...
Du lịch, GO! - Theo Khapnamchau
Mỗi gánh hàng có một ngọn đèn hột vịt thắp bằng dầu lửa, ánh sáng chỉ vừa đủ cho khách thấy gánh hàng có những món ăn gì để lựa chọn. Đêm đến, khi Đà Lạt chìm trong màn sương trắng xóa, nhìn từ xa khu chợ đêm là những đốm sáng bập bùng, le lói của những ngọn đèn dầu và bếp than hồng, gọi chợ Âm Phủ là vì vậy.
Chợ họp từ 7 - 8 giờ tối kéo dài cho đến tận 3 - 4 giờ sáng, khách đến không phân biệt sang hèn, từ những tay chạy xe thồ thức khuya đón khách, người lao công quét đường vừa xong việc, những nhạc công, ca sĩ vừa rời quán bar, vũ trường, đến những cô cậu sinh viên ít tiền lãng mạn, thích lang thang, hay khách du lịch muốn thưởng thức hương vị đêm Đà Lạt.
Quả là thích thú được đến chợ Âm Phủ ăn đêm trong tiết trời lạnh buốt những ngày cuối đông cho đến đầu tháng giêng, dễ được thấy hết cái hay cái đẹp của thành phố này.
Chưa ăn thì thấy lạnh đến run người, ăn xong cảm thấy thật ấm áp. Chợ Âm Phủ xưa nay không bán những món cao sang, cầu kỳ, chỉ là những nồi ốc luộc nóng hổi hay khô cá, khô mực làm mồi uống vài ly rượu gạo, rượu thuốc, hoặc là trứng vịt lộn và những món bún cháo bình thường. Cái thú của chợ là ai nấy có thể thoải mái ra vào, tạt qua ăn một chút lót lòng, ngồi nhâm nhi vài ly rượu, hàn huyên với bạn bè, hay một mình thưởng thức đêm lạnh Đà Lạt.
Bây giờ, chợ Âm Phủ đã được quy hoạch trong khuôn đất khá rộng, nằm dọc từ cửa chợ Đà Lạt đến bùng binh hồ Xuân Hương. Các món ăn khuya ở chợ đêm Đà Lạt cũng phong phú và đa dạng hơn, với đủ các món ăn ba miền như bún bò Huế, mì Quảng, phở Bắc, bánh canh, hủ tiếu Nam Vang... với giá từ 7.000 - 10.000 đồng/tô. Riêng bánh mì ở chợ đêm Đà Lạt đã nổi tiếng từ lâu với món xíu mại cay ngon, giá chỉ 2.000 đồng một ổ. Hai người phụ nữ, một già, một trẻ, vừa nướng bánh, vừa bỏ xíu mại và rau vào bánh mì, nhưng dù khách có mua cả chục ổ một lúc thì cũng chỉ đợi chừng 10 phút là có ngay.
Quanh khu Hòa Bình cũng có các quán ăn đêm đã đi vào tiềm thức của người Đà Lạt và du khách thập phương như miến gà Nga ở đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, phở Hiếu đường Trương Công Định, mì Quang Thanh đường Phan Đình Phùng, hoành thánh mì cạnh rạp Ngọc Hiệp, bún bò đường Ấp Ánh Sáng, chè đường Duy Tân...
Có lẽ khó có nơi đâu ta có thể đi dạo thoải mái như ở Đà Lạt. Không xe cộ ồn ào khói bụi, khí trời lại dịu mát, có thể ngắm nhìn cỏ cây hoa lá và đồi núi. Có lẽ chính vì thế mà thú ăn đêm ở Đà Lạt càng trở nên hấp dẫn. Vừa đi dạo ngắm phố đêm, vừa gặm bắp nướng phết mỡ hành hoặc nhâm nhi miếng khoai lang chiên, chuối chiên thơm lừng... Khi đôi chân đã mỏi sau cuộc chinh phục hồ Xuân Hương, có thể dừng lại bên gánh ốc chợ Âm Phủ hay đầu đường Trương Công Định, kêu dăm ba trứng hột vịt lộn, vài đĩa ốc bươu, nghêu luộc ăn với chuối xanh rau thơm chấm với nước mắm gừng, uống xị rượu đế nếp.
Nếu vẫn thấy chưa chắc dạ, hãy làm thêm tô cháo gà. Nhiều người thích ăn phở bò ở Đà Lạt không chỉ vì hương vị phở hơi khang khác mà còn vì ở cách ăn: ai cũng muốn ăn thật nhanh để "đua" với cái lạnh, để mỡ bò không kịp đóng bờ trên vòm miệng.
Nhưng thích nhất là được uống ly sữa nóng thơm lừng mùi đậu xanh, đậu nành hay đậu phộng ở các gánh sữa nằm rải rác trên các con dốc dẫn vào khu Hòa Bình hoặc ven bờ hồ Xuân Hương. Uống sữa đậu nành nóng khi trời lạnh đã trở thành một cái thú của những người dạo phố đêm Đà Lạt. Nhiều người vẫn nhớ lắm hàng sữa đậu nành gần hồ Xuân Hương của ông già với chiếc áo len đỏ đã cũ. Cụ có một cái cassette cũng "cổ lai hy", nhưng tiếng hát Khánh Ly vang lên từ cái máy ấy lại hay lạ lùng. Những hàng bán nước luôn bày sẵn nhiều loại bánh ngọt ăn kèm như bánh su, bánh pía, bánh nướng nhân thơm, nhân dừa để khách ăn lót dạ.
Trên đường Tăng Bạt Hổ ở trung tâm thành phố, bên cạnh hàng nước đậu của chị Hoa còn có các gánh bán hột vịt lộn, kế đó có cháo gà, phở Hiếu cũng mở cửa bán khá khuya. Ngày thứ bảy, chủ nhật, khu Hòa Bình được dành làm phố đi bộ, khách đi chơi về khuya thường tạt qua làm tô phở cho ấm người, hoặc sà xuống gánh hột vịt lộn. Chỗ nào bán thức ăn cũng kèm thêm trà gừng nóng miễn phí, mà dư vị sẽ còn đeo đẳng mãi người đi...
Du lịch, GO! - Theo Khapnamchau
Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012
Lên nóc nhà Đà Lạt
Đó là lần thứ ba tôi lên đỉnh Lang Biang, để rồi rút ra một kinh nghiệm là muốn cảm nhận vẻ đẹp của nóc nhà Đà Lạt, nơi có độ cao 2.169 mét này, hãy đi vào mùa đông, tốt nhất là vào tháng 12.
< Đường lên đỉnh Lang Biang.
Khi đó cả đỉnh núi sẽ phủ đầy một lớp sương mù huyền hoặc. Người đi trên những chiếc xe U-oát đặc biệt leo lên những con dốc quanh co với chiều dài 6 km để chạm tới nóc nhà ấy sẽ có cảm giác như chạm vào cõi thần tiên.
Vào mùa này sẽ có những cơn mưa, lên đỉnh trong mùa mưa sẽ mang một cảm giác chìm đắm, những hàng thông mướt xanh hơn và làm cho lòng người xao động hơn. Cảm giác đó tôi chỉ nhận được trong chuyến chạm lên Lang Biang lần thứ nhất.
Quả thật, lên đỉnh Lang Biang đã tạo cho du khách một cảm giác hoàn toàn mới mẻ khi đã nhàm chán với những điểm du lịch giống nhau quá đỗi ở Đà Lạt: Nhà sàn, cưỡi ngựa, các bồn hoa thiết kế giống nhà, các hàng mỹ nghệ buôn bán giống nhau…
Tôi đi xe máy, rời khỏi trung tâm thành phố, đi hết đường Phan Đình Phùng, rồi rẽ phải theo đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, đường Dankia là tới cổng vào. Hàng chữ “Lang Biang” đặt ở trên cao là điểm nhấn cho nhiều du khách chịu khó leo lên, chụp tấm ảnh kỷ niệm, để đưa lên blog giới thiệu nơi mình đã đến. Tất nhiên là phải mua vé vào cổng, dù trong cổng chỉ là bãi giữ xe và những cửa hàng bán quần áo, giải khát.
Con đường lên đỉnh Lang Biang là đường đèo nguy hiểm, cấm các phương tiện đi lại ngoài những chiếc U-oát do những tài xế thiện nghệ của Công ty Du lịch Đà Lạt phụ trách lái. Mỗi xe có 6 chỗ ngồi, giá một xe là 240 nghìn đồng. Mua vé 40.000 đồng, đợi đủ khách là lên xe. Có 32 chiếc xe như vậy xoay vòng lên và xuống núi.
Thiên nhiên ban tặng cho Đà Lạt khí hậu ôn hòa và cảnh quan tự nhiên lộng lẫy. Vì thế, cũng là thông, nhưng rừng thông khi lên đỉnh Lang Biang lúc xe trườn lên dốc, ngoặt gấp là ngắm nhìn sự hoang dã, ngắm nhìn sự bao la. Chỉ bao nhiêu đó thôi đã cảm nhận được những rung động cho cuộc hành trình. Thỉnh thoảng lại gặp những chiếc xe máy, có lẽ của những người buôn bán trên đỉnh núi lao xuống dốc, cảnh tượng vô cùng nguy hiểm. Và tất nhiên, cũng có rất nhiều bạn trẻ vẫn thích chinh phục đỉnh Lang Biang bằng cách đi bộ. Họ vừa đi vừa nghỉ trong bóng thông phủ trên con đường dốc đứng.
Nếu du khách rất háo hức để chạm vào nóc nhà Đà Lạt, thì người lái chiếc xe U-oát lại rất hững hờ. Anh cũng có lý của anh, vì mỗi ngày dễ chừng anh lái xe lên xuống cả chục lần, anh nhớ từng mỏm đá, từng gốc cây cho nên với anh lên Lang Biang chỉ là công việc. Anh bảo : “Ba mươi phút nữa là tập trung xuống núi”. Có người bảo: “ Ba mươi phút có kịp không?”. Chỉ có đi mới có thể trả lời câu hỏi này.
Thực ra thì trên đỉnh Lang Biang này, với điều kiện vận chuyển khó khăn, nước cũng phải đem từ dưới lên, điện dùng máy phát điện nên cảnh quan khi nắng lên lộ rõ một bãi đất bằng phẳng, cỏ cây xác xơ, có vẻ buồn buồn. Ở đây có một chỗ bán quần áo lạnh, đồ mỹ nghệ nhưng không niêm giá bán, khách phải hỏi giá. Du khách vẫn thích mua ở những nơi niêm yết giá hẳn hoi, họ không thích trả giá nên hàng bán quần áo chỉ thấy toàn người ngắm nhìn bởi sợ mua mắc.
Dãy nhà ăn uống bán đủ thứ, từ cây kem tới ly cà phê, thức ăn…nhưng ít ai ăn, bởi chỉ có 30 phút để tận hưởng cảm giác leo lên nóc nhà Đà Lạt. Việc kinh doanh ở đỉnh Lang Biang còn có những chiếc ống nhòm. Khách muốn sử dụng với thời gian 3 phút 30, tiền xu 5 nghìn đồng bỏ vào.
Dịch vụ cưỡi ngựa, chụp ảnh nhà sàn, chụp ảnh ở tượng Lang Biang khá đông với giá một tấm 20.000 đồng lấy liền. Mấy ông thợ ảnh mang cả máy phát điện lên tận đỉnh núi để rửa ảnh tại chỗ phục vụ du khách. Một hàng thổ cẩm giá khá cao so với các điểm khác do một người Kinh bán cũng thu hút khách (lần trước, tôi gặp cả một chợ thổ cẩm trên đỉnh núi do chính những người dân tộc thiểu số buôn bán)
Câu chuyện tình về chàng K'lang (người dân tộc Lát) và người con gái tên Hơbiang (người dân tộc Chil) là điểm nhấn huyền thoại trên đỉnh núi. Bức tượng hai người giang tay đến với nhau có lẽ đã được hàng triệu du khách chọn để chụp ảnh. Có thể nói đây là điểm nhấn duy nhất ở đỉnh Lang Biang.
Đi một vòng núi mất chừng 15 phút. Khách ngộ ra là anh tài xế chiếc xe U-oát có lý khi bảo rằng 30 phút sau trở lại xe. Còn chút thời gian lại mang máy ảnh cá nhân ra chụp ảnh. Từ độ cao trên 2000 mét này, nền phía sau là lũng sâu bên dưới, suối vàng suối bạc diệu kỳ, đã thỏa lòng chinh phục.
Chiếc xe U-oát lại chở chúng tôi xuống núi, xe thắng liên tục khi đổ xuống những ngọn dốc đứng. Lại có những chiếc xe chở những người mới đến lên đỉnh Lang Biang.
Du lịch, GO! - Theo Khuê Việt Trường (Baodaklak)
< Đường lên đỉnh Lang Biang.
Khi đó cả đỉnh núi sẽ phủ đầy một lớp sương mù huyền hoặc. Người đi trên những chiếc xe U-oát đặc biệt leo lên những con dốc quanh co với chiều dài 6 km để chạm tới nóc nhà ấy sẽ có cảm giác như chạm vào cõi thần tiên.
Vào mùa này sẽ có những cơn mưa, lên đỉnh trong mùa mưa sẽ mang một cảm giác chìm đắm, những hàng thông mướt xanh hơn và làm cho lòng người xao động hơn. Cảm giác đó tôi chỉ nhận được trong chuyến chạm lên Lang Biang lần thứ nhất.
Quả thật, lên đỉnh Lang Biang đã tạo cho du khách một cảm giác hoàn toàn mới mẻ khi đã nhàm chán với những điểm du lịch giống nhau quá đỗi ở Đà Lạt: Nhà sàn, cưỡi ngựa, các bồn hoa thiết kế giống nhà, các hàng mỹ nghệ buôn bán giống nhau…
Tôi đi xe máy, rời khỏi trung tâm thành phố, đi hết đường Phan Đình Phùng, rồi rẽ phải theo đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, đường Dankia là tới cổng vào. Hàng chữ “Lang Biang” đặt ở trên cao là điểm nhấn cho nhiều du khách chịu khó leo lên, chụp tấm ảnh kỷ niệm, để đưa lên blog giới thiệu nơi mình đã đến. Tất nhiên là phải mua vé vào cổng, dù trong cổng chỉ là bãi giữ xe và những cửa hàng bán quần áo, giải khát.
Con đường lên đỉnh Lang Biang là đường đèo nguy hiểm, cấm các phương tiện đi lại ngoài những chiếc U-oát do những tài xế thiện nghệ của Công ty Du lịch Đà Lạt phụ trách lái. Mỗi xe có 6 chỗ ngồi, giá một xe là 240 nghìn đồng. Mua vé 40.000 đồng, đợi đủ khách là lên xe. Có 32 chiếc xe như vậy xoay vòng lên và xuống núi.
Thiên nhiên ban tặng cho Đà Lạt khí hậu ôn hòa và cảnh quan tự nhiên lộng lẫy. Vì thế, cũng là thông, nhưng rừng thông khi lên đỉnh Lang Biang lúc xe trườn lên dốc, ngoặt gấp là ngắm nhìn sự hoang dã, ngắm nhìn sự bao la. Chỉ bao nhiêu đó thôi đã cảm nhận được những rung động cho cuộc hành trình. Thỉnh thoảng lại gặp những chiếc xe máy, có lẽ của những người buôn bán trên đỉnh núi lao xuống dốc, cảnh tượng vô cùng nguy hiểm. Và tất nhiên, cũng có rất nhiều bạn trẻ vẫn thích chinh phục đỉnh Lang Biang bằng cách đi bộ. Họ vừa đi vừa nghỉ trong bóng thông phủ trên con đường dốc đứng.
Nếu du khách rất háo hức để chạm vào nóc nhà Đà Lạt, thì người lái chiếc xe U-oát lại rất hững hờ. Anh cũng có lý của anh, vì mỗi ngày dễ chừng anh lái xe lên xuống cả chục lần, anh nhớ từng mỏm đá, từng gốc cây cho nên với anh lên Lang Biang chỉ là công việc. Anh bảo : “Ba mươi phút nữa là tập trung xuống núi”. Có người bảo: “ Ba mươi phút có kịp không?”. Chỉ có đi mới có thể trả lời câu hỏi này.
Thực ra thì trên đỉnh Lang Biang này, với điều kiện vận chuyển khó khăn, nước cũng phải đem từ dưới lên, điện dùng máy phát điện nên cảnh quan khi nắng lên lộ rõ một bãi đất bằng phẳng, cỏ cây xác xơ, có vẻ buồn buồn. Ở đây có một chỗ bán quần áo lạnh, đồ mỹ nghệ nhưng không niêm giá bán, khách phải hỏi giá. Du khách vẫn thích mua ở những nơi niêm yết giá hẳn hoi, họ không thích trả giá nên hàng bán quần áo chỉ thấy toàn người ngắm nhìn bởi sợ mua mắc.
Dãy nhà ăn uống bán đủ thứ, từ cây kem tới ly cà phê, thức ăn…nhưng ít ai ăn, bởi chỉ có 30 phút để tận hưởng cảm giác leo lên nóc nhà Đà Lạt. Việc kinh doanh ở đỉnh Lang Biang còn có những chiếc ống nhòm. Khách muốn sử dụng với thời gian 3 phút 30, tiền xu 5 nghìn đồng bỏ vào.
Dịch vụ cưỡi ngựa, chụp ảnh nhà sàn, chụp ảnh ở tượng Lang Biang khá đông với giá một tấm 20.000 đồng lấy liền. Mấy ông thợ ảnh mang cả máy phát điện lên tận đỉnh núi để rửa ảnh tại chỗ phục vụ du khách. Một hàng thổ cẩm giá khá cao so với các điểm khác do một người Kinh bán cũng thu hút khách (lần trước, tôi gặp cả một chợ thổ cẩm trên đỉnh núi do chính những người dân tộc thiểu số buôn bán)
Câu chuyện tình về chàng K'lang (người dân tộc Lát) và người con gái tên Hơbiang (người dân tộc Chil) là điểm nhấn huyền thoại trên đỉnh núi. Bức tượng hai người giang tay đến với nhau có lẽ đã được hàng triệu du khách chọn để chụp ảnh. Có thể nói đây là điểm nhấn duy nhất ở đỉnh Lang Biang.
Đi một vòng núi mất chừng 15 phút. Khách ngộ ra là anh tài xế chiếc xe U-oát có lý khi bảo rằng 30 phút sau trở lại xe. Còn chút thời gian lại mang máy ảnh cá nhân ra chụp ảnh. Từ độ cao trên 2000 mét này, nền phía sau là lũng sâu bên dưới, suối vàng suối bạc diệu kỳ, đã thỏa lòng chinh phục.
Chiếc xe U-oát lại chở chúng tôi xuống núi, xe thắng liên tục khi đổ xuống những ngọn dốc đứng. Lại có những chiếc xe chở những người mới đến lên đỉnh Lang Biang.
Du lịch, GO! - Theo Khuê Việt Trường (Baodaklak)
Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012
Món ăn đường phố Đà Lạt
Không chỉ hấp dẫn bởi khí hậu mát mẻ quanh năm và khung cảnh thiên nhiên tuyệt sắc, Đà Lạt còn hút hồn du khách nhờ nhiều món ngon đường phố "bổ, rẻ".
Bánh tráng nướng hành mỡ
Đây là món ăn đường phố đặc trưng của Đà Lạt, nhưng trên thực tế, nó món này mới chỉ có cách đây khoảng ba năm.
Ban đầu chỉ là món bánh tráng nướng mỡ hành, sau đó để hấp dẫn người ăn, các phụ gia được nghiên cứu và thêm vào mang đến sự phong phú về chủng loại.
Thành viên Hanhan của diễn đàn phuot.vn cho biết, bây giờ, Đà Lạt có bánh tráng nướng trứng, bò khô, bánh tráng phô mai, bánh tráng sốt sốt mayonnaise... Mỗi người bán là một tùy biến khác nhau.
"Theo như cô bán hàng nói, không phải thích cho gì vào bánh tráng nướng là được; phải nghiên cứu xem có hợp không, ăn có ngon không... Xem ra cũng rắc rối lắm đấy", Hanhan chia sẻ.
Theo thành viên này, nếu bạn ở gần trung tâm Đà Lạt, dạo bộ quanh chợ và đi vào đường Nguyễn Văn Trỗi, có một tiệm bánh tráng nướng được xem là ngon nhất nhì ở đây. Nó nằm khép nép bên hiên nhà, gần đó là nhà thờ tin lành. Tuy nhiên, phải lưu ý là quán quán chỉ bán từ 1h chiều.
Nem nướng
Dạo tối Đà tìm món ăn khuya thì nem nướng Bà Hùng là một lựa chọn khó bỏ qua của đám dân teen. Nguyên liệu là thịt bò xay nhuyễn và nướng trên bếp than củi, khi ăn cuốn với bánh tráng và rau thơm... ngon tuyệt.
Trước đây, một suất nem nướng chỉ 12.000 đồng, còn nay có thể tăng theo biến động giá cả thị trường. Tuy nhiên, nếu ăn hết suất thì cũng là lúc no căng bụng.
Hiện, nem nướng Bà Hùng có mấy cơ sở như ở Phan Đình Phùng... nhưng ngon nhất vẫn là nơi gốc của nó - ở chợ Chi Lăng gần bệnh viện Quân đội của Học viện Lục quân.
Bún, phở và thập cẩm các món...
Người Hà Nội du lịch Đà Lạt, nếu muốn thưởng thức hương vị phở Thủ Đô, có thể tìm thấy ở xứ sương mù. Quán phở Hà Nội trên dốc đường Hải Thượng Lãn Ông lúc nào cũng tấp nập khách.
Ngoài ra, ở kế bên khu Hòa Bình có quán phở Hiếu mở bán khá khuya. Ngày thứ bảy, chủ nhật, khu Hòa Bình được dành làm phố đi bộ, khách đi chơi về khuya thường tạt qua làm tô phở cho ấm người.
Đối với du khách ở Sài Gòn lên thì nhiều năm nay đã quen với quán bún 44 Hùng Vương (bà già tóc bạc) và một quán bún Huế khác là bún Công (nằm trên đường Phù Ðổng Thiên Vương - trên đường đến khu du lịch Thung lũng Tình yêu). Trước đây, món bún Công còn giữ được nét đặc trưng của Huế là rất cay nhưng dần dần để phù hợp với khẩu vị dân địa phương và khách du lịch tứ phương, ít cay hơn nhưng nếu là người sành ăn cay thì nên dặn người phục vụ cho thêm ớt.
Tuy nhiên, nếu đã đến Đà Lạt, dân phượt không thể không nếm các món ăn tối ở chợ Âm Phủ. Đó không phải là những món cao sang, cầu kỳ, mà chỉ là những nồi ốc luộc nóng hổi hay khô cá, khô mực làm mồi uống vài ly rượu gạo, rượu thuốc, hoặc là trứng vịt lộn và những món bún cháo bình thường... Song, điều ấn tượng là chỗ nào bán thức ăn cũng kèm thêm trà gừng nóng miễn phí, mà dư vị sẽ còn đeo đẳng mãi người đi.
Du lịch, GO! - Theo Datviet
Bánh tráng nướng hành mỡ
Đây là món ăn đường phố đặc trưng của Đà Lạt, nhưng trên thực tế, nó món này mới chỉ có cách đây khoảng ba năm.
Ban đầu chỉ là món bánh tráng nướng mỡ hành, sau đó để hấp dẫn người ăn, các phụ gia được nghiên cứu và thêm vào mang đến sự phong phú về chủng loại.
Thành viên Hanhan của diễn đàn phuot.vn cho biết, bây giờ, Đà Lạt có bánh tráng nướng trứng, bò khô, bánh tráng phô mai, bánh tráng sốt sốt mayonnaise... Mỗi người bán là một tùy biến khác nhau.
"Theo như cô bán hàng nói, không phải thích cho gì vào bánh tráng nướng là được; phải nghiên cứu xem có hợp không, ăn có ngon không... Xem ra cũng rắc rối lắm đấy", Hanhan chia sẻ.

Nem nướng
Dạo tối Đà tìm món ăn khuya thì nem nướng Bà Hùng là một lựa chọn khó bỏ qua của đám dân teen. Nguyên liệu là thịt bò xay nhuyễn và nướng trên bếp than củi, khi ăn cuốn với bánh tráng và rau thơm... ngon tuyệt.
Trước đây, một suất nem nướng chỉ 12.000 đồng, còn nay có thể tăng theo biến động giá cả thị trường. Tuy nhiên, nếu ăn hết suất thì cũng là lúc no căng bụng.

Bún, phở và thập cẩm các món...
Người Hà Nội du lịch Đà Lạt, nếu muốn thưởng thức hương vị phở Thủ Đô, có thể tìm thấy ở xứ sương mù. Quán phở Hà Nội trên dốc đường Hải Thượng Lãn Ông lúc nào cũng tấp nập khách.
Ngoài ra, ở kế bên khu Hòa Bình có quán phở Hiếu mở bán khá khuya. Ngày thứ bảy, chủ nhật, khu Hòa Bình được dành làm phố đi bộ, khách đi chơi về khuya thường tạt qua làm tô phở cho ấm người.
Đối với du khách ở Sài Gòn lên thì nhiều năm nay đã quen với quán bún 44 Hùng Vương (bà già tóc bạc) và một quán bún Huế khác là bún Công (nằm trên đường Phù Ðổng Thiên Vương - trên đường đến khu du lịch Thung lũng Tình yêu). Trước đây, món bún Công còn giữ được nét đặc trưng của Huế là rất cay nhưng dần dần để phù hợp với khẩu vị dân địa phương và khách du lịch tứ phương, ít cay hơn nhưng nếu là người sành ăn cay thì nên dặn người phục vụ cho thêm ớt.
Tuy nhiên, nếu đã đến Đà Lạt, dân phượt không thể không nếm các món ăn tối ở chợ Âm Phủ. Đó không phải là những món cao sang, cầu kỳ, mà chỉ là những nồi ốc luộc nóng hổi hay khô cá, khô mực làm mồi uống vài ly rượu gạo, rượu thuốc, hoặc là trứng vịt lộn và những món bún cháo bình thường... Song, điều ấn tượng là chỗ nào bán thức ăn cũng kèm thêm trà gừng nóng miễn phí, mà dư vị sẽ còn đeo đẳng mãi người đi.
Du lịch, GO! - Theo Datviet
Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012
Một ngày chinh phục núi Voi
Đà Lạt (Lâm Đồng) có thể là một lựa chọn ưu tiên cho chuyến du lịch trốn cái nóng bức những ngày đầu hè. Nhưng có lẽ đến đây, một lần thử chinh phục ngọn núi Voi hùng vĩ sẽ hấp dẫn hơn là chọn một tour đơn thuần tham quan danh thắng thành phố ngàn thông này...
Cách thành phố Đà Lạt khoảng 15km về hướng nam, rặng núi mang hình dáng hai chú voi khổng lồ nằm phủ phục là một gợi ý dành cho những người yêu thiên nhiên, thích mạo hiểm.
Chuyện tình đẹp
Huyền thoại kể rằng rặng núi Rowas, còn gọi là núi Voi, vốn là hiện thân của hai con voi ở vùng La Ngư Thượng đi dự lễ cưới của nàng Bian và chàng Lang. Khi đến đồi Cà Đắng, nay gọi là đèo Prenn, thì nghe tin chàng Lang và nàng Bian qua đời.
Quá đau buồn nên cả hai không còn đủ sức vượt qua dốc cao của ngọn đồi Cà Đắng, đã ngã quỵ giữa đường mà chết. Xác voi biến thành hai ngọn núi mà ngày nay, từ quốc lộ 20 qua địa phận Định An (Đức Trọng, Lâm Đồng), du khách có thể nhìn thấy được nguyên hình dáng hai con voi với đôi chân trước phủ phục hướng về phía đèo Prenn.
Ngay dưới chân núi ngày nay là khu dã ngoại núi Voi (nằm trên đường cao tốc Liên Khương thuộc xã Hiệp An, Đức Trọng) có diện tích hơn 100ha, ôm trọn bên mạn sườn phải của hai con voi, là một trong những điểm du lịch mới đem đến cho du khách những trải nghiệm khá thú vị.
Đến khu du lịch này, ngoài những tour du lịch sinh thái, khám phá, mạo hiểm, du khách sẽ thấy một trung tâm huấn luyện kỹ năng với những trò chơi tập thể như leo mạng nhện, vượt tường, vượt suối, vượt chướng ngại vật... nhằm huấn luyện kỹ năng đối mặt với những tình huống khó khăn, tạo kỹ năng xử lý tình huống cho khách.
Là khu du lịch dã ngoại nên mọi hoạt động du lịch ở đây đều dựa vào thiên nhiên. Khi vượt qua khóa huấn luyện kỹ năng, du khách đã có thể tự tin tham gia cuộc hành trình khám phá núi Voi để trải nghiệm cảm giác chinh phục độ cao giữa thiên nhiên hùng vĩ.
Chinh phục độ cao
Từ chân núi, khách có nhiều sự lựa chọn cách thức và điểm đến trên núi tùy thuộc vào sở thích và sức khỏe. Ít vất vả hơn có thể chọn cách tản bộ men theo những con đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo để ghé thăm làng Darahoa tìm hiểu phong tục tập quán và văn hóa của đồng bào dân tộc bản địa K’ho. Hoặc cũng có thể chọn cung đường mạo hiểm nhưng thú vị bằng cách men theo triền đồi trải đầy lá thông khô, thám hiểm sự hùng vĩ, kỳ thú của núi Voi.
Nếu chọn cung đường này, càng lên cao bạn sẽ càng khám phá những điều vô cùng thú vị của thiên nhiên. Dọc đường đi sẽ gặp những con suối nhỏ chảy vắt ngang lối đi, được thỏa thích ngắm những giò lan rừng đủ màu sắc treo trên thân cây cổ thụ... Đặc biệt đi xa hơn về phía nam, bạn sẽ được tận mắt ngắm những cây thông đỏ hàng ngàn năm tuổi ba người ôm không xuể. Núi Voi là khu rừng có nhiều loài sinh vật cổ, là khu rừng duy nhất của Việt Nam hiện mang trong lòng một quần thể thông đỏ cổ thụ quý hiếm hàng ngàn tuổi.
Từ chân núi đi ngược lên khoảng 2km, bạn sẽ thật sự ngạc nhiên khi bắt gặp giữa ngọn núi cao ngất ấy là một hồ nước trong vắt. Ngồi vắt vẻo trên một phiến đá to giữa hồ, vốc thử một ngụm nước, bạn sẽ khoan khoái cảm nhận sự tinh khiết mà thiên nhiên mang lại.
Từ đây đi lên thêm chừng 500m nữa, du khách sẽ gặp một vách đá cheo leo như đâm thẳng lên trời. Đây mới là lúc vận dụng những kỹ năng đã được học tại trung tâm huấn luyện. Tất nhiên, với sự hỗ trợ của người hướng dẫn và những dụng cụ leo núi chuyên nghiệp, đối với bạn, việc vượt qua vách đá ấy giờ trở nên đơn giản.
Cảm giác chinh phục được độ cao bằng chính sức mạnh của đôi chân, sự khéo léo của đôi tay thật thú vị không gì bằng. Hiên ngang vượt qua vách đá, đứng ngay trên đỉnh Pin Hatt ở độ cao 1.691m - điểm cao nhất của ngọn núi Voi hùng vĩ - giờ bạn có thể mơ tưởng một ngày chinh phục ngọn Everest...
Sau khi đã chinh phục thành công đỉnh Pin Hatt, bạn có thể ghé thăm khu căn cứ núi Voi nằm cách đó chừng vài trăm mét phía bờ đông. Đây là khu căn cứ cách mạng quan trọng thời chống Pháp và Mỹ của quân và dân Lâm Đồng. Ngày nay, những căn hầm trú ẩn, công sự cá nhân, giao thông hào... rộng từ 3-30m đã được phục dựng để đón khách tham quan.
Sau một ngày chinh phục độ cao, tìm hiểu lịch sử và văn hóa của người dân tộc bản địa, bạn đừng quên thưởng thức những món nướng dân dã bên ánh lửa bập bùng, trong hơi men chếnh choáng của rượu cần. Hòa mình vào những giai điệu, âm thanh sôi động của các chàng trai, cô gái dân tộc K’ho, chắc chắn khi ra về bạn sẽ khó quên những điệu múa, nhịp chiêng của người dân tộc Tây nguyên.
Hướng dẫn thêm:
Theo con đuờng từ đèo Prenn vào Thiền viện Trúc Lâm, sau đó rẽ trái vài cây số nữa là du khách sẽ tới Khu du lịch sinh thái Núi Voi. Để vào khu du lịch, du khách có thể đi bộ nhưng sẽ thú vị hơn nếu du khách đi ngựa hoặc cưỡi voi. Khi đã vào sâu được khoảng 3km, giữa cảnh núi rừng hoang sơ và sương khói, trước mắt du khách hiện ra mấy nếp nhà sàn của đồng bào dân tộc K’Ho; đi tiếp thêm đoạn nữa, du khách sẽ tới cổng khu du lịch sinh thái Núi Voi, lúc này, du khách sẽ nhìn thấy tượng của hai chú voi đang nằm đón khách.
Giá vé vào khu du lịch 30.000 đồng/khách, thuê hướng dẫn viên 300.000 đồng/ người. Tốt nhất du khách nên liên hệ đặt vé trước để được hướng dẫn, sắp xếp đưa đón thuận tiện. Từ trung tâm thành phố Đà Lạt, khách có thể đi xe buýt đến Hiệp An, Đức Trọng. Hoặc đi xe máy theo hướng đèo Prenn, đổ về Hiệp An, đến cây xăng Hiệp An thì đi vào đường hẻm đối diện cây xăng nối ra đường cao tốc Liên Khương sẽ gặp khu du lịch dã ngoại núi Voi.
Khách sẽ được nghỉ đêm trong những căn phòng nằm sâu dưới lòng đất trong căn biệt thự màu tím của khu du lịch dã ngoại núi Voi hoặc dựng lều ngủ ngay giữa lòng ngọn núi hùng vĩ này.
Du lịch, GO! - Theo Nghĩa Nguyễn (TTCN), Dulich Dalat
Cách thành phố Đà Lạt khoảng 15km về hướng nam, rặng núi mang hình dáng hai chú voi khổng lồ nằm phủ phục là một gợi ý dành cho những người yêu thiên nhiên, thích mạo hiểm.
Chuyện tình đẹp
Huyền thoại kể rằng rặng núi Rowas, còn gọi là núi Voi, vốn là hiện thân của hai con voi ở vùng La Ngư Thượng đi dự lễ cưới của nàng Bian và chàng Lang. Khi đến đồi Cà Đắng, nay gọi là đèo Prenn, thì nghe tin chàng Lang và nàng Bian qua đời.
Quá đau buồn nên cả hai không còn đủ sức vượt qua dốc cao của ngọn đồi Cà Đắng, đã ngã quỵ giữa đường mà chết. Xác voi biến thành hai ngọn núi mà ngày nay, từ quốc lộ 20 qua địa phận Định An (Đức Trọng, Lâm Đồng), du khách có thể nhìn thấy được nguyên hình dáng hai con voi với đôi chân trước phủ phục hướng về phía đèo Prenn.
Ngay dưới chân núi ngày nay là khu dã ngoại núi Voi (nằm trên đường cao tốc Liên Khương thuộc xã Hiệp An, Đức Trọng) có diện tích hơn 100ha, ôm trọn bên mạn sườn phải của hai con voi, là một trong những điểm du lịch mới đem đến cho du khách những trải nghiệm khá thú vị.
Đến khu du lịch này, ngoài những tour du lịch sinh thái, khám phá, mạo hiểm, du khách sẽ thấy một trung tâm huấn luyện kỹ năng với những trò chơi tập thể như leo mạng nhện, vượt tường, vượt suối, vượt chướng ngại vật... nhằm huấn luyện kỹ năng đối mặt với những tình huống khó khăn, tạo kỹ năng xử lý tình huống cho khách.
Là khu du lịch dã ngoại nên mọi hoạt động du lịch ở đây đều dựa vào thiên nhiên. Khi vượt qua khóa huấn luyện kỹ năng, du khách đã có thể tự tin tham gia cuộc hành trình khám phá núi Voi để trải nghiệm cảm giác chinh phục độ cao giữa thiên nhiên hùng vĩ.
Chinh phục độ cao
Từ chân núi, khách có nhiều sự lựa chọn cách thức và điểm đến trên núi tùy thuộc vào sở thích và sức khỏe. Ít vất vả hơn có thể chọn cách tản bộ men theo những con đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo để ghé thăm làng Darahoa tìm hiểu phong tục tập quán và văn hóa của đồng bào dân tộc bản địa K’ho. Hoặc cũng có thể chọn cung đường mạo hiểm nhưng thú vị bằng cách men theo triền đồi trải đầy lá thông khô, thám hiểm sự hùng vĩ, kỳ thú của núi Voi.
Nếu chọn cung đường này, càng lên cao bạn sẽ càng khám phá những điều vô cùng thú vị của thiên nhiên. Dọc đường đi sẽ gặp những con suối nhỏ chảy vắt ngang lối đi, được thỏa thích ngắm những giò lan rừng đủ màu sắc treo trên thân cây cổ thụ... Đặc biệt đi xa hơn về phía nam, bạn sẽ được tận mắt ngắm những cây thông đỏ hàng ngàn năm tuổi ba người ôm không xuể. Núi Voi là khu rừng có nhiều loài sinh vật cổ, là khu rừng duy nhất của Việt Nam hiện mang trong lòng một quần thể thông đỏ cổ thụ quý hiếm hàng ngàn tuổi.

Từ đây đi lên thêm chừng 500m nữa, du khách sẽ gặp một vách đá cheo leo như đâm thẳng lên trời. Đây mới là lúc vận dụng những kỹ năng đã được học tại trung tâm huấn luyện. Tất nhiên, với sự hỗ trợ của người hướng dẫn và những dụng cụ leo núi chuyên nghiệp, đối với bạn, việc vượt qua vách đá ấy giờ trở nên đơn giản.
