Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010

Showgirl đột quỵ trên sân khấu ChinaJoy

Người đẹp Chu Hồng đã ngất khi đang trình diễn trong gian hàng trò chơi Thành cát tư hãn 2.


Chiều 29/7, khi đang mải mê trình diễn và giới thiệu với khách tham quan Chu Hồng đã bất ngờ ngã gục trên sân khấu.
Ngay lập tức, các showgirl khác và ban tổ chức đã đưa cô vào trong để hồi sức và
nghỉ ngơi.

Theo kết luận ban đầu của nhân viên y tế, Chu Hồng đã không gì từ sáng đến chiều mà chỉ uống nước tg lực nên dẫn đến tình trạng suy nhược cơ thể vì kiệt sức.
Trước đó, Chu Hồng được khách tham quan yêu mến vì có vẻ ngoài dễ thương và nhiệt tình giao lưu, chụp ảnh cùng họ

N.M.

Tại sao anh trai ruột lại "hãm hiếp và làm những trò như trong phim sex" với tôi ?

Đêm qua, anh ta đã liên tục vồ vập tôi, liên lục làm những trò hề mà anh ta xem trên phim ảnh với đứa em gái ruột của anh ta.


Tôi chưa bao giờ dám nghĩ có một ngày tôi lại lâm vào hoàn cảnh này. . . Tôi thật sự cùng đường rồi, sớm muộn gì tôi cũng chết mất thôi. . . Tôi năm nay 23 tuổi và tôi đã có bạn trai, chúng tôi đã thật sự thuộc về nhau sau 5 năm yêu nhau thắm thiết.

Có thể nói tôi là đứa hư hỏng không khi mà cùng một lúc tôi quan hệ với 2 người đàn ông. . . người thứ 2 đó là . . . anh trai của tôi. . . vâng. . . là anh ruột một cha một mẹ với tôi. . . đó có thể gọi là mối quan hệ biến thái không?

Tôi là đứa em gái út trong nhà có 5 anh chị em. Ba mẹ tôi chỉ có anh Hai tôi là đứa con trai duy nhất, anh ấy năm nay 31 tuổi. Vì không muốn anh ấy cứ đi làm thuê cho thiên hạ nên ba mẹ tôi đổ vốn vào một cửa hàng cho anh ấy quản lí, và vì tôi là một cử nhân kinh tế nên ba mẹ tôi muốn thời gian đầu tôi về giúp anh ấy.


anh minh hoa
Mọi chuyện cũng từ đó ra. Người yêu của tôi đi làm ở xa nên một tuần mới về thăm tôi một lần, chúng tôi đã rất hạnh phúc bên nhau và tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ dám làm gì phản bội anh ấy, nhưng chính anh Hai tôi, người mà tôi tôn trọng, yêu quý lẫn nể sợ đó đã đẩy tôi vào con đường tội lỗi này mà không sao rút chân ra được. Cũng tại tôi và ba mẹ tôi quá chủ quan, vì quán ở xa nhà nên tôi không thể về nhà thường xuyên được, chính những đêm phải ở lại đó, anh Hai tôi đã lấy đi tất cả sự tôn trọng lẫn nể sợ trong tôi, thay vào đó là sự khinh bỉ và nhục nhã.

Đêm đó tôi đã khóc rất nhiều, chỉ cần nhớ lại cái cảm giác bị đè nghiến ra mà miệng không la lên được là tôi lại muốn chết đi, bàn tay thô ráp đó cứ ám ảnh tôi, cả cái lưỡi tham lam của con người biến thái đó cũng không buông tha tôi.
Gia đình tôi là một gia đình gia giáo, ba mẹ tôi không bao giờ dám nghĩ người con trai mà họ hết lòng yêu thương và tin tưởng là một người đứng đắn lại trở nên biến thái. . . Tôi tìm mọi cách để trốn tránh, tìm mọi cách để xa lánh con người bỉ ổi đó nhưng không được. . . đã nhiều lần tôi muốn chết đi nhưng rồi chính người yêu tôi đã vực tôi dậy, anh ấy không biết gì hết các bạn ạ, không ai biết gì hết trừ tôi và con người đó ra. . . hắn ta còn trơ tráo nói rằng nếu tôi nói ra hắn sẽ chết.



Vì sĩ diện gia đình dòng họ, vì cơn đau tim của mẹ và vì không muốn bao nhiêu công sức tiền của mà ba mẹ đã tạo ra đem đổ sông đổ biển, tôi đã cắn răng chịu nhục và ấm ức. . . Nhưng người anh trai biến thái đó vẫn không buông tha tôi, anh ta vẫn tiếp tục đòi hỏi ở tôi rồi lại buông lời dọa dẫm. Tôi nhiều lần trốn chạy bằng cách không ở lại cái quán bẩn thỉu đó nữa, nhưng anh ta lại nói với ba mẹ là công việc nhiều và muốn tôi ở lại, các bạn bảo tôi phải làm gì đây?

Tôi như một trò chơi tình dục mà hắn cầm trong tay, hắn làm tôi đau và khinh bỉ, ghê sợ. Hoàn toàn không có cảm giác gì hết. . . tôi từng bỏ chạy, từng uống thuốc quyên sinh nhưng không thành, nhìn mẹ tôi nước mắt ngắn nước mắt dài bảo tôi cho mẹ biết nguyên nhân. . . làm sao tôi nói được đây hả các bạn? Làm sao tôi có thể chứ. Ba tôi thì trầm ngâm suốt ngày, ba cũng như mẹ, muốn có một lí do. Mẹ nhỏ nhẹ bảo tôi phải giúp anh tôi làm nên sự nghiệp. Mẹ tin ở tôi lắm, nhưng thương mẹ bao nhiêu thì tôi lại căm ghét anh Hai tôi bấy nhiêu. Tại sao anh ta có thể làm thế với chính đứa em ruột của mình chứ?



Tôi chia tay người yêu mà không cho anh ấy một lí do nào hết, làm sao tôi dám nói là tôi đã thất thân với chính người anh ruột của tôi chứ? Tôi trở nên câm lặng và tiếp tục là trò chơi tình dục trong tay anh ta, tôi biết như thế là loạn luân, là trái pháp luật, nhưng trong đầu tôi trống rỗng, hễ đêm nào anh ta ép buộc tôi ở lại quán là y như rằng đêm đó tôi bị dày vò thể xác. Anh ta mua thuốc tránh thai và ép tôi uống để được tự do thoả mãn thú tính của mình.


Đêm qua, lại một đêm kinh khủng, chính ba mẹ tôi đã ép tôi xuống ở lại dưới quán với anh tôi vì "anh tôi sợ ma không ngủ được". Tôi biết ba mẹ thương anh ta quá, và tôi biết đó chỉ là cái cớ để anh ta có thể dày vò thân xác tôi. Đêm qua, anh ta đã liên tục vồ vập tôi, liên lục làm những trò hề mà anh ta xem trên phim ảnh với đứa em gái ruột của anh ta. Tôi trốn tránh thì lại càng bị đau đớn hơn. Tôi chỉ biết cắn răng làm theo những trò của hắn mà không khỏi ghê tởm. Dù sao thì tôi cũng chẳng phải là tôi người nữa rồi. Tôi là con thú bị thương. Là kẻ bị lạm dụng tình dục mà không nói ra được.

Tôi phải trốn đi, tôi chấp nhận từ bỏ tất cả, ba mẹ, anh chị em và cả tương lai, mà tôi còn gì đâu mà sợ mất hả các bạn, tình yêu, danh dự và cả sự tôn kính. Tôi căm thù cuộc sống này, tôi ghét ba mẹ đã sinh tôi ra. Tôi phải làm thế nào đây? Làm sao tôi có thể nói ra mọi chuyện được chứ???



DKM chi~ la` feck

Một bộ phận phụ nữ âm thầm chấp nhận chuyện chung chồng để giữ hạnh phúc.

Họ không hề biết mình cũng thuộc một trong những đối tượng vi phạm pháp luật.

Sau 3 năm tìm hiều, về làm dâu trong một gia đình còn mang nặng tư tưởng phong kiến nhưng chị Thu (TL,HN) tin tưởng vào lối sống tiến bộ của chồng. Khi sinh được hai cô con gái, chị Thu không bị áp lực bởi anh Bình hoàn toàn bằng lòng với những đứa con trời cho.

Nhưng dần dần khi cuộc sống đã khấm khá, giầu có, anh Bình lại luôn bị đám bạn thiển cận chế giễu chỉ vì việc có hai cô con gái. Lâu dần anh “bị thấm” và thuyết phục vợ sinh tiếp những mong được đứa con trai mặc cho sự khuyên can của cán bộ dân số. Không may lần có thai này, chị Thu chửa ngoài dạ con, cộng thêm bị u xơ tử cung và hết cơ hội để sinh con

http://giadinh.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2010/07/29/3ffcchung285.jpg
Ba năm sau, không riêng chị Thu mà cả họ hàng đều bất ngờ khi nghe chuyện anh đi kiếm thằng cu bên ngoài. Quen biết được một cô gái nhà hàng, ban đầu anh Bình cũng chỉ nghĩ quan hệ cho vui. Ai ngờ cô gái đó có thai mà lại là con trai, anh Bình chấp nhận mọi yêu cầu của cô ta đưa ra.
Đầu tiên là chuyện cưới hỏi, anh cùng với mấy người bạn bàn mưu thuê một bà lão đóng giả là mẹ để đi cưới vợ. Về khoản đăng ký, anh biện minh đang có vấn đề về chứng minh và hộ khẩu nên chưa làm ngay được, cứ cưới hỏi đàng hoàng sau này đăng kí sau. Đứa con ra đời, anh cho đi giám định ngay ADN. Biết chắc chắn là con trai mình, anh về nhà thông báo với vợ coi như mọi sự đã rồi.
Chị Thu tê tái nhưng không muốn ly hôn vì như thế thì bản thân quá thiệt thòi. Đang sống cảnh giàu sang, con cái đàng hoàng thế này giờ ly hôn nhường chồng cho người khác thì bất công quá. Chị bắt chồng sang tên một số bất động sản, nhà cửa đều đứng tên sở hữu cùng. Nếu chồng có cho vợ bé thì cũng chỉ có ít mà không có nhiều. Anh Bình cũng thề thốt là không bỏ vợ, chỉ cần chị Thu chấp nhận sống cảnh chồng chung là mọi chuyện êm xuôi. Dằn vặt, đau khổ cũng chẳng thay đổi được gì, chị Thu miễn cưỡng làm vợ cả, âm thầm cho chồng đi lại một bến hai đò.
Cùng một hoàn cảnh, chị Mùi cũng rơi vào cảnh chung chồng. Xinh đẹp, tháo vát, đảm đang, hiếu thuận, chị Mùi là cô con dâu tốt thật sự của gia đình chồng. Chỉ có điều trời đã không cho chị có cơ hội được làm mẹ. Cưới nhau gần 5 năm trời, tổ ấm của chị vẫn vắng tiếng trẻ. Khi bệnh viện kết luận chị vô sinh, chị đã ly hôn để chồng có cơ hội lấy vợ khác sinh con.
Thế nhưng bố mẹ chồng chị tiếc cô con dâu hiếu thảo, chồng chị cũng không nỡ rời bỏ người vợ mà anh yêu thật lòng. Họ động viên chị cứ sống như vậy nhưng để cho chồng ra ngoài kiếm con.
Để cho chị yên tâm, mẹ chồng chị đã đồng ý sang tên hẳn một số tài sản. Chồng chị cũng đảm bảo sẽ ở nhà vợ cả là chính, nhà vợ hai chỉ để chăm sóc con cái, đến khi chúng khôn lớn hẳn sẽ đưa về nhà vợ cả. Dù biết viễn cảnh ấy không có gì đảm bảo chắc chắn nhưng chị Mùi không còn cách nào khác là tin tưởng vào tình cảm yêu thương của chồng.

Chấp nhận chồng chung cũng phạm luật
Đối với những người buộc phải chấp nhận thân phận vợ cả vì không muốn mất hạnh phúc một cách "oan uổng" vào tay kẻ khác thì cho rằng bản thân mình vô tội nếu pháp luật có hỏi tới. Ở góc độ nào đó họ còn cho rằng mình là người bị hại.
Việc ngộ nhận mình chỉ là người bị hại, bị ép buộc vì hoàn cảnh chứ không trực tiếp vi phạm pháp luật của số chị em này là hoàn toàn sai lầm. Vì chỉ riêng việc chấp nhận ấy họ cũng đã bị pháp luật quy vào tội đồng phạm, biết rõ việc vi phạm chế độ hôn nhân gia đình mà không khai báo hay tố giác, lại cố tình bao che.
Như vậy, không chỉ bản thân phải chịu thiệt thòi và gián tiếp vi phạm pháp luật, việc chấp nhận chung chồng còn gây nên sự suy đồi đạo đức trong gia đình, tạo tệ nạn nhức nhối của xã hội.
Ngoài tình cảm vợ chồng bị ảnh hưởng, sống cảnh chồng chung còn gây ảnh hưởng đến sự phát triển sinh lí của con cái. Đã có những trường hợp những đứa con cùng cha khác mẹ trở thành địch thủ không đội trời chung của nhau. Theo đó, cuộc chiến tranh giành tài sản thừa kế kéo dài hết năm này qua năm khác, thậm chí là một mất một còn. Thay vì vun đắp tình cảm huyết thống với nhau, họ lại quay sang tìm hiểu pháp luật để có thể danh chính ngôn thuận hợp thức hóa tìa sản về phía mình.
Không ít phiên tòa, những bà mẹ cả, mẹ hai phải đau lòng chứng kiến cảnh con cái, anh em tàn sát lẫn nhau trên công đường. Cũng đến lúc này họ mới hối hận, giá như họ không chấp nhận cảnh chồng chung, mặc nhiên cam chịu thân phận vợ cả, vợ lẽ thì đâu đến nỗi một ngày tất cả cùng đối mặt trước pháp luật, để lại những vết thương lòng không thể chữa lành ở những thế hệ sau.

– Theo ĐGGĐ

Thứ Năm, 29 tháng 7, 2010

Tôi đã "xxx" với bạn trai của người yêu

Năm ấy, tôi chỉ mới 14 tuổi nhưng tôi đã có người yêu. Anh ấy khá hấp dẫn và điển trai.
Chúng tôi yêu nhau được khoảng 1 năm thì xuất hiện một người bạn của Trường từ trên Sài Gòn về đây học. Anh ấy tên là Tùng.



Biết tôi yêu Trường song Tùng vẫn ngỏ ý làm quen tôi, ngày nào anh cũng viết thư bày tỏ tình cảm, tôi biết là sai nhưng hình như trong lòng vẫn nhen lên cảm xúc xao xuyến. Rồi thời gian qua đi, tình cảm của tôi với Trường ngày càng phai nhạt trong khi những rung động với Tùng thì ngày một mãnh liệt. Còn Tùng, vẫn không ngừng tấn công tôi. Tôi bắt đầu quen với những tin nhắn, những lời hỏi thăm tình cảm thường xuyên của anh. Dù chưa hoàn toàn dành trọn tình cảm cho Tùng nhưng tôi biết mình sẽ không lý trí được bao lâu nữa .


Đến một ngày, tôi cũng chấp nhận làm bạn gái của Tùng. Tôi quyết định bỏ Trường để đến với anh. Khi ấy tôi còn rất ngây thơ và suy nghĩ thật đơn giản. Nên mới quen Tùng được khoảng 3 tháng, trong một dịp bà ngoại đi ra Vũng Tàu thì tôi với Tùng đã làm :chuyện ấy",đó cũng là lần đầu tiên của tôi. Sau đó chúng tôi thường xuyên quan hệ với nhau. Tôi biết mình còn quá trẻ để trở thành một người đàn bà, nhưng tôi đã không thể làm chủ được mình.


Tuy nhiên, khi đã có được tôi, anh ấy dường như hờ hững, lạnh nhạt hẳn, tỏ ý xa lánh và không muốn gặp tôi nữa. Và từ đó tôi hiểu ra anh không cần tôi nữa. Quá buồn chán, thất vọng, Lúc ấy tôi lại tìm đến Trường. Tôi hỏi Trường có muốn quay lại với tôi không? Nhưng anh ấy cũng như Tùng, đều không còn cần tôi nữa.

Mọi người nói tôi thật ngu ngốc và dại dột. Chuyện đã qua nhưng tôi vẫn thấy buồn và day dứt. Tôi vừa trách Tùng vừa trách chính bản thân mình. Giờ tôi chỉ muốn quên tất cả quá khứ, song mọi việc cứ luôn hiện hữu trong đầu làm tôi khốn khổ. Tôi phải làm sao đây?

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Thầy giáo cưỡng hiếp nữ sinh đên tâm thần

Trông thấy tớ, cậu cười sằng sặc. Rồi cậu lại bưng mặt khóc nức nở… Đôi mắt ngây dại đờ đẫn, quần áo xộc xệch, gương mặt lem luốc, đôi dép lê vứt sõng soài bên cạnh những p bê, những gấu bông... Thân hình nhỏ bé như cô học sinh cấp hai lại run lên từng hồi… Cậu khép mình vào sau cái cột nhà đã xỉn màu vì thời gian ấy...




- Cậu ơi! Tớ đây mà, mập của cậu ngày xưa đây mà, đừng như thế chứ! Cậu ơi!… - Nước mắt rơi lã chã, tớ lại gần và lay mạnh vào tay của cô bạn gái thân nhât ngày thơ bé của mình.
Nhưng, bất lực… cậu đã không nhận ra tớ! Cậu lùi lại, rồi gạt tay tớ ra:



-Cứu… cứu… - Cậu nức nở khóc... "Tha cho tôi, tha cho tôi đi mà!" - Cậu nài nỉ van xin ầm ĩ... Rồi bao nhiêu mồ hôi, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cậu vừa nói, vừa quỳ sụp xuống chân tớ vái lạy.


Tim tớ bỗng nhói đau. Ký ức tuổi học trò dội về… Trước khi bố chuyển công tác, tớ với cậu học cùng lớp và rất thân nhau. Cậu là cô lớp trưởng nhỏ nhắn, xinh xắn, lại học giỏi, ngoan ngoãn và hay giúp đỡ người khác nên không chỉ có tớ mà bạn bè, thầy cô ai cũng quý mến cậu… Tớ tự hào vì có một cô bạn thân như cậu, đến nỗi khi chuyển đến trường mới, khi chơi với ai tớ cũng kể về cậu. Còn nhớ, ngày mình chia tay nhau, cậu khóc tu tu, ôm tớ dặn dò:

- Mập ơi! Cậu đi rồi tớ biết chơi với ai? Xa cậu tớ sẽ buồn lắm đấy! Đến trường mới rồi, không được quên tớ đâu đấy! Cậu nhớ gửi địa chỉ cho tớ để tớ viết thư cho cậu! Cậu nhớ phải giữ liên lạc thường xuyên với tớ nhé!



Rồi cậu dặn dò tớ rất nhiều trong cuộc sống cũng như học tập. Nhưng tớ nhớ lắm, thời gian đầu xa nhau, hầu như ngày nào mình cũng viết thư chuyện trò. Tớ kể về cuộc sống mới của mình, có anh chàng nào để ý, tớ cũng viết cho cậu kể rõ ngọn ngành. Cậu thường kể cho tớ nghe về trường học, bạn bè, thầy cô… nên dù ở rất xa nhưng tớ vẫn tưởng tượng ra sự thay đổi từng ngày nơi quê hương.



Lên cấp 3, tớ và cậu đều bận rộn hơn với việc học nên những lá thư theo đó mà thưa dần. Thế nhưng những lá thư của tớ vẫn được gửi đi dù không được thường xuyên như trước nữa... và tớ chờ, chờ thư cậu mãi không thấy hồi âm.

Một tháng,… hai tháng,… rồi ba, bốn tháng,… ròng rã một năm trời, tớ không nhận được một lá thư nào của cậu. Tớ cứ nghĩ "Có lẽ cậu đã quên tớ rồi". Thế rồi, phần vì bận rộn học tập, phần vì ở quá xa nên tình cảm của chúng mình không được thân thiết như xưa nữa... và những ký ức về cậu cũng mờ dần theo thời gian...


Tớ thi đỗ vào Học viện Báo chí và tuyên truyền. Niềm vui của bản thân và gia đình theo tớ lên Thủ đô, một chân trời mới tương sáng đang mở ra trước mắt tớ! Tớ hạnh phúc biết bao khi ước mơ của tớ bấy lâu nay đã trở thành hiện thực... Và thật tình cờ, ở trong chính ngôi trường này, tớ đã gặp Mai. Tớ chưa kịp vui sướng vì được gặp lại người bạn cũ cùng học với chúng mình từ thuở cấp hai thì... tớ choáng váng khi nghe tin về cậu. Cậu của tớ, người bạn thân thiết nhất của tớ đã bị tâm thần sau cú sốc tinh thần nặng...


Vốn tính ham học hỏi, cậu thường xuyên đến nhà thầy cô giáo hỏi bài. Và buổi chiều định mệnh ấy đã làm cuộc đời của cô học trò trong sáng, thuần khiết vụt tắt. Ấy là khi cậu đến nhà ông thầy giáo dạy Vật Lý hỏi bài, ông ta lúc ấy đã là ông nội của hai đứa cháu lên ba. Lợi dụng cậu trẻ con, ngây thơ nên ông ta đã cưỡng đoạt cậu tội nghiệp của tớ! Có lẽ phần vì sợ hãi tới tột cùng, phần vì xấu hổ,… cậu đã lang thang ngoài đường suốt cả đêm hôm ấy để rồi, chính cậu lại làm mồi cho bọn thanh niên hư hỏng, nghiện ngập.

Chúng thay nhau hiếp mặc cho cậu của tớ kêu gào, van xin...Sau ngày hôm đấy tinh thần của cậu không ổn định, lúc cười ngặt nghẽo, lúc lại ngẩn ngơ, lúc lại khóc nức nở,... Cậu học hành bê trễ, hễ đến giờ Vật Lý cậu lại bỏ đi. Cậu ngốc nghếch của tớ âm thầm chịu đựng một mình như thế suốt mấy tháng trời, không nói chuyện với ai, chỉ đến lớp và lặng yên đến phát sợ.




Bạn bè quan tâm gặng hỏi chuyện thì cậu lại gắt gỏng, khi thì khóc lóc. Bố cậu bận rộn với công việc, mặc dù có nhận ra sự thay đổi của cậu nhưng cũng không có nhiều thời gian quan tâm, những lá thư thăm hỏi của tớ không ai đi nhận giúp cậu... Thế rồi cái bụng cậu cứ to dần, to dần để đến khi bố tá hỏa đưa đi khám thì cũng không thể làm gì được nữa. Sau khi tỉ tê hỏi chuyện, bố đâm đơn đi kiện ông thầy vô nhân tính ấy. Nghe đâu ông ta bị giáng chức, một thời gian sau thì nghỉ hưu non, còn cậu nghỉ học và sinh con.



Thế nhưng do suy sụp về tinh thần suốt thời gian dài, lại không uống đầy đủ, đứa trẻ tội nghiệp sinh ra và chết sau vài giờ đồng hồ. Cậu của tớ đã phát điên ngay sau đấy, đến nỗi bố phải mua một con p bê nhựa giả làm con cho cậu chơi cùng. Mặc dù bố cậu đã hết lòng chạy chữa nhưng bệnh vẫn không hề thuyên giảm. Có những đêm lạnh buốt, cậu trở dậy với áo quần mỏng manh và bỏ đi đến sáng mới về, có những khi đang ngủ tỉnh dậy cào cấu, la hét ầm ĩ, rồi khóc lóc van xin “tha cho tôi, cứu với,…” lại có khi ẵm con p bê nhựa rồi cười sằng sặc đến rợn người.


Tớ đã tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần để về được gặp lại cậu. Vẫn là cậu của tớ đấy nhưng sao nhìn lạ quá! Cậu không còn nụ cười chúm chím, đôi mắt tinh anh của ngày xưa nữa... đôi mắt ấy giờ đây nhìn tớ mỏi mệt và đầy sợ sệt. Trái tim tớ như có ai bóp nghẹn. Ngồi nói chuyện với em gái và bố cậu, lòng tớ thổn thức và cảm thấy có lỗi với cậu vô cùng. Bao bất hạnh liên tiếp xảy ra tới người bạn mà tớ thương yêu nhất, vậy mà tớ vô tâm không một lần về thăm, lá thư thăm hỏi cũng vơi dần rồi biến mất. Tớ đã đẩy những ký ức về cậu dưới tận sâu trong trái tim mình mà nếu như hôm ấy, tớ không gặp lại Mai thì nó đã lùi vào dĩ vãng…




Giá như ngày ấy khi cậu trải qua giai đoạn khủng hoảng nhất, có tớ ở bên an ủi, động viên thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác! Giá như cậu khôn ngoan, cảnh giác hơn với ông thầy ấy " lòng lang dạ thú" ấy! Giá như cậu đừng quá ngây thơ, đừng quá dại khờ với những mối nguy hiểm xung quanh của cô gái mới lớn… Bao nhiêu cái “giá như” để rồi tớ mất đi cậu, mất đi sự quan tâm chân tình của cô bạn ngày xưa, bố cậu mất đi một người con ngoan, em gái cậu mất đi người chị giỏi giang,… Bao nhiêu tổn thất của mọi người khi cậu không còn là cậu của ngày xưa nữa.


Nhưng cái mất mát lớn nhất thuộc về cậu, đấy là mãi mãi cậu không được làm một con người bình thường đúng nghĩa! Ước mơ làm một bác sỹ giỏi dừng lại sau cái cột đã xỉn màu kia, dừng lại ở nụ cười vô thức, tiếng kêu gào ai oán… nó dội vào trái tim tớ đến xót xa!

Suy tư với biễn

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Tân Hoa hậu Hàn Quốc đẹp rạng rỡ

Vượt qua hơn 20 ứng viên sáng giá khác, cô gái 19 tuổi Jeong So Ra đã giành chiến thắng vẻ vang trong cuộc thi Miss Korea 2010 và trở thành Tân hoa hậu Hàn Quốc.

Xúc động với thành tích đạt được, cô nói: 'Đêm nay, giấc mơ của tôi đã trở thành hiện thực'. Ảnh tổng hợp trên Nate.

Tối 25/7, cuộc thi Hoa hậu Hàn Quốc đã diễn ra tại Nhà hát Trung tâm Văn hóa
Sejong với sự tham gia của rất nhiều các cô gái trẻ đến từ các vùng, miền khác nhau của đất nước kim chi. Với lợi thế về nhan sắc và sự tự tin, cô gái 19 tuổi Jeong So Ra đã trở thành người chiến thắng chung cuộc.
Niềm xúc động của Tân hoa hậu trong giây phút đăng quang.
Jeong So Ra trong vòng thi trang phục dạ hội...
... và phần biểu diễn tập thể.
Qua các phần thi, Jeong So Ra đều thể hiện được sự tự tin của mình.
Hoa hậu Hàn Quốc 2009 Kim Juri xuất hiện tại Lễ trao giải với tư cách là Hoa hậu tiền nhiệm, cô chịu trách nhiệm trao lại vương miện cho người kế vị.
Cùng với danh vị mới, cô sinh viên đến từ Trường đại học Riverside (thuộc Đại Học California) sẽ đại diện cho xứ sở kim chi tham gia cuộc thi Hoa hậu Thế giới 2010 tổ chức ở Trung Quốc và Hoa hậu Hoàn vũ 2011.
Jeong So Ra cao 1m71 với cân nặng 49,2 kg và số đo ba vòng 84-60- 92.
Ngoài vẻ đẹp hình thể đáng ngưỡng mộ, cô còn rất có năng khiếu ngoại giao và biết ba thứ tiếng: Anh, Trung Quốc và Nhật Bản. Sở thích của người đẹp là nấu ăn, tập yoga và nhảy.
Tân Hoa hậu rạng ngời bên hai Á hậu 1 Jang Yoon Jin và Kim Hye Young.

Ngoài hai Á hậu 1 của cuộc thi năm nay là Jang Yoon Jin và Kim Hye Young, 4 Á hậu 2 là Ahn Da Hye, Ha Hyun Jung, Lee Whee Joo và Go Hyun Young.

Bài đăng phổ biến