Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Lạc mất em ở cuối chân trời

Tôi đã lạc mất em thật rồi, đúng vào lúc tôi tìm lại được tay em và chúng tôi đang cùng dắt nhau đi đến cuối trời...
Đã bao nhiêu tháng ngày trôi qua kể từ em ra đi, tôi vẫn ngẩn ngơ đi mải miết trên những con phố lặng im và rợp bóng cây trứng cá có những trái nhỏ rung rinh. Bước chân của tôi có thể đổi lấy thời gian không, nếu có, hãy cho tôi đổi mấy nghìn vạn bước chân này chỉ để có lại một ngày được ở bên em, có thể bây giờ đã khác...
 
Tôi và em quen nhau từ ngày còn là những đứa trẻ thơ ngây khờ dại cùng nhau cắp sách tới trường. Cũng trên một con phố dài có rất nhiều cây trứng cá, tôi đã từng cõng một cô bé bị xe tông chạy mấy cây số vào trạm y tế để băng bó, cô bé ấy chính là em. Chúng tôi quen nhau từ đó, mỗi ngày tôi đều qua nhà rủ em cùng đi học, chúng tôi đi dưới những tán cây mát rượi, tôi hái những trái trứng cá màu đỏ bé xíu mà em rất thích bởi em nói nó có mùi mật ong ngọt ngào...
Chúng ta đã đi qua một thời trẻ dại với những kỉ niệm hồn nhiên như thế, chúng ta cùng lên đại học, tôi lên Hà Nội học trước, hai năm sau em cũng đỗ đại học ở ngôi trường cách tôi không bao xa. Tình cảm trong tôi dành cho em mỗi ngày một lớn hơn, trái tim tôi đã nhớ nhung và tâm trí tôi luôn nghĩ đến em, nhưng chưa bao giờ tôi dám ngỏ. Biết bao buổi chiều chúng tôi đi dạo dưới con phố ấy, tôi đã toan nắm bàn tay nhỏ bé của em rồi lại rụt rè không dám. Nhìn nụ cười tươi sáng và vô tư của em, tôi sợ điều tôi nói sẽ làm cho chúng tôi xa nhau, tôi sẽ không còn được bên em như lúc này. Và tôi đã giữ lại tình yêu đó cho riêng mình.
 
Và em giới thiệu người yêu với tôi, một chàng trai có vẻ phong trần và dạn dĩ. Em kể với tôi hàng ngày về tình yêu của em, cả những niềm hạnh phúc, cả những nỗi buồn, em đều không hề giấu tôi. Có những khi em buồn và gục lên vai tôi khóc òa, tôi đã muốn ôm chặt lấy em, ôm chặt lấy người con gái tôi yêu để em mãi mãi thuộc về tôi chứ không phải thuộc về một người đàn ông khác luôn làm cho em rơi lệ. Nhưng tôi đã giữ bàn tay mình lại, bởi một lần nữa, tôi sợ em sẽ rời xa khi biết được tình cảm thật của tôi...
Ngày em thông báo với tôi em lấy chồng, tôi lặng đi như hàng cây giữa buổi trưa nắng gắt không một gợn gió. Em đã tìm được hạnh phúc của đời mình, tôi sẽ mãi mãi chỉ đi nơi lề đường để nhìn vào cửa sổ căn nhà đầm ấm của em. Nhưng tôi vẫn chúc phúc cho em, chỉ cần em được vui vẻ và hạnh phúc, đó là điều làm tôi an tâm nhất trong cuộc đời này.
 
 
Rồi tôi nhận được quyết định chuyển vùng công tác, tôi đã ra đi, rời xa mảnh đất có người con gái mà tôi yêu dấu, để lại cả tình yêu ngọt ngào nhất mà tôi đã dành cho em từ thời thơ bé và tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ để cho ai biết mối tình này. Tôi chạy trốn người con gái tôi yêu và lao vào công việc trong một khoảng thời gian đủ dài để nguôi ngoai đi nỗi nhớ về em và hình bóng của em cũng bớt ám ảnh trong tâm trí và trái tim tôi.
 
Vào một mùa mưa hay có những con gió se lạnh chạy qua, tôi gặp được một người con gái khác, và cô gái đó đã dành cho tôi rất nhiều tình cảm, sự quan tâm chăm sóc tận tụy đến mức làm tôi không thể không đáp lại. Tôi đã yêu cô gái đó trong một sự bằng an, cả về tâm trí và cuộc sống. Tôi bằng lòng với những gì mình có, một người phụ nữ đủ yêu thương tôi để chăm lo cho gia đình và nuôi dạy những đứa con khỏe manh, một cô con dâu đảm đủ để bố mẹ tôi cảm thấy an lòng lúc tuổi già. Chúng tôi cũng bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị cho 1 đám cưới ấm cúng.
 
Vào một buổi sáng nắng chứa chan trên những mái nhà lợp tôn màu xanh, tôi tự thưởng cho mình tách cà phê sau khi thỏa thuận xong một hợp đồng quan trọng với khách. Bước chân đầu tiên của tôi khi bước vào quán đã bị đóng băng như thể tôi chỉ là một tượng đá đã đứng đó từ hàng ngàn năm. Trước mắt tôi là người con gái mà tôi đã cố gắng quên đi rất nhiều ngày tháng qua, em đang ngồi đó, hiện hữu như ánh nắng chói chang đang chiếu qua ngực tôi, làm tôi đau nhói. Em cũng ngỡ ngàng gọi tên tôi:
- Anh Tuấn!
- Tại sao em lại ở đây? Em ở đây từ bao giờ? Sao không báo cho anh, à mà anh đổi số rồi nhỉ. Em đi công tác à, hay đi chơi...
Nhưng câu nói vô định không chủ đích cứ tuôn khỏi miệng tôi như một cái máy, đầu óc tôi trống rỗng, tim tôi đập mạnh và tôi phải giữ chặt tay để không bị run lên trước em. Tôi và em đã ngồi một buổi sáng bên nhau trong quán cà phê ngập nắng. Tôi đã kịp biết được thêm rất nhiều chuyện mà tôi đã không muốn biết, về em, và về cuộc sống của em từ khi tôi cố tình chạy trốn...
 
 
Em đã có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc như em hằng mong. Em đã phải chịu đựng sự phản bội trắng trợn của người chồng mà em đã trao gửi cuộc đời, em đã quá yếu để có thể giữ được đứa con đầu lòng. Và giờ đây, em nói rằng em đã hết sức chịu đựng, không còn có thể chấp nhận sự giả dối và phản bội của người chồng tệ bạc, em ra đi, giải thoát cho chính bản thân mình và giải thoát cho một gia đình luôn phải cố tạo ra cái vẻ hạnh phúc, mẫu mực. Em đã không khóc, mà chỉ có một vẻ lơ đãng đến xót xa.
 
Trái tim của tôi lại thổn thức những nhịp điệu mà từ khi xa em tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Tôi đau thắt khi nhìn em buồn, tôi lại có một chút gì đó hân hoan, hồi hộp khi được nhìn lại bóng dáng của người con gái mà suốt một thời tuổi trẻ tôi đã đem lòng yêu. Trong một đêm dài, tôi đã đốt hết bao nhiêu điếu thuốc để đủ tỉnh táo suy nghĩ về tất cả mọi thứ, về em và về người phụ nữ tôi sắp cưới làm vợ. 3 ngày sau, tôi gặp người con gái mà tôi đang chuẩn bị làm đám cưới, tôi xin lỗi cô ấy thật nhiều, mong cô ấy có thể hiểu rằng tôi mới là kẻ có lỗi, và hãy quên tôi đi. Tôi lại lần nữa chạy trốn một người con gái, nhưng lần này là sự chạy trốn trong niềm hạnh phúc, vì tôi biết tôi sắp sửa nắm được bàn tay em rồi.
 
Và tôi đã ôm được em - người con gái tôi yêu vào lòng. Tôi đã có thể ghì chặt bờ vai em khi em khóc, tôi có thể lau những giọt nước mắt khi em buồn và tôi đã có thể tự tin nói với em rằng tôi đã yêu em từ rất lâu, rất lâu rồi.
 
 
Em đã nói tôi thật ngốc vì đã có lúc em rất mến tôi, em chỉ mong chờ 1 lời tỏ tình của tôi nhưng tôi lại chẳng bao giờ nói gì. Em đã định yêu để làm cho tôi cảm thấy ghen mà giành lại em, nhưng thật trớ trêu, tôi không đủ mạnh mẽ để làm điều đó, mà trái lại, tôi đẩy em vào một con đường đầy khổ đau vào nước mắt. Giá như ngày hôm qua có thể quay trở lại, tôi nhất định đã không rụt rè đứng nhìn em đi cùng người khác, tôi nhất định đã không chạy trốn người con gái tôi yêu. Nhưng giờ đây, cuối cùng tôi cũng đã có được em. Giữa cái thành phố xa xôi và rộng lớn này, tôi đã có em, và chúng tôi đã có nhau, tôi sẽ mãi mãi nắm tay em, dắt em đi trên những con đường ngợp nắng và đầy gió mát lành...
 
Nhưng cuộc sống luôn là một ẩn số, nếu như ta giải sai ở bước thứ nhất, thì đến bước cuối cùng ta sẽ nhận ra cả chặng đường mình đi đã hoàn toàn là vô ích, ẩn số mãi mãi sẽ vẫn là một đấu hỏi im lìm và nhức nhối. Em đã đến trong đời tôi, tôi đã bỏ chạy, em lại xuất hiện, và lần này chính em là người bỏ đi.
 
 
Em đã đi xa tôi vào một buổi sáng trong veo như một viên pha lê không tì vết, căn nhà được sắp gọn trật tự đến lạnh lùng, đồ ăn sáng yêu thích của tôi được sắp sẵn trên bàn, và em đi. Những lời cuối cùng trong thư em nói rằng, em không đủ tốt đẹp để có quyền cướp tôi khỏi tay một người phụ nữ khác, em đã là một viên ngọc vỡ, em không muốn dùng mảnh vỡ của mình để đập nát một viên ngọc khác còn đang nguyên vẹn. Em nói tôi xứng đáng có một gia đình trọn vẹn, hoàn hảo và đủ đầy như từ đầu tôi đã dự định. Em đã ra đi mà không biết rằng trong hành trang em mang theo có cả trái tim đang thổn thức đập từng nhịp yêu em của tôi...
 
 
Tôi đã không kết hôn với người phụ nữ đó như em muốn, và cô gái ấy sau này cũng tìm được một người đàn ông phù hợp với mình. Còn tôi, đã bao nhiêu mùa mưa nắng trôi qua, tôi vẫn mải miết đi dưới những con phố có tán cây trứng cá, hái những trái màu đỏ có mùi mật ong ngòn ngọt, để tìm lại người con gái tôi đã lạc mất nơi cuối chân trời...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến