Lại một mùa đông nữa sắp tới, một năm chuẩn bị qua đi trong tích tắc. Vậy là đã hai năm trôi qua rồi, hai năm, có thể thiếu để khiến một con người thay đổi, nhưng cũng có thể là quá nhiều. Trong khoảnh khắc một câu nói phát ra đã đủ biến Du_một cô bé trong sáng, hiền lành, học hành đàng hòang tử tế trở thành một đứa bất trị, một con thú hoang dại và điên cuồng.
Câu chuyện bắt đầu cũng vào những ngày cuối thu đầu đông như thế này. Buổi tối, lạnh lắm, gió cứ thổi vô tình qua dòng người mỗi lúc một thưa dần trên phố. Du thường về nhà muộn, cô thích cái cảm giác tự do rong ruổi cả buổi tối trên những con phố sáng đèn và đông đúc, ồn ào và hỗn độn, hay tấp vào cửa hàng bánh mì quen thuộc phụ giúp ông chủ to mập phúc hậu với nụ cười luôn thường trực trên môi, ông coi cô như con gái ruột và hay đuà vui rằng sẽ gả một trong hai người con trai cho cô trong tương lai. Khi về đến nhà, cô tự thưởng cho mình một bữa tối đơn giản, nhẹ nhàng.
22h30, Anh gọi cho cô. Cũng không có gì là bất thường, hai người vẫn hay nhâm nhi cả buổi tối với nhau qua điện thoại đến khi một trong hai quá mệt và phải nói lời tạm dừng. Một buổi tối bình thường là như thế. Hôm nay Anh cũng gọi cho cô, nhưng với giọng lạ lắm. Có điều gì đó khiến Du bất an, cô linh cảm.
-Em à, em về lâu chưa?
-Em về cũng được một lúc, dạo này “tu” nên chỉ đi loanh quanh gần thôi, không còn đi xa mướt mải như trước nưã,-Du trả lời với chút funny giả tạo, cố làm dãn bầu không khí căng như dây đàn mà giọng Anh tạo ra.
-Ừ, ngày trước hay đi nên bây giờ mệt rồi à? Con gái mà hay đi tha thẩn ngoài trời một mình vào tối đâu có dễ coi.-Anh cười trừ, rồi im lặng hồi lâu, cái im lặng đến lạnh người.
Du cũng chẳng nói thêm gì, không khí trùng xuống. Du có thể nghe rõ thấy tiếng thở cuả Anh ở đầu dây kia, tiếng thở nhẹ như không muốn cô nghe thấy, sợ sệt. Anh muốn nói điều gì đó, cô biết, nhưng cô không tài nào nghĩ ra bất cứ câu nào để hỏi. Năng khiếu ăn nói cuả cô như đóng băng, thậm chí lúc này, nếu không quen biết Du, chẳng ai có thể ngờ rằng cô có khả năng nói siêu phàm. Nói không nhiều nhưng duyên, đủ để người khác hiểu, cảm nhận những gì cô muốn diễn đạt, đủ sắc sảo để có thể chặn họng bất cứ ai, đủ thông minh để đối đáp với tất cả mọi người. Nói là món quà gần như quý giá nhất mà Chuá ban tặng cho cô.
- Thôi em nghỉ sớm đi!-Kì lạ.
-Anh à..... Anh muốn nói gì phải không?
-Cũng không có gì, để bưã khác anh nói, hôm nay không tiện, gặp mặt rồi anh sẽ nói. Em nghỉ sớm đi.-Anh gác máy, đây là lần đầu tiên Anh gác máy trước Du. Không chào tạm biệt, không chúc ngủ ngon như mọi khi. Có điều gì Anh không thể nói với Du mặc dù Anh rất muốn. Bỗng dưng, Du không hề muốn cái ngày mà Anh sẽ nói với cô điều ấy, cô khẽ rùng mình khi nghĩ đến điều xấu nhất.....
Chẳng ai nói trước được tương lai sẽ ra sao, không thể trốn tránh điều hiển nhiên rằng nó sẽ đến, bất kể “nó” là cái gì, tốt hay xấu, chỉ có thể chuẩn bị và đối mặt.
.......................................
“Một buổi tối, chơi phố, loanh quanh, em hẹn ngày nhé, phone cho anh.” Message từ Anh. Một cái hẹn đi chơi tối. ”Tối nay đi, em cũng muốn đi chơi, đến đón em nhé, em ở trường, hôm nay em phải ra muộn.” Reply từ Du. Nhanh nhẹn, cười nói... khác hẳn với ủ rũ, thơ thẩn và ít nói mà mọi người thấy từ cô đầu buổi. Cô có hẹn. Đi chơi với Anh, điều duy nhất có thể thay đổi tâm trạng Du, bất cứ lúc nào.
Những con phố sáng đèn, nhộn nhịp, đậm chất hiện đại cuả Sài Gòn; khi thì café, mỳ Ý, cũng có lúc chỉ là cốc ca cao nóng; với Anh; lòng vòng Quận Nhất, hay chui vào một quán game café nào đó, rảnh hơn thì lên Diamond xem film. Công thức cho một buổi hẹn tối cuả hai người lúc nào cũng vậy, có thay đổi thì chỉ thay đổi đường đi đến công thức ấy, thay đổi quần áo, thay đổi câu chuyện. Chỉ có vậy, nhưng chưa bao giờ một trong hai cảm thấy chán, luôn cười nói vui vẻ. Hôm nay cái công thức kia lại được đưa ra áp dụng, vẫn an toàn, vẫn rất bình thường duy chỉ có Anh là khác. Cứng họng trước khi nói một điều gì đó, một điều khá nghiêm túc.
-Sao thế, anh cứ lúng túng hoài, không như anh mọi khi.-Du mở lời trước. Mắt cô nâu tròn tò mò, xoáy thẳng vào tâm trí Anh. Ánh mắt ấy không có vẻ nghiêm túc, đáng sợ, nó giống như một đưá trẻ đang chờ đợi niềm vui từ câu nói đáp trả, chờ đợi một trò đuà dễ thương.
-Hôm nay......anh......
-..............-Một nụ cười nhẹ dẫn dắt và chờ đợi.
-Anh muốn nói....... anh........
Bất giác Anh ngừng lại, nhìn Du, suy nghĩ giây lát rồi lại thôi, không nói nữa. Thở nhẹ, Anh cười xoà, nụ cười cho qua mọi thứ. Chỉ có thế thôi, đủ để không phải trả lời tiếp câu hỏi từ Du, để thoát khỏi sự lúng túng và cân nhắc hiện rõ trên mặt. “Không phải lúc này, không phải tại đây, chưa thể, còn quá sớm.”
-Hôm nay em.... đẹp lắm!
-Chỉ có thể thôi sao? Anh.... !-Cô bật cười hồn nhiên và bẽn lẽn...- Cảm ơn anh!
Vẫn là anh, người duy nhất có thể làm cô cười thoải mái, luôn là người mà khi bên cạnh, cô cảm thấy thời gian ngừng lại và mọi chuyện bé nhỏ như không.
-Anh ơi, mình đi xem film nhé!
-Uhm, film gì nhẹ nhàng tí, anh….. nhát mà!
-OK! Thứ Bảy coi film nhẹ nhàng.
Vẫn cười đuà, vẫn rất tự nhiên, như chẳng có gì cả….. “Cái điều gì đó kia thực chất là gì?” Câu hỏi ấy Du bỗng chốc quên đi, ít nhất là trong hôm nay và vào thời điểm này.
Cho dù ngày mai có ra sao cũng chẳng sao. Thời gian như ngừng lại và mọi chuyện bé nhỏ như không.....
……………………….
25-12, Giáng Sinh,
Đêm Giáng Sinh, an lành, bình yên. Trên phố đông người, sáng trưng, tưng bừng đợi giây phút linh thiêng nhất trong năm. Trên những cây thông Noel chăng đèn lấp lánh giữa phố, những quả châu lấp lánh ánh kim, từng đôi câu mang ý nghĩa hạnh phúc được đặt cẩn thận tại vị trí cao nhất. Những ngày cuối cùng cuả một năm dài, để cột chặt mọi người lại, Chuá Trời ban cho thế gian những cơn gió lạnh đến gai người như những sợi dây vô hình quấn lấy mọi người. Chẳng ai rời xa nhau được trong cái ngày này, trong đêm nay. Một cái khăn thật dài để quàng chung, hai đôi găng tay ấp áp được nối với nhau, tất cả được nối với nhau, thật chặt, để truyền cho nhau sự ấp áp, truyền cho nhau hạnh phúc. Du với Anh cũng vậy. Như bao đôi khác, họ cũng đến cây thông Noel lớn nhất thành phố cầu nguyện. Dưới sao, dưới những thiên thần, dưới tiếng chuông ngân vang cuả nhà thờ, lời cầu nguyện cuả họ bay cao........
-Em ước gì?
-Em ước....... Nhưng nói ra thì đâu có thành hiện thực được.-Du nhếch mày tinh nghịch.
-Vậy......người mà em ước sẽ không bao giờ biết được mong muốn cuả em để biến nó thành hiện thực cho em đâu, không nói thì làm sao mà biết, đúng không?
-Em ước gì thì đã có Chuá biết, có thiên thần biết. Vậy là đủ để biến ước muốn cuả em thành hiện thực. Còn người mà em ước thì sẽ biết em ước gì khi nó thành hiện thực.
-Ừ......-Nở một nụ cười hiền rồi thôi. Anh thường tự giải thoát cho mình bằng cách ấy, chỉ cười mà thôi. Đó cũng là điều khiến Du yêu anh. Không bao giờ giành phần thắng về phiá mình nhưng lại để Du cảm thấy rằng Anh luôn thắng nhưng không có cúp cho Anh và Anh cũng không muốn nhận cái cup ấy cho mình. Một chiến thắng không cúp......
-Anh ước rằng anh có thể biết được cái cảm giác khi anh nói........
-.........
-Anh ước rằng anh có thể ngăn những giọt nước mắt em rơi khi anh nói....... Ai cũng biết rằng đó chỉ là lời ước nguyện mà thôi........
-Anh à.........-Du bỗng nhìn Anh với ánh mắt sâu thẳm, thẳng tuột và lạnh lẽo, cố che đi những cảm xúc đang vỡ vụn dần trong tâm hồn.
-Anh ước em biết rằng anh đã yêu em nhiều như thế nào. Lạy Chuá, xin tha thứ cho lỗi lầm lớn nhất trong đời con, con đã làm tổn thương thiên thần mà Người gửi xuống cho con. Thiên thần ấy mang cho con niềm vui, tiếng cười, mang cho con sự bình yên, mang cho con tất cả những gì con cần, vậy mà...... Đó là món quà tuyệt vời nhất mà con từng có. Nhưng.........thật bất công cho cô ấy vì con không xứng, không hề.........-Giọng Anh nhỏ dần, run run rồi tan vào cơn gió thổi qua.
-............-Mắt Du mờ đi, mờ đi vì những giọt nước mắt cứ trào ra hoài.......“Là do trời lạnh và.........” Ý nghĩ tự an uỉ trong Du bỗng chốc vụt tắt, cô chẳng thể nào tự biện minh cho những giọt nước mắt lăn dài trên má, giọt nước mắt buồn bã và tuyệt vọng. Cô bật khóc.
-Chuá ơi, sao Người lại làm cái ngày này lạnh lẽo đến thế...........- Anh nghẹn lại, rồi những giọt nước mắt kiềm chế cũng tự động tuôn ra, không thể ngăn lại, không thể........
-We wish you........ a merry Christmas…….. we wish you…………I wish you……..-Những câu hát đứt quãng, nghẹn buồn, run run và mỏng manh. Du cố hát những câu cuối cuả bài nhưng tiếng khóc từ sâu trong lòng đã ngăn đi tiếng hát cuả cô….. tiếng khóc bật ra, như tiếng vỡ cuả một chiếc bình thuỷ tinh mỏng và trong suốt. Vỡ tan, vang nhẹ rồi biến mất. Du đưa tay lên che đi tiếng khóc cuả mình rồi vụt chạy, cô cứ chạy, cứ chạy. Bóng cô mờ dần sau hàng người đông đúc trên phố. Chỉ còn lại mình Anh, Anh vẫn đứng đó, không chạy theo, không giữ lại. Người đi phố như những làn sóng biển, cuốn trôi đi hình ảnh một người con trai đứng một mình, giưã phố, run run từng hồi…………
Gió cứ thổi, cái lạnh cứ tràn ngập mọi ngõ ngách mang theo tiếng cười, tiếng khóc; mang theo niềm vui, nỗi buồn. Tiếng chuông nhà thờ điểm 12 tiếng, phá vỡ không gian, kết thúc một ngày, kết thúc muà đông.... kết thúc một bắt đầu.
……………………….
Cầm dù đứng trước cổng, rất lâu, đứng chờ đợi trong im lặng, trong mưa lạnh. Từng ngày dài cứ thế trôi, hình bóng một người đứng chờ cũng theo đấy mờ dần. Những ngày đầu tiên cuả chuỗi ngày chờ đợi, một tình cảm mãnh liệt khó gì làm lu mờ được. Nhưng càng chờ đợi, càng chìm dần trong vô vọng, thứ tình cảm kia cũng mờ theo. Mờ dần, rồi biến mất. Cuối cùng, tên người yêu được cất vang lên trong không trung, như làn khói, bay, mờ, rồi biến mất.
“Cái mô típ kiểu film Hàn ấy xưa rồi. Chả ai thời nay lại sến đến mức ấy.” Nghĩ rồi Du đặt nhẹ ngón tay và delete…….. Cái mở đầu cuả entry-dự-định-muì-mẫn biến mất. Trắng tinh. Mấy dòng chữ mất đi một cách sạch sẽ, nhanh chóng và tiện lợi. Phúc lợi từ công nghệ làm Du bất giác giật mình. Nhanh thật. Đúng là rất nhanh. Cả một thời gian dài yêu nhau, bao nhiêu kỉ niệm buồn vui, bao nhiêu lần giận dỗi….. chỉ trong có mấy giây, tan tành hết cả. Mất hết rồi. Không còn gì nữa……….. Bắt đầu lại. Nhưng phải bắt đầu từ đâu? Như thế nào? Hoang mang chốc lát rồi cái ý nghĩ kia cũng biến mất. Chuông điện thoại reo to. Bây giờ là 22h30. Du bỗng dừng lại, rồi thôi. Không nhấc lên, không quan tâm xem ai đang gọi, không trả lời tự động, không “….làm ơn để lại tin nhắn sau tiếng “Beep” Bỏ mặc chiếc điện thoại kêu ầm ĩ. Tưởng chừng có thể đứt mạch điện. Tiếng reo gắt gỏng kia bỗng im bặt, trả lại sự tĩnh mịch cho căn phòng. Phòng tối, chỉ có ánh sáng già nua ấm áp từ chiếc đèn bàn cũ kĩ. Những high notes cuối cuả ca khúc Du yêu thích nhẹ nhàng ngân lên. Nhẹ đến nỗi không thể cảm nhận, không thể nghe thấy. Những high notes kia như tiếng khóc, như những gì muốn nói, muốn hét thật to lên cuả cô gái 19 tuổi……
“When you left I lost a part of me
It's still so hard to believe
Come back baby, please
Cause we belong together
Who am I gonna lean on
When times get rough
Who's gonna talk to me
Till the sun comes up
Who's gonna take your place
There ain't nobody better
Oh baby, baby
We belong together……..”
Vì sao lại chia tay, vì sao lại trở về, vì sao ngừng mê say, vì sao chẳng mãi mãi......
………………………….
“….Giống như những cái cây bé nhỏ ở bậu cưả được ánh nắng cuả mặt trời sưởi ấm, ban cho sự sống. Nhưng cây kia không thể làm gì cho nguồn sống cuả nó, cây chỉ biết hưởng thụ ánh nắng mà thôi. Cây và Mặt trời không thể ở cạnh nhau được, ai cũng biết được điều ấy. Anh xin lỗi...... Đây là cách tốt nhất mà anh có thể làm cho người mà anh yêu nhất. Anh xin lỗi.”
Hạnh phúc là được nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc, mỗi ngày giá lạnh đều nhận được một tách ca cao nóng...... Đó là hạnh phúc......
………………………….
Ghé khuôn mặt nhỏ bé trắng toát, lạnh lẽo vào gần hơn với những làn hơi ấm áp từ cốc ca cao nóng trên tay, đôi mắt nhắm khẽ, Du ngồi một mình trong quán, trốn cái rét mướt đầu xuân. Năm mới rồi. Hôm nay khá vắng vẻ, mọi người có lẽ đang bận bịu với những công việc cuối cùng cuả năm, hay cũng như Du, ở lì trong nhà, trốn cái rét mướt đầu xuân. Cưả hàng quần áo mang tên Du trên phố từ sáng đến giờ ế ẩm, chẳng ai buồn vào. Mặc cho công sức cuả cô chủ bỏ ra không nhỏ để trang hoàng dọn dẹp lại quán đón năm mới…. Kệ, không ai vào, vẫn chẳng có ai. Trên khung cưả kính đặc điểm cuả window shop, những dòng nước mưa đua nhau chảy dài; thi thoảng có mấy chiếc xe vụt ngang qua trên đường. Mấy thứ ấy chả có cái gì đủ sức để cột ánh nhìn cuả Du lại, vô định, vô hồn, cứ trôi trông không gian vắng. Ánh nhìn cuả một mannequin tay cầm cốc ca cao nóng, váy ca rô màu nâu đỏ và kem, mái tóc màu dẻ ngắn.
Đồng tử cuả cô bỗng thu nhỏ lại đột ngột, tập trung vào một điểm, bên kia đường. Ánh nhìn không còn vô hồn nưã mà ánh lên một sự bất ngờ, một sự ngạc nhiên, một chút vui, chút mừng như nhận ra một điều gì đó mà ánh mắt bồng bềnh kia đang kiếm tìm. Nhưng ngay lập tức, sự vui mừng kia bỗng tắt ngấm, quay trở lại với trạng thái vô định ban đầu. Một tiếng thở dài theo sau, không khí trùng xuống, mờ đi, tối đen lại.……
Bên kia đường có bóng ai đó thật quen, thoáng qua, vụt tắt như một đốm lửa trước bão. Bóng ai đó thật quen….. Thật hay chỉ là ảo tưởng……. Có phải Anh?
Nơi đây, Anh và Du gặp nhau lần đầu. Một vị khách mua hàng, một người lạ. Anh đến và đi, không để lại gì có thể đảm bảo cho một mối quan hệ mới. Tất cả những gì Du có được từ Anh là những hình ảnh đập vào mắt cô hôm ấy: một chàng trai cao vưà phải, dáng người đậm, đôi mắt sâu, nâu sậm, giọng nói trầm khàn ấn tượng. Cơn cảm nắng trước một chàng trai đẹp-bất-quy-tắc thoáng qua (Anh không đẹp theo kiểu Hàn Quốc mắt một mí, hay môt chàng hoàng tử hoàn hảo từ đầu đến chân với da trắng mịn, tóc đánh rối lãng tử….. Một kiểu đẹp khác với nhiều tì vết, da ngăm đen rám nắng, đôi mắt sâu hút hồn nhưng đượm buồn, lãng tử và bụi bặm, bất cần nhưng nồng nàn…..) những tưởng sẽ chẳng có kết cục gì nhưng cái sự mơ hồ trong lần đầu tiên đã khiến cả hai quyết định tiến thêm một bước nưã. Bắt chuyện, làm quen, thân hơn và….
Cuộc sống cuả Du không giống cuả nhiều cô gái khác. Ba mẹ Du li dị khi Du còn học cấp hai, vì chẳng có ai xứng đáng để nuôi Du nên cô sống với bà. Được không lâu, bà cô mất vì lao lực, Du sống một mình khi mới bước vào cấp ba. Cô gái bé nhỏ, mỏng manh kia đã phải tự kiếm sống để nuôi lấy chính bản thân: hầu bàn cho mấy quán an nhanh trong thành phố; làm mẫu; bán hàng cho các shop quần áo; stylish… và bây giờ là chủ cuả một cưả hàng thời trang nhỏ nhưng khá nổi. Kinh tế không quá khó khăn, điều đó khá may mắn, vận may ấy theo như Du thì bởi sự chăm chỉ cuả cô mà có. May mắn đến với cô khá thường xuyên và kịp thời nhưng Du không công nhận may mắn ấy, với cô, may mắn hay không đều do cô quyết định.
Bên ngoài, Du là người khá cứng cỏi, hơi lạnh, hoà đồng, hay cười nhưng rất nhiều khoảnh khắc, người khác bắt gặp cô với nỗi buồn mêng mang trong ánh mắt. Cô chưa bao giờ được biết đến thế nào là hạnh phúc thật sự, chưa bao giờ. Cô không khóc, hay ít nhất là không bao giờ khóc trước mặt người khác. Cô hay ngồi nghĩ ngợi hồi lâu rồi khóc cho mình, cho người……khóc thầm…. một mình….trong bóng tối sâu thẳm, trong sự im lặng, trong nỗi cô đơn…..
Sự hiện diện cuả Anh giống như ánh sáng phát ra từ một ngọn hải đang xa xa trên biển. Mang đến cảm giác yên tâm, mang lại sự ấm áp trong lòng, làm Du có thể mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ về Anh. Là người duy nhất trong suốt bao nhiêu năm tháng Du có thể tin tưởng một cách tuyệt đối, là ngọn lưả, là niềm vui đánh mất…….. là người quan trọng nhất, là tất cả đối với Du. Giờ đây, khi Anh đã rời xa cô, không một ai có thể nói trước được rằng cô sẽ ra sao sau cú shock tinh thần này. Thật khó để tưởng tượng sự khác nhau giữa Du trong thời gian bên Anh và Du cuả bây giờ. Đã không còn Du trong sáng, tinh khiết như một bông tuyết nưã, Du bây giờ....... Cô quá thay đổi, thay đổi gần như hoàn toàn. Mọi người ngày trước biết cô đều tỏ ra ngạc nhiên, ngạc nhiên vì một Du lầm lì, hoang dại, điên cuồng, khác xa cô ngày trước. Có lẽ mọi người không khó để đóan ra tại sao. Không ai có thể trách cô cả, có trách thì trách số phận. Cuộc đời cô sao nghiệt ngã quá, trớ trêu quá. Tất cả những ai cô yêu quý nhất đều bỏ cô lại, trơ trọi. Nhiều đêm, cô vẫn cầu nguyện trong nước mắt cuả sự cô đơn, chỗ dựa tinh thần duy nhất còn lại bên cô là niềm tin ở Chuá, nhưng, Chuá ơi..... liệu Người có nghe thấy.
Cuộc sống đã không còn màu hồng như trước. Đen tối lại, bức bách, chật chội, mệt mỏi, rối tung.....
Quả bóng đang lăn xuống con dốc sau khi lên đến đỉnh, cứ lăn dần, mỗi lúc một nhanh hơn, cứ lăn và trước mắt là khoảng không vô định, một cái vực không đáy, một màu đen đang chờ.........
.............................................
Có ai đó đằng sau gốc cây già bên đường, sau làn xe thưa vắng, dưới cơn mưa phùn muà xuân. Có ai đó đã đứng ở đây từ lâu lắm, đứng nhìn từ xa, ánh mắt xa xăm buồn thẳm. Trông về phiá cưả hàng quần áo tên “DU”…….. Một người con trai....
.............................................
Căn nhà gỗ bé nhỏ vùng ngoại ô thành phố nơi Du ở bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Không gian yên tĩnh bỗng chốc nát vụn như có ai đó đập vỡ một tấm kính. Tiếng kêu gắt gỏng ấy như thể mỗi lúc một to hơn, nóng nảy hơn. Rồi bỗng im bặt trở lại. Chuông điện thoại đổ lúc 22h30. Du không có nhà. Trong nhà hoàn toàn vắng lặng. Du đi đâu ?
Tiệc tùng, họp hành, học tập rồi lại tiệc tùng. Những bưã tiệc ăn mừng người này thành công với dự án này, chia buồn xả xui sau thất bại cuả người kia..... Một môi trường chỉ có những bữa tiệc đủ loại, từ sang trọng, qúy tộc, lấp lánh váy áo, bóng lộn trang sức, xe cộ đến điên loạn với sàn nhảy, pub, bar, rượu và nhạc...... bấy lâu nay không có khái niệm về sự hiện diện cuả Du. Cô không tiệc tùng, không tụ điểm. Học xong cô thường lang thang phố rồi thẳng về nhà. Nhưng hôm nay, đến ông chủ cưả hàng bánh mì còn cảm thấy lạ khi cô không không đến giúp ông như mọi khi. Cô không đến, cũng không nhắn lại gì. Một nỗi lo hiện lên trong mắt ông. Du không lang thang phố như mọi khi.
Trên con đường nổi tiếng nhiều tụ điểm, nhiều bar, nhiều pub nhất thành phố xuất hiện một người lạ mặt.
Lạ không phải vì chưa bao giờ đến, lạ vì chưa bao giờ một cô gái với gương mặt thiên thần ấy qua đây. Trông không có vẻ gì là dân có thể sẵn sàng cắm trại trong sàn nhảy. “Thiên thần” ấy say khướt, vật vờ, mặt đỏ bừng vì tác dụng cuả cồn trong người, tóc rũ rượi, loà xoà trên khuôn mặt. Cô đang cãi nhau với một chàng thanh niên trẻ cũng đang say mèm. Vưà cãi nhau vưà khóc lóc và cười đuà...... (!). Một số người bạn cùng lớp nhận ra cô. Cô “Du thiên thần” nhanh chóng được đưa ra khỏi mớ hỗn độn nhưng không lâu sau, những người trên con phố ấy lại trông thấy họ kéo nhau vào một sàn nhảy có tiếng và không còn thấy bất kì ai trong đám ra khỏi sàn nưã.
Sáng hôm sau, lớp thiết kế nơi Du đang học thiếu tên cô và mấy người bạn. Buổi chiều, mọi chuyện bị phát giác. Một đồn mười, mười đồn trăm. Cứ thế, chỉ trong chốc lát, chuyện cuả “Thiên thần” đã được đưa lên thành topic hot nhất trong ngày cuả trường. Anh cũng không nằm ngoài “vùng phủ sóng” cuả thông tin ấy.
Chuông điện thoại đổ liên tục từng hồi cách nhau đều đặn từ sáng cho đến trưa rồi chiều. Không ai ở nhà hay không ai nhấc máy? “......Beep: Anh đây, sao em không nhấc máy, em làm sao vậy? Gọi cho anh ngay nhé! Hay anh qua đó? Gọi cho anh ngay!”
“Thôi anh đừng qua đây, em không muốn anh qua đây, kệ em!” Du trả lời ngay lập tức với giọng khản đặc và ở tone cao như muốn vỡ ra. Anh cũng không nói gì thêm, lặng im hồi lâu rồi anh gác máy luôn. Du vẫn có thể nghe tiếng Anh thở dài thật nhẹ đầu dây bên kia.
Một tiếng thở dài nặng nề, những tiếng nấc bắt đầu theo ngay sau đó. Một lần nữa, khuôn mặt bé nhỏ kia lại ướt đẫm nước mắt. Đôi mắt trong veo đầy oán trách....... “Chuá ơi, sao Người lại mang anh đi. Con yêu anh ấy biết chừng nào. Chuá ơi...... !”
Những câu chuyện này nọ về “Thiên thần” vẫn râm ran lan truyền với tốc độ chóng mặt trong trường. Đã có hẳn một trang báo tường được đăng với tit: “Liệu có còn Thiên thần?” sau một loạt những việc không hay liên quan đến Du. Bạn bè cô bắt đầu nhìn Du với ánh mắt xa lạ, có phần sợ sệt. Du đã làm những việc mà đến bản thân cô cũng không thể ngờ tới.
Sau một ngày với đầy rẫy những sai lầm đã cố-tình-làm-ngơ-để-mắc-phải, Du trở lại với con người thật cuả mình, mỏng manh, yếu ớt và trong sáng. Vẫn khóc một mình, trong bóng tối sâu thẳm..... Để rồi ngày hôm sau có thể gần như trơ khấc với mọi chuyện. Mặc kệ mọi người nghĩ gì, bàn tán ra sao, khuyên răn như thế nào. Du đang cố tạo ra một vỏ bọc vô hình, gai góc và cứng ngắc để tự nhốt bản thân mình lại, để tự phun trào những gì cô chôn chặt trong lòng bao lâu. Để mặc cho phần “con” trong mình trỗi dậy, chiếm hữu và điều khiển. Hoàn toàn bản năng và vô thức như một con thú hoang vưà được thả.
Quả bóng kia vẫn cứ lăn nhanh xuống vực, xuống bóng tối, cuốn theo bao dơ bẩn bám lên mình. Cứ lăn, lăn mãi.
..............................................
-Mày vẫn đứng lén nhìn cô bé thế này à?
-.......
-Sao mày lại bỏ Du khi mày vẫn yêu như thế?
-........
-Không có gì để làm mọi chuyện khá hơn sao?
-.............. có lẽ.........
“Nếu anh quay lại, liệu em có chấp nhận thêm một lần nưã, liệu em có còn yêu anh như em đã từng yêu? Và, nếu anh quay lại, có lẽ anh sẽ không đủ can đảm để ra đi nưã. Ở bên anh, em sẽ không có tương lai, sẽ chẳng đi đến đâu cả. Mong rằng anh đã quyết định đúng. Mong rằng em sẽ sớm quen được những ngày không có anh mặc dù anh biết rằng sẽ rất khó. Hãy tìm một hạnh phúc mới, tốt đẹp hơn.Giá như anh có thể nói với em những điều ấy.”
................................................
Một tháng trôi qua, rồi hai tháng, một năm rồi hai năm qua. Nhiều thứ đã thay đổi. Du đã khác trước quá nhiều. Giàu có hơn nhờ buôn bán quần áo và làm người mẫu. Du không còn đẹp trong sáng, tinh khiết như trước nưã mà sắc sẳo hơn, bốc hơn. Dân chơi giờ đây biết đến Du ngày một nhiều hơn, một “siêu mẫu chịu chơi” nhất. Sành điệu, cá tính, gai góc và tài năng. Một mẫu hình lí tưởng cuả các đại gia. Chỉ có một điều duy nhất, cô không không còn yêu thêm bất kì ai khác nưã. Có rất nhiều người đã ngỏ lời nhưng Du chỉ đáp lại bằng một nụ cười trong sáng và một cái lắc đầu. Du và Anh đã không còn liên lạc với nhau kể từ hai năm trước. Có lẽ tình cảm cũng đã theo thời gian bay đi, nhạt dần. Bây giờ, có lẽ đã đủ mờ để bắt đầu một mối tình khác.
Anh cũng thay đổi hơn trước. Anh trầm hơn, lạnh hơn, buị hơn, cũng được nhiều người biết đến và để mắt tới nhưng..... cũng như Du, Anh từ chối. Là tình cờ hay cố ý? Anh cũng không còn nhìn lén Du từ đằng xa nưã. Đã hết rồi!!!
Một buổi chiều nhẹ nhàng ánh vàng cuả nắng, chậm chạp trôi. Du sải những bước dài trên con đường trải đầy lá khô cuả cuối thu đầu đông. Công viên bình yên nép vào một góc cuả thành phố, nơi các đôi trai gái tay trong tay dạo chơi, truyền cho nhau hơi ấm từ thật sâu tấm lòng. Họ thật hạnh phúc. Nụ cười họ rạng rỡ trong nắng chiều. Du cứ đi vòng quanh mấy con phố chính, bây giờ không có xe mấy. Đường rộng và vắng. Chợt, Du dừng lại, cô đang đứng trước cây thông Noel lớn nhất thành phố, nó đang được trang trí thật đẹp, chuẩn bị cho Giáng Sinh năm nay. Cũng chính nơi đây, hai năm trước....... một câu chuyện buồn. Du cười xoà, cho qua tất cả. Có lẽ giờ naỳ anh đang bận tối mắt tối muĩ cho công việc hay đang tay trong tay với một cô nào đấy. Đã khá lâu rồi. Hai năm, cũng đủ để tìm một mảnh ghép vào chỗ trống trong lòng.
Hôm nay Anh rảnh. Một ngày hiếm hoi cuả năm. Anh lòng vòng mấy con phố lớn ở trung tâm thành phố. Dạo quanh, ngắm nhìn, nghĩ ngợi vẩn vơ..... Nắng chiều vàng nhạt dần rồi. Đã sắp tối và cũng bắt đầu nhiều xe cộ hơn. Giờ tan tầm. Từng dòng người đổ ra đường từ cơ quan, trường học, công ty.... Anh cố chạy thật nhanh trốn đi sự tấp nập mệt mỏi cuả phố phường. Đi mãi Anh cũng dừng lại ở một chỗ, hoàn toàn không có ý định dừng lại nơi đây, cây thông Noel lớn nhất thành phố. Vì một lí do nào đấy, mà cũng có thể chẳng có lí do gì, tiềm thức đưa Anh đến, vậy thôi. Ngước lên nhìn, lòng anh có chút gì đó dao động. Nơi đây, hai năm trước.......
Tay trong tay, cô gái nép mình bên chàng trai, cười thật rạng rỡ. Dường như đối với họ, thời gian như ngừng lại và mọi chuyện bé nhỏ như không. Cô gái có mái tóc ngắn bông xù màu hạt dẻ, khuôn mặt nhỏ bé, trắng muốt. Đôi mắt to đen nhánh, trong veo như một thiên thần. Chàng trai khá cao, dáng người đậm, có vẻ đẹp lạ, vẻ-đẹp-bất-công-thức. Làn da ngăm, đôi mắt sâu hút hồn, lãng tử và buị bặm, bất cần nhưng nồng nàn. Họ đi ngang qua, và........
Du mỉm cười thật hiền, rồi tiến lại gần nơi anh đậu xe.
-Anh. Lâu rồi nhỉ?
-........... Anh mỉm cười thật tươi. Anh vẫn vậy, trả lời bằng một nụ cười.
-Anh đi đâu thế?
-À, hôm nay anh rảnh nên đi lòng vòng phố. Rồi tự nhiên đến đây.
-Em cũng vậy.
-Dạo này..... em thế nào?
-Em vẫn bình thường.
-Uhm!.... Hôm nay thứ bảy, mình đi đâu nhé, anh rảnh.
-........ Highlands nhé.
Café Highlands.
Đã lâu rồi cả hai không đến Highlands, kể từ khi chia tay. Vẫn những thức uống đó, cả hai vẫn nhớ như in như thời còn yêu nhau. Buổi chiều trôi qua nhanh hơn với những câu chuyện không ngớt. Trông họ không khác một đôi, duy chỉ có một điều: cả hai không còn cảm thấy chút gì, trái tim không rung động mạnh mẽ nưã. Cảm giác bất ngờ, hồi hộp, nóng ran người đã tan ngay khi câu nói đầu tiên phát ra.
22h30, tối muộn,
Anh đưa cô về nhà. Họ chào tạm biệt rồi không nói thêm câu nào cả. Tất cả chỉ có vậy thôi ư????
Trong suốt hai năm qua, nỗ lực lớn nhất để có thể quên đi nhau cuả hai người là ném mình vào công việc. Làm việc cả ngày, cả tháng, cả năm, sẽ chẳng có thời gian để nghĩ ngợi gì cả. Có khi nào, trái tim đã ngủ say và để bộ não làm việc??? Liệu, có nên đánh thức trái tim dậy không? Cũng đã hai năm rồi. Hai năm đủ để thay đổi một con người. Có thể là quá nhiều mà cũng có thể là quá ngắn.
Như một bát nước, khi mới rót ra còn nóng, nhưng sau đó sẽ nguội dần, nguội dần. Và khi đã lạnh thì không thể nào nóng lại được nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét