Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009
Tuyển tập truyện cười IQ thấp
Chuyến bay của bệnh nhân tâm thần
Khi bệnh viện tâm thần bốc cháy, chính phủ huy động máy bay trực thăng đến đưa các bệnh nhân đến nơi an toàn. Trong chuyến bay, những người này không ngừng la hét đạp phá.
Duy chỉ có một bệnh nhân nam im lặng và ngồi quan sát viên phi công.
Quá bực mình vì nhóm người điên ấy, viên phi công quay sang người này và nói:
- Tôi thấy anh có vẻ bình thường, anh có cách nào giúp tôi làm cho đám người phía sau im lặng một chút được không. Nếu được, tôi sẽ xin giám đốc bệnh viện cho anh xuất viện sớm.
Viên phi công vừa dứt lời thì người đàn ông lập tức quay ra sau. Sau 5 phút, người ấy quay lên và quả nhiên không còn tiếng động gì phía sau.
Quá ngạc nhiên, viên phi công hỏi:
- Anh giỏi quá! Làm cách nào mà anh khiến cho đám người ấy ngoan ngoãn nghe lời vậy?
- Có gì đâu, tôi vừa mở cửa cho tụi nó đi chơi hết rồi.
----------------------------------------------------------------------------------
Bố cháu đâu?
Một cậu bé vô tình làm đổ cái xe chở ngô. Người hàng xóm nghe thấy tiếng động liền bảo: “Này, Willis, không sao đâu. Sang đây ăn cơm với bác rồi lát nữa bác lật lại xe cho”.
“Bác thật là tốt”, Willis trả lời. “Nhưng mà cháu sợ bố cháu không thích”.
“Vớ vẩn, sang đây”, người hàng xóm cào cuột. “Thôi được”, cậu bé nhận lời, “nhưng mà thể nào bố cháu cũng ghét”.
Sau bữa cơm thân mật, Willis cám ơn người hàng xóm tốt bụng và nói: “Cháu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà cháu biết bố cháu sẽ bực lắm”.
Tâm thần đi chơi.
Hai người tâm thần đèo nhau trên xe đạp lên dốc cầu, người sau phân công :
- Mầy cầm lái nhé, tao ngồi sao đạp cho có thế
- OK Sau hơn 1 giờ hì hụt, cuối cùng cũng lên đến giữa cầu, người sau thở đứt quảng :
- Ngồi ở đằng sau nãy giờ đạp mệt chết mẹ mới lên.
- Tao ngồi trước cầm lái cũng đâu có sướng gì, bóp thắng mệt thấy bà luôn…
-------------------------------------------------------------------
Ngu như bò!
Hai chú bò đực tình cờ gặp nhau trên đường. Chú bò Giôhan thì béo tròn. Còn chú bò Ali thì gầy trơ xương. Giôhan thương bạn liền hỏi:
- Ali, vì sao anh đến nông nỗi này? Chắc chủ bắt làm việc nhiều quá phải không?
Ali rơm rớm nước mắt:
- Đúng thế, Giôhan ạ. Lại còn cho ăn ít nữa chứ!
- Sao anh không bỏ sang ở với tôi? Ông chủ tôi tốt lắm!
- Mình cũng muốn. Nhưng lúc này chưa thể được!
- Anh còn vướng việc gì?
- Chuyện thế này, ông chủ tớ có một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại rất ngu đần!
- Anh định ở lại để dạy cho cô ta thông minh lên sao?
- Không, ý định đó để sau. Anh biết không, ông chủ thường mắng cô con gái mình: “Mày ngu như bò ấy, tao sẽ gả mày cho con Ali kia!”.
- Hay đấy! Thế ông chủ đã gả chưa?
- Chưa! Nhưng tớ đang hi vọng!
-----------------------------------------------------------------------
Những cô gái tóc vàng hoe
Vào một ngày đẹp trời nọ, 80.000 phụ nữ tóc vàng họp mitting trên một sân vận động lớn với chủ đề: “Phụ nữ tóc vàng không phải là những kẻ ngốc nghếch”. Người dẫn chương trình tuyên bố:
- Hôm nay, tất cả chúng ta gặp nhau tại đây để chứng minh cho toàn thế giới thấy rằng phụ nữ tóc vàng không phải là những người kém thông minh. Có ai trong số các bạn đây xung phong làm việc đấy không?
Tức thì một cô gái tóc vàng đứng lên.
Người dẫn chương trình hỏi: “15+15 = ?”
Sau khoảng 10-15 giây, cô gái trả lời: “18″.
Rõ ràng cô ta đã khiến cho mọi người hơi thất vọng. Nhưng 80.000 cô kia liền đồng thanh: ” Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội, hãy cho cô ấy thêm một cơ hội! ”
- Nào cô hãy cho biết 5+5=?
Sau gần 30 giây suy nghĩ, cô ta trả lời: “15″.
Người dẫn chương trình thở dài, mọi người đều thở dài, cô gái tóc vàng cũng bắt đầu khóc còn tất cả các cô còn lại hô to: “Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội, hãy cho cô ấy thêm một cơ hội!”.
Sau một thoáng do dự, người dẫn chương trình cũng đồng ý.
- OK, đây là cơ hội cuối cùng, 2+2=?
Cô gái lau nước mắt và sau đúng một phút suy nghĩ, cô ta trả lời “4″.
Trên sân vận động, 80.000 cô gái liền đứng lên la lớn:
- Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội, hãy cho cô ấy thêm một cơ hội!
“Đồ ngốc”, người hàng xóm mỉm cười. “Thế bố cháu đang ở đâu?”
“Dưới cái xe ạ”.
-----------------------------------------------------------------------------------
Mua thuốc
3 đứa trẻ vào một tiệm thuốc bắc 1 lượt. Ðứa thứ 1 mua 500 đồng cam thảo. Ông thầy thuốc bắc thang leo lên ì ạch bưng cái thấu ở tuốt trên kệ cao xuống. Bán xong, ông leo lên cất cái thấu trở lại chỗ cũ. Sau khi tính tiền, ông hỏi đứa thứ 2 mua cái gì – Dạ con mua 500 đồng cam thảo. Ông thầy bực mình, ì ạch leo lên lấy thấu cam thảo xuống. Sợ như lần trước, ông hỏi luôn đứa thứ 3: – Còn mày mua 500 đồng cam thảo luôn hả? Thằng nhỏ lắc đầu. Ông thầy yên chí, leo lên cất cái thấu cam thảo lên kệ rồi hỏi nó mua gì. Thằng bé nói: – Dạ ông bán cho con 1000 đồng cam thảo.
Con đầu lòng.
Một người đàn ông vô cùng rối loạn gọi đến bệnh viện: vợ tôi đang mang thai, cô ấy sắp sinh rồi, chỉ còn 2 phút nữa thôi!!
Đó có phải là con đầu lòng của cô âý ko?, bác sĩ hỏi.
Đồ ngu. Người đàn ông quát: Tôi là chồng của cô ấy
----------------------------------------------------
Thư nhà
Con trai yêu quý!
Mẹ viết thư này thật chậm vì biết rằng con đọc không được nhanh lắm. Gia đình ta đã chuyển nhà rồi vì ba con đọc báo thấy nói rằng hầu hết các tai nạn xảy ra trong bán kính 20 dặm gần nhà. Mẹ không thể cho con biết địa chỉ mới được vì gia đình chủ trước đã mang số nhà của họ đi để đỡ phải thay đổi địa chỉ.
Nơi ở mới có một cái máy giặt lạ kiểu. Ngày đầu tiên, mẹ thả vào đó 4 cái áo sơ mi, giật sợi dây và chúng bị nước cuốn mất tích.
Ở đây mưa hai lần mỗi tuần. Cơn mưa đầu tiên kéo dài 3 ngày và cơn mưa thứ hai 4 ngày.
Chiếc áo con dặn mẹ gửi, dì Sue nói rằng cúc của nó sẽ làm thư quá nặng nên mẹ đã cắt hết cúc ra và bỏ vào trong túi áo.
Chị gái của con mới sinh sáng nay. Mẹ không biết đứa bé là trai hay gái nên không biết con đã trở thành cậu hay dì của nó.
Cậu John của con rơi xuống hầm ủ rượu whisky. Có mấy người định kéo cậu lên nhưng cậu đánh trả dữ dội làm họ phải bỏ ý định, còn cậu thì chết đuối. Gia đình ta đem cậu đi hoả táng và cái xác cháy 3 ngày liền.
Chiếc xe tải trong đó có 3 người bạn của con bị rơi xuống sông khi đang qua cầu. Người lái xe ngồi đằng trước thì chui được qua cửa sổ và bơi vào bờ. Hai người ngồi sau chết đuối vì không đóng được cửa hậu.
Lần này chỉ có chừng ấy tin thôi. Không có gì nghiêm trọng xảy ra cả. Nếu con không nhận được thư này, nhớ báo cho mẹ biết và mẹ sẽ gửi thư khác cho con.
Thương yêu.
Mẹ của con.
------------------------------------------------------------
Hên & Xui
Có một ngôi chùa ở một nơi xa xôi nào đó… có 3 vị sư tăng đang tu hành. Thời gian tu hành là 100 năm với điều kiện là trong 100 năm đó họ không được mở miệng nói bất cứ một lời nào. Cho tới ngày cuối cùng của năm thứ 99 thì chùa hết gạo và 3 người phải xuống núi mua gạo. Trên đường đi trở về, vì đường dốc cao quá nên đã có một bao gạo bị rớt khỏi xe thồ nhưng vị sư thứ nhất mải lo đẩy nên không hề để ý. Vị sư thứ hai ra dấu cho vị sư thứ nhất báo là đã rớt bao gạo nhưng diễn tả mãi mà vị sư thứ nhất cũng không hiểu, thế là vị sư thứ hai nổi nóng và quát:
- Tôi diễn tả tới như vầy mà cũng không hiểu à, đồ con bò…
Vị sư thứ nhất liền trả lời:
- Chết ngươi rồi… ngươi dám nói chuyện à?
Lúc này vị sư thứ ba cười phá lên và nói:
- Hên quá! Mình chưa nói…
Thông minh
Bill và Sharif
Thủ tướng Nawaz Sharif đến Washington để tham dự một cuộc hội kiến với tổng thống Mỹ là Bill Clinton. Sau bữa ăn tối, Bill nói với Sharif: “Này Sharif, tôi không biết anh nghĩ gì về các thành viên trong nội các của mình nhưng của tôi thì họ rất thông minh và sáng dạ.”
“Làm sao anh biết được điều đó hả Bill?” – ngài Sharif hỏi
“Ô, đơn giản lắm cơ!” – Bill nói – “tất cả bọn họ đều phải trải qua một cuộc trắc nghiệm đặc biệt trước khi làm Bộ trưởng. Ðợi một tí nhé!”. Ông ta gọi bà Ngoại trưởng Madeleine Albright đến và nói với bà ta “Nói tôi nghe nào Madeleine, ai là con của cha mẹ bà và ai không phải là anh chị em của bà?”
“Ah, quá dễ thưa Tổng thống” – Madeleine đáp – “đó chính là tôi!”
“Tốt lắm Madeleine” Clinton nói và ngài Sharif của chúng ta rất ngạc nhiên.
Ông ta trở về Islamabad và suy nghĩ rất lâu về trí thông minh của các thành viên trong nội các mình. Cuối cùng ông cho gọi Sartaj Aziz đến và nói: “Sartaj Aziz, nói tôi nghe nào, ai là con của cha mẹ anh và ai không phải là anh chị em của anh?”
Sartaj Aziz suy nghĩ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không biết được câu trả lời. “Tôi có thể suy nghĩ thêm không thưa Thủ tướng? Có thể tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai?” – “Dĩ nhiên”, Sharif nói, “tôi cho anh 24 giờ đấy”
Sartaj Aziz đi khỏi và cố nặn óc ra để suy nghĩ về câu hỏi của ngài Thủ tướng, ông ta cho triệu tập các bộ trưởng, thứ trưởng và các quốc vụ khanh nhưng không ai biết được câu trả lời. 20 giờ sau, Sartaj Aziz vẫn còn rất lo lắng – vẫn chưa có câu trả lời và chỉ còn đúng 4 giờ nữa thôi. Cuối cùng Sartaj Aziz nói “Tôi sẽ hỏi George Fernandez, ông ta rất thông minh, ông ta sẽ biết được câu trả lời.” Thế là ông ấy hỏi Fernandez thật.
“George” – Sartaj nói – “nói tôi nghe ai là con của cha mẹ ông và ai không phải là anh chị em của ông?”
“Ðơn giản quá”, George trả lời, “đó chính là tôi!”
“Ô” – thế là Sartaj Aziz gọi điện cho ngài Sharif ngay. “Thưa thủ tướng, tôi đã có câu trả lời đây: người đó chính là George Fernandez”
“Không phải, đồ ngốc ạ” – Sharif giận dữ nói – “người đó chính là Madeleine Albright!”
-----------------------------------------------------
Bắt gặp
3 cô gái làm việc tại cùng một vãn phòng với cùng một bà sếp. Ngày nào họ cũng nhận thấy bà chủ ra về sớm. Một ngày nọ họ quyết ðịnh khi bà chủ vừa ði khỏi sẽ ra về theo. Bởi bà chủ sẽ chẳng quay lại hay gọi ðiện, nên sẽ không thể biết họ về sớm.
Hôm ðó, cô nàng tóc nâu rất vui sýớng khi ðýợc về nhà sớm. Cô chãm sóc výờn cây, chõi với cậu con và ði ngủ sớm.
Cô nàng tóc ðỏ cũng phấn khởi ði ðến phòng tập thể dục trýớc khi ði hẹn hò với bạn trai.
Còn cô nàng tóc vàng khấp khởi về nhà với hy vọng sẽ làm chồng ngạc nhiên. Nhýng khi vừa ðến phòng ngủ, cô nghe thấy âm thanh lạ từ trong phát ra. Cô nhẹ nhàng mở cửa ra và giật mình khi nhìn thấy bà chủ ðang nằm trên giýờng cùng chồng mình.
Lại nhẹ nhàng ðóng cửa lại, cô chuồn ra khỏi nhà.
Ngày hôm sau, cô tóc ðỏ và tóc nâu lại chuẩn bị về sớm. Họ hỏi cô tóc vàng có muốn về cùng không.
“Không ðâu”, cô tóc vàng hét lên, “Hôm qua tôi suýt nữa thì bị bà ấy bắt gặp”.
---------------------------------------------------
Nếu…thì…
Hai cô gái tóc vàng đi mua sắm và khi trở ra họ nhận thấy mình đã để quên chìa khoá trong xe. Cà hai mất vài tiếng để tìm cách giải quyết. Bỗng một đám mây đen kéo tới, một cô gái nói:
-Nếu chúng ta không lấy được chiếc chìa khoá thì chiếc xe mui trần cùa tôi sẽ ướt hết mất!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bài đăng phổ biến
-
Hôm qua Yahoo đã chính thức gửi email thông báo đóng cửa dịch vụ blog Yahoo! 360 vào ngày 13/07/2009. Theo thông báo này, nội dung trên Yaho...
-
Hang tuan du khach se co cac tour khuyen mai dac biet den muc gia re bat ngo dang cho do quy khach Lua chon 9 mon an nong ngon lanh cung han...
-
Ngành du lịch miền Trung mang cả sự hiện đại và năng động Hàng năm du lịch chiếm tới 55% GDP toàn tỉnh. Nạn trộm cắp trong lễ hội Festival H...
-
Trai rong tren dien tich 1 Tro choi truyen thong thu vi. Vao mua he tu thang 6 den thang 9 hang nam. Chua duoc xay dung tu nam 328. Boi mot ...
-
Nganh du lich da nang ngay nay duoc phat trien sau nhung nam dat nuoc doi moi. May nam tro lai day, Da Nang tro thanh diem nong ve dau t...
-
Tuấn C dẫn ngừơi yêu đi ăn bún bò Huế, vô tình thấy trong tô bún có 01 cọng lông, Tuấn C yêu cầu chủ quán phải đền cho mình. Lúc này cô bạn ...
-
Ton chi muc dich ma Quy dat ra la “Di tan noi - Nhin tan mat - Lam tan tam - Trao tan tay”. Trong thoi gian nay, mot so thanh vien trong Quy...
-
Nhưng dường như được tận mắt chiêm ngắm những điều lạ lùng này vẫn là sự háo hức. Có người thấy nhiều lần, vàng có thể di chuyển giữa không ...
-
Speaking in front of large enterprises, customers, suppliers, agents and dear friends to congratulate, Chairman of the Board of Directors (C...
-
Chuyển PDF sang Word, Excel, Powerpoint trực tuyến : Nhấn Choose file để chọn các file PDF muốn chuyển đổi lưu trên máy tính, kế tiếp bạn c...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét