Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Khoảng cách xa nhất trên thế gian

Anh và cô tuy học khác lớp nhưng lại cùng khoa của một trường đại học. Vào cái ngày hàng trăm học sinh xếp hàng làm thủ tục nhập học, anh mặc chiếc áo màu xanh da trời đứng ngay phía sau cô. Từ giây phút ấy, anh đã yêu cô rồi. Nhưng suốt 4 năm, anh không đủ cam đảm bày tỏ tình yêu của mình, mà chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, giúp đỡ cô với tư cách một người bạn thân.
Cô tham gia hát trong dàn hợp xướng, anh đệm đàn. Trong thời gian đi học, cô có trải qua vài cuộc tình còn anh vẫn làm người vô hình. Sau khi tốt nghiệp, cô qua Mĩ du học. Lúc nhập ngũ anh hay viết thư gửi động viên, cổ vũ cô. Vừa về nước không lâu, cô lên xe hoa về nhà chồng, tiếc rằng, chú rể không phải là anh.
Cô biết anh có tài, cũng đối với cô rất tốt nhưng hai người chơi với nhau quá thân, cô không tưởng tượng được nếu từ tình bạn chuyển sang tình yêu sẽ ra sao. Vì vậy cô nén giữ tình cảm trong lòng, cố gắng giữ khoảng cách bạn bè, cũng không dựa giẫm hay ỷ lại vào anh. Anh do thiếu can đảm mà bỏ lỡ tình yêu của mình. Vào ngày cưới, anh lên sân khấu chúc cô luôn hạnh phúc, vui vẻ. Một tháng sau, anh sút mất 5 kg, từ đó cũng mất liên lạc với cô.
 
Cuộc hôn nhân của cô không hạnh phúc như mong muốn, tính cách cô vốn mạnh mẽ, thích hợp với việc làm ăn hơn là chăm sóc gia đình. Hơn nữa, cô quá quen với việc được anh cẩn thận chăm sóc, quan tâm. Cô đặt hai người đàn ông lên bàn cân so sánh và nhận ra người chồng hiện tại không thể sánh bằng người bạn thân năm xưa gắn bó cùng cô.
Một năm sau, cô chủ động đưa đơn li dị. Sống đơn thân, cô dồn hết tâm huyết vào công việc, sau vài năm phấn đấu cô giành được một vị thế vững chãi trong nghành quảng cáo. Sau khi thành công trong công việc, cô cảm thấy cuộc sống vô cùng nhàm chán, cô đơn, cô nhớ lạ kí ức giữa hai người nhưng lại  không đủ dũng khí đến tìm anh, cô không biết mấy năm qua anh sống ra sao. Là bởi vì, cô không còn là cô gái ngây thơ như ngày xưa. Là bởi vì, cô nhận được tấm thiệp anh mời cưới.
Trước lễ cưới một tháng, anh hẹn cô đi ăn tối. Cô không hiểu, anh sắp lấy vợ rồi còn hẹn gặp cô làm gì. Nhưng quả thực, bữa ăn đó rất vui, cả hai cùng nhắc lại những kỉ niệm đẹp đẽ năm xưa khi cô hát, anh đệm đàn, tất cả mọi người, bạn bè đều chơi với nhau rất vui vẻ... Dường như, họ đang quay lại thời học sinh hồn nhiên đầy mơ mộng.
 
“ Tuần sau, anh sẽ cưới”. Vừa buông dao dĩa xuống, anh từ tốn nói.
“ Ồ, chúc mừng anh, người kia chắc hẳn là một cô gái rất tốt”.
“ Có một chuyện anh muốn em biết” . Vẻ mặt anh tỏ ra nghiêm túc lạ.” Trước đây rất lâu, rất lâu, có một chàng trai mới thi đỗ đại học. Vào cái hôm nhập học, anh ta chạy vội vàng tới trường thì thấy các bạn đứng thành hàng dài chờ đăng kí, anh ta lo lắng, luống cuống không biết làm thế nào thì có một cô gái đến gần và hỏi có cần giúp đỡ gì không. Anh  nhận ra đó là cô bạn học cùng khoa nên rất vui và cảm thấy cô gái này thật lương thiện, là một người tốt. Nhìn cô gái cười tròn xoe đôi mắt, để lộ ra chiếc răng khểnh và hai núm đồng tiền đáng yêu, anh biết, anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên..
Tuy nhiên anh ta không biết cách thể hiện tình cảm của mình. Cô ấy ngây thơ trong sáng như vậy, vừa thông minh vừa nhanh nhẹn, ai nhìn thấy cũng thích còn anh thì không có điểm gì đặc biệt lại nhút nhát nên chỉ biết lặng lẽ đi bên cạnh cô. Bốn năm học rồi cũng trôi qua, anh ta lấy hết can đảm, quyết tâm đi tỏ tình.
Vậy mà, trước lễ tốt nghiệp một ngày, cô ấy nói  sẽ đi du học. Dũng khí mới đó đã bay đâu mất, anh nghĩ, sau khi tốt nghiệp, anh nhập ngũ còn cô đi du học. Anh không nhẫn tâm nói ra tình cảm của mình vào thời gian này, bắt cô phải chờ đợi 2 năm. Vì thế, anh ta quyết định đợi cô về nước rồi tính sau.
Cô đi rồi, những ngày tháng sống trong quân ngũ với anh ta mà nói thật khó sống, không chỉ do cô không ở bên cạnh mà cô bên Mĩ đã quen một lưu học sinh Đài Loan. Anh hiểu sống trong môi trường mới sẽ rất cô đơn, mà cô lại là người rất sợ cô đơn. Vì vậy, mỗi tuần anh đều cố gắng viết một lá thư hỏi thăm, động viên cô. Thế nhưng, ngoài việc kể về những khó khăn trong cuộc sống, cô còn kể cho anh ta nghe quá trình làm quen với anh chàng kia, còn nói với anh rằng: cô đã yêu.
Trong thư cô viết, anh chàng ấy đối tốt với cô ra sao, yêu cô như thế nào và đưa ra quyết định sau khi về nước sẽ tổ chức đám cưới. Anh ta rất buồn, vì sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Hay do anh không chịu tỏ tình, nhưng anh đã dùng hành động để quan tâm, chăm sóc cô, lẽ nào cô ấy không biết anh đang cố gắng, không nhận ra anh yêu cô? Hay là từ khi bắt đầu đến nay đều do anh ngộ nhận? Giây phút nhận được thiệp mời, anh nghe tiếng trái tim mình “ xoảng”, vỡ nát...
Tình yêu đau khổ hơn cái chết. Anh lấy chút dũng khí cuối cùng tham gia hôn lễ, nhìn thấy cô mặc bộ váy cưới nở nụ cười hạnh phúc, anh quay sang nhìn anh chàng Đài Loan - hiện tại đang là chú rể. Anh ta chỉ muốn thấy cô 1 lát rồi về nhưng cô lại mời anh lên sân khấu nói vài lời chúc hạnh phúc. Đột nhiên anh cảm thấy, khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa, xa như trong ngày nhập học, cô không phải người đứng phía trước anh. Anh không nhớ mình làm sao rời khỏi hội trường, chỉ nhớ sau đó anh nằm liệt giường 1 tuần, sau một tháng, anh sút mất 5kg.
Anh ta quyết định quên cô ấy. Anh ta  lên công ty xin bảo lưu chức vụ, một mình trốn sang Nhật du học. Nơi đây, anh quen một cô gái Đài Loan. Trong lúc tâm trạng tồi tệ nhất, cô ấy luôn bên cạnh anh, cẩn thận chăm sóc anh, không bận tâm đến quá khứ của anh. Cô gái ấy khiến anh có động lực sống, có niềm tin vào tình yêu. Cô ấy chính là người phụ nữ anh ta sắp lấy làm vợ. Mặc dù anh rất yêu người vợ hiện tại, nhưng hình ảnh cô gái có núm đồng tiền vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh, nên anh hẹn cô để nói với cô tất cả. Một mặt có thể kết thúc quá khứ giữa hai người, mặt khác cũng để những kí ức đã qua trong anh chìm sâu vào quên lãng. Bây giờ, anh có thể thẳng thắn đối diện với lòng mình, toàn tâm toàn ý để yêu người vợ sắp cưới.
 
Sau khi nghe xong câu chuyện, cô im lặng không nói, chỉ khách sáo chúc mừng anh cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của đời mình. Cạn ly xong, cô nói có việc phải về trước, anh muốn tiễn cô về nhà nhưng cô không chịu. Trên đường về, hai hàng nước mắt tuôn rơi, cô không quan tâm mọi vật mơ hồ trước mặt, bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu tự tin trong cô sụp đổ. Cô luôn nói với bản thân, anh chỉ là một người bạn mà sao bất cứ chuyện gì cũng có thể chia sẻ được. Có những lúc cô cảm thấy quan hệ giữa hai người như một cặp tình nhân đã yêu nhau rất lâu, rất lâu, chỉ là hai bên đều không nói ra mà thôi. Trái tim cô vẫn chờ đợi, chờ đến một ngày anh nói với cô 3 tiếng :” Anh yêu em”. Trong lòng cô không ngừng trách vì sao anh nhát gan như vậy, không như những người đàn ông khác có thể dễ dàng chủ động theo đuổi cô...
Qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Duyên phận đến đây, dù cố giả vờ không hiểu, không muốn, không cam tâm, không nỡ thì tất cả cũng đã kết thúc. Là do cô bỏ rơi anh trước, do cô không chú ý biểu hiện thầm lặng của anh, là do cô không tin tưởng tình yêu của mình, là do cô không hiểu yêu một người có rất nhiều cách, lúc cô đợi anh tỏ tình thực lòng cô đã yêu anh, yêu rất nhiều, rất nhiều. Hết rồi, dù sao cũng không thể làm lại từ đầu, tất cả mọi việc đều do bản thân tạo ra, dù có đau lòng, hối hận hay oán trách thì cũng không kịp nữa.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian không phải giữa sống và chết mà là em đứng trước mặt anh, anh không nhận ra rằng em yêu anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến