Hiển thị các bài đăng có nhãn Tùy bút. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tùy bút. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Forest



Quay về là ta đi nhé, bình yên trong tâm hồn và sẽ thôi không còn phải dùng cái lý trí cũ kỹ để cản bước chân của ta. Ta sẽ tự do, ta rất tự do.
 

Lại leo núi và lại sống giữa thiên nhiên một cách trọn vẹn. Con người và con người không phải là điều làm nên niềm vui của ta trong chuyến leo núi lần này. Ta quen yên tĩnh, dù vẫn cười, vẫn nói, vẫn hoạt bát nhưng đã có giây phút nào ta trải long? Con người sống với hai thứ: vẻ ngoài và tâm hồn. Tất cả những con người đó, rồi đâu đó trong đời ta sẽ đánh rơi trong trí nhớ. Đôi khi có thật sự sống tình cảm không hay chỉ là một khoảnh khắc mà thôi ?!
Summer rain falls on the apple branches 
Lights from heaven dancing with the shadows
Come take my hand
Let me be in your forest
Sometimes you think loneliness is better than pain
And you sink deeper in your valley
Is this the place to be in your memory?

Nhiều khi nhắm mắt tưởng tượng ta đang nằm trên mặt biển bao la mà phía
truớc mặt là một bầu trời đầy sao, chỉ một mình ta. Sẽ sợ hãi lắm nhưng cũng sẽ thích thú lắm…
 
Ta cảm thấy hạnh phúc, yên ả và thanh thản là nhờ vào không khí của thiên nhiên nơi ấy, của đồi núi, của cỏ cây. Nơi mà suy nghĩ không co hẹp trong không gian bụi bặm. Cái cảm giác được thiên nhiên ôm ấp, vuốt ve được sống trong một bầu không khí tĩnh lặng mà niềm tin là tuyệt đối.
Come and feel me in the silence 
Come in light in the rain
Come and feel me in the silence
Come in light in the rain
Come and feel me in the silence
Come in light in the rain
Come and feel me in the silence
Come and look see
Ta nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, ta muốn chỉ đỉnh núi và mỉm cười. Ta thích cái gì đó mãnh liệt, nồng nàn, ta muốn lăn vào không gian đó, muốn ôm ấp nó, muốn hít thở cho cạn kiệt. Ta muốn quay về là ta của ngày xa xưa, mãnh liệt và bất chấp. Ta muốn sống bằng tất cả giác quan, của tình yêu sôi động.
Lý trí là cái quái quỷ gì? Ta đâu cần nó điều khiển tất cả. Tại sao không thể hét vào mặt một ai đó: Ta ghét mi, tại sao ngay cả khi nhìn vào tấm gương soi cũng không đủ khả năng nhận ra mình? Ta không cần phải như thế nữa, không cần điều đó.
Nhìn ra biển khơi kia, biển hôm qua sóng lớn lắm, nhưng nó đẹp vì nơi ta đứng nhìn ra vắng bóng người, vì nó lạnh lùng và bao la. Nhiều khi nhắm mắt tưởng tượng ta đang nằm trên mặt biển bao la mà phía truớc mặt là một bầu trời đầy sao, chỉ một mình ta. Sẽ sợ hãi lắm nhưng cũng sẽ thích thú lắm …
No, I never wanna lose you in the forest of the night 
In vanity’s lair, yearning for the angel calling
Hear the lonely prayer ringing through the land of rain
Across the thin air
They sing voice to voice
The ancient melodies
Calling you
Melodies
Calling you
Quay về là ta đi nhé, bình yên trong tâm hồn và sẽ thôi không còn phải dùng cái lý trí cũ kỹ để cản bước chân của ta. Ta sẽ tự do, ta rất tự do…
Let me stay by your side 
In your memory.
Forest
Emily Bindiger

Summer rain falls on the apple branches
Lights from heaven dancing with the shadows
Come take my hand
Let me be in your forest
Cơn mưa hạ nhẹ vương trên cành táo
Ánh sáng thiên đường nhảy múa với bóng đêm
Đến nắm tay em
Và đưa em vào cánh rừng thẳm của anh
Sometimes you think loneliness is better than pain
And you sink deeper in your valley
Is this the place to be in your memory?
Đôi khi anh nghĩ rằng sự cô độc tốt hơn nỗi đau riêng
Và anh cứ chìm trong thung lũng đau thương ấy
Có phải đó là nơi anh náu mình trong tâm tưởng?

No, I never wanna lose you in the forest of the night
In vanity's lair, yearning for the angel calling
Hear the lonely prayer ringing through the land of rain
Across the thin air
They sing voice to voice
The ancient melodies
Calling you

Không, em không bao giờ muốn mất anh trong cánh rừng mờ mịt kia
Trong huyễn hoặc, khao khát tiếng gọi của thiên thần
Nghe lời nguyện cầu cô đơn vọng qua miền đất mưa rơi
Qua tầng không
Từng câu hát
Trong những giai điệu cổ
Gọi anh đi...

Autumn goes by
Combing twilight into my hair
I look back on the passing tenderness
Let me stay by your side
In your memory
Mùa thu qua
Chải bóng chiều chạng vạng lên tóc em
Em nhìn lại những những dịu dàng xưa cũ...
Hãy để em ở cạnh anh
Trong tâm tưởng
No, you're never gonna find me in the forest of the night
In vanity's lair, no more holy angel calling
Hear my lonely prayer ringing through the land of rain
Across the thin air
We sing voice to voice
The ancient melodies
I'm calling you
Không, anh sẽ không bao giờ  tìm thấy em trong cánh rừng mờ mịt kia
Trong huyễn hoặc, sẽ chẳng còn tiếng gọi của thiên thần
Mà chỉ nghe lời nguyện cầu cô đơn của em vọng qua miền đất mưa rơi
Qua tầng không
Từng câu hát
Trong những giai điệu cổ
Em gọi anh về...

Come and feel me in the silence
Come in light in the rain
Come and feel me in the silence
Come in light in the rain
Come and feel me in the silence
Come in light in the rain
Come and feel me in the silence
Come and look *see*
Hãy đến và cảm nhận em trong tĩnh lặng
Trong ánh sáng, trong màn mưa
Hãy đến và cảm nhận em trong tĩnh lặng
Trong ánh sáng, trong màn mưa
Hãy đến và cảm nhận em trong tĩnh lặng
  Trong ánh sáng, trong màn mưa
Hãy đến và cảm nhận em trong tĩnh lặng
Đến và xem...
No, I never wanna lose you in the forest of the night
In vanity's lair, yearning for the angel calling
Hear the lonely prayer ringing through the land of rain
Across the thin air
They sing voice to voice
The ancient melodies
I'm calling you
Melodies
Calling you
Không, em không bao giờ muốn mất anh trong cánh rừng mờ mịt kia
Trong huyễn hoặc, khao khát tiếng gọi của thiên thần
Nghe lời nguyện cầu cô đơn vọng qua miền đất mưa rơi
Qua tầng không
Từng câu hát
Trong những giai điệu cổ
Em gọi anh về...

Những giai điệu
Gọi anh về...

Viết cho mùa yêu thương


Em nhớ mãi, dù chỉ đọc một lần, câu chuyện về phần quan trọng nhất trên cơ thể con người. Đó là bờ vai. Bởi khi người ta cảm thấy yếu đuối và bất lực nhất, người ta cần một bờ vai để dựa vào, để khóc. Em cũng thế!

Nhưng rồi một ngày em nhận ra... Phần quan trọng nhất trên cơ thể con người không phải là bờ vai mà là đôi bàn tay... Người ta có thể có vai mà không có tay nhưng chẳng ai có bàn tay mà không có vai.
Đôi bàn tay...


Ngày bé, em rất sợ sang đường. Lúc đó, em thường quay trái, quay phải xem có xe không rồi chạy ù sang. Khi đó Hà Nội không có nhiều xe cộ và nhiều người. Và cả đến bây giờ, khi em có thể đủ tự ... và dũng cảm .... đi một mình trên những con phố dài của Hà Nội, thì những lần sang đường hay băng qua ngã tư đều làm cho em tim đập chân run. Hà Nội vẫn nhỏ, nhưng người và xe thì cứ tăng theo cấp số nhân.


Mặc cho trống ngực em đập thình thịch, họ cứ chen nhau, cứ lao đi như chốn không người. Những lúc như thế, em thấy cần ơi là cần một bàn tay níu... Em sẽ nắm thật chặt, líu ríu .... theo... Em sẽ không còn lo lắng, cứ nhắm mắt .... đi hiên ngang... Bình yên quá!


Em không thích mùa đông. Bởi vì em nhận ra càng ngày mùa đông càng lạnh, và càng ngày thì bàn tay em càng cóng buốt. Em cứ vùi tay mình vào trong túi áo, sau lớp găng dầy, chà xát nó thật bạo lực, bắt nó phải ấm lại. Nhưng tay em vẫn cứ lạnh buôn buốt. Chẳng hiểu tại làm sao. Em thèm có người nắm chặt tay em, xoa nhè nhẹ, mắng em tại sao cứ để cho tay lạnh như thế.

Em thèm có người dúi vào tay em đôi găng tay còn ấm hơi người, bắt em đeo vào rùi đút tay em vào trong túi áo mặc cho tay người ta thì buốt đi vì cái lạnh đêm giao thừa.


Em nhớ hai lần em khóc, ừ, chẳng được khóc bù lu bù loa đâu, cứ tấm tức, cứ bặm môi cố nén mà chẳng ngăn nổi dòng nước mắt, là hai lần thằng bạn thân cầm tay em siết chặt. Tay nó ấm khủng khiếp. Em đang khóc mà cũng phải bật cười khi nhìn bộ mặt thiểu não của nó khi không biết làm cách nào cho em bớt buồn. Em nhớ đôi tay bạn bè. Đôi tay ôm chặt lấy em mỗi khi đi qua cơn gió lạnh. Đôi tay che bụi trên phố đông. Đôi tay bẹo má em đến đỏ ửng, đôi tay xoa vào tay em thật "thô bạo" mà miệng em vẫn cười tươi...


Em ghét bàn tay em vừa khô vừa lạnh, chẳng mềm, cũng chẳng nhỏ nhắn như tay đứa bạn thân em. Em nghĩ chắc chẳng ai dám cầm tay em đâu. Vậy mà hôm trước có bạn lại khen tay em ấm và em thấy vui kì lạ khi bàn tay khô lạnh của mình có thể sưởi ấm cho bàn tay của ai đó. Thế là dù trời có rét đến mấy, em cũng để tay trần, để chờ một bàn tay nắm... Chỉ cần một cái nắm tay thôi.

Bay lên nào, chong chóng ơi!


Em ước mình là gió, em sẽ cất tiếng hát mỗi chiều hè và nâng cánh cho chong chóng chúng mình bay xa hơn. Còn anh, anh phải là nắng cơ. Vì nắng sẽ sưởi ấm cho em và soi đường cho chong chóng chúng mình về nhà. Em sợ chong chóng lạc đường mất!

Cây chong chóng đầu tiên anh đặt vào tay em là cây chong chóng dừa. Chong chóng bốn cánh mỏng manh một màu xanh thẫm. Chong chóng là món quà anh dỗ dành em. Chong chóng làm cô bé hàng xóm nín khóc.

Mùa chong chóng là những ngày hè đổ lửa. Từng chiếc lá dừa dài nhọn như lưỡi gươm va vào nhau lạo xạo. Bàn tay anh khéo léo ngắt từng lá dừa gấp chong chóng cho em. Chiều hè, em trốn mẹ theo anh đi thả chong chóng. Từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán, anh nhìn em. Chong chóng em cầm tay quay tròn. Em cười giòn tan! Anh cũng cười giòn tan! Cả khoảng trời tuổi thơ của em có anh và chong chóng.Nhắm mắt lại đi em và tay cầm lấy chong chóng nhé! Em đã thấy gì chưa? Chong chóng đang bay lên. Chong chóng nâng cánh ước mơ cho em và cả cho anh nữa. Chong chóng cũng mải chơi như em í. Nhưng đừng lo chong chóng bị lạc đường, em nhé! Bởi chong chóng sẽ rất nhớ em. Còn anh nữa, anh sẽ giúp em tìm chong chóng về mà!

Tại sao chong chóng lại phải là bốn cánh. Em thích năm cánh cơ! Vì chong chóng sẽ như đoá hoa cúc tuyệt đẹp. Hay chong chóng giống như ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm. Và cũng tại vì anh toàn gấp chong chóng bốn cánh cho em hoài!

Ngốc thật! Chong chóng sao có thể là năm cánh. Cánh trái, cánh phải là cánh anh, cánh em. Cánh trên, cánh dưới là cánh xa, cánh gần. Thế đấy, chong chóng chỉ cần đủ bốn cánh mà thôi.

Cầm chong chóng dừa mùa năm trước đã héo khô trong lòng bàn tay. Anh đã tặng em trước khi lên trường nhập học xa nhà. Một năm rồi, chong chóng ngủ buồn thiu trong hộp giấy. Giờ em đã hiểu cánh xa, cánh gần là cánh nhớ, cánh thương phải không anh? Em chợt oà khóc vì những điều thật giản dị.

“Em vẫn mơ về một ngày mình bên nhau. Em vẫn mơ về một ngày mình có nhau, như lúc xa xưa em bên anh đùa vui. Chong chóng bây giờ chỉ còn lại nỗi nhớ!...”. Chong chóng nhớ anh. Em cũng nhớ anh. Em buồn vì không có anh bên cạnh em lúc này, không có anh gấp tặng chong chóng dừa cho em nữa.

Hay anh quên em rồi?

Chuông điện thoai rung, là anh gọi:

- Ngốc à! Ra đón anh đi này! Anh đã về rồi, còn mang cả chong chóng dừa cho em đấy!

Chưa kịp đặt chong chóng khô lại trong hộp, em chạy ào ra cửa. Cảm giác dịu ngọt nơi con tim đổ về làm em hơi bối rối.

Nắng lên cao và gió.

Mùa chong chóng lại về rồi...

Ngày chếnh choáng



Ngày chếnh choáng, ta chìm vào dĩ vãng lượm nhạt trong cái đống đổ nát rêu phong. Còn lại gì ngoài những đắng cay bờ môi, lệ sầu rơi vãi trên cung đàn khúc nhạc bi.

Ngày chếnh choáng, đưa ta về miền kí ức dĩ vãng vụn vỡ. Nơi ấy, ta đã vẽ lên cuộc đời mình bằng nghĩ suy non nớt của cô gái mười tám đôi mươi. Ta nghĩ cuộc đời ta sẽ đẹp, sẽ bình yên như trang giấy trắng học trò. Bản tình ca lãng mạng sẽ ru ta vào giấc mơ thiên đường tình ái. Sẽ cho ta một tình yêu vĩnh cửu như loài hoa bất tử. Cho ta một gia đình nhỏ bé thôi nhưng rất đỗi bình yên mỗi khi ta về. Cuộc đời ta sẽ rất đỗi bằng phẳng và bình yên. Và ngày chếnh choáng ta vỡ mộng, ta thấy những góc cạnh cuộc đời lắm bi ai.
Ngày chếnh choáng, ta nhận ra tâm hồn mình đã mất đi cái hồn nhiên ngây ngô, khờ khạo cái thủa trăng tròn. Đôi mắt cứ ngỡ sẽ ít lệ rơi nhưng màu đượm sầu thường ngự trị trong đôi mắt ta. Ta nhếch môi, mỉm cười cho ngày chếnh choáng nhận lấy vị mặn chát thường ngai ngái nơi cổ họng. Vì đâu, vì cái dòng đời đẩy đưa, vì ta lỡ xây cuộc đời mình đẹp như tranh vẽ.
Và ngày chếnh choáng, ta rảo bước chân mình trên nét cung bậc mình đi qua. Ôi! Đôi chân ta thấy có máu đỏ, thấy xót khi chạm phải vị mặn của sóng đời. Và ta thấy bàn chân ta, có đốm màu vàng nhạt hơi cưng cứng, hình như đó là vết chai sạm do ta đi chân trần quá lâu. Nghĩ thế lại hay, những vết chai sạm ấy sẽ chẳng có cây kim nào có thể làm ta đau. Vì nó, đã được ta tiêm cho loại thuốc gây mê có tên là chai lì. Chẳng đau chút nào, mặc cho những cây kim ấy chọc chạch ta chẳng đau đâu.
Ngày chếnh choáng, ta nhận ra bàn tay ta đã thô ráp nên để cầm nắm chắc thứ gì cũng rất khó. Và rồi ta chấp nhận nhìn cái mình yêu, cái mình thương, mình quý rời xa khỏi bàn tay khô ráp của ta. Thôi thì… hãy đi về một nơi có bàn tay mềm mại có thể ôm mi, nâng niu mi nhé.
Ngày chếnh choáng, ta nhận tại sao ta phải rơi sầu vì cái không thực, vì cái hư vô mong manh như nàn sương trắng. Rồi nắng ấm sẽ làm chúng tan đi và biến mất. Nắng ấm sẽ làm tan chảy cái giá băng trong cái hồn của kẻ chếnh choáng vì thế thái nhân tình.
Ngày chếnh choáng, dậy ta phải biết quên đi cái sầu, quên đi cái vô thực và buông tay cái không thuộc về mình.
Ngày chếnh choáng, ta nhận ra dáng hình ấy chưa phai, nhưng đang mờ dần. Một ngày không xa sẽ biến mất đi về miền cát bụi. Chỉ còn lại hạt cát thong dong một góc miền kí ức xa xôi.
Thôi nhé, ta khép lại cái ngày chếnh choáng u sầu. Ta khép lại đôi mắt để ngăn giọt lệ tuôn rơi. Thôi nhé! Chếnh choáng đến đây thôi, thế đã là đủ sầu. Và ngày mai sẽ là tia nắng mới, là ánh bình minh dịu dàng ru ta vào ngày xanh. Sẽ không còn màu lệ, ta sẽ chạm vào màu xanh của niềm tin và hy vọng và ta sẽ bình yên.
Tạm biệt nhé! Ngày chếnh choáng của cái mớ hỗn tạp của cuộc sống.

Mất gì ở một mối tình đơn phương


Dành cho những ai đã từng và đang yêu đơn phương…
Một anh chàng yêu một cô gái nọ, tuy cô gái không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng đối với chàng trai, cô gái là tất cả. Anh chàng thường mơ về cô gái, về việc dành quãng thời gian còn lại của cuộc đời bên cô. Bạn bè của anh thắc mắc: “Tại sao cậu lại hay mơ mộng về cô ấy, trong khi cậu còn không biết liệu cô ấy có yêu cậu hay không”. Anh chàng nhận thấy rằng đó là một ý hay.

Về phía cô gái, cô đã biết ngay từ đầu rằng chàng trai này đang yêu mình. Một ngày nọ, khi chàng trai cầu hôn, cô gái đã từ chối. Bạn bè của chàng trai những tưởng anh ta sẽ nghiện rượu, thuốc phiện và sẽ hủy hoại cuộc đời mình trong vô vọng. Nhưng thật bất ngờ vì chàng trai đã không hề chán nản, tuyệt vọng.

Khi họ hỏi anh chàng làm thế nào anh lại không buồn phiền vì điều đó, anh ta đáp: “Sao tớ phải cảm thấy buồn? Tớ đã mất đi một người chưa từng yêu tớ, nhưng cô ấy đã mất đi một người thực sự yêu thương và quan tâm đến cô ấy”.


Bạn thấy không, với một cuộc tình đơn phương, người chịu thiệt thòi nhất, người mất mát nhiều nhất không phải là bạn mà chính là người không đáp trả tình cảm của bạn. Không được người mình yêu chấp nhận, có thể bạn rất đau khổ, nhưng thứ mà bạn mất đi chỉ là một chút rung động trong con tim tràn đầy cảm xúc của bạn mà thôi. 

Xung quanh bạn, gia đình, bạn bè vẫn luôn bên bạn. Còn người lạnh lùng từ chối kia mới chính là người mất nhiều nhất, mất đi một sự quan tâm, một tình cảm chân thành mà khi người ấy nhận ra và biết hối hận thì đã quá muộn màng.

Yêu đơn phương, bạn đâu có mất mát quá nhiều, đúng không? 

(theo k14)

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Ế vì… thích thế!


Hiện nay, nhiều cô gái chấp nhận không lấy chồng, do sợ cuộc sống nhiều lo toan, sợ bị kìm kẹp, mất tự do, sợ những rắc rối trong mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, chị dâu – em chồng...
Từ sợ mất tự do đến cú sốc sợ... tới già

30 tuổi, là một kỹ thuật viên công nghệ thông tin, gần như toàn bộ thời gian, Tâm dành cho công việc. Bác Hằng – mẹ Tâm, thở dài cho biết: “Nó có ở nhà cũng như đi làm, trừ những lúc ăn, ngủ, còn lại suốt ngày cắm mặt vào cái màn hình vi tính. Chả thấy yêu đương, hẹn hò gì cả”.

Với Tâm, cuộc sống gấp gáp, công việc bộn bề khiến cô không còn thời gian mà nghĩ tới chuyện trai gái. Trước đây, cũng có vài ba lần hẹn hò do được bạn bè giới thiệu. Thế nhưng, được hôm trước, hôm sau là Tâm ngãng ra luôn vì: “Yêu đương vào khiến mình không thoải mái, không được sống đúng với bản thân mình. Phải sắp xếp thời gian để lấy lòng người ta trong khi công việc của mình không cho phép. Hoặc cũng có khi vì người ta chê mình khô khan quá! Mình tự giải tán cho xong”.

Bởi vậy, trong khi cả nhà đã như ngồi trên chảo lửa vì con gái được liệt vào hàng “ế xưng” thì Tâm vẫn cứ điềm nhiên như không. Tâm cho rằng: “Lấy chồng không phải là để ép mình vào một cái khuôn. Hôn nhân vì người nhưng cũng phải vì mình nữa chứ! Có ai sống hộ mình được đâu! Mình sẽ lấy chồng khi mình cảm thấy không bị kìm kẹp, được sống và làm những gì mình thích”.

Còn với Quỳnh, 28 tuổi, nhân viên kinh doanh của một công ty truyền thông hạ quyết tâm “làm gái ế” vì vấp phải một cú sốc khiến cô “sợ đến già”. Theo lời Quỳnh cho biết, bản thân cô là người năng động, thích cuộc sống thoải mái, tự do. Vì thấy mình cứ cắm cúi vào công việc, không đả động gì đến chuyện yêu đương nên bố mẹ Quỳnh mai mối hết người này, đến người kia. “Thực ra, nếu không có sự việc mẹ mình dậm chân, khóc lóc đòi tự tử vì mình không chịu lấy chồng thì mình cũng chả có ý định gặp gỡ, mai mối gì”, Quỳnh cho biết.
 
 
Sự việc đỉnh điểm, khiến Quỳnh choáng váng khi anh chàng mà cô đồng ý hẹn hò, sau một tuần đi chơi với nhau bỗng “giở chứng”: “Đêm hôm đó, vừa chào tạm biệt anh ta chưa được bao lâu thì tôi liên tục nhận được những tin nhắn bậy bạ ‘Em thích tư thế yêu nào?’; ‘anh sẽ khiến em sung sướng...’. Phải mất một lúc tôi mới lấy lại được bình tĩnh, tôi gọi điện cho anh ta và hét lên rằng: ‘Đồ bệnh hoạn’. Sau lần đó tôi tự cho phép mình được sống độc thân”, Quỳnh rất thoải mái cho biết.

Tự mặc định “mình không thể lấy chồng”

Lan (Cầu Giấy, Hà Nội) năm nay đã ngoài 30 tuổi, vốn là cô gái không có nhan sắc, gia đình lại không khá giả. Tự mặc định cho mình là cô gái khó lấy được chồng nên Lan thoải mái, vô tư sống với những gì mình có, những ai mình thân. Không một mảnh tình vắt vai, Lan coi bạn bè là mối quan hệ xã hội cao nhất của mình. “Nắm chắc phần khó lấy được chồng nên tôi không hề lăn tăn hoặc cuống cuồng lo sợ vì mình là gái ế. Ế thì đã sao? Tôi không thấy khó chịu hay bớt vui hoặc vui hơn khi mình lấy được chồng. Với tôi có cũng được mà không có cũng chả sao”, Lan chia sẻ.

Bỏ mặc ngoài tai những lời bóng gió, bàn tán. Không cần để tâm tới những lời dọa nạt của người thân rằng: “Không lấy chồng, bạn bè yên bề gia thất hết, sẽ sống trong cô đơn, chán nản...”, Huyền 30 tuổi (Linh Đàm, Hà Nội) vẫn cho rằng: “Có thể những điều mọi người nói đều có lý! Thế nhưng lấy chồng, có cô nào sướng hơn đâu, lúc nào cũng quay quắt với chồng con, rồi chưa kể lấy được chồng xấu tính, suốt ngày đánh đập mình thì... thà ở vậy còn hơn. Tự mình kìm kẹp cuộc sống của mình thì chả có gì là thú vị cả. Có nhiều cách để sống đúng nghĩa là đàn bà và được hạnh phúc”.

Cũng chung chia sẻ với Huyền, Giang (Tây Hồ, Hà Nội) quan niệm: “Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn lo ế với không?! Mình quan niệm cuộc sống là của mình và do mình quyết. Lấy chồng, sinh con là điều tốt và nên nhưng cũng không vì thế mà mình tự ép mình lấy bằng được chồng”. Chính bởi vậy, dù đã chuẩn bị bước sang tuổi 31, Giang vẫn thoải mái với cuộc sống “không một mối tình” của mình. Với Giang, sẽ là điên rồ hơn nếu chấp nhận cuộc sống đầy những rắc rối, bó buộc, khổ sở của mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, chị dâu – em chồng... "Vì thế, nếu bản thân mình đã không thể thì đừng cố", Giang nói.

(theo AF)

Cà phê sáng thứ 2: Chiếc chăn len anh hùng


 Nó là một chiếc chăn len kẻ ô vuông chéo màu đỏ. Khi còn mới, có vẻ nó cũng màu mè chói lọi lắm, nhưng sau gần 20 năm sử dụng thì màu sắc đã phai đi, đôi chỗ mòn xơ.

Bố tôi đã mua nó với giá 4,97 đôla, ở một quầy hàng từ thiện.
        
Nó là một chiếc chăn len kẻ ô vuông chéo màu đỏ. Khi còn mới, có vẻ nó cũng màu mè chói lọi lắm, nhưng sau gần 20 năm sử dụng thì màu sắc đã phai đi, đôi chỗ mòn xơ. Tôi thì thấy cái chăn vừa nóng vừa ngứa, nhưng bố tôi thì “bênh” nó: “Nó không phải là một cái chăn bình thường đâu”

Cái chăn rất to, và chúng tôi gọi nó là "chăn ôtô" - bởi nó thường được gấp gọn và đặt trong cốp sau của chiếc xe của bố, khi chúng tôi đi dã ngoại, nó thường được dùng làm “chăn picnic” khi cả nhà đi dã ngoại - tức là như một tấm thảm trải lên đá, cát và cả những cái lá thông nhọn.
Chiếc chăn bắt đầu "sự nghiệp" kỳ lạ của nó không bao lâu sau khi bố mẹ tôi cưới nhau. Bố mẹ đang lái xe dọc theo một con đường rừng thì chợt thấy khói bay lên ở phía xa. Lúc đầu, bố mẹ tôi tưởng đó là một đám lửa trại, nhưng hoá ra đó là một ngọn lửa cháy âm ỉ trong đám cây rừng.

Không có ai xung quanh và cũng không có thời gian để bỏ phí, cả bố tôi, mẹ tôi và chiếc “chăn ôtô” xông và chiến đấu với ngọn lửa. Bố mẹ đã dùng nó để đập liên hồi kỳ trận vào những bụi cây bị bắt lửa.

Cuối cùng, ngọn lửa được dập tắt nhưng chiếc chăn trông cũng thảm hại hơn một chút. Thế nhưng bố tôi cứ bảo rằng cái màu bạc phếch của chiếc chăn càng làm cho nó trông "cá tính" hơn.

Vài năm sau, khi lái xe ghé vào một tiệm thuốc, bố thấy ở góc phố, có điều gì đó không bình thường. Trong ánh chiều chạng vạng, giữa đường phố vắng hoe, bố thấy một phụ nữ đang đau đớn chuyển dạ.

Bố vội chạy tới giúp cô ấy - cùng với chiếc chăn để quấn cho cô ấy khỏi lạnh - và lái xe chở cô ấy đến bệnh viện. Gia đình cô ấy cảm động đến mức thậm chí còn nhờ bố đặt tên cho em bé.

Sau đó, trong một thời gian dài, chiếc chăn chở về vai trò “chăn picnic” của nó: chúng tôi trải nó ra ngồi xem bắn pháo hoa, ngồi xem phim ngoài trời... Nó giúp bố tôi đỡ đau lưng trong những lần lái xe đường dài. Một lần, khi trời trở lạnh đột ngột trong một chuyến đi dã ngoại, tôi vẫn nhớ là mình đã sung sướng thế nào khi được chui vào trong chiếc chăn cũ đó.

Vài năm sau, có lần bố tôi chứng kiến một tai nạn nghiêm trọng vào lúc sáng sớm. Bố lập tức dừng xe, chạy lại gần chiếc xe bẹp dúm. Trong xe là một cô gái trẻ, chảy rất nhiều máu và đang run lập cập. Bố vội lấy cái chăn quấn quanh cô gái, an ủi cô. Theo lời các bác sĩ sau đó, thì chính chiếc chăn đã giữ ấm cho cô gái, giúp cô không bị sốc...
Chiếc “chăn ôtô” chia tay chúng tôi vào một buổi sáng mùa đông giá lạnh. Thấy một người đàn ông vô gia cư run rẩy nép vào tường tránh gió, bố tôi nghĩ ngợi một chút, rồi lấy chiếc chăn ra từ cốp sau, đưa nó cho người đàn ông kia. Lần gần đây nhất bố nhìn thấy ông ấy, thì ông ấy vẫn khoác chiếc chăn trên vai.

Đó là sứ mệnh của một chiếc chăn anh hùng.

Sau đó, mẹ tôi mua cho bố một chiếc chăn ôtô mới, hoàn toàn không giống với cái cũ. Nó màu xanh biển và rất mềm mại. Nó là một chiếc chăn rất tốt, và có thể sau này nó cũng sẽ lao vào những "sứ mệnh" đặc biệt cùng với bố tôi.
 
(theo hoahoctro)

Học cãi nhau đúng cách


Một cặp đôi dù yêu nhau nhiều tới mức nào cũng vẫn không thể tránh khỏi đôi lúc có sự bất đồng. Hãy học cách tranh luận đúng cách để tránh tình yêu bị thương tổn.


Lần sau khi bạn cãi nhau với người yêu, hãy làm theo 10 bước sau để cãi nhau một cách công bằng, và có thể kết thúc cuộc tranh cãi bằng việc khiến cho mối quan hệ trở nên mạnh mẽ và gắn kết hơn.

Khi hai người yêu và tôn trọng lẫn nhau, họ không tranh cãi chỉ để chiến thắng trong một bất đồng nào đó, mà lý do là vì họ bị tổn thương hoặc cảm thấy bị hiểu lầm.

Nhiều người lại không biều điều này, và bạn hãy tự hỏi bản thân rằng mình có thật sự nghĩ cô ấy cãi nhau với bạn chỉ để cố dành quyền kiểm soát bạn?

1. Hãy tập trung vào bất đồng

Rất dễ dàng để đi chệch hướng khi bạn tranh cãi với người yêu, nhất là khi bạn đang ở thế thua cuộc. Rất có thể bạn sẽ lôi việc cô ấy bỏ rơi bạn tại một bữa tiệc để đi buôn dưa lê với bạn bè, và nói lan man đến tận việc bạn phải làm việc nhà một mình. Nhưng việc đó sẽ không giúp bạn củng cố quan điểm của mình, mà sẽ chỉ khiến cho cô ấy tức vì không nói được gì. Hãy luôn nói về việc thứ gì khiến bạn buồn hoặc tức giận, nó sẽ giúp giải quyết vấn đề dễ dàng hơn thay vì phải lôi tất cả mọi thứ linh tinh vào.

2. Đừng bới móc chuyện trong quá khứ lên

Không bao giờ được đem những câu chuyên không cần thiết đã xảy ra chỉ để khiến cô ấy cảm thấy đau khổ. Nếu như cô ấy suýt phản bội bạn khoảng ba năm trước, bạn thật sự không cần phải lôi chuyện đó ra để tạo lợi thế cho mình hay khiến cô ấy im lặng.

3. Đừng xát muối vào nỗi đau của cô ấy
Đội khi, việc ở trong thế thua sẽ khiến bạn không suy nghĩ thấu đáo, và khi đó bạn sẽ thấy cách dễ dàng nhất để làm tổn thương cô ấy là chọc ngoáy vào những nỗi đau. Bằng việc nói về chuyện cô ấy đã trở nên béo và xấu đến thế nào, bạn chắc chắn sẽ chạm vào những vấn đề nhạy cảm và có thể khiến cô ấy rơi nước mắt. Có cần thiết phải như thế chỉ để chứng minh rằng bạn sai và cô ấy đúng không? Hãy tránh nói những câu làm tổn thương cô ấy trong một thời gian dài.

Học cãi nhau đúng cách - 2
Đừng cao giọng và xát muối vào nỗi đau của cô ấy (Ảnh minh họa)

4. Đừng mỉa mai

Mỉa mai có thể gây tổn thương tinh thần, và đặc biệt là trong tình yêu. Ngoài ra nó có thể khiến cô ấy tức giận và nhắc lại những việc đã xảy ra trong quá khứ để đá xoáy bạn. Một cuộc cãi vã bắt đầu từ một hiểu lầm nhỏ sẽ có thể trở thành một cuộc đại chiến không có cách giải quyết.

5. Hãy lắng nghe

Trái ngược với điều nhiều người nghĩ, cãi vã không có hại. Nó khiến cho một mối quan hệ trở nên tốt đẹp hơn và giúp các bạn hiểu nhau hơn. Nhưng điều đó chỉ xảy ra khi cả hai người tôn trọng ý kiến và sẵn sàng lắng nghe mà không chen vào miệng của nhau.

6. Đừng cao giọng

Cách này có thể có hiệu quả khi mà bạn đang tranh cãi trong hội nghị đấu tranh cho vấn đề nào đó, nhưng nó hoàn toàn vô dụng trong tình yêu. Chỉ cần một người bắt đầu cao giọng, người còn lại cũng sẽ thấy cần phải cao giọng và có thể nói những thứ không nên đụng đến. Đừng để “chuyện bé xé ra to” , và đừng nâng giọng trừ khi thực sự cần thiết. Sử dụng giọng nói bình tĩnh sẽ giúp cho cả bạn và cô ấy giữ được sự minh mẫn để khiến cho cuộc tranh luận nằm ở mức kiểm soát được.

7. Đừng tinh vi vì bạn đã chiến thắng

Bạn cần phải học cách chấp nhận lời xin lỗi với một sự khiêm nhường. Với việc trở nên kiêu ngạo chỉ vì cô ấy đã xin lỗi bạn, bạn sẽ “bắt” cô ấy trở thành một người không bao giờ xin lỗi chỉ vì cách bạn hành xử sau khi thắng một cuộc cãi vã.

8. Đừng đổ những lỗi sai của mình cho cô ấy

Bạn đi làm muộn vì cô ấy không gọi bạn dậy đúng giờ? Đó là lỗi của bạn. Nếu bạn muốn dậy sớm, hãy tự thân vận động bằng việc đi ngủ sớm và đặt đồng hồ báo thức. Đây chỉ là một ví dụ, điều cần nhớ là hãy làm tất cả mọi điều có thể trong khả năng của bạn. Và nếu bạn cảm thấy có gì đó không ổn, hãy nói về nó mà không mất bình tĩnh. Có thể đó chẳng phải là lỗi của cả hai người, mà chỉ là một sự hiểu lầm.

Học cãi nhau đúng cách - 3
Ôm hôn là một cách để làm dịu lại những bất đồng (Ảnh minh họa)

9. Nhớ lý do để bạn cãi vã

Nhiều cặp đôi thường quên mất lý do thật sự của cuộc cãi nhau. Bạn nên nhớ rằng mục đích của việc tranh cãi không phải để ghi điểm hay chứng tỏ mình kiểm soát tốt hơn, mà để cho thấy rằng một trong hai bạn đang bị tổn thương và muốn được lắng nghe. Nếu vấn đề tranh cãi chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nó sẽ giúp cải thiện mối quan hệ nếu bạn có thể giải quyết một cách êm đẹp. Thay vì việc chờ đợi để đổ lên đầu cô ấy một đống lời buộc tội, hãy cố gắng để hiểu quan điểm của mỗi người khi kết thúc cuộc tranh cãi.

10. Hôn và làm lành

Dù cho bực bội đến đâu, và kể cả khi cuộc tranh cãi chưa đi đến hồi kết, hãy ôm hôn và làm lành với cô ấy. Đừng tự khóa mình trong phòng hay đi khỏi nhà và cắt hết mọi liên lạc. Nó sẽ khiến mọi việc xấu đi cho cả hai người, và bạn đang kéo dài một việc có thể kết thúc trong vài phút. Dù có khó khăn đến thế nào, việc đó sẽ chứng minh rằng hai bạn yêu nhau đủ để bỏ qua một vài hiểu lầm nho nhỏ trong cuộc sốn lãng mạn của mình.



Sưu tầm

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Không chịu buông tay

Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè ở Florida, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ hãy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!


Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càn gần cậu con trai hơn! Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ. Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.


Lúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên đã vội vã lấy một chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.

Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp - bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.

Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!

- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! - cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu - khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương đễ giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:

- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.

Hình ảnh: KHÔNG CHỊU BUÔNG TAY __________________________________  Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè ở Florida, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ hãy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!  Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càn gần cậu con trai hơn! Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ. Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.  Lúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên đã vội vã lấy một chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.  Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp - bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.  Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!  - Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! - cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu - khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương đễ giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:  - Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.


Sưu tầm

Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

Bố tôi, người quét lá

Khi còn nhỏ, mỗi buổi chiều, tôi lại háo hức đứng ở ngõ ngóng bố về. Bóng ông đổ dài theo chiếc xe đạp thồ cũ rích, nhọc nhằn đạp từng vòng. Phía sau xe, những bao tải lá lớn chất cao ngất…
- A, bố về…bố về!
- Bố ơi, bố có mua kem cho con không? Kem Hà Nội ý, những que kem có vỏ bọc ở ngoài đó bố?
Vừa nói, tôi vừa hồi hộp chạy theo. Về tới sân, xuống xe, bố dựng chân chống, nhấc bổng tôi lên, mắt nhìn tôi trìu mến:
- Hôm nay bố đi làm về muộn quá nên không kịp mua. Để mai bố mua cho con trai yêu của bố nhé! Bố hứa mai sẽ mua đền con 2 cây kem lớn. Chịu không?

Nghe tới đó, tôi giận dỗi đẩy tay bố ra khỏi người, chạy vào giường úp mặt khóc nức nở:
- Bố không giữ lời hứa…con không chịu đâu! Con muốn ăn kem Hà Nội cơ…, con bắt đền bố…, huhu…huhu!
Vừa lúc ấy, mẹ đi làm đồng về. Thấy tôi khóc, mẹ hỏi bố:
- Sao mà con khóc thế mình?
- Con nó đòi kem mình ạ. Kem mua ở ngoài Hà Nội. Tôi thương con quá, nhưng ngặt nỗi… thất hứa với nó mấy lần rồi. Tội thằng nhỏ quá!
Thoáng nghe, mẹ đã hiểu tất cả. Đặt vội gánh khoai nặng xuống, mẹ xắn tay áo, phụ bố dỡ những bao lá tãi ra sân hong cho khô. Giọng mẹ âu yếm:
- Mình có mệt lắm không? Hôm nay nắng thế này, tôi thương mình lắm! Nhìn áo kìa, ướt như gặp mưa ấy. Mặt mũi lã chã mồ hôi rơi thế này, tôi lo mình ốm mất. Con nó còn nhỏ, kệ nó mình ạ! Thương thì thương, nhưng hoàn cảnh gạo chẳng có mà ăn, thì lấy đâu mà chiều con được. Rồi lớn lên, con nó sẽ hiểu thôi. Mình ra rửa chân tay rồi vào nghỉ ngơi cho lại sức.
Rồi mẹ lại bên giường tôi vỗ về:
- Con ngoan nín đi. Con trai ai lại khóc thế này. Xấu lắm! Mẹ mắng bố rồi. Mai, ngày nào mẹ cũng cho cu Tít tiền mua kem đá nhé! Kem ấy cũng ngon lắm!
Thường ngày, tôi vẫn thích ăn kem đá. Cứ hai ngày mẹ lại cho tôi 100 đồng để mua. Giờ mẹ nói ngày nào cũng cho. Nghe chừng cũng xuôi, tôi nín bặt, ngồi dậy xà vào lòng mẹ nũng nịu:
- Con không yêu bố đâu! Chỉ yêu mẹ thôi!
Mẹ mỉm cười, củng nhẹ vào trán tôi một cái:
- Phải yêu cả bố nữa chứ? Lớn lên, cu Tít sẽ hiểu lòng bố thương con nhiều như thế nào…
Chiều hôm sau, tôi lại ra ngõ ngóng bố. Mặt trời đã khuất sau rặng tre, bóng tối dần đổ xuống, nhưng đợi mãi bố vẫn chưa về. Cả mẹ cũng vậy. Lát sau, nội sang. Thấy tôi, nội rưng rưng nước mắt. Nội ôm chặt tôi và khóc.
Tối đó, và cả nửa tháng ròng, nội ở lại chăm nom tôi, vì bố mẹ tôi không về….
Một sáng, nội dắt tôi ra tận đê đón bố mẹ. Từ xa, tôi đã trông thấy bóng bố. Nhưng sao lạ quá…! Bố không đi trên chiếc xe cà tàng quen thuộc mà ngồi trên chiếc xe lăn, có mẹ đứng đằng sau đẩy. Mẹ gầy rạc đi. Còn bố vẫn khuôn mặt phúc hậu ấy, luôn mỉm cười dù mệt mỏi, nhưng đôi chân thì đâu rồi???
Nội thấy bố như vậy thì khóc nấc lên. Tôi còn nhỏ nên không hiểu vì sao. Chỉ biết, tối đó có bao nhiêu người tới chơi, và đó cũng là lần đầu tiên trong đời, tôi được ăn thỏa thích kem Hà Nội do bố mang về.
Sau này, khi tôi lớn lên, mẹ đã kể tôi nghe chuyện xảy ra ngày ấy. Tôi đã khóc rất nhiều…
Ngày ấy nhà tôi nghèo lắm. Bố mẹ làm quần quật suốt năm, suốt tháng cũng không đủ tiền đong gạo. Những lúc không kiếm được việc, bố lại lặn lội đạp hơn 20 cây số ra tận Hà Nội, tới những công viên quét lá về đun bếp.
Rơm rạ có nhiều, nhưng phải bán cho người ta nuôi bò. Mua củi thì đâu có tiền. Vì thế, dù vất vả, bố vẫn đều đặn quét mỗi ngày 6 bao lá lớn chở về.
Và thế là, bao nhiêu vỏ sữa chua, vỏ kem trẻ em thành phố ăn khi đi chơi công viên, bố quét lẫn lá mang về. Mỗi lúc bố rải lá ra sân hong khô, tôi lại nhặt những vỏ ấy lên. Đó là những chiếc vỏ mang hình những que kem lớn phủ đầy sôcôla, màu sắc xanh đỏ. Kem đậu xanh, kem dâu tây, kem khoai môn.
Nghe bố kể, kem đó ở Hà Nội và chỉ trẻ con nhà giàu mới có tiền mua. Ôi, chắc phải ngon lắm! Chẳng bù cho kem ở quê mình, toàn đá là đá, không ăn nhanh thì chảy hết… Giá mà một lần được ăn chúng nhỉ! Rồi tôi đòi bố phải mua cho bằng được.
Chiều định mệnh ấy, như mọi ngày, bố quét được 6 bao lá đầy. Ông không về sớm, mà gắng quét thêm 2 bao nữa. Rồi ông bán tất cả cho một bác đạp xích lô được 5000 đồng.
Ông để dành 2000 đồng về đưa mẹ đong gạo. Còn 3000, ông đạp vội tới Tràng Tiền mua 2 cây kem. Rời khỏi cửa hàng, trời đã tối nhem, ông quên hết mệt mỏi, đạp thật nhanh về nhà, vui sướng khi nghĩ đến tiếng reo hò mừng rỡ của con trai.
Lúc qua đường, do mải nghĩ, ông đã bị một chiếc xe máy đang phóng tốc độ cao tông vào. Chiếc xe đạp cong số 8, còn ông đã vĩnh viễn mất đi đôi chân.
Hôm bố ra viện, nghe kể lại câu chuyện bố bán lá để mua kem cho tôi, một bác sĩ tốt bụng đã mua một túi kem lớn, biếu bố làm quà tặng con trai. Mẹ bảo, khi đón nhận túi kem ấy, lần đầu tiên thấy bố khóc nhiều như thế…
Lớn lên, đi học rồi đi xa, nhưng mỗi ngày, tôi càng cảm thấy tình thương bố mẹ dành cho tôi nhiều hơn bao giờ hết. Giá như ngày ấy tôi không ham ăn…! Giá như ngày ấy…, thì bố đã không mất đi đôi chân. Và tôi biết cuộc sống không có từ “giá như”…
Bao năm qua, bố chịu nhiều đau đớn về thể xác, nhưng bố luôn vui vì con trai mình biết đặt chữ hiếu lên đầu và luôn biết tiến về phía trước!

Trả tuổi thơ cho con bằng hát ru, đọc truyện, về quê

Tối nào cũng vậy, dù bận đến đâu chị Hiền cũng dành thời gian hát ru, đọc truyện cho con nghe. Có khi, chỉ 10, 15 phút, nhưng cháu bé đã chìm vào giấc ngủ ngon lành. Với chị, không gì tốt cho con bằng những điều giản dị ấy.

Hạnh phúc được hát ru, kể chuyện cho con

Từ khi có con nhỏ, vợ chồng chị Hiền (Làng Quốc Tế Thăng Long, Hà Nội) có thêm một sở thích chung: Hát ru và kể chuyện cho con nghe mỗi ngày. Chị tâm sự: “Từ khi sinh cháu, tôi đã nựng nịu, hát ru con, dù thực tế tôi hát không hay và cũng không giỏi hát. Chồng tôi rất ủng hộ, nhiều khi anh cũng “tranh thủ” ru con. Còn bé thì thành thói quen, bây giờ đã 5 tuổi, nhưng nhiều lúc thấy mẹ mở ca nhạc trên ti vi bé tỏ ý không thích, bảo “con thích mẹ hát cơ” nghe thật hạnh phúc”.

Cuộc sống với nhiều tiện nghi hiện đại khiến cha mẹ quên bẵng đi là cần dành thời gian cho chúng
Cuộc sống với nhiều tiện nghi hiện đại khiến cha mẹ quên bẵng đi là cần dành thời gian cho chúng
  
Không chỉ hát ru, chị Hiền cũng rèn được thói quen kể chuyện cổ tích hằng đêm cho con trước khi ngủ, hay khi chơi với con. Nhiều lúc, hết “kho” truyện, chị còn ngồi “sáng tác” ra những câu chuyện thú vị chỉ dành riêng cho con mình. Đó là niềm vui mỗi ngày của chị.

“Buồn cười nhất là, có hôm vì quá bận, con cứ luẩn quẩn đi ra, đi vào, hai vợ chồng vô tâm “quên”, là sáng hôm sau cháu cũng nhắc. Trong lúc mặc quần áo cho cháu, cháu dụi đầu vào chân mẹ bảo, hôm qua con buồn mẹ lắm. Tôi hỏi cháu, vì sao, thì cháu thủ thỉ bảo, tại mẹ không kể chuyện cho con nghe”, chị Hiền kể.

Cũng vì những lúc như vậy, anh chị luôn bảo nhau dành thời gian, không để con phải “buồn” vì những điều như thế.

“Dù bây giờ nhịp sống hiện đại có bận rộn thật, có nhiều điều kiện để chăm sóc trẻ thật, nhưng tôi nghĩ vẫn không gì thay thế được cho những câu chuyện, bài hát, và hơn cả là sự quan tâm của cha mẹ. Chỉ cần hiểu được điều này và mỗi người cha mẹ ý thức được tầm quan trọng của chúng thì vẫn có thể làm được”, chị Hiền khẳng định.

Sự lựa chọn thuộc về cha mẹ

TS Nguyễn Lệ Hằng, GĐ Trung tâm Phát triển trẻ em và kỹ năng sư phạm gia đình cho rằng, trẻ em trong xã hội hiện đại chịu nhiều thiệt thòi hơn thời của cha mẹ chúng. Trẻ em bây giờ không có nhiều cơ hội vui chơi chan hòa với thiên nhiên, và bản thân cha mẹ cũng dành ít thời gian hơn cho con cái so với trước.

“Ngay cả thầy cô cũng có thời gian để đến thăm hỏi các cháu nhiều hơn chứ không phải là thời gian để dạy các cháu học thêm như bây giờ. Thực tế, nhà trường đã chiếm quá nhiều thời gian của trẻ, chỉ còn một chút thời gian để nghỉ ngơi, giải trí thì các sản phẩm công nghệ đã chiếm nốt. Bởi thế, nhiều người tuy nhận thức được đây là vấn đề, nhưng họ bối rối, không biết bắt đầu từ đâu”, TS Hằng nhận xét.

“Khi trẻ đã “nghiện” thì bắt buộc khi nhận ra phải nghĩ đến việc “cai” cho trẻ. Tuy nhiên những biện pháp cai bắt nguồn từ những việc tưởng chừng rất là nhỏ và gần như không quan trọng mà chúng ta vẫn phải làm thường nhật thì mới giúp đứa trẻ vượt qua được. Tổng thời gian của đứa trẻ chỉ có hạn. Bố mẹ phải biết chia tổng thời gian đó ra như thế nào.

Nếu con bạn có 4 tiếng tiếp cận với công nghệ một ngày, bạn muốn giảm xuống còn 30 phút thì bạn phải tính được, 3 tiếng rưỡi còn lại bạn sẽ làm gì với con? Có rất nhiều cách để có thể dẫn dắt con đi qua mê hồn trận của công nghệ, thoát ra khỏi ảnh hưởng của chúng song đòi hỏi cha mẹ phải có kiến thức và quan trọng là sự kiên nhẫn.
 
Trẻ em bây giờ không có nhiều cơ hội chơi các trò chơi dân gian như thế này
Trẻ em bây giờ không có nhiều cơ hội chơi các trò chơi dân gian như thế này
 
Là một người bà, người mẹ, TS Lệ Hằng chia sẻ: “Cháu nội tôi năm nay 2 tuổi, khi thấy mọi người trong gia đình làm việc với máy tính thì nó rất thích thú và thường thích “xông” vào. Hay khi ti vi bật thường xuyên, nó luôn nhìn thấy thì nó có sự trông chờ vào những hình ảnh trên ti vi. Tự thân chiếc ti vi đã có sức hấp dẫn, cám dỗ với đứa trẻ.

Trước điều đó, tôi phải tìm cách dẫn dắt nó để ra khỏi tình trạng ấy: Cho cháu ngồi nghịch một chút 10 - 15 phút để cháu biết, nhưng chủ yếu vẫn cho cháu tiếp cận với cuộc sống, những trò chơi bên ngoài. Nhờ đó, cháu dễ dàng rời bỏ những sản phẩm công nghệ ấy và việc này lặp đi lặp lại trong đời sống của trẻ, dần dà đã tạo cho cháu thói quen không bị những tính hấp dẫn của những sản phẩm kia giữ lại bởi cháu biết rằng ngoài kia còn rất nhiều điều hấp dẫn. Có làm, và có làm được điều này hay không, hoàn toàn là sự lựa chọn của cha mẹ”.

 


Sưu tầm

Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012

Tờ năm trăm mất góc


Buổi trưa. Trời oi bức, nắng như đổ lửa. Nằm dưới cây sấu già, nó thiu thiu ngủ, đầu gối lên cái bọc dúm dó, cũ kỹ, bên cạnh là cái bát sắt hoen gỉ nằm chỏng chơ.

Từ sáng tới giờ chưa có chút gì bỏ bụng, đi xin mãi nó chỉ được 1 tờ năm trăm đồng mất góc. Đói rũ người. Nó hi vọng giấc ngủ sẽ xua tan cái đói đang cồn cào trong nó, nhưng không được...

Chợt nó giật thót mình khi có bàn chân ai đó giẫm lên người. Đang đói, mệt, nó la toáng lên:

- Mù à? Người ta nằm thế mà giẫm cả lên người!

Đáp lại nó là giọng khản đặc, run run của 1 bà lão :

- Bà mù...ừ...mù thật cháu ạ...thôi bà đã trót...cho bà xin.
Nó lặng người, từ hai hốc mắt nó có cái gì đó ươn ướt, mặn chát rỉ ra...
- Cháu xin lỗi. Cháu không biết là bà... như thế...

Bà lão ngúc ngoắc đầu như thể chấp nhận. Rồi chiếc nón lá rách lướp tướp, cũ mèm tiếp tục huơ đi huơ lại. Theo cây gậy tre dò đường, bà dò dẫm bước đi...

- Lạy các ông, các bà...Xin các ông các bà thương xót,nhón tay làm phúc...

Nó vội lần trong bọc, rút ra tờ năm trăm mất góc, gọi với theo:

- Bà ơi!

Bà lão quay đầu lại.

- Cháu xin biếu bà!

Khuôn mặt nhăn nhúm của bà lộ vẻ mừng rỡ. Bà chậm chạp đi về phía nó, chìa nón cạnh cây sấu già chờ đợi...

1 cơn gió thoảng qua, hanh hao thả từ trên cây sấu vài chiếc lá khô vào nón.

Ngỡ nó bỏ tiền vào, bà đưa tay quờ đi quờ lại trong nón nhưng bàn tay run rẩy nhăn nheo chỉ chạm phải chiếc lá khô giòn. Bà lầm bầm:

- Trời ơi, sao nó lại nỡ lừa cả người mù hả trời!

Bà lão rủa thầm rồi từ từ quay người lại đi tiếp.

Nó ngồi dưới gốc cây, chìa tờ giấy bạc ra vẻ thành khẩn. Chờ mãi mà chẳng thấy bà lão nhận tiền, nó đứng dậy thảng thốt gọi :

- Bà ơi! Cháu biếu bà thật đấy mà...

Chỉ có tiếng lá xào xạc đáp lại.

Nó đứng đó 1 lúc lâu, suy nghĩ nhưng không hiểu vì sao bà lão không nhận tiền của nó. Nó cúi xuống, cắp cái bọc vào nách, cầm cái bát, với cây gậy lò dò tìm đường thập thững bước đi.

Bóng của nó - 1 đứa bé mù in trên mặt đường tròn như 1 đồng tiền vàng. ♥♥♥


Sưu tầm

Bài đăng phổ biến