Tôi không biết mọi người sẽ đón nhận câu chuyện của tôi như thế nào, nhưng tôi thật sự không còn sức lực, tôi cần một lời khuyên. Lời khuyên để biết tôi phải làm gì.
Tôi, trong mắt những người thân quen là một cô bé ngoan, giỏi và nghị lực. Tôi từng có những rung động đầu đời của thời học sinh. Đó là những cảm xúc thật đẹp, mến mà chẳng dám gần, quan tâm đến nhau một cách nhẹ nhàng mà ấm áp, nhưng rồi mãi mãi chỉ dừng lại ở đó. Đó là thứ tình cảm đẹp nhất mà tôi từng có. Khi biết mãi mãi mất người ấy, tôi đã đau khổ, đã quằn quại, bởi tôi biết tôi đã dành thứ tình cảm sâu nặng đến thế nào. Những người con trai khác quan tâm đến tôi, vì không có tình cảm nên tôi sợ, và tôi xa lánh họ ngay từ khi biết họ để ý mình.
Thế rồi đến năm thứ 3 đại học, một anh bạn cùng lớp công khai theo đuổi tôi. Một anh chàng hiền lành và sáng sủa. Tôi không có cảm tình với anh, nhưng không hiểu sao tôi không ghét và không xa lánh anh như với những người khác. Anh đến ký túc hàng ngày, anh rủ tôi đi học, đi ăn cơm hàng ngày. Để rồi một ngày anh không đến là tôi thấy thiếu thiếu. Nhưng tôi không nghĩ đó là tình yêu. Anh ngỏ lời với tôi, tôi từ chối, tôi nói chỉ là bạn, chỉ muốn làm bạn mà thôi, tôi thấy tôi và anh không hợp nhau, ước vọng về tương lai của anh và tôi không giống nhau. Nhưng anh cứ theo đuổi, và rồi tôi không hiểu nổi chính bản thân mình nữa. Tôi nhận lời khi chính tôi cũng biết tôi chưa thật sự yêu anh. Dường như tôi không thể có sự kháng cự trước tình yêu của anh.
Thế rồi đã 2 năm tôi gắn bó với tình yêu mà tôi luôn nghĩ rằng anh yêu tôi nhiều hơn. Anh là một người đàn ông hiền lành, yêu tôi hết mực. Anh ở lại Hà Nội lập nghiệp cũng là vì tôi. Gia đình tôi cũng giúp đỡ anh nhiều, với quan điểm là giúp đỡ bạn bè của con mình (cùng là dân tỉnh lẻ nhưng gia đinh anh khó khăn hơn gia đình tôi nhiều). Với thời gian, tình cảm của tôi dành cho anh cũng tăng dần. Có điều tôi luôn cảm thấy anh muốn chuyện đó. Anh từng đòi hỏi, nhưng tôi giận dỗi là anh lại thôi. Tôi từng đòi chia tay vì không thể chấp nhận chuyện đó. Anh van xin, anh nói không thể sống thiếu tôi. Anh nói anh sẽ sửa, nhưng lần này qua lần khác, anh cứ xin lỗi và lại đòi hỏi. Anh nói với tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình dù anh biết là không nên. Tôi từng lo lắng có phải anh chỉ cần chuyện đó hay không, nhưng tôi cũng không dám hỏi anh. Rồi anh nói, anh chỉ cần "gần gũi" với tôi thôi, chứ sẽ giữ cho tôi đến đêm tân hôn. Anh cứ nói thế rồi đến một ngày tôi không thể hiểu được mình, tôi đồng ý.
Anh đã làm đúng như anh nói. Anh không hề cướp mất tất cả của tôi. Vài lần như vậy. Có lần tôi cảm thấy đau. Rồi mới đây thôi, tôi bất ngờ phát hiện ra tôi đã để mất cái quý giá nhất của đời con gái. Trời ơi, một sự thật trần trụi mà tôi không thể chấp nhận chính bản thân mình. Tôi thấy mình hư hỏng, tôi thấy mình khốn nạn, tôi thấy tôi không xứng với những gì cuộc đời này đã dành cho tôi. Giá trị con người tôi giờ không còn được một đồng, một cắc. Tôi đâu dám hận anh, vì tôi biết, nếu tôi không mềm lòng thì không bao giờ anh làm được điều đó. Thật khủng khiếp. Tôi đã cho đi tất cả, đã dâng tài sản quý giá nhất cho một tình yêu mà tôi biết tôi không thể dành cho anh tình yêu nhiều như anh đã dành cho tôi. Giờ đây, tôi cảm thấy cay đắng, cay đắng cho cuộc đời mình. Tôi sẽ phải chịu sự dằn vặt này suốt cuộc đời còn lại.
Thế giới như suy sụp trước mắt tôi, như một kẻ xấu xa chỉ muốn nem nép giấu mình. Tôi không hiểu sao mình có thể tồi tệ đến như vậy, tôi ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng thật cay đắng, tôi muốn chết, nhưng cái chết thật không dễ dàng. Giờ thậm chí tôi không dám nói với anh. Tôi sợ anh biết, tôi sợ anh tiếp tục đòi hỏi (vì giờ thì gần như tôi có giữ cũng như không), nếu không nói, sau này anh nghĩ tôi từng với ai ngoài anh thì sao. Tôi sợ bị khinh bỉ. Tại sao tôi lại có thể làm điều đó khi tình yêu của tôi chưa đủ lớn, khi giữa anh với tôi còn nhiều khoảng cách trong cách nghĩ và con đường đi? Giờ tôi không dám yêu, không đáng để yêu, kể cả anh.
Tôi đang hoàn toàn suy sụp, tôi không thể làm việc được, nước mắt rơi hàng đêm. Tôi cũng không đủ dũng cảm để nói với anh, không biết có nên nói hay không nữa. Xin các bạn hãy sớm cho tôi một lời khuyên, tôi đang rơi vào ngõ cụt do chính tôi gây ra.
Thứ Tư, 6 tháng 5, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bài đăng phổ biến
-
Hôm qua Yahoo đã chính thức gửi email thông báo đóng cửa dịch vụ blog Yahoo! 360 vào ngày 13/07/2009. Theo thông báo này, nội dung trên Yaho...
-
Hang tuan du khach se co cac tour khuyen mai dac biet den muc gia re bat ngo dang cho do quy khach Lua chon 9 mon an nong ngon lanh cung han...
-
Ngành du lịch miền Trung mang cả sự hiện đại và năng động Hàng năm du lịch chiếm tới 55% GDP toàn tỉnh. Nạn trộm cắp trong lễ hội Festival H...
-
Trai rong tren dien tich 1 Tro choi truyen thong thu vi. Vao mua he tu thang 6 den thang 9 hang nam. Chua duoc xay dung tu nam 328. Boi mot ...
-
Nganh du lich da nang ngay nay duoc phat trien sau nhung nam dat nuoc doi moi. May nam tro lai day, Da Nang tro thanh diem nong ve dau t...
-
Tuấn C dẫn ngừơi yêu đi ăn bún bò Huế, vô tình thấy trong tô bún có 01 cọng lông, Tuấn C yêu cầu chủ quán phải đền cho mình. Lúc này cô bạn ...
-
Ton chi muc dich ma Quy dat ra la “Di tan noi - Nhin tan mat - Lam tan tam - Trao tan tay”. Trong thoi gian nay, mot so thanh vien trong Quy...
-
Nhưng dường như được tận mắt chiêm ngắm những điều lạ lùng này vẫn là sự háo hức. Có người thấy nhiều lần, vàng có thể di chuyển giữa không ...
-
Speaking in front of large enterprises, customers, suppliers, agents and dear friends to congratulate, Chairman of the Board of Directors (C...
-
Chuyển PDF sang Word, Excel, Powerpoint trực tuyến : Nhấn Choose file để chọn các file PDF muốn chuyển đổi lưu trên máy tính, kế tiếp bạn c...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét