Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

Tôi nó và... cơn mưa


Chẳng hiểu sao nó lại có cái tên Diệu Hiền? Thật là khó tin. Cứ một trăm lần tới lớp thì y như rằng một trăm lẻ một lần tôi bị nó ăn hiếp. Ngay từ buổi học đầu tiên là đã dự báo cho tôi chuyện chẳng lành.
- Ê!
Tôi cảm thấy nhột nhột ở sau gáy.
- Ê!
Rụt rè, tôi quay thật chậm cái cổ dài của mình 180 độ. Trước mặt tôi là con bé đen thui. Mái tóc xù cứng đơ mà nó đội trên đầu trong thật ngộ.
- Bạn gọi tui?
- Chứ còn ai nữa?
Nghe cái giọng đầy vẻ gây sự, tôi đâm ra cảnh giác.
- Bạn gọi tui chắc có chuyện gì?
Nó phán ngay :
- Đúng rồi! Ông thông minh lắm! Tui đề nghị thế này. Hoặc, ông ngắt dùm cái đầu để lên bàn. Hoặc là ông chịu khó ra phía sau ngồi dùm. Tui không có thấy cái chi chi trên bảng hết.
- Ơ... ơ.... - Tôi đâm ra lúng túng - Tui bị "cận" mà!
- Thì tui đâu có ý định tước đoạt hai mảnh ve chai dễ thương của ông đâu!?
Vừa mắc cỡ vừa tức giận, tôi chẳng biết làm sao hơn là thu xếp tập vở để chuyển "hộ khẩu" đi nơi khác. Thật là khó khăn khi phải từ bỏ cái thói quen ngồi bàn nhất từ lớp sáu đến giờ.
Nhưng tới lúc nó đứng dậy đi ra ngoài để đổi chỗ, tôi mới vỡ lẽ. Một con nhỏ lùn xủn. Đầu đuôi chừng một tấc nếu dùng nghệ thuật "thậm xưng". Còn nếu mà tả thực bằng thước dây của má tôi thì chắc nó chưa được một thước rưỡi.
Khi đã yên vị ở chỗ ngồi mới, cái đầu xù của nó quay ngoắt xuống phía bàn dưới - chỗ cũ của nó - bây giờ là của tôi, và nháy mắt ra vẻ anh chị :
- Cảm ơn ông nghe. Nhưng mà đừng có ám hại sau lưng để trả thù à!
Vừa nói nó vừa cười. Chưa hết, nó còn trợn mắt với tôi một cách tinh nghịch. Lúc này, tôi mới phát hiện ra. Ngoài cái nước da bánh ít đường mía, nó còn có một đôi mắt đen như hai hột nhãn.
Một lần, sau tiết học cuối, đang luýnh quýnh thu dọn "chiến trường" để chuẩn bị ra về, bỗng từ phía trước bốn năm quyển tập bay đánh phịch xuống bàn làm tôi giật mình nhảy nhổm. Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã nghe nó "ra lệnh" :
- Ông làm việc từ thiện nghe! Chép bài dùm cho tui về quê, mai mốt xin hậu tạ.
Hóa ra nhà của nó không phải ở đây. Thi tuyển vào lớp mười, điểm cao, nó lặn lội ra thị xã học ở trường "chọn" của tỉnh, để rồi ngang nhiên vô lớp 10A1 trù ám cái thằng tội cận thị khờ dại này.
Và, như một cơn mưa đầu mùa thất thường, sau ba ngày biến mất, nó lại xuất hiện đột ngột không báo trước. Đặt biệt là nó có quà "hậu tạ" cho tôi thật.
- Của ông nè!
Vừa nói, nó vừa giúi vào tay tôi một gói nhỏ bọc bằng giấy nhật trình. Không biết sao, tôi đâm ra cảm động. Một chút hối hận khi mấy ngày qua chép bài cho nó, tôi vừa "rủa" nó không tiếc lời...
- Chữ của ông xấu òm.
Trời ạ! Công tôi "gò" viết muốn rụng cả tay. Đúng là... ráng nuốt cục tự ái to đùng vào bụng, tôi tò mò :
- Tui mở quà ra xem nghe!
- Cứ tự nhiên - Giọng của nó thật là tinh quái.
Tôi chột dạ :
- Bạn làm tui hồi hộp quá!
Sau đúng ba lớp giấy là cái bọc ni lông đầy những trái màu đen. Nó nhỏ và dài bằng que tăm bẻ đôi, hai đầu lại nhọn hoắc.
- Ông biết trái đó không?
- Tui chưa thấy nó lần nào - tôi ngây ngô thú thật. Trái gì vậy?
- Thì trái cây chứ gì! Tui hái đó. Bông của nó màu tím rịm, đẹp khỏi chê.
- Ắn được không? - Tôi nhìn vào trong đôi mắt đen của nó.
- Ông thử coi!
Tôi nhón một trái cho vào miệng. Bỗng nhiên, nó vừa cười vừa la lên :
- Nhả ra lẹ lên, tui hổng có chịu trách nhiệm à nghe!
Đang loay hoay chưa kịp tống cái trái gì mà lạt nhách trong miệng ra thì "tách" một tiếng, cái trái quái quỷ ấy vỡ ra, họng của tôi đầy những hạt li ti.
Phun phì phèo một hồi, tôi vẫn còn nỗi da gà với cái vị sam sảm nhạt nhẽo kỳ cục ban nãy. Vậy mà nó tỉnh rụi :
- Đã nói rồi! Ông đúng là ham ăn thứ thiệt.
Lần này, không có cái gì trong miệng mà tôi cứ y như là đang ngậm hột thị. Tôi chỉ biết giương mắt nhìn nó, tức anh ách mà không nói được một lời. Đầy vẻ cầu hòa thân thiện đáng ngờ, nó chộp lấy một trái trong tay tôi :
- Đây là trái nổ. Ông coi nè...
Tuột xuống ghế gọn hơn, nó đi như cáo giả nai về phía cuối lớp. Điệu nghệ và thuần thục, nó liếm nhanh cái trái kỳ quái đó rồi kín đáo đặt lên cổ áo của thằng Thái ròm lúc này, nó đang mở hết "đài" oang oang với lũ con gái. Nháy mắt ra hiệu với tôi xong thì "tách" một tiếng, thằng Thái giật mình cái tưng, quay qua tìm tìm kiếm kiếm. Điệu bộ của nó làm tụi con gái cười ré lên.
Trở lại bàn, nó nói với tôi giọng ban ơn :
- Tui đã đền đáp công lao khó nhọc của ông một cách xứng đáng bằng vũ khí "độc nhất vô nhị" đó.
Nhìn nó, cục giận trào lên hộng tôi khi nãy bỗng tan đâu mất tiêu.
Vậy mà, sau khi thi học kỳ hai, lúc hoa phượng đỏ chót nhảy múa trên cành, thì như một con ve bị hư giọng, nó buồn bã nói với tôi :
- Tựu trường tới, tui trả lại chỗ ngồi cho ông đó.
Tôi lắc lắc đầu cho bớt lùng bùng lỗ tai, nhìn xem nó lại bày trò gì nữa. Không đợi tôi thắc mắc, vừa hướng đôi mắt đen ra sân - chỗ mấy cây phượng già, rễ bò lổm ngổm đã trở thành quen thuộc - nó vừa nói :
- Sang năm, tui phải chuyển trở lại trường ở quê tui rồi.
Có một cái gì đè ngang ngực tôi, nặng nề. Dù đáng lẽ tin này làm tôi thở ra một cái phào nhẹ nhõm mới phải. Giọng nó vẫn đều đều nhưng không hề là cái giọng lí lắc quen thuộc mà tôi vẫn thường xuyên được nghe.
- Ba tui biểu tui học gần nhà, vừa đỡ tốn tiền, vừa kèm cặp thằng em tui năm nay thi lớp chín.
Trời bỗng dưng mưa cái ào. Tự nhiên tôi chẳng nói được gì. Bụi mưa bám đầy hai mắt kính. Tôi thấy mắt mình nhèo đi. Dẫu sao, tiếng nói từ chiếc bàn trước mắt cũng trên thành thân quen với tôi tự lúc nào. Tôi nói mà không kịp suy nghĩ :
- Hiền về quê rồi, ai... ở đây chọc ghẹo tui?
Đôi mắt đen của nó quay nhìn tôi thật là sâu. Bụi mưa vướng đầy mái tóc xù của nó trong lạ lắm. Không biết có phải vì mưa hay không mà mắt kính của tôi càng nhòe hơn.
- Mai mốt, ông nhớ sắm cái gạt nước gắn vào mắt kính nghe.
Lần đầu tiên tôi ao ước nó cứ chọc ghẹo tôi như vậy hoài mà tôi sẽ không hề thấy giận. Và kỳ lạ lắm, trước hay sau mắt kính của tôi, hình như... chỗ nào cũng có mưa... Trần Tùng Chinh

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2009

Ca dao tục ngữ thời nay


Gọt xoài đừng để xoài chua!!
Chọn bạn đừng để bạn cua bồ mình.

********o0o***********

Một tay làm chẳng nên non
Bốn tay chụm lại nên sòng tiến lên

********o0o***********

Thằng cho vay là thằng dại.
Thằng trả lại là thằng ngu!

********o0o***********

Trên đời gì rẻ bằng xôi.
Anh đây chẳng tiếc mời em ăn cùng.
Giờ đây em đã ăn rồi.
2 ngàn em nhớ trả giùm cho anh!

********o0o***********

Thi đua ta quyết thi đua
Thi đua ta quyết tiến lên hàng đầu
Hàng đầu rồi biết đi đâu?
Đi đâu không biết hàng đầu cứ đi !

********o0o***********

Con người càng lúc càng đông.
Thạch Sanh thì ít , Lý thông thì nhiều .

********o0o***********

Mập thì dẹp,
Ốm thì dễ thương, Lòi xương thì dễ mến.

********o0o***********

Thân em như giếng giữa đàng.
Người khôn rửa cẳng , người phàm rửa chân!

********o0o***********

Tình yêu như cái bánh tiêu
Ăn vô thì muốn, thiếu điều ói ra.
Yêu em hổng dám nói ra.
Để dành trong bụng cho ra từ từ.

********o0o***********

Trên trời mây trắng như bông.
Ở giữa cánh đồng mông trắng như mây.

********o0o***********

Mẹ ơi con muốn có chồng.
Con ơi mẹ cũng mộ lòng như con.

********o0o***********

Râu tôm nấu với ruột bầu.
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon.
Chỉ tội cho cái thằng con.
Đứng ngoài chầu chực biết ngon là gì.

********o0o***********

Gió mùa thu anh ru em ngủ.
Em ngủ rui` anh cạy tủ anh đi!!!!

********o0o***********

Sông Cầu nước chảy lơ thơ.
Có đôi trai, gái ngồi hơ quần đùi.

********o0o***********

Con nhà tông không giống lông đỡ giống khỉ.

********o0o***********

Bầu ơi thương lấy bí cùng ,
Mai sau có lúc nấu chung một nồi.

********o0o***********

Chắp tay lạy cụ tình yêu.
Cho con lấy được nàng Kiều ngày nay.
Cụ nhìn trợn mắt cau mày.
Không đưa hối lộ thì đây đếch ừ .

********o0o***********
Má ơi đừng gả con xa.
Chim kêu vượn hú biết đâu mà lần.
Má ơi đừng gả con gần.
Con qua xúc gạo nhiều lần má la.

********o0o***********

Thuận vợ thuận chồng con đông mệt quá .

********o0o***********

Cá không ăn muối cá ươn.
Chồng cãi lại vợ ra đường bơm xe.

********o0o***********

Có công mài sắt có ngày chai tay .

********o0o***********

Kiến tha lâu cũng có ngày mỏi cẳng.

********o0o***********

Trèo cao ngã đau ,trèo thấp ngã cũng đau.

********o0o***********

Qua cầu ngả nón trông cầu .
Cầu bao nhiêu nhịp tốn xăng dầu bấy nhiêu

********o0o***********

Làm trai cho đáng nên trai.
Lang beng cũng trải giang mai cũng từng!!!
.
********o0o***********

Bước chân dô quán đèn mờ.
Ngồi gần con gái không sờ là ngu!!
Thà rằng cắt tóc đi tu.
Ngồi gần con gái ngu sao không sờ!!

********o0o***********

Hôm qua anh đến nhà em.
Ra về mới nhớ để quên 5000
Anh quay trở lại vội vàng.
Em còn ngồi đó, 5000 mất tiêu.

********o0o***********


Anh xây em bằng cát.
Rồi hôn em 1 phát.
Ôi nụ hôn chua chát.
Toàn là đất với cát

********o0o***********

Yêu em mấy núi cũng trèo.
Đến khi em chửa mấy đèo anh cũng dông!!!

********o0o***********

Trên trời có đám mây xanh.
Ở giữa mây trắng xung quanh mây vàng.
Nếu mà anh lấy phải nàng,
Anh thà thắt cổ cho nàng ở không.

********o0o***********

Giám thị nhìn em giám thị cười.
Em nhìn giám thị lệ tuôn rơi.
Cổng trường đại học cao vời vợi.
Đồng ruộng mênh mông đón em về.

********o0o***********

Này cô con gái nhà ai.
Cớ sao dám hái hoa nhài nhà tôi.
Hái rồi thì hãy lấy tôi
Còn chưa hái được để tôi...hái dùm.

********o0o***********

Trước cổng nhà thờ,anh và em
Hai đứa hôn nhau,Chúa đứng xem
Giật mình Chúa bảo:này hai đứa!
Hôn nhau như thế Chúa cũng thèm.

********o0o***********

Chán đời cắt tóc đi tu.
Nghĩ đi nghĩ nghĩ lại đi tù sướng hơn.
Trong tù làm chủ giang sơn,
Một căn phòng đá với dăm ba thằng.
Thằng nào cũng có khiếu năng,
Thằng thì giỏi hoạ thằng thì làm thơ.
Có thằng lại đứng ngẩn ngơ.
Vì sao ta lại trở vô nhà tù??

********o0o***********

Lạy thượng đế bao giờ con hết khổ!
Tổ cha mày con khổ mãi nghe con.

********o0o***********

Sức khoẻ là vô giá.Hột xoàn mới có giá.

********o0o***********

Học không yêu yếu dần rồi chết
Yêu không học không ngóc được lên.

********o0o***********

Vầng trăng ai xẻ làm đôi .
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.
Đêm qua anh ngủ trên giường.
Nhớ em tỉnh giấc, lọt giường gãy xương.

********o0o***********
Học làm chi, thi làm gì .
Tú Xương cũng rớt,huống chi là mình.

********o0o***********

Trăm năm cừu vẫn là cừu.
Ăn xong rửa chén là điều dĩ nhiên.

********o0o***********

Học cho lắm, tắm hổng có quần thay.
Học cho hay ,tắm thay hoài cái quần cũ.

********o0o***********

Học cho lắm cũng ăn mắm với cà.
Học tà tà cũng ăn cà với mắm.
Học cho lắm cũng đi tắm cởi truồng .
Học luồn xuồn cũng cởi truồng đi tắm.

********o0o***********

Cam sành lột vỏ còn chua.
Thương em còn nhỏ anh cua để dành.

********o0o***********
Bắt đầu ngủ giữa tiết 3 .
Đến khi tỉnh giấc đã là tiết 5.

********o0o***********

Học hành như cá kho tiêu .
Kho nhiều thì mặn học nhiều thì ngu!

********o0o***********

Cái giường mà biết nói năng.
Thì ông hàng xóm hàm răng chẳng còn.

********o0o***********

Cứ chơi cho hết đời trai trẻ,
Rùi âm thầm lặng lẽ đạp xích lô.

********o0o***********

Dây tơ hồng ...quấn quanh chuồng lợn.
Tình chúng mình có tợn quá không em??

********o0o***********

Ăn tranh thủ ngủ khẩn trương ,học bình thường yêu đương là chính.

********o0o***********

Ai mua tui bán cây si,
Si tui tốt giống cành chi chít cành.
Hễ si mà gặp Đất lành,
Là si phát triển trở thành siđa.

********o0o***********

Râu tôm nấu với ruột bầu,
Chồng ăn nhổ toẹt lầu bầu chê ngu!

********o0o***********

Ai vô xứ Nghệ thì vô , còn tui tui cứ thủ đô tui về.

********o0o***********

Quân tử đắn đo là quân tử dại. quân tử làm đại là quân tử khôn.

********o0o***********

Thu đi để lại lá vàng ,
Anh đi để lại cho nàng thằng con.
Mùa thu nối tiếp tiếp mùa thu ,
Thằng con nối tiếp thằng con ra đời.

********o0o***********

Khi xưa vác bút theo thầy ,
Bây giờ em lại vác cày theo trâu.

********o0o***********

Tình chỉ đẹp khi tình dang dở .
Cưới nhau về tắt thở càng nhanh.

********o0o***********

Qua đình ngả nón trông đình.
Nhìn anh không mặc gì mà thấy ham.

********o0o***********

Đường về đêm tối canh thâu.
Nhìn anh tôi tưởng con trâu đang cười.

.********o0o***********

Hoa chanh nở giữa vườn chanh.
Còn em hoa súng thì đành ở ao .

********o0o***********

Con cò đi uống rượu đêm.
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao.
Còn anh chả uống ngụm nào.
Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em .

********o0o***********

Thương anh chín đợi mười chờ.
Đến khi mười một , em lờ bỏ anh.

********o0o***********

Một con ngựa đau, cả tàu bỏ chạy.
Một người vô nét , cả nhà kẹt phone.

********o0o***********

Con vua thì lại làm vua
Con gái bác sỹ khó cua vô cùng
Kén canh chọn cá lung tung.
Mai kia ở giá chiếu mùng lạnh tanh.

********o0o***********

Chiều chiều ra đứng ngõ sau.
Thấy em yểu điệu cầm daọ...mỗ gà.
Con gà em cắt làm ba.
Trời ơi có phải em là em không??

********o0o***********

Tìm anh như thể tìm chim.
Chim bay điện tử em tìm bi da
Hết tiền chim bay về nhà
Bố nỗi giận sách chổi chà rượt chim .

********o0o***********

Tóc thề em xoã ngang vai.
Anh mà đụng tới bạt tay bây giờ

********o0o***********


Đường về đêm tối canh thâu.
Nhìn em dù xấu biết đâu phân bày.


********o0o***********


Mấy đời bánh đúc có xương.
Mấy đời chơi net không vương tơ tình.
Trúc xinh trúc mọc đầu đình .
Em xinh em hút thuốc lào cũng xinh.

********o0o***********

Còn thời lên ngựa bắn cung.
Hết thời xuống ngựa lấy thun bắn ruồi

********o0o***********

Gió đưa bụi chuối sau hè.
Giỡn chơi chút xíu ai dè có con.

********o0o***********

Tiền là giấy ==> Đốt là cháy
Người yêu là rác ==> Đầy là đổ.
Tình là bụi ==> Thổi là bay.
Đời là phù du ==> Ngu là phù mỏ.

********o0o***********

Trăm năm trong cõi người ta.
Ai ai cũng phải thở ra hít vào.
Trăm năm trong cõi người nào.
Ai ai cũng phải thở vào hít ra.

********o0o***********

Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cày vợ ở nhà lầu ngồi chơi.

********o0o***********


Ðàn ông tập tạ thì đô
Ðàn bà không tập vẫn đô như thường.

********o0o***********

Tóc thề em để ngang vai.
Anh mà đụng tới bụp liền đó nghe .

********o0o***********

Trách người quân tử vô danh.
Chơi hoa xong lại hái cành kế bên.

********o0o***********

Nam vô tửu như kỳ vô phong
Nữ vô phòng kỳ vô phong cũng phất!

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Hãy nắm tay thật chặt


Sẽ rất buồn cười, nếu, tên ngốc nắm tay một đứa con gái...”. Dương không hình dung ra nổi... Một khung cảnh hơi hơi lãng đãng, mây vật vờ dạt qua chậm rề, thêm một cái xích đu hai chỗ ngồi, tên ngốc sẽ chạm vào một bàn tay xinh xắn, thật nhẹ nhàng, rồi thì sẽ là những lời mà ai cũng biết. Một cái nắm tay theo đúng nghĩa trong phạm trù tình yêu với Dương luôn thế. Có lẽ cũng chẳng thay đổi được, đến khi nào... khi nào nhỉ, Dương cũng chẳng biết.
Nhưng ngay lúc này, tên ngốc đang hiện hữu, nhảy nhót thật khiêu chiến trong những lãng mạn, những xích đu của Dương. Vào cấp III, bản mặt ngốc kinh khủng của hắn khiến Dương tự động chạy đến làm quen, lạ thật. &, chính vì là một tên ngốc nên chẳng có gì về hắn mà Dương lại không hiểu. Tất nhiên, lãng mạn không bao giờ thuộc phạm trù nghiên cứu & thực hành của hắn. Thế nên Dương không cho phép tên ngốc xâm phạm những ước mơ & quy chuẩn tình yêu của mình, sẽ mất hình tượng lắm lắm. Ghét thật, còn cái tên cũng chẳng hay ho tí nào: Sơn – Thanh Sơn, chính xác hơn, hắn là tên bạn thân duy nhất của Dương. Cũng buồn vì khả năng kết thân hơi hạn chế. Nhưng lạ, gắn bó với tên ngốc như hình với bóng, như con trai với con trai (?), Dương chưa bao giờ hối hận. Hắn cũng luôn tự hào vì được Dương phát hiện, đặt tên cho bản thân hắn một cách chính xác: tên ngốc. Cho đến khi...

“Dương, tôi muốn nắm tay một đứa con gái”. Tên ngốc nghi ngại vừa nói vừa thăm dò. Có vẻ như không chắc chắn lắm về sự đúng sai. Không hẳn rằng một tên ngốc muốn nắm tay một đứa con gái thì sẽ hết ngốc. Buồn rằng với tên ngốc của Dương, một tên ngốc sẽ trở thành một tên đại ngốc.

Phải đến vài giây dành cho sự im lặng của Dương. “Tôi sẽ thấy ông tay trong tay tình củm à? Ông sẽ làm như vậy với một đứa con gái... ngoài tôi à? Tôi khóc này haaaaaa...” Tên ngốc càng thộn hơn khi đối diện với điệu cười ma quái.

“Này bà đừng có nhầm. Mấy trò suồng sã với bà đâu có tính. Nghiêm chỉnh đi, tôi muốn nắm tay một-đứa-con-gái, bà sẽ giúp tôi, hứa danh dự đi”.

Bắt đầu một mối yêu đương, người ta thường sẽ tuân theo một số bước sẵn có, hình như đã đi vào truyền thống chẳng thay đổi được. Còn chuyện sáng tạo ra một bước nào đó đột phá, lạ lẫm để đánh dấu độc quyền thì đó là chuyện của họ - những ai đó thích sự mạo hiểm, sự mới mẻ & hình như hơi khác người. Bất giác, những con mắt dị nghị, tò mò như săm soi vào gáy nóng ran. Đã khó để yêu được một người, lại phải khó khăn để nghĩ ra những cách yêu cho mới mẻ, hình như là một hành trình vất vả. Dương chưa nghĩ đến chuyện yêu, nhưng thật sợ khi yêu như thế. Tự nhủ, Dương sẽ yêu, & yêu thật giản dị, chân thành. Đúng rồi, cứ theo nguyên tắc đã. Mở đầu một câu chuyện yêu đương sẽ là những cái nắm tay. Đó là sự va chạm vật chất đầu tiên, nhẹ nhàng & cũng rất lãng mạn. Cái gặp gỡ của ánh mắt là đương nhiên, chẳng ai phải tranh cãi. Nhưng nhìn & chỉ nhìn, liệu có bền không? Xem nào, ánh mắt này, nắm tay này, cuối cùng sẽ là đôi môi ngọt ngào...

“Bà không cần phải suy tính cặn kẽ quá đâu nhá, bình thường thôi. Nhưng dù sao cũng cám ơn bà”. Tên ngốc ngó trân trân bản mặt Dương đần ra, nghĩ ngợi. Không hiểu tại sao bà chằn tự nhiên tốt bụng dữ dội đến thế.

“Ông đừng có mơ!!!”. Giật mình thật, Dương đáp lại như phản xạ, cố che giấu một vài cảm xúc. Tay vân vê mấy cái đĩa hip-hop tên ngốc vừa tha về, Dương len lén liếc tên ngốc. Liệu hắn có phát hiện ra điều gì không nhỉ?

Đúng là, Dương mới là người đang mơ. Đụng chạm đến những mộng mơ, những gì hơi xa vời của tình yêu, một đứa con gái nhút nhát sẽ hay tưởng, sẽ ôm ấp những ảo giác cho riêng mình, để rồi những âm hưởng sóng sánh của thực tế tạt ngang, vỡ oà.

***
“Nào, bắt đầu cho chiến dịch tán tỉnh ngu ngốc của ông. Bài một, ông dượt I’m with you đi. Nhỡ đâu lại trở thành bài hát của-chỉ-riêng-hai-đứa. “I’m standing on the bridge. I’m waitin’ in the dark. I thought that you’d be here by now...” Theo lệnh của Dương, buổi tập dượt đầu tiên sẽ thực hành tại gia, trời hơi lạnh. Ăn chán chê những thứ còn sót lại trong tủ nhà tên ngốc, Dương mới nhấn play cho những giây tập đầu tiên. Bà chằn nghêu ngao cho đến khi bị ngắt quãng.

“Thôi, thế là đủ, bà yên tâm lớn, bà biết tôi kết con bé Avril này mà, hát mấy bài đó ok đi. Bà xem, đừng có dại so sánh giọng ca với tôi, cái đồ mê muội, chỉ tôn thờ tiếng mẹ đẻ. Nhưng này, có ghen tị không đấy, khổ thân, tưởng là bà muốn hát song ca bài đó với tôi suốt cuộc đời chứ, há há...!!!”. Tên ngốc khoái chí hát váng mấy đoạn tủ. Rồi cũng chẳng thoát được mấy đòn cấu chí của bà chằn.

Tên ngốc thật ngốc, nhưng nói đến chuyện học hành thì hỡi ôi. Đụng chạm đến thứ ngôn ngữ thứ hai của hắn - tiếng Anh, Dương luôn là kẻ bái phục một cách yếu đuối. Hắn kết, hắn sùng nhạc ngoại như điên dại, chẳng phân biệt rock, rap, pop, thậm chí là hiphop, miễn là tiếng Anh. Cái chuyện nghe, hiểu & chỉ cần repeat nhiều nhất 3 lần để chép được nguyên xi một bài hát tiếng Anh, Dương đã thử hắn, & rồi tự khuyên mình không nên mất thời gian thêm nữa. Nhìn tên ngốc ngửa mặt lên trần nhà, cổ gân lên chằng chịt để lấy giọng cho đoạn cao trào, Dương thôi không nghĩ về nhiệm vụ hướng dẫn viên tình cảm, Dương nghĩ về tên ngốc kia. Thật là khó hiểu, Dương chẳng tìm ra câu trả lời cho một tên con trai cực dốt ngữ pháp tiếng Anh nhưng nghe sõi như bọn gà nòi, phát âm & nói nhanh chẳng khác người Anh. Lại về chuyện điện tử - cái thú chơi bời của bọn con trai bây h, những tay anh chị andy, hehe, acquisaybiti trong Counter Strike 95 ngõ nhà tên ngốc đều biến thành gà nhóc dưới tay hắn; cũng đột quỵ cùng lúc khi biết về trình độ tin học của hắn - một con số O to đùng. Nhưng dù sao, hắn vẫn chỉ là một tên ngốc. Một tên ngốc Dương dùng là “cu ly” khi tìm bạt mạng không thấy lyric Sk8ter boy; để dùng làm công cụ trả đũa cho những tên háu chiến Counter dám bắn Dương te tua.

Hết bài tủ, tên ngốc thôi không hát, thấy bà chằn ngồi một chỗ thì lo lắng. Dương chợt thấy sự vô lý một cách khó hiểu của mình, vội bật ra đúng cái giọng mà tên ngốc vẫn nghe: “Bài hai, khó hơn nhiều đấy nhá. Ra công viên, chỗ đó có xích đu”. Cái giọng khinh khỉnh không chịu được. Tiếp tục làm người dẫn đường khó tính, Dương hành hạ tên ngốc khốn khổ, chỉ biết tuân lệnh mà không dám chối từ.

Gom góp tiền, hai đứa thuê được cái xe đạp đôi, phóng như điên, làm mấy khoảnh đường trong công viên giật mình thon thót. Nhưng được cái hai đứa hay cãi nhau chí choé mà đạp xe chung chẳng thấy mảy may rắc rối gì. Lạ thế. Công viên buổi sáng muộn chẳng có ai ghé thăm, chỉ vài tên mọt sách cắm đầu vào sách vở, cũng chẳng để ý đến hay đứa trẻ con lắm mồm. Tia thấy cái xích đu đôi đang chỏng chơ, Dương ra lệnh cho tên ngốc lau chùi cẩn thận.

“Nào, ông thử đi, đừng có làm tôi thất vọng”. Nắm lên, nắm xuống, vụng về, thô kệch không thể hơn ở một tên con trai. Tên ngốc vẫn chỉ hoàn là một tên ngốc, Dương chào thua, không ngớt than vắn thở dài cho một thằng kém cỏi. Tên ngốc tiu nghỉu, dậm chân thật mạnh cho cái xích đu bay veo veo. Tóc hắn lật phật, mắt kính loang loáng nắng, mấy cái răng nhọn nhọn, lại thêm cái màu áo xanh lè, Dương thấy hắn thật ngốc, nhưng hình như... hơi dễ thương thì phải. Trưa muộn, Dương với tên ngốc gò lưng đạp xe ra Láng Hạ ăn món Huế. Đấm đá một hồi tranh nhau thêm bát mì Quảng lạ miệng, để rồi cả hai cùng trề môi đỏ chói, lưỡi cay xè ớt.

***
Trời rét lại bởi những rơi rớt mưa của mùa hè. Thu mà giá, không gian giật mình vì những cơn nước lạ. Đường hồ vắng, lao xao bởi gió. Cái xe máy chạy sát rạt bờ rào, chút lại mạnh ga, chút lại ỳ trệ như chẳng muốn tiến thêm một chút nào nữa. Hai người đang nắm tay nhau, thật chặt.

Hờ hững & bất cần những thước phim hấp dẫn, những bản tình ca muôn thuở, người ta chỉ giả vờ thôi, chỉ lên gân ở một chốn đông người nào đó. Dương nhận ra, thật dễ dàng, ngay lúc này. Tên ngốc từng hỏi: “Bà thấy bà đang ở đâu trong cuộc sống này?”. Dương giật mình. Đúng thật, bên Dương luôn chỉ có tên ngốc thôi. Những chỗ đông người hình như không thích Dương, ngược lại, Dương cũng nghĩ mình không thuộc về những chốn ồn ào. “Nhưng... chỉ có tên ngốc, liệu có cô đơn...”. Nhưng rõ ràng Dương đang nhớ đến tên ngốc, & cả Avril nữa. It’s a damn, cold night. I try to figure out this life. I want you. Take me by your hand, take me somewhere new... Cũng thấy buồn & tủi thân một chút.

Cái áo mưa 2000đ sột soạt cứ mắc vướng vào líp xe, rách toạc. Ì ạch nhấn pêđan chống lại những cơn gió tạt ngang hách dịch, chực sấn sổ ghìm ghiđông. Găng tay len chưa dùng vì chưa thật lạnh, lại mưa, bàn tay tái đi, bám chặt vào tay nắm. Dương ước đến một cái nắm tay, nhẹ nhàng mà thật chặt, lại còn vô cùng ấm. Sự cô đơn đưa đẩy Dương, ánh mắt dõi theo chiếc xe máy có hai người ngồi, từng vòng xe cứ đều quay & chợt dừng. Dương nhận ra khung cửa xếp nhà tên ngốc.

Nhìn qua song cửa xếp, tên ngốc đang lui cui bẻ mì tôm, chắc đang làm bữa ăn đêm. Cũng chẳng học hành gì đâu, lại vừa cắm đầu vào Counter Strike mệt nghỉ.

“Sơn!!!” Dương gọi khẽ, sợ đụng vào giấc ngủ của xóm đang yên tĩnh.

Ghé mắt & ngạc nhiên, tên ngốc dồn dập, chẳng để ý thấy một tâm trạng đang rất không bình thường của Dương. “Sao lại là bà vậy, đêm hôm thế, không biết là tôi đang rất bận hả!”.

“Thôi, để tôi yên. Tôi chỉ biết đến nhà ông thôi”. Lách qua chỗ cửa xếp kéo một nửa, cái áo mưa rách thêm một mảng, lộ quần nhung gấu sũng nước của Dương. Dương nóng bừng mặt, má ấm nóng, hình như Dương khác. Chẳng nhìn tên ngốc, cũng chẳng quan tâm xem bộ dạng hắn khi thấy mình như vậy, Dương lúng búng ứ nghẹn từ cổ họng: “Tôi chỉ có ông làm bạn...”. Sự chia sẻ, sự có mặt của người thứ hai chứng kiến, tâm trạng của người ta thường rung động mạnh hơn, cái buồn phiền như phát nổ.

Bát mì vừa chêm nước nóng, xúc động... chẳng hiểu sao, Dương chỉ thấy bàn tay chợt ấm. Giờ tay gạt nước mắt, khựng lại, Dương nhận ra tên ngốc đang nắm tay mình rất chặt. “Ông... tôi...” Dương nhìn tên ngốc, thật lạ.

Tên ngốc giữ chặt, mặc kệ Dương giãy nảy, lúc lắc rơi xuống những hạt mưa còn sót lòng bùng trong áo mưa cóng lạnh. Kéo Dương lại gần thêm một chút, tên ngốc vẫn không rời nắm chặt đôi tay run rẩy, hắn thì thầm thật khẽ: “Tôi chưa nắm tay ai như thế này bao giờ. Hồi trước tôi rất vui vì bà cho tôi tập nắm tay với bà. Bây giờ là lúc thực hiện”.

***

Có lẽ ngày mai, trời sẽ không mưa nữa. Mây trắng sẽ vật vờ trôi, gió lãng đãng ghé thăm. &, cái xích đu dường như kín chỗ.

I want you. Take me by your hand. Take me somewhere new. I don’t know who you are. But I, I’m with you...

Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

Chuyện cổ tích những que kem


"Nếu kem tan, nhớ vứt que vào thùng rác Kem không tan – Hãy tìm người khác làm nó tan!"

Từ lâu lắm rồi, tại ngôi làng nọ, có một gia đình sống rất hạnh phúc. Người chồng là một thương gia giàu có. Ông vốn là người thành phố. Thời trai trẻ ông đem lòng yêu một thôn nữ có nụ cười rực rỡ như tia nắng và tính tình ngang bướng như một cơn gió hoang dã trên thảo nguyên.
Họ lấy nhau rồi chuyển đến vùng quê yên tĩnh này. Nhưng rồi sau khi sinh cậu con trai đầu lòng Sukan, ông bị cuốn vào những chuyền buôn bán xa nhà, để lại người vợ một mình vò võ nuôi con. Những tia nắng trên môi bà ngày càng nhợt nhạt.
Năm Sukan 3 tuổi, mặc dù chỉ như một cây nấm nhỏ xíu biết đi nhưng cậu vẫn nhớ những cuộc cãi vã mệt mỏi giữa người bố đang lao mải miết vào vòng xoáy buôn bán đỏ đen và người mẹ đang héo hon dần trong chờ đợi. Mới đầu nó thưa thớt rồi dần dần len lỏi vào bữa ăn chung của gia đình và lấp đầy khoảng thời gian hiếm hoi bên nhau của đôi vợ chồng. Năm đó, mẹ Sukan mới 30 tuổi. Bà là một người phụ nữ đẹp, nhỏ nhắn với cái eo thon thả đến nỗi cánh đàn ông trong làng không thể không ngoái nhìn một lần. Hàng ngày, chỉ mỗi việc chạy theo bước chân mẹ trong nhà cũng khiến Sukan mệt nhoài. Bà lau chùi, dọn dẹp nhà cửa, chăm chút những khóm hoa ngoài vườn, làm bếp và đặc biệt bà hay nấu món thạch dâu tây cậu rất thích. Trong khi đợi thạch đông, bà thường bế cậu, ôm chặt vào lòng, xoay mình theo điệu van xưa cũ bà hay nhảy cùng chồng. Cuối ngày, hai mẹ con thường ra ngoài hiên, ngồi vào chiếc ghế ngựa, đung đưa, đón những tia nắng yếu ớt khuất dần sau rặng cây. Mắt mẹ Sukan nhìn đau đáu ra đường.

Người đàn ông đầu tiên khiến Sukan vừa sợ vừa phục là bác thợ rèn gần nhà. Những mùa đông lạnh lẽo hay những ngày giông bão, người đàn ông có giọng nói ồm ồm, người to lững lững, hai bàn tay to bè khiến căn nhà vững chãi, ấm cúng hẳn lên. Sukan thường thấy mẹ đỏ mặt, lúng túng khi bắt gặp ánh mặt trìu mến ẩn sau đôi lông mày mậm và chòm râu xồm xoàm của bác.

Mùa đông thứ 4 của Sukan. Cậu thỉnh thoảng vẫn nhận được thư và những món đồ chơi lạ lẫm của bố từ một nơi xa xôi nào đó gửi về. Cậu đã biết đánh vần. Ngoài công việc nhà không mấy bận rộn, dạy học cho Sukan là thú vui của mẹ cậu. Mỗi khi đọc xong thư, bà ngồi rất lâu trong im lặng rồi mới cất cẩn thận vào trong ngăn kéo. Ngày cuối tuần, Sukan vẫn thấy mẹ mình tắm lâu hơn thường lệ. Từ trong phòng tắm bước ra, cậu thấy mẹ mình lại bước nhanh nhẹn như một cơn gió. Thân thể bà mang mùi hương kỳ lạ theo cậu vào sâu trong giấc ngủ.

Mùa đông thứ 5. Bác thợ rèn vẫn đến chơi, lúc mang cho Sukan chiếc thuyền gỗ con con, lúc là con ngựa sắt bé tí xíu. Tất cả thật quen thuộc chẳng xa lạ như đồ chơi của bố. Có điều, chẳng hiểu vì sao mẹ của cậu thường đuổi ông ấy về sớm. Rồi một ngày đông khủng khiếp nhất trong năm ập đến, mẹ Sukan bị viêm phổi nặng. Cơn sốt khiến thân hình đầy sức sống của bà khô héo dần. Những cơn mê sảng kéo đều dồn dập chẳng khác gì những cơn gió lạnh buốt đập liên hồi vào cửa sổ. Sukan thấy tay mẹ mình lúc nóng lúc lạnh. Bà thường kéo cậu vào ngực, ôm chặt, gọi tên bố cậu. Khi ông về kịp đến nhà thì người bà chỉ nhẹ như một sợi lông ngỗng. Sukan mồ côi mẹ.

Bố Sukan suy sụp hoàn toàn. Ông thường lang thang trong nhà tự dằn vặt bản thân. Công việc buôn bán bị bỏ dở. Ông mất dần vốn liếng và an phận ở ngôi làng. Thời gian đầu số tiền còn lại ông dùng để mở quầy tạp hoá nhỏ nhưng chẳng bao lâu thì sập tiệm. Vận may buôn bán tan biến.
Khi Sukan 10 tuổi, cậu đã thuộc gần hết những ngóc ngách trong làng và dần hiểu những lời đàm tiếu về mối quan hệ của mẹ và bác thợ rèn trước kia. Bố cậu lưng còng xuống mỗi khi bước qua không biết bao câu nói độc địa của người đời. Cho đến một ngày ông bắt gặp một ngôi nhà nắm khuất nẻo trong rừng, cách biệt hẳn với làng. Sau lần đó, ông đến ngôi nhà lẻ loi đó thường xuyên, mỗi khi về lại hý hoáy làm việc gì đó. Sukan tò mò theo dõi bố. Cuối cùng cậu phát hiện ra ông đang học cách làm kem.

Nửa năm sau, hàng kem được khai trương. Chỉ trong một thời gian ngắn nó đã trở nên quen thuộc với dân làng. Từ người lớn đến trẻ con không ai không một lần đến ăn kem. Những que kem ngon một cách lạ thường. Người ta chẳng biết vì sao bố Sukan tự nhiên lại nảy ra ý định làm kem, học ở đâu những công thức pha chế tuyệt vời đến thế. Nhiều người thử cố làm theo nhưng đều thất bại. Cũng nhờ hàng kem luôn đắt khách, Sukan được chuyển sang ngôi trường lớn dành những đứa trẻ nhà giàu. Nhưng cậu vẫn cô độc bởi tính lầm lì, ít nói của mình. Thay vào đó cậu chỉ lủi thủi trong hầm lạnh cùng với những công thức làm kem của bố. Những ngày nghỉ, cậu giúp bố bán kem. Nhờ vậy, cậu phát hiện ra một điều kì lạ: Những que kem không tan chảy.

Mỗi khi ngồi hàng giờ xem mọi người ăn kem, Sukan phát hiện ra một sư trái ngược lý thú. Trẻ con ăn kem rất nhanh bởi vì những que kem lúc nào cũng chực tan biến trong tay chúng. Thường mỗi khi đến cửa hàng kem, chúng chỉ có đủ tiền mua được hai que kem nên chúng ăn vội vàng đễn nỗi kem dây tèm lem khắp mặt. Người lớn cũng ăn kem, nhưng dù cho trời nắng nóng như thế nào, những que kem của họ lại chẳng bao giờ tan ngay. Họ có thể tha hồ vừa đi vừa tán gẫu, bàn chuyện làm ăn mà chẳng lo kem làm bẩn tay. Đây chính là điểm đặc biệt làm cho hàng kem của bố Sukan kiếm lời rất nhanh. Người lớn rất nhiều tiền, nhờ những que kem không chảy nên họ có thể mua rất nhều, đi rất xa để kết hợp việc thưởng thức kem với nhiều việc khác. Họ mua kem nhà Sukan sẽ không phải tốn thêm tiền mua máy lạnh bảo quản kem. Những container chờ mua kem trước cửa Sukan ngày càng nhiều. Tuy nhiên chúng chẳng làm cậu bận tâm bằng Andy.

Andy cũng như mọi đứa trẻ thích ăn kem khác. Có điều cô bé nghịch ngợm hơn cả lũ con trai trong làng. Luôn là kẻ đầu têu những trò chơi mới. Andy trở thành tâm điểm chú ý của Sukan. Cô cũng vậy, vẻ lầm lỳ, ít nói của Sukan luôn kích thich sự tò mò của Andy. Cô tìm mọi cách để chọc giận, phá bĩnh cậu. Nhưng Sukan lại quá nhút nhát. Điều duy nhất khiến cậu cho rằng mình khác lũ trẻ trong làng là kem cũng không tan chảy trong tay cậu. Và cậu cho rằng: điều đó chứng tỏ cậu là người lớn. Cậu không thèm chấp lũ trẻ trong làng! Nhưng Andy luôn khiến cậu bận tâm. Không phải bởi những trò tinh nghịch khiến Sukan bao lần bối rối, ngượng chín mặt mà chính bởi mái tóc đỏ rực, nụ cười sáng rỡ như những bông hoa cúc dại trong nắng. Cô có mùi hương của thảo nguyên, của gió. Của mẹ cậu...

Những que kem dành cho Andy bao giờ cũng ngon nhất và to hơn thường lệ. Andy cũng biết điều đấy. Cô trở thành người bạn dầu tiên của Sukan. Cô là cầu nối cho Sukan với lũ trẻ trong làng. Cô dạy cậu trèo cây, ăn trộm quả. Cô dạy cậu bơi, trồng cây chuối, cà khịa với bọn con trai trong làng. Lãnh địa riêng của Andy và Sukan là bãi cát vắng bên bờ sông nằm sâu trong rừng. Tại nơi đây, Andy đã làm cậu hoảng hồn khi bị đẩy tùm từ trên cây xuống dòng sông. Những giọt nước trên mặt Andy lấp lánh như những viên kim cương, đôi mắt xanh thẳm nheo nheo trong nắng tinh nghịch...

Những mùa hè tiếp theo, Sukan không những trở thành một người làm kem giỏi mà còn trở thành tay bơi lội cừ khôi. Sau những buổi học mệt mỏi, Sukan và Andy thường lang thang trong rừng, ngắm nghía, bình luận về các cây cổ thụ. Họ cùng đặt tên cho mỗi loại cây rồi bịa ra các câu chuyện dựa trên hình dáng những cây đó. Nói chán chê, hai đứa lại quẳng cặp sách, quần áo, ùa mình vào dòng sông mát lạnh. Giờ Sukan nhút nhát thường khiến Andy hiếu thắng tức điên lên khi không thể bơi đuổi kịp cậu.

Ngày trôi đi như thế nào, Sukan cũng chẳng biết nữa. Bên cạnh Andy, thời gian trôi nhanh hơn, còn không gian như đọng lại. Sukan chỉ biết cho đến một ngày, trái tim cậu lạc nhịp, mắt không nhìn thấy vòm cây xanh sẫm khi nằm phơi mình trên bãi cát cùng Andy. Cậu chỉ cảm thấy bở vai mềm mại đẫm nước của Andy cọ nhè nhẹ bên mình. Cậu thấy bối rối vô cùng, mọi lời nói chực đổ ra lại biến mất tăm. Và Sukan bắt đầu chú ý đến ngày Valentine.

Valentine đầu tiên, Sukan chuẩn bị mất cả tháng để tìm những hương liệu trong rừng. Cậu muốn làm một que kem thật đặc biệt cho Andy. Nhưng một điều quỷ quái đã xảy ra. Que kem đó lại tan biến ngay trước khi cậu mang kịp đến nhà Andy. Sukan khốn khổ chạy về nhà, vội vàng làm lại que kem. Cậu muốn làm một điều thật đặc biệt cho Andy. Có nhiều cách lắm nhưng cậu chẳng nghĩ ra điều gì khác ngoài việc làm kem. Nhưng những que kem cứ tan chảy trước khi đến được với Andy. Mọi nỗ lực của cậu đều thất bại thảm hại. Rồi những ngày Valentine cứ trôi đi, Sukan vẫn không biết làm cách nào để thổ lộ tình cảm. Những que kem cứ tan, kéo theo cả sự im lặng của Sukan. Còn Andy đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mạnh mẽ. Cô vẫn là tâm điểm của những chàng trai trong làng. Mối quan hệ của hai người bạn dường như cũng chuyển sang một bước ngoặt mới. Sukan ít nói, ít tâm sự với Andy. Cậu hay đỏ mặt, lúng túng khi chỉ có một mình với Andy. Còn đối với Andy chẳng có gì không nói được. Cô hồn nhiên và dễ dàng nói thẳng ra tình cảm của mình. Andy luôn muốn lắng nghe Sukan, nhưng cậu vẫn im lặng một cách khó hiểu.

Valentine thứ 5, que kem vẫn tan biến trong nỗi tuyệt vọng của Sukan. Trời xẩm tối, cậu đứng dưới vòm cây trước cổng nhà Andy nhìn vào những ô cửa sổ sáng đèn. Cậu thấy bóng Andy chuyển từ khung cửa sổ này sang khung cửa sổ khác. Sukan hít một hơi thật dài, dợm chân bước đến cánh cổng gỗ màu trắng. Bỗng một chiếc xe ôtô đen, bóng loáng đỗ xịch trước cổng. Từ trong xe, anh chàng quý tộc cùng trường của Sukan sải những bước dài đến cánh cửa, tay cầm một bông hồng đỏ rực. Andy bước ra trong bộ váy dạ hội màu xanh. Cô có nhìn xung quanh nhưng chắc chắn không thấy được Sukan vì cậu đã núp sau góc phố. Chiếc xe phóng như bay vào trung tâm của làng - nơi có những cuộc vui thâu đêm dành cho những đôi tình nhân.

Sukan lang thang trong rừng như một kẻ mộng du. Những bước chân vô tình đưa cậu đến một ngôi nhà gỗ lẻ loi trong rừng. Căn nhà nằm im lìm kì bí. Cánh cửa chợt bật mở, luồng sáng từ trong nhà rọi ra ngoài, một người đàn bà bước ra, nhìn về nơi Sukan đang đứng ngẩn ngơ. Đôi mắt đen nheo nheo nhìn thẳng vào mặt Sukan một lúc, bà ta cất giọng khàn khàn “Hình như cậu là con ông hàng kem thì phải. Vào đi cậu bé”. Sukan bước vào, người đàn bà biến mất trong phòng bếp. Bên trong căn nhà ấm cúng, khác hẳn với bề ngoài lạnh lẽo. Hai con mèo, một đen, một trắng nằm dài lười nhác bên lò sưởi. Ánh lửa bập bùng khiến những bức tranh trên tường sinh động một cách kì lạ. Phòng khách đơn sơ với một chiếc bàn tròn và những chiếc ghề xếp xung quanh. Trên bàn là một chiếc bình gốm nâu có cắm những bông hồng vàng rực rỡ, đối lập hẳn với những bình hoa khô đặt bốn góc nhà và vẻ cũ kĩ của nội thất. Sukan ngồi vào ghế. Gần như ngay lập tức trước mặt cậu đã có một ly chocolate nóng hổi. Sukan nhấm nháp vị đắng nóng lan hai bên lưỡi trong im lặng. Người đàn bà ngồi đối diện, nhìn cậu chăm chú. Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, mũi khoằm, lông mày mờ nhạt nhưng đôi mắt thì vẫn tinh anh lạ thường. Cốc chocolate gần cạn, Sukan nhìn người đàn bà trước mặt với ánh mắt dò xét. Cậu nhớ đến câu chuyện những người phụ nữ đứng tuổi trong làng hay kháo với nhau. Rằng trong khu rừng này có một người đàn bà bí ẫn mà hành tung giống như một mụ phù thuỷ độc ác, tàn nhẫn. Vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Sukan, người đàn bà lại cất giọng khàn khàn: “Nào, hãy cho ta biết lý do vì sao một chàng trai trẻ như cậu lại lang thang đến cái xó tối tăm của khu rừng này?” Sukan bối rối. Và ngay lúc ấy, cậu cảm thấy căn nhà gỗ này là căn nhà cũ kỹ trong rừng mà bố cậu lui tới khi xưa. Người đàn bà bí ẩn này phải chăng là người đã dạy cho bố cậu cách làm kem? Trong đầu cậu giờ có hàng lô lốc những câu hỏi. “Vì sao ba cậu lại gặp bà ta? Những công thức làm kem từ đâu ra? Những que kem vì sao không chảy?” Có quá nhiều câu hỏi khiến cậu lúng búng. “Bà có biết mẹ tôi không?” - Cuối cùng cậu lại thốt lên một câu hỏi nằm ngoài suy nghĩ của cậu. Người đàn bà trả lời gỏn lọn “Có”. “Thế… mẹ tôi có yêu ba tôi không?”- Sukan lại ngập ngừng hỏi một câu hỏi mà không hiểu vì sao nó lại tuột ra khỏi miệng cậu. Mắt người đàn bà nhướng lên rồi chợt xa xăm, giọng bà ta âm u như vọng từ nơi nào đó trong căn nhà nhỏ. “10 năm trước đây, một người đàn ông với trái tim tan nát mang theo một niềm tin vỡ vụn lạc đến ngôi nhà này. Cha con đó. Ông ta đã từng quá bận rộn đến nỗi quên cả một người rất yêu mình đang tồn tại. Ông ta đã phải trả giá. Còn mẹ con ư, tình yêu mẹ con như bông lau kia kìa” - Bà ta chỉ về một bình hoa khô nằm góc phòng phía lò sưởi. “Nó tuy mềm, yếu đuối nhưng luôn đứng vứng trước những cơn bão. Không chỉ thế, sau cơn cuồng phong, sẽ có hàng vạn bông lau mới được gieo trồng. Con thấy không, tình yêu luôn sinh sôi nếu ta là một người nông dân tốt. Tất nhiên, con phải có niềm tin vào nó”...

...

Sukan chạy như bay. Cậu nhảy qua những con suối nhỏ, luồn qua những bụi tầm ma. Cậu tìm Andy. Những khuôn mặt cười nói vụt qua, những con đường nhộn nhịp cứ như dài mãi. Chẳng thấy bóng của Andy đâu cả.

Trời đã về khuya, những ngôi sao run rẩy trên không trung. Đất thoang thoảng mùi của sương đêm. Sukan mệt mỏi đứng nhìn vào ngôi nhà tối om. “Chắc cô ấy đã đi ngủ” - Cậu thầm nghĩ.

“Sao bây giờ anh mới tới” - giọng nói quen thuộc bỗng khẽ vang nhẹ sau lưng. Sukan thấy tim mình thót ngừng đập. Cậu quay lại. Trước mặt cậu không phải là cô gái mặc áo sơ mi, quần kaki thụng thường ngày. Hôm nay Andy thật đẹp, chiếc váy dạ hội cổ khoét sâu để lộ bở vai tròn trịa và vầng ngực trắng muốt. Sukan cúi đầu, chân di di xuống đất. Im lặng một lúc, tay Sukan lại quệt mũi “Anh… đi… loanh quanh...”. Andy nghiêng cái cổ thanh mảnh, mắt hấp háy nhìn Sukan. Hít một hơi thật sâu, Sukan nhin thẳng vào mắt Andy “Em đi chơi có vui không? Anh chàng lịch lãm của em thế nào?” Khuôn mặt xinh xắn của Andy thôi nghiêng xuống. Cô phì cười “Em nhảy dở tệ, làm hỏng cả chiếc giày mới tinh của anh ta”. Sukan thấy tay mình động đậy. Cậu muốn chạm vào đôi môi như bông hồng đang hé nở của Andy. Để trói đôi tay, Sukan nhốt chúng vào túi. “Anh có quà cho em à?” - Andy tò mò nhìn theo tau Sukan. Tay Sukan chạm vào que kem cậu vẫn để trong túi. “Thực ra… anh có làm một que kem chocolate cho em” - Sukan rút que kem ra - “Nhưng nó tan mất rồi. Chẳng hiểu vì sao nữa, anh không thể làm nó ngừng tan được. Anh cho nó vào hộp rồi lèn đá xung quanh…” Sukan nói liên hồi. Andy im lặng, bước đến gần Sukan. Cậu thấy chiếc váy của cô chạm vào đầu gối. Mùi của Andy rất gần. “Anh đưa đây nào” - Cô cầm que kem rồi mút chụt một cái. “Đây là que kem ngon nhất trong đời em”. Đôi mắt xanh thẳm của cô lấp lánh như những ngọn sóng dưới ánh trăng đêm. Còn Sukan lại thấy những vì sao như hạ thấp xuống, ở ngay sát bên cạnh mình. Cơn gió tháng 2 se lạnh cuốn những chiếc lá khô lăn lạo xạo trên đường. Andy khẽ so vai. Giờ đây Sukan ngốc nghếch đã biết làm thế nào để sưởi ấm cho một cô gái. Cậu ôm chặt Andy vào lòng. Thật kì lạ, cậu lại thấy mùi hương của mẹ. Rồi cậu nghe thấy nhịp tim của Andy. Còn trái tim của cậu? Hình như nó đang tan chảy...

-------------------------------------------

Chuyện có lẽ nên kết thúc ở đây. Tôi không muốn là kẻ vô duyên phá bĩnh không gian riêng tư của hai người. Các bạn hãy tự viết cho mình đoạn kết nhé!

Nhưng dù sao tôi vẫn phải trả lời một số câu hỏi. Bà già trong rừng có phải là phù thuỷ không? Tôi nghĩ là không. Đấy chỉ là một người đàn bà cô độc, có lương hưu cao.

Những que kem vì sao không tan chảy? Sukan cũng từng thắc mắc. Nghe nói mãi đến khi cậu có 2 nhóc trai, 3 nhóc gái mới tìm ra lời giải. Bởi vì chỉ có người lớn muốn nó vậy thôi. Hoặc trái tim họ đã từng tan vỡ. Họ hàn gắn nó bằng sự hoài nghi, sự sợ hãi, sự cô đơn được bao bọc bằng vẻ bề ngoài mạnh mẽ giả dối. Nó lạnh lẽo đến nỗi kem trong tay họ chẳng tan được. Còn trẻ con không biết hoài nghi. Chúng luôn biết cười bằng trái tim ấm nóng.

Bạn còn thắc mắc gì không? Thôi hãy gác sang một bên. Nếu bạn đang cầm những que kem và những que kem đang tan chảy trên tay bạn, không phải bởi những tia nắng đâu. Đừng bực bội vì kem chảy làm bẩn tay. Trái tim bạn đang tràn ngập tình yêu đó. Hãy thưởng thức trước khi chúng tan biến. Những que kem của tình yêu.


(sưu tầm)

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

Trái tim không hoàn hảo

Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy.


Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: “Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!”. Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói:


- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim tôi hoàn hảo, còn trái tim cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.

- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè … Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia xẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của minh nhưng không hề nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc không cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên dường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh …

(thanks Kool Girl for sharing - copy from loveme.vn)

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

Luôn chờ em cúp máy trước...

Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả. (Sưu tầm)


Thứ Ba, 6 tháng 10, 2009

Truyện cười sưu tầm


Cao thủ ngoại tình

Hai vợ chồng đang ngồi nói chuyện. Điện thoại reo, anh chồng nhấc máy.

Bên kia là giọng nũng nịu cuả cô bồ nhí:

- Anh đó hả?

Anh chồng bối rối một chút, rồi nảy ra sáng kiến, liền trả lời:

- Alô! Ai đó? À danh sách khen thuởng nhân viên công ty hả?

- Anh giỡn hoài,có thương em nữa không nè?

- Thứ nhất: Nguyễn Hoài Thương!

- Giờ em đến với anh nghen?

- Thứ hai: Lê Văn Kẹt

- Hay là anh qua đây với em đi!

- Thứ ba: Đỗ Văn Bận

- Thế khi nào anh mới đến được?

- Thứ tư: Mai Văn Tới

- Lúc mấy giờ hả anh?

- Thứ năm: Trần Văn Tám

--------------------------------------------------------------------------

Số khổ

Lấy nhau được ít lâu, nàng mới biết thực ra chồng mình chẳng có tài cán gì.

Mọi việc trong nhà, nàng đều một thân gánh vác. Đánh vật với cuộc sống ở thị thành không xong, hai vợ chồng dọn về một làng chài ven biển tìm kế sinh nhai.

Chắc vì thiếu kinh nghiệm nên nàng không đánh cá được nhiều như người ta. Cực chẳng đã, nàng khóc lóc với chị hàng xóm:

- Chị ơi, có bí quyết gì không chỉ cho em với, nhà em chỉ ăn hại thôi, mình em mưa nắng kiếm ăn mà không đủ. Sức vóc em không thiếu nhưng mỗi tội không biết đánh cá chỗ nào cho được nhiều cả.

Chị hàng xóm chép miệng:

- Có gì đâu, cứ mỗi sáng dậy, tôi nhìn cái của nợ của lão chông, nó ngoẹo sang hướng nào thì đi đánh cá hướng ấy.

Nàng về nhà làm theo, quả nhiên đánh được nhiều cá, đời sống khấm khá dần lên. Được ít hôm, nàng lại chạy sang than thở:

- Chị ơi, nhưng có hôm cái của nợ ấy nó chỉ thẳng lên giời, em chẳng biết là nên đi theo hướng nào cả, hu hu, sao em khổ thế...

Chị hàng xóm cười khẩy:

- Phải gió nhà chị, hôm nào nó dựng đứng lên thế thì ở nhà chứ đi đánh cá làm gì nữa! Rõ là phước nhà chị mà không biết hưởng!

--------------------------------------------------------------------------

Mê bóng hơn vợ

Hai cha con đi xem trận đấu giữa Real Madrid - Barcelona.

Gần tới sân thì ông bố chợt nhớ là đã để quên vé ở nhà nên bảo con trai chạy nhanh về lấy.

Cậu bé về tới nhà thì nghe có tiếng mẹ và một người đàn ông lạ trong phòng ngủ. Cậu vội chạy trở lại sân bóng báo cho bố:

- Bố ơi, có chuyện không vui cho bố đây!

- Chuyện gì? Nói nhanh lên.

- Mẹ có bồ.

- Trời ơi! Mày làm bố hết cả hồn, bố cứ tưởng con không tìm thấy vé cơ chứ.

--------------------------------------------------------------------------

Tiêu chuẩn của người thành đạt

Trong một cuộc kiểm tra trên lớp, thầy giáo hỏi học sinh:

- Làm thể nào nhận ra một người thành đạt khi gặp họ trên đường?

Một học sinh nhanh nhảu trả lời:

- Ta nhìn vào trang phục họ mặc trên người ạ!

Một học sinh khác:

- Ta có thể nhìn vào loại xe mà họ đi.

Thầy giáo lại hỏi:

- Vậy làm thế nào ta biết được họ thành đạt trong tình trạng khỏa thân?

Học sinh nổi tiếng thông minh nhất lớp đứng lên trả lời:

- Dễ lắm ạ. Nếu là phụ nữ ta nhìn vào vòng 1, còn nếu là đàn ông ta nhìn vào vòng 2.

--------------------------------------------------------------------------

Tiếng lóng

Có 1 bác người Tàu ở Sài Gòn đi xe gắn máy zô đường cấm bị cảnh sát giao thông thổi phạt.

Về nhà bác bức xúc kể với mấy ông bạn hàng xóm:

- Pữa lay, ngộ li xe pị tằng cảnh sát giao tông nó thủi, ngộ tấp vô, ló hỏi ngộ: 'Zái tò của ông lâu?'. Ngộ lói ngộ hỏng có lem zái theo, chỉ có lem cái cạc thui.

Thế là ló pắt ngội về l... (đồn)... zồi ló chuyển ngộ từ l... (đồn) nhỏ qua l... (đồn) lớn, tới cái l... (đồn) lớn nhứt ở ngay chung tâm tành pố đó.

- Ối trời ơi, pữa lay là ngày lễ, l... (đồn) nhỏ còn đỡ lông (đông), chớ l... (đồn) lớn hả, lông wá trời lông (đông)!!!

--------------------------------------------------------------------------

Thử phanh xe

Anh chàng nọ đang phóng chiếc Mercedes với tốc độ tối đa trên đường thì cảnh sát thổi còi.

Anh ta liền thắng gấp muốn mòn luôn bánh xe, rồi vội vàng xuống xe năn nỉ cảnh sát:

- Thưa anh, mong anh thông cảm, tôi có cuộc hẹn quan trọng với đối tác nên chạy hơi nhanh...

- Ồ, không sao, tôi không phạt anh đâu. Tôi nghe người ta nói phanh xe Mer ăn lắm nên muốn thử cho biết đó mà.

--------------------------------------------------------------------------

Hàng siêu mỏng

Một người đàn ông tới cửa hàng thời trang với ý định mua tặng vợ bộ đồ ngủ mỏng nhất có thể.

Cô nhân viên tìm và đưa cho ông ta một bộ.

- Cái này giá 200 đô. - Cô ta nói

- Tôi muốn một cái khác mỏng hơn thế này nữa.

- Đây, cái này giá 250 đô.

- Tôi cần loại mỏng nữa.

- Đây là bộ mỏng nhất ở chỗ chúng tôi. Nó có giá 500 đô.

- Được! Tôi lấy cái này.

Ông ta hăm hở về nhà đưa cho cô vợ yêu:

- Đây, em lên trên nhà, mặc thử rồi xuống đây cho anh xem nhé.

Cô vợ đi lên gác, mở cái hộp và nghĩ: 'Bộ này mỏng thật. Lão già chắc chẳng nhận ra là mình có mặc hay không đâu'. Vì thế, cô nàng đi xuống nhà mà không... mặc gì hết, xoay một vòng trước mặt anh chồng già:

- Anh thấy thế nào?

- Chết tiệt thật! Với 500 đô đó, bọn ngốc ấy ít nhất cũng phải là cái áo đi chứ nhỉ?

--------------------------------------------------------------------------

Cùng cảnh ngộ

Cô con gái vừa mới lấy chồng vài hôm đã về nhà mẹ đẻ kêu ca:

- Con vừa cãi nhau với chồng, mẹ cho con ở nhà mình mấy hôm cho đỡ tức, mẹ nhé?

- Cũng được, nhưng mẹ cũng phải về nhà bà ngoại mấy ngày đây.

- Mẹ về nhà bà ngoại chơi à?

- Chơi bời cái nỗi gì, vừa cãi nhau với bố mày nên tao cũng phải bỏ về thôi.

--------------------------------------------------------------------------

Vợ chồng già

Một cặp vợ chồng đã ngoài 70 tuổi thường hay quên.

Họ quyết định đi gặp bác sĩ kiểm tra xem có vấn đề gì không.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng và khuyên 2 vợ chồng có thể viết vào một tờ giấy những việc cần làm để giúp nhớ dễ dàng hơn.

Tối hôm sau, đang xem tivi, thấy ông chồng đứng dậy đi xuống bếp, bà vợ nói:

- Ông lấy cho tôi một ly kem nhé! Nhưng ông có nghĩ là nên viết ra giấy như lời bác sĩ không?

- Yên tâm, tôi có thể nhớ được mà.

- Ông rưới cho tôi một ít dâu lên trên nữa. Mà tốt nhất là ông cứ ghi ra giấy vì tôi nghĩ ông sẽ quên đấy.

- Tôi nhớ được mà, bà muốn một ly kem dâu chứ gì?

- À, ông này, tôi cũng muốn cho thêm một ít kem trứng nữa. Tôi biết là chắc chắn ông sẽ không nhớ được đâu, ông nên ghi ra giấy đi.

Ông già giận dữ:

- Tôi đã bảo là không cần, tôi có thể nhớ được.

Ông già tức tối đi vào nhà bếp. Khoảng 20 phút sau ông đi ra và đưa cho bà một đĩa thịt hun khói và trứng.

Bà già nhìn vào đĩa và cáu kỉnh:

- Tôi đã nói với ông rồi mà, ông nên ghi ra giấy đi. Ông lại quên mất bánh mì nướng của tôi rồi. Đúng thật là…

--------------------------------------------------------------------------

Tiết kiệm quá mức

Chàng trai đến nhà người yêu để tặng hoa nhân ngày sinh nhật. Cô gái cảm động:

- Ôi, bó hoa đẹp quá, chắc là giá trị lắm đây!

- Cũng khá em ạ! Nếu sinh nhật em vào 10 ngày trước đây thì thật tuyệt!

- Sao thế? - Nàng ngạc nhiên.

- Vì hôm ấy bà nội anh mất, anh có thể tiết kiệm được khoản tiền mua hoa.

--------------------------------------------------------------------------

Số đào hoa

Một người phụ nữ than thở với bạn:

- Tôi khổ vì chồng có số đào hoa quá! Đi đâu ông ấy cũng có bà theo. Tiền bạc trong nhà ông ấy bao gái hết.

- Chồng tôi tì cô nào, bà nào muốn theo ông ấy thì phải trả tiền ông ấy mới cho theo. Hết tiền là ông ấy đuổi ngay.

- Chồng chị làm gì mà đào hoa thế?

- Ông ấy làm chủ xe khách.

Con trai cũng biết khóc





Tôi nâng niu cuốn lưu bút, lòng ngập tràn vui sướng. Này là của Mi Hương, này là của “Tam quái” rồi cả Bình “quậy” đã nghỉ học nữa. Nhiều lắm, mỗi đứa đều gắn liền với một kỷ niệm.

Có đứa chỉ vắn tắt vài dòng thật láu lĩnh: “Chúc bí thư thi không bị bí”. “Ê! Khi nào trở thành nhà báo nhớ viết về tập thể 12A3 này nha mậy” ... Hàng loạt nét chữ cười vui trên trang giấy. Tôi bất ngờ nhận được dòng chữ của “hắn”:

Gởi cô bé hay hờn
Mùa phượng cuối cùng vội trao nhau từng kỷ niệm. Xin gởi tặng cô bé hay hờn biệt danh dể thương ngày nào để nhớ mãi về nhau.
Cô bé ơi, cổng trường khép lại, trang lưu bút mở ra là chứa đầy những ước mơ. Chúc cho nhau đôi chân vững bước vì rằng bước đi ngày mai có thể sẽ chông gai. Nên ta chỉ chúc cô bé hãy giữ mãi nét vui tươi khi ngày mai thẳng bước ngẩng cao đầu, dẫu cuộc đời còn ngửa nghiêng phiền muộn.
Lời cuối chúc cô bé sớm trở thành nhà báo tương lai và đừng giận kẻ không mời mà viết này.

Lê hiền huynh

Lê hiền huynh, tôi bất ngờ thốt lên rồi khẽ mỉm cười. Thế là hắn đã chịu thua mình rồi hay sao? Mấy ngày nay hai đứa giận nhau. Ngày nào cũng thế tôi phải đi một mình. Trời nắng, gió ngược, những cảm xúc vô tình vờn theo cơn gió. Mỗi lần như thế tôi đều níu kéo hắn và cố hỏi cho được những thắc mắc. Còn hắn thì căng đầu mà suy nghĩ trả lời để tôi vừa lòng. Tình bạn hai đứa hồn nhiên như cỏ. Tôi như một đứa em út được anh hai chiều chuộng. Vậy mà hôm nọ làm kiểm tra Lý. Cả lớp im phăng phắc làm bài, bài tập Lý rắc rối tôi chẳng làm được xíu nào. Nên vội cầu cứu hắn. Tưởng chừng hắn sẽ ân cần như ngày nào, thế mà hắn lại rất tỉnh queo:

- Kiểm tra một tiết thôi, Phương ráng giải đi. Dễ lắm.

Cái cục tự ái của tôi càng lúc càng lớn dần. Trống đánh hết giờ, tôi chuyển bài ra đầu bàn rồi phóng nhanh xuống cầu thang. Hắn chạy theo. Tiếng gọi ân cần, khẩn khoản sau lưng. Tôi bước thật nhanh nhưng hắn đã theo kịp:

- Phương không hiểu Dũng gì hết.

Tôi gạt phắt:

- Cần gì phải hiểu. Như thế chưa đủ à?

Hắn lúng túng:

- Nhưng mà Phương...

Tôi cắt ngang:

- Nhưng mà Phương không muốn tồn tại một tính ích kỷ, cá nhân trong tình bạn của chúng mình.

Nói xong tôi ào chạy đi và chỉ kịp nghe tiếng thở dài của hắn.

Thế rồi ngày ngày mọi việc vẫn xảy ra rất bình thường. Tôi vẫn với cái mặt nước đá lạnh băng đến lớp. Hắn vẫn đôi mắt buồn buồn, chăm chỉ học hành. Duy chỉ có một điều là tôi đã tham gia băng “Tứ quậy” của nhỏ Thanh và thằng Tuấn...

... Vừa ăn cơn xong tôi nhét vội hai cuốn tập vào túi quần rồi giả bộ đến trường chẳng khác nào một tên con trai. Trưa nay năm đứa tôi hẹn nhau tại trường để chuẩn bị đi xem phim. Ðã một giờ trưa rồi mà vẫn chưa thấy đứa nào. Sân trường vắng lặng, chỉ vài đứa ở lại học thêm. Phượng đã bắt đầu ra hoa. Những cái búp xanh mơn mởn càng làm lòng tôi thêm xao xuyến. Một cành phượng vô tình vương trên tóc, tôi thẫn thờ vuốt nhẹ. Cái đầu sư tử của tôi, ôi! Sao vô dụng đến lạ kỳ.

- Hoàng Phương!

Tiếng gọi bất ngờ sau lưng. Tưởng đâu là bọn nó tới, ai dè... hắn ta chạy nhanh đến chỗ tôi, miệng mỉm cười cầu hòa:

- Phương đi học sớm quá vậy?

Tôi lạnh lùng:

- Tôi chờ nhóm “Tứ quậy” đi xem phim.

- Vậy à? Thôi, xin lỗi Phương nha.

Hắn thẫn thờ bước đi. Tôi tỉnh bơ không một chút dắn đo cho đến khi cùng nhóm “Tứ quậy” cúp học đi xem phim. Hết suất phim cả bọn định dạo một vòng rồi mới về, nhưng tự nhiên tôi cảm thấy nhớ hắn. Nói đúng hơn là nhờ ánh mắt và dáng đi hồi trưa ở trường của hắn.

Tôi trở về nhà và nhận được một lá thư viết trên giấy học trò do dì Hai bán xăng cạnh nhà đưa. Bất ngờ quá. Hắn viết thư xin lỗi tôi chuyện hôm ấy và báo rằng hắn phải nghỉ học và trở về quê vì ba mất. Nghẹn ngào xúc động, tôi không thể cầm được nước mắt. “Hồi trưa này Dũng đến từ biệt Phương, nhưng Phương bận đi xem phim cùng “Tứ quậy”. Dũng định nói cho Phương biết từ hồi tuần trước lận mà cứ sợ Phương buồn...” Lời hắn viết chân thành đến thế. Tôi xấu hổ nghĩ đến những hành động của mình, lòng quặn thắt một nỗi buồn bất tận.

Mấy cuốn sách gói lại kỹ lưỡng. Một tấm hình tôi và hắn chụp cùng tập thể lớp trên bãi biển Long Hải hồi 20-11. Một quyển sổ nắn nót với dòng chữ: “Chúc Dũng luôn vui vẽ, mạnh khỏe và luôn nhớ tới Phương...” Cho tất cả vào giỏ xách rồi, tôi mới yên tâm lên giường. Trằn trọc không ngủ được. Ðồng hồ điểm báo đã 4 giờ sáng. Tôi tức tốc vùng dậy và chuẩn bị đồ đạc ra ngoài bến xe. Trời tháng năm mới đó đã tờ mờ đã sáng. Chuyến xe tốc hành về miền Tây đã khởi hành. Tôi hồi hộp không biết Dũng đã đi chưa. Bất ngờ một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai:

- Phương đến lâu chưa vậy?

Tôi cuời buồn bã:

- Vừa tới, Dũng à.

- Dì Hai chuyển thư cho Phương hả?

Tôi gật đầu không nói và nhìn Dũng. Ðôi mắt hắn ta trông buồn bã làm sao. Ðời quả không ai học được chữ ngờ. Mười mấy năm trời cùng nhau thẳng bước đi qua. Hôm nay chỉ còn trọn vẹn 60 ngày. Có hai tháng thôi mà chúng tôi cũng không thể cùng sánh bước, quả là cay nghiệt quá.

Tôi cố gắng dò xét một lần nữa:

- Dũng không thể cố gắng được à?

- Không thể được, Phương à. Ba Dũng mất, nhà Dũng như người cụt tay. Quê nghèo lắm, một mình má không thể tảo tần nuôi nổi gia đình, huống chi là lo cho Dũng trên này ăn học.

- Vậy về dưới Dũng tiếp tục học chứ?

- Hổng biết sao nữa. Mà có học cũng chỉ có lớp bổ túc văn hóa thôi Phương à.

Tôi thở dài:

- Vậy là buồn quá Dũng ha. Về dưới Dũng nhớ thường viết thư cho Phương và các bạn. Phương có ghi địa chỉ ở trong này. Dũng giữ lấy nhé, quà tặng của Phương đó - Tôi dúi cái xách tay vào tay Dũng bắt hắn phải cầm lấy. Chuyến xe thứ hai về miền Tây sắp sửa khởi hành, tôi cố gắng lấp hết khoảng không gian đầy mật ngọt:

- Dũng cũng gan quá há. Ai cho Dũng viết vào lưu bút của Phương vậy? Tại Dũng đi đó, chứ nếu mà ở lại thì còn lâu Phương mới chơi với Dũng.

- Thiệt không vậy? - Hắn mỉm cười.

- Thiệt đó.

Cả hai cùng cười. Lần đầu tiên tôi mới nhìn kỹ vào mắt Dũng. Mắt hắn trong vắt như pha lê, lặng lẽ như mùa phượng cuối. Thế mà đôi mắt ấy lại sớm vật lộn với đời. Ngày mai giữa chốn đường đời phức tạp sẽ đón thêm một “thành viên” mới. Có ai biết rằng thành viên ấy đã sống và trưởng thành từ tình thương của mẹ, của thầy cô và những tấm lòng của bạn bè. Ðể rồi ngày ra trường chưa kịp nhìn cánh phượng cuối cùng rơi, bạn bè chưa kịp nói với nhau lời từ biệt... Dũng ơi, có lẽ chúng mình sẽ gặp lại nhau, dù nơi đó không phải là cổng trường thời đi học nhưng nó cũng sẽ có đủ những tiếng ve, những cánh phượng, những kỷ niệm của một thiên đường đầy ắp những tinh nghịch vui tươi...

Tôi ngước mặt nhìn Dũng. Dũng lặng im, mắt nhìn vào một phương trời xa vợi. Chắc Dũng đang liên tưởng đến tương lai của mình. Một tương lai nhỏ bé không định hướng giữa khoảng trời mênh mông lồng lộng. Nước mắt vô tình tròn lăn trên má. Tôi lại nhìn Dũng, lần đầu tiên, chợt hiểu rằng: Con trai cũng biết khóc...

(Tác giả: Xuân Hạ)

Bài đăng phổ biến