Cảm giác chinh phục được độ cao bằng chính sức mạnh của đôi chân, sự khéo léo của đôi tay thật thú vị không gì bằng. Hiên ngang vượt qua vách đá, đứng ngay trên đỉnh Pin Hatt ở độ cao 1.691m - điểm cao nhất của ngọn núi Voi hùng vĩ - giờ bạn có thể mơ tưởng một ngày chinh phục ngọn Everest...
Sau khi đã chinh phục thành công đỉnh Pin Hatt, bạn có thể ghé thăm khu căn cứ núi Voi nằm cách đó chừng vài trăm mét phía bờ đông. Đây là khu căn cứ cách mạng quan trọng thời chống Pháp và Mỹ của quân và dân Lâm Đồng. Ngày nay, những căn hầm trú ẩn, công sự cá nhân, giao thông hào... rộng từ 3-30m đã được phục dựng để đón khách tham quan.
Sau một ngày chinh phục độ cao, tìm hiểu lịch sử và văn hóa của người dân tộc bản địa, bạn đừng quên thưởng thức những món nướng dân dã bên ánh lửa bập bùng, trong hơi men chếnh choáng của rượu cần. Hòa mình vào những giai điệu, âm thanh sôi động của các chàng trai, cô gái dân tộc K’ho, chắc chắn khi ra về bạn sẽ khó quên những điệu múa, nhịp chiêng của người dân tộc Tây nguyên.
Hướng dẫn thêm:
Theo con đuờng từ đèo Prenn vào Thiền viện Trúc Lâm, sau đó rẽ trái vài cây số nữa là du khách sẽ tới Khu du lịch sinh thái Núi Voi. Để vào khu du lịch, du khách có thể đi bộ nhưng sẽ thú vị hơn nếu du khách đi ngựa hoặc cưỡi voi. Khi đã vào sâu được khoảng 3km, giữa cảnh núi rừng hoang sơ và sương khói, trước mắt du khách hiện ra mấy nếp nhà sàn của đồng bào dân tộc K’Ho; đi tiếp thêm đoạn nữa, du khách sẽ tới cổng khu du lịch sinh thái Núi Voi, lúc này, du khách sẽ nhìn thấy tượng của hai chú voi đang nằm đón khách.
Giá vé vào khu du lịch 30.000 đồng/khách, thuê hướng dẫn viên 300.000 đồng/ người. Tốt nhất du khách nên liên hệ đặt vé trước để được hướng dẫn, sắp xếp đưa đón thuận tiện. Từ trung tâm thành phố Đà Lạt, khách có thể đi xe buýt đến Hiệp An, Đức Trọng. Hoặc đi xe máy theo hướng đèo Prenn, đổ về Hiệp An, đến cây xăng Hiệp An thì đi vào đường hẻm đối diện cây xăng nối ra đường cao tốc Liên Khương sẽ gặp khu du lịch dã ngoại núi Voi.
Khách sẽ được nghỉ đêm trong những căn phòng nằm sâu dưới lòng đất trong căn biệt thự màu tím của khu du lịch dã ngoại núi Voi hoặc dựng lều ngủ ngay giữa lòng ngọn núi hùng vĩ này.
Du lịch, GO! - Theo Nghĩa Nguyễn (TTCN), Dulich Dalat
Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012
Tây Nguyên, những con đường lấm bụi...
Trở lại với phố núi, độc giả có bút danh Thỏ Dữ lại được hòa mình vào những con đường, dòng sông và tình cảm trìu mến của người dân nơi đây.
Tôi lại về với Pleiku,
Với mùa khô mịt mù bụi đỏ.
Những nẻo đường bốn mùa lộng gió,
Núi đồi trập trùng như câu hát trầm bổng ngân nga...
Mấy tháng qua, tôi vẫn treo câu thơ này trên trang cá nhân như một lời hẹn, chẳng hiểu sao cái buổi chiều lần đầu tiên đến với phố núi này, tôi lại rủ rỉ với xế của mình: "Em thích nơi này quá". Có phải vì thích cái cảm giác đi trên những con đường cong như võng, vừa xuống khỏi dốc lại bắt đầu hối hả ngược gió để leo lên một con dốc khác.
Hay là phải lòng cái gió quần quần như đẩy lùi xe về phía ngược dòng. Chỉ có những mùa khô thôi, gió mới nhiều như thế. Chả vậy mà người ta tháo hết yếm để đi cho nhanh, hồi đầu tôi cứ tưởng họ hay đi rẫy, đi rừng, nên tháo yếm cho khỏi ngã. Hóa ra chỉ vì gió, chờ mùa mưa về, yếm xe mới được lắp đủ đầy.
Vượt đèo Buôn Hồ trong làn sương mờ mịt, khẽ thót tim khi thấy một người bạn độc hành đeo khăn rằn đang vượt lên trước mũi xe, rồi lại thảnh thơi đi giữa những rừng cao su trơ lá ngay sát 2 bên đường, tôi về với Pleiku.
Vẫn còn đó cảm giác bàn tay run lạnh vì đi vội vã không mang cho mình một đôi găng tay, cảm giác mắt kính sương mờ ướt nhẹp, cảm giác ngất ngây khi đứng lại nghỉ chân, uống một ly cà phê sóng sánh.
Nếu Krông Nô làm tôi nhớ đến những ngôi nhà dài của người M\' nông nằm lẫn trong những vườn cà phê hoa trắng, thì Buôn Hồ lại làm tôi nhớ tới những đứa bé chạy tung tăng trong vườn hồ tiêu xanh cao. Tất cả những con đường tôi đã qua, đều có gì đó rất riêng. Không có những phiên chợ đầy sắc màu của xứ Bắc, Tây Nguyên chỉ khép mình trong nhịp thở của cuộc sống giản đơn, sáng lên rừng lên rẫy, chiều tất tả trở về trong ánh hoàng hôn, để lại quây quần ngồi bên nhau trước thềm của ngôi nhà sàn, kể cho nhau nghe chuyện đẻ đất đẻ nước.
Với những nơi đã đến trong hành trình một năm trước, tôi không quay trở lại. Chỉ thoáng bồi hồi khi nhìn thấy cái biển Quốc lộ 14C - 60km mà lần trước mình đã từng chọn. Vẫn những rừng cao su nghiêm trang dưới trời xanh, hay chăng chỉ còn vài ba chiếc lá còn sót lại trên thân cây bàng bạc. Tôi đã đi qua 2 mùa khô của Tây Nguyên...
Tìm mãi rồi cũng đến được làng văn hóa Plei-ốp, hỏi người dân trong thành phố, có người đồng ý dẫn đường. Làng nghèo quá, nên dân bỏ đi tứ xứ hết, chỉ còn lại vài ba người già và trẻ nhỏ đang dắt díu nhau trong trưa nắng. Nếp nhà Rông đầu làng sàn để lâu đã mục, cánh cửa nhà khép chặt bằng chiếc khóa Việt tiệp. Trên cây nêu dựng trước, vải xanh đỏ đã bạc màu.
Lũ trẻ con thấy người lạ trốn biệt sau những gốc cây to, chúng nhất định không lấy bánh kẹo tôi cho, cứ vừa chạy vừa nói bằng tiếng bản địa. Những ngôi nhà sàn Giarai nghèo nàn, chân xếp toàn củi khô xen lẫn giữa những ngôi nhà vôi vữa mới cất. Có lẽ những ngôi nhà mới là của những người đi làm ăn xa.
Tôi cứ đi hết các con đường đất để vào làng, rồi lặng đi khi bắt gặp những tượng gỗ đầy sắc thái xung quanh khu nhà mồ. Tôi vẫn nhớ thầy giáo tôi đã nói rằng: nhà mồ Giarai là đẹp nhất. Tôi cũng không biết nói thế nào là đẹp, chỉ là cảm giác run rẩy khi đi trên lớp lá khô xào xạc của từng ngôi mộ. Tôi đứng giữa hoang tàn, nghe hàng chục tượng gỗ âm dương kể chuyện, chuyện cuộc đời và cái chết...
Sau những khoảnh khắc chậm chạp, tôi lại trở về guồng của chuyến đi, vội vã gửi trả xe về Ban Mê, vội vã đuổi theo chiếc xe bus nèn chặt người để lên Kontum, vì tôi sợ nếu mình chậm lại, dù một chút thôi, tôi sẽ bỏ lỡ một hoàng hôn bên sông Đak Bla,cũng như bỏ lỡ một buổi chiều được đi bộ trên chiếc cầu treo Konklor nối liền hai bờ sông.
Tôi đã nghe kể rằng, vùng đất ven sông Đăk Bla xưa là rừng thiêng nước độc, theo tiếng Bana, Đăk có nghĩa là nước, Bla có nghĩa là cọp. Vài chục năm trước, khi người ta chưa bắc cầu Konklor để nối làng với phố, vùng núi này chỉ toàn cọp dữ, nhưng lại sống thuận hòa với người Bana. Người Bana chia nguồn nước với cọp, chia núi rừng với cọp, và cùng chung vui trong lễ hội nước đầu năm.
Dĩ nhiên tất cả chỉ là chuyện cũ, giờ thì con đường và cây cầu, nối bản làng cổ KonKtul với cả thành phố Kontum và quốc lộ 14 rồi, cái chữ cũng đã về làng. Bóng chiều đổ xuống, người lái xe ôm già chở tôi đi ven sông, về với bản làng cổ nhất Kontum. Dòng sông đẹp, giữ lại trong mình bóng đổ của những nếp nhà Rông ven đó.
Cứ hết bản này qua bản khác, tôi chỉ biết định hình nhờ những mái nhà cao vút trong nắng chiều rơi. Hình ảnh đầu tiên tôi bắt gặp ở làng KonKtul là cậu bé Bana đạp xe hối hả trước ngôi nhà Rông bằng tre cũ.
Tôi đã bước lên chiếc thang gỗ, rồi chụp ảnh cho bọn trẻ Bana. Những gì tôi giao tiếp, chỉ có những bức ảnh mà thôi. Một chú bé mặt buồn so ngồi chờ mẹ về trên bậu cửa nhà sàn, một ông lão ngậm tẩu thuốc, mắt nhìn về phía dòng sông, một đám trẻ con nuối đuôi nhau làm thành đoàn tàu đi trong ánh chiều chạng vạng... tất cả đều rất đẹp.
Tôi đã không uổng phí sự vội vã của mình cho ngày về với Kontum, để được đắm mình trong sự thân thiện của người Bana. Một buổi chiều, vứt lại tất cả những xô bồ cận tết, vứt lại hành trang trên bờ, tôi ùa mình xuống dòng nước hiền hòa của con sông Đăk La, cùng tắm với những thiếu nữ Bana đẹp như rừng núi.
Những chiếc thuyền độc mộc trên đường trở về nhà, thấp thoáng phía xa, chỗ tôi tắm, 3 chiếc thuyền cũng đã neo chặt chẽ. Nếu đã từng được ngắm những cô gái Thái hòa mình trong giai điệu nước của Tây Bắc, bạn cũng như tôi, thèm một lần được đắm mình trong dòng nước Tây Nguyên.
Tôi mặc kệ quần áo đã ướt hết, mặc kệ chiếc máy ảnh vứt lăn lóc trên bờ, cả người lái xe ôm già đang nhìn tôi nghi hoặc. Tôi đã làm được điều mà mình thèm muốn bấy lâu. Sông vẫn chảy, và vẫn kể cho tôi nghe chuyện về dòng nước, về cuộc đời của họ. Họ khép mình với cuộc đời hiện đại, nhưng lại hòa mình trong dòng chảy thiên nhiên. Một mùa lễ hội sắp đến, cồng chiêng sẽ không còn im ngủ trong góc nhà Rông, cây nêu sẽ dựng lên, con trâu tốt sẽ được chọn, và ảnh lửa sẽ lại bập bùng bên những ché rượu cần ấm nóng, già làng sẽ lại kể những câu chuyện muôn đời không cũ... như lúc này, tất cả vẫn đang rộn rã trong tôi!
Du lịch, GO! - Theo Infonet, internet
Du lịch, GO!: Tây nguyên huyền diệu
Du lịch, GO!: Ngực trần sơn nữ
Du lịch, GO!: Một thoáng Tây Nguyên
Tôi lại về với Pleiku,
Với mùa khô mịt mù bụi đỏ.
Những nẻo đường bốn mùa lộng gió,
Núi đồi trập trùng như câu hát trầm bổng ngân nga...
Mấy tháng qua, tôi vẫn treo câu thơ này trên trang cá nhân như một lời hẹn, chẳng hiểu sao cái buổi chiều lần đầu tiên đến với phố núi này, tôi lại rủ rỉ với xế của mình: "Em thích nơi này quá". Có phải vì thích cái cảm giác đi trên những con đường cong như võng, vừa xuống khỏi dốc lại bắt đầu hối hả ngược gió để leo lên một con dốc khác.
Hay là phải lòng cái gió quần quần như đẩy lùi xe về phía ngược dòng. Chỉ có những mùa khô thôi, gió mới nhiều như thế. Chả vậy mà người ta tháo hết yếm để đi cho nhanh, hồi đầu tôi cứ tưởng họ hay đi rẫy, đi rừng, nên tháo yếm cho khỏi ngã. Hóa ra chỉ vì gió, chờ mùa mưa về, yếm xe mới được lắp đủ đầy.
Vượt đèo Buôn Hồ trong làn sương mờ mịt, khẽ thót tim khi thấy một người bạn độc hành đeo khăn rằn đang vượt lên trước mũi xe, rồi lại thảnh thơi đi giữa những rừng cao su trơ lá ngay sát 2 bên đường, tôi về với Pleiku.
Vẫn còn đó cảm giác bàn tay run lạnh vì đi vội vã không mang cho mình một đôi găng tay, cảm giác mắt kính sương mờ ướt nhẹp, cảm giác ngất ngây khi đứng lại nghỉ chân, uống một ly cà phê sóng sánh.
Nếu Krông Nô làm tôi nhớ đến những ngôi nhà dài của người M\' nông nằm lẫn trong những vườn cà phê hoa trắng, thì Buôn Hồ lại làm tôi nhớ tới những đứa bé chạy tung tăng trong vườn hồ tiêu xanh cao. Tất cả những con đường tôi đã qua, đều có gì đó rất riêng. Không có những phiên chợ đầy sắc màu của xứ Bắc, Tây Nguyên chỉ khép mình trong nhịp thở của cuộc sống giản đơn, sáng lên rừng lên rẫy, chiều tất tả trở về trong ánh hoàng hôn, để lại quây quần ngồi bên nhau trước thềm của ngôi nhà sàn, kể cho nhau nghe chuyện đẻ đất đẻ nước.
Với những nơi đã đến trong hành trình một năm trước, tôi không quay trở lại. Chỉ thoáng bồi hồi khi nhìn thấy cái biển Quốc lộ 14C - 60km mà lần trước mình đã từng chọn. Vẫn những rừng cao su nghiêm trang dưới trời xanh, hay chăng chỉ còn vài ba chiếc lá còn sót lại trên thân cây bàng bạc. Tôi đã đi qua 2 mùa khô của Tây Nguyên...
Tìm mãi rồi cũng đến được làng văn hóa Plei-ốp, hỏi người dân trong thành phố, có người đồng ý dẫn đường. Làng nghèo quá, nên dân bỏ đi tứ xứ hết, chỉ còn lại vài ba người già và trẻ nhỏ đang dắt díu nhau trong trưa nắng. Nếp nhà Rông đầu làng sàn để lâu đã mục, cánh cửa nhà khép chặt bằng chiếc khóa Việt tiệp. Trên cây nêu dựng trước, vải xanh đỏ đã bạc màu.
Lũ trẻ con thấy người lạ trốn biệt sau những gốc cây to, chúng nhất định không lấy bánh kẹo tôi cho, cứ vừa chạy vừa nói bằng tiếng bản địa. Những ngôi nhà sàn Giarai nghèo nàn, chân xếp toàn củi khô xen lẫn giữa những ngôi nhà vôi vữa mới cất. Có lẽ những ngôi nhà mới là của những người đi làm ăn xa.
Tôi cứ đi hết các con đường đất để vào làng, rồi lặng đi khi bắt gặp những tượng gỗ đầy sắc thái xung quanh khu nhà mồ. Tôi vẫn nhớ thầy giáo tôi đã nói rằng: nhà mồ Giarai là đẹp nhất. Tôi cũng không biết nói thế nào là đẹp, chỉ là cảm giác run rẩy khi đi trên lớp lá khô xào xạc của từng ngôi mộ. Tôi đứng giữa hoang tàn, nghe hàng chục tượng gỗ âm dương kể chuyện, chuyện cuộc đời và cái chết...
Sau những khoảnh khắc chậm chạp, tôi lại trở về guồng của chuyến đi, vội vã gửi trả xe về Ban Mê, vội vã đuổi theo chiếc xe bus nèn chặt người để lên Kontum, vì tôi sợ nếu mình chậm lại, dù một chút thôi, tôi sẽ bỏ lỡ một hoàng hôn bên sông Đak Bla,cũng như bỏ lỡ một buổi chiều được đi bộ trên chiếc cầu treo Konklor nối liền hai bờ sông.
Tôi đã nghe kể rằng, vùng đất ven sông Đăk Bla xưa là rừng thiêng nước độc, theo tiếng Bana, Đăk có nghĩa là nước, Bla có nghĩa là cọp. Vài chục năm trước, khi người ta chưa bắc cầu Konklor để nối làng với phố, vùng núi này chỉ toàn cọp dữ, nhưng lại sống thuận hòa với người Bana. Người Bana chia nguồn nước với cọp, chia núi rừng với cọp, và cùng chung vui trong lễ hội nước đầu năm.
Dĩ nhiên tất cả chỉ là chuyện cũ, giờ thì con đường và cây cầu, nối bản làng cổ KonKtul với cả thành phố Kontum và quốc lộ 14 rồi, cái chữ cũng đã về làng. Bóng chiều đổ xuống, người lái xe ôm già chở tôi đi ven sông, về với bản làng cổ nhất Kontum. Dòng sông đẹp, giữ lại trong mình bóng đổ của những nếp nhà Rông ven đó.
Cứ hết bản này qua bản khác, tôi chỉ biết định hình nhờ những mái nhà cao vút trong nắng chiều rơi. Hình ảnh đầu tiên tôi bắt gặp ở làng KonKtul là cậu bé Bana đạp xe hối hả trước ngôi nhà Rông bằng tre cũ.
Tôi đã bước lên chiếc thang gỗ, rồi chụp ảnh cho bọn trẻ Bana. Những gì tôi giao tiếp, chỉ có những bức ảnh mà thôi. Một chú bé mặt buồn so ngồi chờ mẹ về trên bậu cửa nhà sàn, một ông lão ngậm tẩu thuốc, mắt nhìn về phía dòng sông, một đám trẻ con nuối đuôi nhau làm thành đoàn tàu đi trong ánh chiều chạng vạng... tất cả đều rất đẹp.
Tôi đã không uổng phí sự vội vã của mình cho ngày về với Kontum, để được đắm mình trong sự thân thiện của người Bana. Một buổi chiều, vứt lại tất cả những xô bồ cận tết, vứt lại hành trang trên bờ, tôi ùa mình xuống dòng nước hiền hòa của con sông Đăk La, cùng tắm với những thiếu nữ Bana đẹp như rừng núi.
Những chiếc thuyền độc mộc trên đường trở về nhà, thấp thoáng phía xa, chỗ tôi tắm, 3 chiếc thuyền cũng đã neo chặt chẽ. Nếu đã từng được ngắm những cô gái Thái hòa mình trong giai điệu nước của Tây Bắc, bạn cũng như tôi, thèm một lần được đắm mình trong dòng nước Tây Nguyên.
Tôi mặc kệ quần áo đã ướt hết, mặc kệ chiếc máy ảnh vứt lăn lóc trên bờ, cả người lái xe ôm già đang nhìn tôi nghi hoặc. Tôi đã làm được điều mà mình thèm muốn bấy lâu. Sông vẫn chảy, và vẫn kể cho tôi nghe chuyện về dòng nước, về cuộc đời của họ. Họ khép mình với cuộc đời hiện đại, nhưng lại hòa mình trong dòng chảy thiên nhiên. Một mùa lễ hội sắp đến, cồng chiêng sẽ không còn im ngủ trong góc nhà Rông, cây nêu sẽ dựng lên, con trâu tốt sẽ được chọn, và ảnh lửa sẽ lại bập bùng bên những ché rượu cần ấm nóng, già làng sẽ lại kể những câu chuyện muôn đời không cũ... như lúc này, tất cả vẫn đang rộn rã trong tôi!
Du lịch, GO! - Theo Infonet, internet
Du lịch, GO!: Tây nguyên huyền diệu
Du lịch, GO!: Ngực trần sơn nữ
Du lịch, GO!: Một thoáng Tây Nguyên
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Bài đăng phổ biến
-
Bản Việt hóa đã dựa trên bản việt hóa và bộ font chuẩn của anhtaidatquang phông chữ thuộc về Jenkey1002 bên pes.vn để tạo nên sản phẩm...
-
Nhung van de lien quan den tinh trang qua tai du khach vao moi dip le Tuy chua het nam 2013. Doi song vat chat va tinh than duoc nang cao. H...
-
Ngoi chua nay da tro thanh bieu tuong van hoa cua quoc gia Cac nganh du lich Da Nang phat trien keo theo cac khach san Da Nang lon nho mo ra...
-
Tôi không biết chọn ai khi một người thì cho tôi sự an toàn, yên tâm về kinh tế còn một người cho tôi tình yêu. ảnh minh họa Tôi và anh từng...
-
Tuấn C dẫn ngừơi yêu đi ăn bún bò Huế, vô tình thấy trong tô bún có 01 cọng lông, Tuấn C yêu cầu chủ quán phải đền cho mình. Lúc này cô bạn ...
-
Hang tuan du khach se co cac tour khuyen mai dac biet den muc gia re bat ngo dang cho do quy khach Lua chon 9 mon an nong ngon lanh cung han...
-
Nganh du lich da nang ngay nay duoc phat trien sau nhung nam dat nuoc doi moi. May nam tro lai day, Da Nang tro thanh diem nong ve dau t...
-
Ngành du lịch miền Trung mang cả sự hiện đại và năng động Hàng năm du lịch chiếm tới 55% GDP toàn tỉnh. Nạn trộm cắp trong lễ hội Festival H...
-
Cùng với sự bào mòn của thời gian và chiến tranh khiến ngôi mộ không còn nguyên hiện trạng Với nhiều loài hoa rừng khoe sắc. Sở sẽ trình với...
-
Ton chi muc dich ma Quy dat ra la “Di tan noi - Nhin tan mat - Lam tan tam - Trao tan tay”. Trong thoi gian nay, mot so thanh vien trong Quy...