Cơn mưa hôm ấy ập xuống bất ngờ và thế là em ra đi…Trong tâm tưởng anh cứ thầm nhắc lại nó, giống như một kỷ niệm buồn. Đối với anh thế là hết tất cả. Cơn mưa ập xuống và xoá nhòa tất cả… Chỉ có hai kẻ đi bên lề cuộc đời chẳng rõ có còn nhớ đến nhau ? Nói rằng nó xóa nhòa nhưng có xóa nhòa được đâu! Vì mưa luôn nhắc đến kỷ niệm. Chiều mưa ấy có kẻ ướt mèm, cũng có kẻ hanh hao trong nỗi đau đến tận cùng của tâm hồn. Cơn mưa đầu mùa miền Trung hối hả, cái dáng quen thuộc của ai đó lại gợi nhớ về em. Và anh, anh cũng chẳng biết vì sao mình đặt bút viết những dòng chữ này, dù biết rằng anh là kẻ nói dối. Đã bao lần anh nói "tình yêu là cái không có thật" để luôn đi tìm, nhiều lần viết thư cho em chẳng dám gởi thư đi, vì những lý do không bao giờ giải thích được, có lần viết thư cho em chẳng dám viết gì vì em sẽ không bao giờ tin, vì em sẽ cho anh nguỵ biện...Thế là, gửi tờ giấy trắng làm em đớn đau. Chỉ gởi một tờ giấy trắng làm em tổn thương. Dù rất đớn đau nhưng anh cũng phải công nhận đó là sự thật. Chỉ có điều khó hiểu là vì sao…?
Con đường của em vẫn dài rộng thế! Em cứ bước đi đi …Có gì làm vướng bận chân em đâu, em cứ bước đi mà theo anh nghĩ đâu cần những điều nói dối. Vì với anh thì thế nào cũng được, cái thế yếu của anh là ở chỗ anh luôn sống bằng tâm tưởng, bằng kỷ niệm. Đối với anh như thế là đủ, khép lại cho riêng mình tất cả…Chỉ có điều mỗi khi nghe mưa rơi anh lại thấy buồn. Mưa rơi làm cho anh nhớ lại những kỷ niệm xưa và nó gợi cho anh một nỗi buồn, chẳng phải anh quá ư lãng mạn nhưng những cái gì đã thành hình ảnh trong lòng thì khó quên lắm
…Mưa! Mưa luôn làm cho anh nhớ hoài những ngày mưa cũ. Đêm diễn văn nghệ trời mưa rả rích, đưa tiễn em về…Chúng mình cùng trú mưa dưới những hàng liểu xanh.Ngày ấy bên nhau,ta nhìn mưa như những giọt nước mắt. Giọt rơi trong tim anh, giọt ướt đẫm tóc em, đâu ai biết rồi mưa cũng sẽ là những giọt buồn. Có những giọt mưa làm tổn thương trái tim em…
Thì ra cuộc sống sách vở càng thơ mộng bao nhiêu thì cuộc đời thực tại càng nghiệt ngã bấy nhiêu. Khát vọng về một cuộc sống bình yên trong anh không đủ sức trụ lại những dự cảm đầy âu lo về sự tan vỡ, mất mát.Và thế là anh đã mất em, lạnh lùng và hụt hẫng, hoàn toàn hờ hững như chưa bao giờ có em để mà mất em; như chưa bao giờ có khoảng khắc nào em xuất hiện trong đời anh, để anh nhớ em. Có chăng cũng chỉ là một chút dư âm của ngày xưa, những ngày xưa ngập lối, phủ đầy những giọt hạnh phúc trên đôi trái tim run rẩy, lên đôi bờ môi vụng dại…Em cười bảo "Bố bảo anh là người tốt nhưng yêu người lãng mạn như anh sẽ khổ thôi !".Anh cười bảo "Duyên phận thôi em!"Sau đó anh trở ra Huế, và thế là anh đã mất em, lạnh lùng và hụt hẫng... Nhưng…Như em đã nói rồi và em cứ bước đi đi. Anh chẳng đòi hỏi ở em một cái ngoảnh đầu nhìn lại, mà anh chỉ mong em hãy vì tất cả mọi người và những gì xung quanh mà sống sao cho xứng đáng. Đó là điều mong mỏi nhất trong anh, anh chưa bao giờ định hình được cái mảnh vỡ giữa chúng mình nên khi xảy ra thì đã muộn mất rồi. Dù sao đừng để anh phải nhìn thấy em và để rồi anh không đủ can đảm cất lên tiếng gọi. Em lặng lẽ nhìn anh giống như một người không quen biết và để rồi lặng lẽ ra đi…Có thể em không ngờ rằng trên vạn nẻo đường đời, vẫn có một người âm thầm dõi theo dấu chân em từng giây,từng phút…Ngày trước anh thường nói "Em là người có cá tính nhưng tính em hiền chỉ hợp với công việc đi dạy thôi " bước ngoặc rẽ ngang cuộc đời khi em ra trường làm anh bất ngờ, cũng có thể em không có sự lựa chọn nào khác …
Về sau, nghe người quen cho biết sau khi tốt nghiệp ĐHSP Anh văn, với bằng giỏi nhưng em vẫn không xin được việc làm như ước mơ một thời em cùng tâm sự với tôi, thực sự anh rất tiếc một người như em với những phẩm chất, năng lực và tố chất của một cô giáo cần có. Nếu là giáo viên, anh tin em sẽ là một nhà giáo mẫu mực và hết lòng vì học sinh. Ước mơ em dang dở, không trọn vẹn từ bỏ quê hương xứ Quảng em vào Sài Gòn để mưu sinh, mang theo cả nỗi thất vọng lớn lao. Lận đận, long đong một thời gian em cũng tìm được một việc làm phù hợp với chuyên nghành em đã học. Từ Sài Gòn, em đi Hà Lan...Tôi biệt tin em từ đó. Một lần em điện thoại từ phương trời xa về cho tôi từ máy điện thoại nhà, tôi trả lời nhát gừng, gãy gọn vì vợ ngồi gần xem tivi trong phòng khách. Em lại càng giận hơn...Nơi phương trời xa nếu tình cờ trên mạng qua bài viết này, vẫn mong em luôn sống hạnh phúc, và luôn nhớ về một kỷ niệm đẹp của một thời SV với những cảm xúc đầu đời đầy nguyên sơ, trong trắng và tinh khiết như "Tình yêu thuỷ tinh": Đẹp nhưng dễ đổ vỡ. Một ký ức đẹp luôn sống trong tâm tưởng gắn với những cơn mưa. Rất đẹp và thánh thiện!
Không thể nói rằng anh đang cố quên em mà đúng ra anh đang cố làm quen nổi nhớ. Dẫu muộn màng, nhưng anh vẫn muốn nói một lời xin lỗi …Bởi những cơn mưa vẫn sống trong anh.Và với anh như thế là đủ. Nếu có thể nó sẽ là cả cuộc đời anh. Không cần biết sau cơn mưa…Vẫn có hai kẻ đi bên lề cuộc đời, có kẻ thì ướt mèm và một người hanh hao trong nỗi đau… Với cả tấm lòng của tôi: vẫn mong em luôn sống hạnh phúc nơi phương trời xa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét