Tôi rất yêu chiếc xe đạp của mình bởi nó đã tặng tôi những kinh nghiệm thương trường đầu tiên.
Đứa trẻ nào cũng yêu chiếc xe đạp đầu tiên của mình. Nó đưa bạn đi đến bất cứ đâu bạn muốn, nó nói với bạn là bạn đã lớn, nó là một người bạn... Năm 14 tuổi tôi quyết định rằng mình thật sự cần một chiếc xe đạp.
14 tuổi, tôi vẫn rất mê đọc truyện tranh, luôn thích thú đọc đến tận trang quảng cáo ở bìa sau. Một lần, có một quảng cáo khiến tôi không rời mắt ra được: người ta tuyển người bán những túi hạt giống cây vườn, và khi bán được một số nhất định thì sẽ được trả công bằng một-chiếc-xe-đạp!
Tôi cẩn thận điền vào mẫu xin bán hạt giống, và gửi tới địa chỉ đăng trong quảng cáo để nhận "hàng" - là một hộp những gói hạt giống, người ta viết như thế.
Những khách hàng đầu tiên của tôi là các cô chú của tôi, ông bà tôi, những người hàng xóm cạnh nhà. Sau đó thì nguồn khách hàng của tôi trở nên khan hiếm. Và khi đọc kỹ lại hợp đồng, tôi mới phát hiện ra rằng tôi sẽ phải “chịu trách nhiệm cho chi phí của tất cả chỗ hạt giống mà tôi nhận - dù bán được hay không!”. Nghĩa là tôi không được phép hồi trả hạt giống, chỉ có một cách là phải bán hết chỗ “hàng”, trả tiền và nhận xe đạp.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng. Tôi đi khắp nơi để bán hạt giống. Có buổi chiều về đến cửa nhà, tôi nghe được câu chuyện của bố mẹ. Mẹ rất thương và lo lắng cho tôi, mẹ muốn trả tiền cho xong để tôi đỡ vất vả. Nhưng bố thì kiên quyết hơn:
- Cứ để nó học hỏi, em hãy để yên cho nó học hỏi! Cứ để xem rồi nó sẽ giải quyết bằng cách nào!
Như thế có nghĩa là: "Nhất định không được đưa tiền cho nó". Tôi thở dài. Giải pháp cứu vãn đầu tiên của tôi là cố tiết kiệm từng đồng tiền tiêu vặt bố mẹ cho, không quên được "món nợ" khổng lồ sẽ phải gửi trả công ty hạt giống trong nay mai. Rồi tôi đi đến những phố xa hơn, gõ cửa tất cả những ngôi nhà có thể, thuyết phục, ngã giá, khuyến mại. Tôi cố gắng hết sức. Và cuối cùng tôi chỉ còn cần 15 đôla nữa.
- Bố sẽ cho con vay số tiền đó - Bố nói, vẻ trầm ngâm – Nhưng nhớ, khi nào con có công việc ổn định, con sẽ phải trả bố 1 đôla mỗi tuần, cho đến khi nào hết nợ.
Thế là, hai tuần sau đó, tôi nhận được chiếc xe đạp hai bánh màu vàng sáng đẹp tuyệt - chiếc xe đạp đầu tiên của tôi. Khi học lên cấp ba, tôi xin làm thêm cho một tập đoàn chuyển tiền quốc tế. Và tất nhiên, bố đã được tôi trả nợ đầy đủ.
Tôi rất yêu chiếc xe đạp của mình. Nó đã tặng tôi những kinh nghiệm thương trường đầu tiên. Nó cũng dậy tôi phải luôn cố gắng đến tận cùng, và tinh thần cố gắng tận lực đó sẽ giúp bạn nhận được sự giúp đỡ từ những nơi bất ngờ nhất. Bởi ai cũng muốn giúp đỡ những người cố gắng.
(theo hoahoctro)
14 tuổi, tôi vẫn rất mê đọc truyện tranh, luôn thích thú đọc đến tận trang quảng cáo ở bìa sau. Một lần, có một quảng cáo khiến tôi không rời mắt ra được: người ta tuyển người bán những túi hạt giống cây vườn, và khi bán được một số nhất định thì sẽ được trả công bằng một-chiếc-xe-đạp!
Tôi cẩn thận điền vào mẫu xin bán hạt giống, và gửi tới địa chỉ đăng trong quảng cáo để nhận "hàng" - là một hộp những gói hạt giống, người ta viết như thế.
Tôi vẫn còn nhớ sự ngạc nhiên, sửng sốt và... hoảng hốt của mình khi nhận được một cái-thùng (chứ không phải là "hộp") đựng đầy ắp những gói hạt giống được gửi đến nhà chúng tôi. Trông như phải đến cả triệu gói vậy!
Những khách hàng đầu tiên của tôi là các cô chú của tôi, ông bà tôi, những người hàng xóm cạnh nhà. Sau đó thì nguồn khách hàng của tôi trở nên khan hiếm. Và khi đọc kỹ lại hợp đồng, tôi mới phát hiện ra rằng tôi sẽ phải “chịu trách nhiệm cho chi phí của tất cả chỗ hạt giống mà tôi nhận - dù bán được hay không!”. Nghĩa là tôi không được phép hồi trả hạt giống, chỉ có một cách là phải bán hết chỗ “hàng”, trả tiền và nhận xe đạp.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng. Tôi đi khắp nơi để bán hạt giống. Có buổi chiều về đến cửa nhà, tôi nghe được câu chuyện của bố mẹ. Mẹ rất thương và lo lắng cho tôi, mẹ muốn trả tiền cho xong để tôi đỡ vất vả. Nhưng bố thì kiên quyết hơn:
- Cứ để nó học hỏi, em hãy để yên cho nó học hỏi! Cứ để xem rồi nó sẽ giải quyết bằng cách nào!
Như thế có nghĩa là: "Nhất định không được đưa tiền cho nó". Tôi thở dài. Giải pháp cứu vãn đầu tiên của tôi là cố tiết kiệm từng đồng tiền tiêu vặt bố mẹ cho, không quên được "món nợ" khổng lồ sẽ phải gửi trả công ty hạt giống trong nay mai. Rồi tôi đi đến những phố xa hơn, gõ cửa tất cả những ngôi nhà có thể, thuyết phục, ngã giá, khuyến mại. Tôi cố gắng hết sức. Và cuối cùng tôi chỉ còn cần 15 đôla nữa.
Đến lúc này, bố hỏi tôi về chuyện kinh doanh của tôi. Khi tôi nói rằng tôi còn thiếu 15 đôla nữa, thì có lẽ bố thấy rằng đã đến lúc cần phải giúp đỡ tôi.
- Bố sẽ cho con vay số tiền đó - Bố nói, vẻ trầm ngâm – Nhưng nhớ, khi nào con có công việc ổn định, con sẽ phải trả bố 1 đôla mỗi tuần, cho đến khi nào hết nợ.
Thế là, hai tuần sau đó, tôi nhận được chiếc xe đạp hai bánh màu vàng sáng đẹp tuyệt - chiếc xe đạp đầu tiên của tôi. Khi học lên cấp ba, tôi xin làm thêm cho một tập đoàn chuyển tiền quốc tế. Và tất nhiên, bố đã được tôi trả nợ đầy đủ.
Tôi rất yêu chiếc xe đạp của mình. Nó đã tặng tôi những kinh nghiệm thương trường đầu tiên. Nó cũng dậy tôi phải luôn cố gắng đến tận cùng, và tinh thần cố gắng tận lực đó sẽ giúp bạn nhận được sự giúp đỡ từ những nơi bất ngờ nhất. Bởi ai cũng muốn giúp đỡ những người cố gắng.
(theo hoahoctro)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét