Trông thấy tớ, cậu cười sằng sặc. Rồi cậu lại bưng mặt khóc nức nở… Đôi mắt ngây dại đờ đẫn, quần áo xộc xệch, gương mặt lem luốc, đôi dép lê vứt sõng soài bên cạnh những p bê, những gấu bông... Thân hình nhỏ bé như cô học sinh cấp hai lại run lên từng hồi… Cậu khép mình vào sau cái cột nhà đã xỉn màu vì thời gian ấy...
- Cậu ơi! Tớ đây mà, mập của cậu ngày xưa đây mà, đừng như thế chứ! Cậu ơi!… - Nước mắt rơi lã chã, tớ lại gần và lay mạnh vào tay của cô bạn gái thân nhât ngày thơ bé của mình.
Nhưng, bất lực… cậu đã không nhận ra tớ! Cậu lùi lại, rồi gạt tay tớ ra:
-Cứu… cứu… - Cậu nức nở khóc... "
Tha cho tôi, tha cho tôi đi mà!" - Cậu nài nỉ van xin ầm ĩ... Rồi bao nhiêu mồ hôi, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cậu vừa nói, vừa quỳ sụp xuống chân tớ vái lạy.
Tim tớ bỗng nhói đau. Ký ức tuổi học trò dội về… Trước khi bố chuyển công tác, tớ với cậu học cùng lớp và rất thân nhau. Cậu là cô lớp trưởng nhỏ nhắn, xinh xắn, lại học giỏi, ngoan ngoãn và hay giúp đỡ người khác nên không chỉ có tớ mà bạn bè, thầy cô ai cũng quý mến cậu… Tớ tự hào vì có một cô bạn thân như cậu, đến nỗi khi chuyển đến trường mới, khi chơi với ai tớ cũng kể về cậu. Còn nhớ, ngày mình chia tay nhau, cậu khóc tu tu, ôm tớ dặn dò:
- Mập ơi! Cậu đi rồi tớ biết chơi với ai? Xa cậu tớ sẽ buồn lắm đấy! Đến trường mới rồi, không được quên tớ đâu đấy! Cậu nhớ gửi địa chỉ cho tớ để tớ viết thư cho cậu! Cậu nhớ phải giữ liên lạc thường xuyên với tớ nhé!
Rồi cậu dặn dò tớ rất nhiều trong cuộc sống cũng như học tập. Nhưng tớ nhớ lắm, thời gian đầu xa nhau, hầu như ngày nào mình cũng viết thư chuyện trò. Tớ kể về cuộc sống mới của mình, có anh chàng nào để ý, tớ cũng viết cho cậu kể rõ ngọn ngành. Cậu thường kể cho tớ nghe về trường học, bạn bè, thầy cô… nên dù ở rất xa nhưng tớ vẫn tưởng tượng ra sự thay đổi từng ngày nơi quê hương.
Lên cấp 3, tớ và cậu đều bận rộn hơn với việc học nên những lá thư theo đó mà thưa dần. Thế nhưng những lá thư của tớ vẫn được gửi đi dù không được thường xuyên như trước nữa... và tớ chờ, chờ thư cậu mãi không thấy hồi âm.
Một tháng,… hai tháng,… rồi ba, bốn tháng,… ròng rã một năm trời, tớ không nhận được một lá thư nào của cậu. Tớ cứ nghĩ "Có lẽ cậu đã quên tớ rồi". Thế rồi, phần vì bận rộn học tập, phần vì ở quá xa nên tình cảm của chúng mình không được thân thiết như xưa nữa... và những ký ức về cậu cũng mờ dần theo thời gian...
Tớ thi đỗ vào Học viện Báo chí và tuyên truyền. Niềm vui của bản thân và gia đình theo tớ lên Thủ đô, một chân trời mới tương sáng đang mở ra trước mắt tớ! Tớ hạnh phúc biết bao khi ước mơ của tớ bấy lâu nay đã trở thành hiện thực... Và thật tình cờ, ở trong chính ngôi trường này, tớ đã gặp Mai. Tớ chưa kịp vui sướng vì được gặp lại người bạn cũ cùng học với chúng mình từ thuở cấp hai thì... tớ choáng váng khi nghe tin về cậu. Cậu của tớ, người bạn thân thiết nhất của tớ đã bị tâm thần sau cú sốc tinh thần nặng...
Vốn tính ham học hỏi, cậu thường xuyên đến nhà thầy cô giáo hỏi bài. Và buổi chiều định mệnh ấy đã làm cuộc đời của cô học trò trong sáng, thuần khiết vụt tắt. Ấy là khi cậu đến nhà ông thầy giáo dạy Vật Lý hỏi bài, ông ta lúc ấy đã là ông nội của hai đứa cháu lên ba. Lợi dụng cậu trẻ con, ngây thơ nên ông ta đã cưỡng đoạt cậu tội nghiệp của tớ! Có lẽ phần vì sợ hãi tới tột cùng, phần vì xấu hổ,… cậu đã lang thang ngoài đường suốt cả đêm hôm ấy để rồi, chính cậu lại làm mồi cho bọn thanh niên hư hỏng, nghiện ngập.
Chúng thay nhau hiếp mặc cho cậu của tớ kêu gào, van xin...Sau ngày hôm đấy tinh thần của cậu không ổn định, lúc cười ngặt nghẽo, lúc lại ngẩn ngơ, lúc lại khóc nức nở,... Cậu học hành bê trễ, hễ đến giờ Vật Lý cậu lại bỏ đi. Cậu ngốc nghếch của tớ âm thầm chịu đựng một mình như thế suốt mấy tháng trời, không nói chuyện với ai, chỉ đến lớp và lặng yên đến phát sợ.
Bạn bè quan tâm gặng hỏi chuyện thì cậu lại gắt gỏng, khi thì khóc lóc. Bố cậu bận rộn với công việc, mặc dù có nhận ra sự thay đổi của cậu nhưng cũng không có nhiều thời gian quan tâm, những lá thư thăm hỏi của tớ không ai đi nhận giúp cậu... Thế rồi cái bụng cậu cứ to dần, to dần để đến khi bố tá hỏa đưa đi khám thì cũng không thể làm gì được nữa. Sau khi tỉ tê hỏi chuyện, bố đâm đơn đi kiện ông thầy vô nhân tính ấy. Nghe đâu ông ta bị giáng chức, một thời gian sau thì nghỉ hưu non, còn cậu nghỉ học và sinh con.
Thế nhưng do suy sụp về tinh thần suốt thời gian dài, lại không uống đầy đủ, đứa trẻ tội nghiệp sinh ra và chết sau vài giờ đồng hồ. Cậu của tớ đã phát điên ngay sau đấy, đến nỗi bố phải mua một con p bê nhựa giả làm con cho cậu chơi cùng. Mặc dù bố cậu đã hết lòng chạy chữa nhưng bệnh vẫn không hề thuyên giảm. Có những đêm lạnh buốt, cậu trở dậy với áo quần mỏng manh và bỏ đi đến sáng mới về, có những khi đang ngủ tỉnh dậy cào cấu, la hét ầm ĩ, rồi khóc lóc van xin “tha cho tôi, cứu với,…” lại có khi ẵm con p bê nhựa rồi cười sằng sặc đến rợn người.
Tớ đã tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần để về được gặp lại cậu. Vẫn là cậu của tớ đấy nhưng sao nhìn lạ quá! Cậu không còn nụ cười chúm chím, đôi mắt tinh anh của ngày xưa nữa... đôi mắt ấy giờ đây nhìn tớ mỏi mệt và đầy sợ sệt. Trái tim tớ như có ai bóp nghẹn. Ngồi nói chuyện với em gái và bố cậu, lòng tớ thổn thức và cảm thấy có lỗi với cậu vô cùng. Bao bất hạnh liên tiếp xảy ra tới người bạn mà tớ thương yêu nhất, vậy mà tớ vô tâm không một lần về thăm, lá thư thăm hỏi cũng vơi dần rồi biến mất. Tớ đã đẩy những ký ức về cậu dưới tận sâu trong trái tim mình mà nếu như hôm ấy, tớ không gặp lại Mai thì nó đã lùi vào dĩ vãng…
Giá như ngày ấy khi cậu trải qua giai đoạn khủng hoảng nhất, có tớ ở bên an ủi, động viên thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác! Giá như cậu khôn ngoan, cảnh giác hơn với ông thầy ấy " lòng lang dạ thú" ấy! Giá như cậu đừng quá ngây thơ, đừng quá dại khờ với những mối nguy hiểm xung quanh của cô gái mới lớn… Bao nhiêu cái “giá như” để rồi tớ mất đi cậu, mất đi sự quan tâm chân tình của cô bạn ngày xưa, bố cậu mất đi một người con ngoan, em gái cậu mất đi người chị giỏi giang,… Bao nhiêu tổn thất của mọi người khi cậu không còn là cậu của ngày xưa nữa.
Nhưng cái mất mát lớn nhất thuộc về cậu, đấy là mãi mãi cậu không được làm một con người bình thường đúng nghĩa! Ước mơ làm một bác sỹ giỏi dừng lại sau cái cột đã xỉn màu kia, dừng lại ở nụ cười vô thức, tiếng kêu gào ai oán… nó dội vào trái tim tớ đến xót xa!