Cây – Lá – Gió (Tree, leaf and wind)
Giới thiệu: Truyện có tựa gốc là “Tree, Leaf and Wind” của một tác giả người Singapore, được các du học sinh Việt Nam bên Sing post lên web cho bạn bè cùng đọc.Truyện xoay quanh chuyện tình của ba nhân vật: Cây, Lá và Gió. Nhưng với ba câu hỏi: Vậy Lá rời Cây là vì Gió thổi Lá đi hay vì Cây không giữ Lá lại? Có bao giờ bạn rơi vào trường hợp của Cây, Lá hay Gió chưa? Nếu là Cây bạn sẽ làm gì, là Lá bạn sẽ làm gì và là Gió bạn sẽ làm gì?
Bản dịch Tiếng Việt:
Cây, Lá và Gió
Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã.
Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây. Một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngoại hình nổi bật. Cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tối đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và… tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắc khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ hai thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ… và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng.
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người cãi nhau. Tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt bàng hoàng thật sự. Tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình.
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết rằng tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay người bạn gái thứ năm, toi đã hẹn hò với cô ấy. Sau khi đi chơi được vài ngày, tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói với cô ấy. Cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay với bạn gái và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè lên ngực tôi. Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông và cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “lá rời cây là vì gió cuốn lá đi hay là vì cây không giữ lá lại ???”
Lá
Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên, tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – sự ganh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Nhưng sau đó hai tháng thì họ chia tay, tôi chưa khịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một nguời con gái khác.Tôi thích anh ấy và biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thoại của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. Ba năm khó khăn cũng trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt ba năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày cậu ấy đều thể hiện tình cảm với tôi, cậu như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cái cây mà nó dựa dẫm. Ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho cậu ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn… cho nên tôi đã quyết định rời cây… nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại…
Lá lìa cành là vì gió thổi lá đi hay vì cây không giữ lá ở lại???
Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trưởng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy. Khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô. Nhìn cô ấy đã trở thành sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.Một ngày cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy có gì đó trống vắng. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó, cảm giác khó chịu lắm. Bữa đó đội trưởng cũng không tới. Tôi tới lớp của hai người, đứng ở ngoài và nhìn thấy anh ấy đang la mắng cô. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cười rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi.
“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu.”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề mà bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây.”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và những cuộc điện thoại của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng bốn tháng, tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nỗi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hy vọng, hy vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy?” “Đầu em đau lắm.”, “Hả?” “Đầu em đau lắm.” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy. Khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng… Và từ hôm đó… chúng tôi là một đôi.
{ Vậy lá rời cây vì gió thổi lá đi hay vì cây đã không giữ lá lại? }
Bản Tiếng Anh: Ai có hứng thì dịch lại nha
Tree, Leaf, and Wind
“If u need more love from someone… do love that someone more first…”
“Love don’t need to be pretentious. Express it!!”
Tree
The reason people call me “Tree” is because I’m good at painting trees. Overtime I started to use a tree on the right hand corner as a trademark for all my watercolors painting.I had dated 5 gals when I was in Pre-U. There’s one gal who I love a lot but never dare to go after. She doesn’t have a pretty face, doesn’t have a good figure, and doesn’t have outstanding charm. She is just a very ordinary gal. I like her. I really like her. I like her innocence, like her frankness. I like her cuteness, I like her intelligence and her fragility.
Reason for not going after her is because I felt somebody so ordinary like her is not a good match for me. I’m also afraid that after we are together all the good feelings will vanish. I’m also afraid other’s gossips will hurt her. I felt that if she’s my gal, she will be mine ultimately & I don’t have to give up everything just for her. The last reason, made her accompanying me for 3 years. She watched me chase after gals, and I have made her heart cries for 3 years. She wants to be a good actress and I’m a very demanding director.
When I kissed my 2nd girlfriend, she bumped into us. She was embarrassed but smiled & say, “Go on!” before running off. The next day, her eyes were swollen like a walnut. I purposely didn’t want to think about what causes her to cry but laugh at her the whole day. When everybody went back home, she was alone crying in the classroom.
She didn’t know that I returned from soccer training to get something. I watched her cry for an hour or so.
My 4th girlfriend didn’t like her. There was once when both of them quarreled. I know that based on her character she’s not the type that will start off the quarrel. But I still sided with my girlfriend. I shouted at her and her eyes were filled with shocking sad tears. I didn’t care about her feelings and walked off with my girlfriend.
The next day, she still laughed & joked with me like nothing has ever happened. I know that she’s very hurt but she didn’t know that my heartache is as bad as hers. I was hurt too.
When I broke up with my 5th girlfriend, I asked her out. After going out for a day, I told her that I have something to tell her. She told me that coincidentally, she has something to tell me too. I told her about my break up and she told me about her getting together. I know who’s the guy. He has been going after her for quite a while. A very cute guy, full of energy, is lively and interesting. His pursuit for her has been the talk of the school. I can’t show her my heartache but could only smile & congratulate her.
When I reached home, the heartache is so strong that I can’t stand it. It’s like a heavy weighted stone on my chest. I couldn’t breath.
Wanted to shout but can’t. Tears rolled down & I broke down & cry. How many times have I seen her cry for the man that doesn’t acknowledge her presence too? During graduation, I read a sms in my cp. It was send 10 days ago when I broke down and cry. I haven’t read it since then.It says,
“Leaf departure is because of Wind pursuit.
Or because…
Tree didn’t ask her to stay”
Or because…
Tree didn’t ask her to stay”
Leaf
During Pre-U days, I like to collect leaves. Why? Because I felt that for a leaf to leave the tree she has been relying on for so long it takes a lot of courage.During the 3 years of Pre-U I was on very close terms with a guy. Not “B-G Relationship” kind but as buddy kind. But when he had his 1st girlfriend, I learnt a feeling I never should have learnt – Jealousy. The sourness in the heart can’t be described by using a lemon. It’s like 100 rotten sour lemon. Sourness to the extreme limit. They were only together for 2 months. When they broke up, I hide my strong sense of happiness. But after a month, he got together with another gal. I like him & I know he like me. But why won’t he pursue me? Since he loves me why he doesn’t want to make the first move?
Whenever he had a new girlfriend, my heart would hurt. Time after time, my heart was hurt. I begin to suspect that this is a one sided love. If he doesn’t like me, why does he treat me so well? It’s beyond what you will normally do for a friend. Liking a person is very heart wrenching. I can know his likes, his habits. But his feelings towards me I can never figure out.
You can’t expect me a gal to ask him right? Despite that, I still want to be by his side. Care for him, accompany him, and love him. Hoping that one fine day, he will come & love me. It’s like waiting for his phone call every night, wanting him to send me sms. I know that no matter how busy he is, he will make time for me. Because of this, I waited for him.
The 3 years were the hardest to go through & I really want to give up. Sometimes, I wonder should I continue waiting. The pain and hurt, the dilemma accompanied me for 3 years. Till the end of my 3rd year, a 2nd year junior begins to go after me. Everyday he pursuit me relentlessly. From outright rejection to a point in time when I felt that I’m willing to let him have a small footing in my heart.
He’s like a warm & gentle wind, trying to blow a leaf away from the tree. In the end, I realized that I didn’t want to give this wind a small footing in my heart. I know this wind will bring this badly battered leave far away & better land. Finally I left tree, but the tree only smile & didn’t ask me to stay.
“Leaf departure is because of Wind pursuit.
Or because…
Tree didn’t ask her to stay”
Or because…
Tree didn’t ask her to stay”
Wind
Because I like a gal called leaf. Because she’s so dependent on tree so I have to be a gust wind. A wind that will blow her away.When I first met her, it was 1 month after I transfer to the new school. I saw a petite person looking at my seniors & me playing soccer. During ECA time, she will always be sitting there. Be it alone or with her friends looking at him.
When he talks with gals there’s jealousy in her eyes. When he looked at her, there’s a smile in her eyes. Looking at her became my habit. Just like she likes to look at him. One day, she didn’t appear. I felt something amissed. I can’t explain the feeling except it’s a kind of uneasiness. The senior was also not there as well. I went to their classroom, hid outside and saw my senior scolding her. Tears were in her eyes while he left. The next day, I saw her at her usual place, looking at him. I walked over and smiled at her. Took out a note & gave to her. She was surprised. She looked at me, smiled & accepts the note. The next day, she appeared & passes me a note and left.
“Leaf’s heart is too heavy and wind couldn’t blow her away. It’s not that leaf heart is too heavy. It because leaf never want to leave tree”
I replied her note with this statement and slowly she started to talk to me & accept my presents & phone calls. I know that the person she loves is not me. But I have this perseverance that one day I will make her like me. Within 4 months, I have declared my love for her no less than 20 times. Every time, she will divert away from the topic. But I never give up. If I decide I want her to be mine, I will definitely use all means to win her over.
I can’t remember how many times I have declared my love to her. Although I know she will try to divert but I still bear a small ray of hope. Hoping that she will agree to me my girlfriend. I didn’t hear any reply from her over the phone. I asked,
“What are you doing? How come you didn’t want to reply?”
She said, “I’m nodding my head”.
“Ah?”
I couldn’t believe my ears.
“I’m nodding my head”
She replied loudly. I hang up the phone, quickly changed and took a taxi and rush to her place & press her doorbell.
During the moment when she opens the door, I hugged her tightly.
“Leaf departure is because of Wind pursuit.
Or because…
Tree didn’t ask her to stay”
Lời bình:
Warm0711: Lá rời cây không phải vì gió. Một cơn gió dù mạnh đến mấy cũng không thể làm một chiếc lá xanh rời cành được. Nhưng một chiếc lá vàng thì có thể rời cây bất cứ lúc nào, lá rời cây vì lá đã quá mệt mỏi rồi…
Goliactiveplus: Cây yêu, nhưng Cây không dám đối diện với tình cảm của chính mình. Cây mang trong đầu suy nghĩ “cái gì của mình thì trước sau cũng là của mình” nhưng Cây quên mất rằng “để biến một thứ thành của mình, mình phải xứng đáng để sở hữu nó trước đã.” Có vẻ như Cây là một người dễ bị tổn thương. Cây không cho phép mình bị tổn thương và cũng không muốn Lá vì những tin đồn mà buồn bã. Thế nhưng cuối cùng Cây là người mất trắng, vì Cây nhu nhược, cứng đầu và vì Cây yêu Lá bằng một tình yêu ích kỷ.
Magic_kiz: Lá ra đi là vì ba lý do: vì Cây không giữ, vì Gió cuốn và quan trọng hơn là vì Lá đã chọn cho mình một con đường khác, con đường không dựa dẫm vào Cây nữa, chấp nhận thay đổi và chấp nhận ra đi. Yêu là không bao giờ phải nói “rất tiếc”. Nhưng yêu mà không dám thể hiện ra ngoài lại càng là một điều đáng tiếc. Nếu là Cây, tôi sẽ không mất thời gian thử nghiệm tình yêu với những người con gái khác đâu. Làm thế chẳng hay ho gì. Còn nếu tôi là Lá, tôi sẽ tấn công Cây. Lá biết Cây có tình cảm với mình. Lá cũng rất yêu cây –> đủ tiêu chuẩn cho một Spider girl rồi còn gì, chỉ thiếu mỗi cái Dũng Cảm hoặc bị dư thừa cái Tự Ái thôi. Trong truyện, tôi thích nhất là Gió, dám yêu và dám cố gắng vì tình yêu của mình. Có điều tôi là con gái nên không dám mạnh dạn thế đâu.
Koolcheng: Tôi trân trọng sự phấn đấu và cố gắng của Gío. Tình yêu là như thế, phải luôn cố gắng giành lấy người mình yêu thương. Cây đã rất khờ dại. Người anh cần là Lá, nhưng chính vì Lá quá gần gũi nên anh không nhận thấy được sự quan trọng của Lá cho đến khi mất đi Lá. Lá yếu mềm nên mọi con đường Lá chọn đều có thể thông cảm được. Tôi sẽ là Gió, nếu chiếc Lá kia tôi thực sự yêu và Cây không xứng đáng để giữ lấy Lá.
Fiyen84: Cư xử của Lá cũng không phải là hay. Khoa học đã chứng minh rằng, người đàn ông sở dĩ quá chây lười là vì người phụ nữ rước tất cả trách nhiệm vào thân. Có lẽ vì Lá quá nhẫn nhục, quá cam chịu cho nên Cây mới… Cả Cây, Lá và Gió đều không hạnh phúc, vì họ chỉ đang theo đuổi những cái bóng và họ không đủ can đảm để thực hiện ước vọng thật sự của bản thân.
Thuytien580: Em đã từng là Lá. Em chấp nhận yêu một người thứ ba, người theo đuổi em gần một năm. Em nghĩ rằng với tình cảm nồng nhiệt và sự chăm sóc chu đáo của anh, em sẽ yêu anh. Thế nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Không có tình yêu thực sự từ phía em, thế là chia tay. Dù không yêu anh, em cũng cảm thấy rất buồn. Chẳng ai vui, chẳng ai hạnh phúc…
Hongngọc217: tôi nghĩ Lá rời Cây vì Cây không giữ Lá lại. Cho dù không có Gió, Lá cũng sẽ rời Cây. Tôi cũng đang là Lá, tôi đang cố gắng rời Cây… nhưng cũng không bay theo gió.
Choco_apple: Tôi đã từng là Lá, nhưng hỏi tôi cảm động vì ai nhất, tôi sẽ nói tôi thương Cây! Vì sao? Vì Cây ích kỷ, và chính sự ích kỷ này đã mang đến cho Cây nhiều đau đớn nhất. Tôi không dùng luật nhân quả ở đây vì nó quá nặng nề. Thế nhưng rõ ràng Cây đã phải trả giá, trả giá cho cái tôi ảo tưởng của mình. Và rằng cái đau cuối cùng của Cây, khi Lá đi theo Gió, là cái đau của “tiếc nuối”, nỗi đau đó gấp ngàn lần nỗi đau “chờ đợi” của Lá hay nỗi đau “khoan dung” của Gió. Và hơn tất cả, tôi thương Cây vì Cây đã sống mà bỏ lại phía sau “mục đích”, thứ mà người ta rất cần để dựa dẫm vào nó, để mơ một hạnh phúc. Điều này thì cả Lá và Gió đều có. Lá và Gió biết mình yêu và nên trông đợi vào điều gì…
Petit Riz: Rõ ràng Lá ra đi trong miễn cưỡng và có vẻ chỉ cần một câu “Em đừng đi!” của Cây thôi là Lá sẵn sàng dẹp Gió sang một bên để ở lại bên Cây liền. Vì sao ư? Vì người Lá yêu thật sự là Cây. Suy ra, vì Cây không giữ Lá lại nên Lá buộc phải ra đi, nếu không với Gió này thì cũng với một Gió khác. Điều làm tôi băn khoăn là liệu Cây có thật sự yêu Lá không, bởi vì cảm xúc đầu tiên khi thất tình là sự tự ái, chứ không phải nỗi buồn vì mất đi tình yêu???
Myblueco: hic, thật khâm phục Lá vì Lá thật can đảm, nhưng phải thêm một tính từ nữa mới đủ, đó là mù quáng. Sao lại có thể giữ mãi tình cảm của mình với một người không biết quý trọng tình cảm của người khác… Cây không xứng đáng được như vậy đâu!
LanRung: Tôi đã từng quá dựa dẫm vào một người… Chúng tôi đã là một đôi suốt 5 năm. Rồi một hôm tôi biết được rằng anh yêu nhưng không chắc có cần tôi ở bên cạnh anh hay không. Tôi không chịu nổi điều đó, tôi thấy mình thật vô nghĩa… Và khi tôi nói “chúng ta hãy sống mà không cần có nhau…”, anh đã không nói gì… Bạn nghĩ Lá thốt lên câu “Đầu em đau lắm” là khi nào? Tôi chắc chắn là sau khi Cây chỉ cười và chúc mừng Lá đã bắt đầu quen với một người con trai khác… Lá rời Cây vì Cây đã không giữ Lá lại. Nhưng nếu Lá đi cùng Gió, Lá có hạnh phúc chăng… vì một khi đã rời khỏi Cây, làm sao Lá giữ được màu xanh ??? Một ngày đẹp trời kia, khi Gió đến cuốn tôi đi, tôi nhất định sẽ thành Mây…sánh đôi cùng Gió. Những nỗi đau của Lá sẽ chỉ còn là của Lá mà thôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét