Sẽ rất buồn cười, nếu, tên ngốc nắm tay một đứa con gái...”. Dương không hình dung ra nổi... Một khung cảnh hơi hơi lãng đãng, mây vật vờ dạt qua chậm rề, thêm một cái xích đu hai chỗ ngồi, tên ngốc sẽ chạm vào một bàn tay xinh xắn, thật nhẹ nhàng, rồi thì sẽ là những lời mà ai cũng biết. Một cái nắm tay theo đúng nghĩa trong phạm trù tình yêu với Dương luôn thế. Có lẽ cũng chẳng thay đổi được, đến khi nào... khi nào nhỉ, Dương cũng chẳng biết.
Nhưng ngay lúc này, tên ngốc đang hiện hữu, nhảy nhót thật khiêu chiến trong những lãng mạn, những xích đu của Dương. Vào cấp III, bản mặt ngốc kinh khủng của hắn khiến Dương tự động chạy đến làm quen, lạ thật. &, chính vì là một tên ngốc nên chẳng có gì về hắn mà Dương lại không hiểu. Tất nhiên, lãng mạn không bao giờ thuộc phạm trù nghiên cứu & thực hành của hắn. Thế nên Dương không cho phép tên ngốc xâm phạm những ước mơ & quy chuẩn tình yêu của mình, sẽ mất hình tượng lắm lắm. Ghét thật, còn cái tên cũng chẳng hay ho tí nào: Sơn – Thanh Sơn, chính xác hơn, hắn là tên bạn thân duy nhất của Dương. Cũng buồn vì khả năng kết thân hơi hạn chế. Nhưng lạ, gắn bó với tên ngốc như hình với bóng, như con trai với con trai (?), Dương chưa bao giờ hối hận. Hắn cũng luôn tự hào vì được Dương phát hiện, đặt tên cho bản thân hắn một cách chính xác: tên ngốc. Cho đến khi...
“Dương, tôi muốn nắm tay một đứa con gái”. Tên ngốc nghi ngại vừa nói vừa thăm dò. Có vẻ như không chắc chắn lắm về sự đúng sai. Không hẳn rằng một tên ngốc muốn nắm tay một đứa con gái thì sẽ hết ngốc. Buồn rằng với tên ngốc của Dương, một tên ngốc sẽ trở thành một tên đại ngốc.
Phải đến vài giây dành cho sự im lặng của Dương. “Tôi sẽ thấy ông tay trong tay tình củm à? Ông sẽ làm như vậy với một đứa con gái... ngoài tôi à? Tôi khóc này haaaaaa...” Tên ngốc càng thộn hơn khi đối diện với điệu cười ma quái.
“Này bà đừng có nhầm. Mấy trò suồng sã với bà đâu có tính. Nghiêm chỉnh đi, tôi muốn nắm tay một-đứa-con-gái, bà sẽ giúp tôi, hứa danh dự đi”.
Bắt đầu một mối yêu đương, người ta thường sẽ tuân theo một số bước sẵn có, hình như đã đi vào truyền thống chẳng thay đổi được. Còn chuyện sáng tạo ra một bước nào đó đột phá, lạ lẫm để đánh dấu độc quyền thì đó là chuyện của họ - những ai đó thích sự mạo hiểm, sự mới mẻ & hình như hơi khác người. Bất giác, những con mắt dị nghị, tò mò như săm soi vào gáy nóng ran. Đã khó để yêu được một người, lại phải khó khăn để nghĩ ra những cách yêu cho mới mẻ, hình như là một hành trình vất vả. Dương chưa nghĩ đến chuyện yêu, nhưng thật sợ khi yêu như thế. Tự nhủ, Dương sẽ yêu, & yêu thật giản dị, chân thành. Đúng rồi, cứ theo nguyên tắc đã. Mở đầu một câu chuyện yêu đương sẽ là những cái nắm tay. Đó là sự va chạm vật chất đầu tiên, nhẹ nhàng & cũng rất lãng mạn. Cái gặp gỡ của ánh mắt là đương nhiên, chẳng ai phải tranh cãi. Nhưng nhìn & chỉ nhìn, liệu có bền không? Xem nào, ánh mắt này, nắm tay này, cuối cùng sẽ là đôi môi ngọt ngào...
“Bà không cần phải suy tính cặn kẽ quá đâu nhá, bình thường thôi. Nhưng dù sao cũng cám ơn bà”. Tên ngốc ngó trân trân bản mặt Dương đần ra, nghĩ ngợi. Không hiểu tại sao bà chằn tự nhiên tốt bụng dữ dội đến thế.
“Ông đừng có mơ!!!”. Giật mình thật, Dương đáp lại như phản xạ, cố che giấu một vài cảm xúc. Tay vân vê mấy cái đĩa hip-hop tên ngốc vừa tha về, Dương len lén liếc tên ngốc. Liệu hắn có phát hiện ra điều gì không nhỉ?
Đúng là, Dương mới là người đang mơ. Đụng chạm đến những mộng mơ, những gì hơi xa vời của tình yêu, một đứa con gái nhút nhát sẽ hay tưởng, sẽ ôm ấp những ảo giác cho riêng mình, để rồi những âm hưởng sóng sánh của thực tế tạt ngang, vỡ oà.
***
“Nào, bắt đầu cho chiến dịch tán tỉnh ngu ngốc của ông. Bài một, ông dượt I’m with you đi. Nhỡ đâu lại trở thành bài hát của-chỉ-riêng-hai-đứa. “I’m standing on the bridge. I’m waitin’ in the dark. I thought that you’d be here by now...” Theo lệnh của Dương, buổi tập dượt đầu tiên sẽ thực hành tại gia, trời hơi lạnh. Ăn chán chê những thứ còn sót lại trong tủ nhà tên ngốc, Dương mới nhấn play cho những giây tập đầu tiên. Bà chằn nghêu ngao cho đến khi bị ngắt quãng.
“Thôi, thế là đủ, bà yên tâm lớn, bà biết tôi kết con bé Avril này mà, hát mấy bài đó ok đi. Bà xem, đừng có dại so sánh giọng ca với tôi, cái đồ mê muội, chỉ tôn thờ tiếng mẹ đẻ. Nhưng này, có ghen tị không đấy, khổ thân, tưởng là bà muốn hát song ca bài đó với tôi suốt cuộc đời chứ, há há...!!!”. Tên ngốc khoái chí hát váng mấy đoạn tủ. Rồi cũng chẳng thoát được mấy đòn cấu chí của bà chằn.
Tên ngốc thật ngốc, nhưng nói đến chuyện học hành thì hỡi ôi. Đụng chạm đến thứ ngôn ngữ thứ hai của hắn - tiếng Anh, Dương luôn là kẻ bái phục một cách yếu đuối. Hắn kết, hắn sùng nhạc ngoại như điên dại, chẳng phân biệt rock, rap, pop, thậm chí là hiphop, miễn là tiếng Anh. Cái chuyện nghe, hiểu & chỉ cần repeat nhiều nhất 3 lần để chép được nguyên xi một bài hát tiếng Anh, Dương đã thử hắn, & rồi tự khuyên mình không nên mất thời gian thêm nữa. Nhìn tên ngốc ngửa mặt lên trần nhà, cổ gân lên chằng chịt để lấy giọng cho đoạn cao trào, Dương thôi không nghĩ về nhiệm vụ hướng dẫn viên tình cảm, Dương nghĩ về tên ngốc kia. Thật là khó hiểu, Dương chẳng tìm ra câu trả lời cho một tên con trai cực dốt ngữ pháp tiếng Anh nhưng nghe sõi như bọn gà nòi, phát âm & nói nhanh chẳng khác người Anh. Lại về chuyện điện tử - cái thú chơi bời của bọn con trai bây h, những tay anh chị andy, hehe, acquisaybiti trong Counter Strike 95 ngõ nhà tên ngốc đều biến thành gà nhóc dưới tay hắn; cũng đột quỵ cùng lúc khi biết về trình độ tin học của hắn - một con số O to đùng. Nhưng dù sao, hắn vẫn chỉ là một tên ngốc. Một tên ngốc Dương dùng là “cu ly” khi tìm bạt mạng không thấy lyric Sk8ter boy; để dùng làm công cụ trả đũa cho những tên háu chiến Counter dám bắn Dương te tua.
Hết bài tủ, tên ngốc thôi không hát, thấy bà chằn ngồi một chỗ thì lo lắng. Dương chợt thấy sự vô lý một cách khó hiểu của mình, vội bật ra đúng cái giọng mà tên ngốc vẫn nghe: “Bài hai, khó hơn nhiều đấy nhá. Ra công viên, chỗ đó có xích đu”. Cái giọng khinh khỉnh không chịu được. Tiếp tục làm người dẫn đường khó tính, Dương hành hạ tên ngốc khốn khổ, chỉ biết tuân lệnh mà không dám chối từ.
Gom góp tiền, hai đứa thuê được cái xe đạp đôi, phóng như điên, làm mấy khoảnh đường trong công viên giật mình thon thót. Nhưng được cái hai đứa hay cãi nhau chí choé mà đạp xe chung chẳng thấy mảy may rắc rối gì. Lạ thế. Công viên buổi sáng muộn chẳng có ai ghé thăm, chỉ vài tên mọt sách cắm đầu vào sách vở, cũng chẳng để ý đến hay đứa trẻ con lắm mồm. Tia thấy cái xích đu đôi đang chỏng chơ, Dương ra lệnh cho tên ngốc lau chùi cẩn thận.
“Nào, ông thử đi, đừng có làm tôi thất vọng”. Nắm lên, nắm xuống, vụng về, thô kệch không thể hơn ở một tên con trai. Tên ngốc vẫn chỉ hoàn là một tên ngốc, Dương chào thua, không ngớt than vắn thở dài cho một thằng kém cỏi. Tên ngốc tiu nghỉu, dậm chân thật mạnh cho cái xích đu bay veo veo. Tóc hắn lật phật, mắt kính loang loáng nắng, mấy cái răng nhọn nhọn, lại thêm cái màu áo xanh lè, Dương thấy hắn thật ngốc, nhưng hình như... hơi dễ thương thì phải. Trưa muộn, Dương với tên ngốc gò lưng đạp xe ra Láng Hạ ăn món Huế. Đấm đá một hồi tranh nhau thêm bát mì Quảng lạ miệng, để rồi cả hai cùng trề môi đỏ chói, lưỡi cay xè ớt.
***
Trời rét lại bởi những rơi rớt mưa của mùa hè. Thu mà giá, không gian giật mình vì những cơn nước lạ. Đường hồ vắng, lao xao bởi gió. Cái xe máy chạy sát rạt bờ rào, chút lại mạnh ga, chút lại ỳ trệ như chẳng muốn tiến thêm một chút nào nữa. Hai người đang nắm tay nhau, thật chặt.
Hờ hững & bất cần những thước phim hấp dẫn, những bản tình ca muôn thuở, người ta chỉ giả vờ thôi, chỉ lên gân ở một chốn đông người nào đó. Dương nhận ra, thật dễ dàng, ngay lúc này. Tên ngốc từng hỏi: “Bà thấy bà đang ở đâu trong cuộc sống này?”. Dương giật mình. Đúng thật, bên Dương luôn chỉ có tên ngốc thôi. Những chỗ đông người hình như không thích Dương, ngược lại, Dương cũng nghĩ mình không thuộc về những chốn ồn ào. “Nhưng... chỉ có tên ngốc, liệu có cô đơn...”. Nhưng rõ ràng Dương đang nhớ đến tên ngốc, & cả Avril nữa. It’s a damn, cold night. I try to figure out this life. I want you. Take me by your hand, take me somewhere new... Cũng thấy buồn & tủi thân một chút.
Cái áo mưa 2000đ sột soạt cứ mắc vướng vào líp xe, rách toạc. Ì ạch nhấn pêđan chống lại những cơn gió tạt ngang hách dịch, chực sấn sổ ghìm ghiđông. Găng tay len chưa dùng vì chưa thật lạnh, lại mưa, bàn tay tái đi, bám chặt vào tay nắm. Dương ước đến một cái nắm tay, nhẹ nhàng mà thật chặt, lại còn vô cùng ấm. Sự cô đơn đưa đẩy Dương, ánh mắt dõi theo chiếc xe máy có hai người ngồi, từng vòng xe cứ đều quay & chợt dừng. Dương nhận ra khung cửa xếp nhà tên ngốc.
Nhìn qua song cửa xếp, tên ngốc đang lui cui bẻ mì tôm, chắc đang làm bữa ăn đêm. Cũng chẳng học hành gì đâu, lại vừa cắm đầu vào Counter Strike mệt nghỉ.
“Sơn!!!” Dương gọi khẽ, sợ đụng vào giấc ngủ của xóm đang yên tĩnh.
Ghé mắt & ngạc nhiên, tên ngốc dồn dập, chẳng để ý thấy một tâm trạng đang rất không bình thường của Dương. “Sao lại là bà vậy, đêm hôm thế, không biết là tôi đang rất bận hả!”.
“Thôi, để tôi yên. Tôi chỉ biết đến nhà ông thôi”. Lách qua chỗ cửa xếp kéo một nửa, cái áo mưa rách thêm một mảng, lộ quần nhung gấu sũng nước của Dương. Dương nóng bừng mặt, má ấm nóng, hình như Dương khác. Chẳng nhìn tên ngốc, cũng chẳng quan tâm xem bộ dạng hắn khi thấy mình như vậy, Dương lúng búng ứ nghẹn từ cổ họng: “Tôi chỉ có ông làm bạn...”. Sự chia sẻ, sự có mặt của người thứ hai chứng kiến, tâm trạng của người ta thường rung động mạnh hơn, cái buồn phiền như phát nổ.
Bát mì vừa chêm nước nóng, xúc động... chẳng hiểu sao, Dương chỉ thấy bàn tay chợt ấm. Giờ tay gạt nước mắt, khựng lại, Dương nhận ra tên ngốc đang nắm tay mình rất chặt. “Ông... tôi...” Dương nhìn tên ngốc, thật lạ.
Tên ngốc giữ chặt, mặc kệ Dương giãy nảy, lúc lắc rơi xuống những hạt mưa còn sót lòng bùng trong áo mưa cóng lạnh. Kéo Dương lại gần thêm một chút, tên ngốc vẫn không rời nắm chặt đôi tay run rẩy, hắn thì thầm thật khẽ: “Tôi chưa nắm tay ai như thế này bao giờ. Hồi trước tôi rất vui vì bà cho tôi tập nắm tay với bà. Bây giờ là lúc thực hiện”.
***
Có lẽ ngày mai, trời sẽ không mưa nữa. Mây trắng sẽ vật vờ trôi, gió lãng đãng ghé thăm. &, cái xích đu dường như kín chỗ.
I want you. Take me by your hand. Take me somewhere new. I don’t know who you are. But I, I’m with you...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét