Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

So fell autumn rain_Vì vậy, giảm mưa mùa thu





Ngày ấy, nhìn thấy mưa tự dưng lại thấy buồn buồn. Còn giờ, mưa cũng chỉ là mưa mà thôi. Tôi hôm nay có còn là tôi của ngày xưa nữa không, để cứ day dứt về một thứ đã vuột mất? 

Cũng đã khá lâu rồi, tôi không còn cái thói quen ngồi thơ thẩn viết những dòng cảm xúc “ngớ ngẩn” nữa.Có lẽ 1 phần vì dạo gần đây tôi bận rộn quá nhiều chăng, bận rộn những công việc, những vui chơi, những yêu đương …

Bất chợt 1 buổi chiều, bị “mắc kẹt” giữa 1 cơn mưa, bỗng thấy nao lòng, nhớ lại… những con người, những kỷ niệm. Nhà văn Nguyễn Đổng Thức đã nói rằng, vào mùa mưa, những nỗi nhớ thường dễ trở về hơn, có lẽ vì cái nóng ấm đã làm những kỉ niệm bay đi, còn cái lạnh buốt lại ngấm sâu vào thịt xương, hay có phải vì những hạt mưa có hình dáng những giọt lệ, dễ nhắc nhở những câu chuyện buồn.

Những khi nào quá mệt vì nghĩ suy, tôi lại muốn ngồi xuống và viết điều gì đó. Viết gì cũng được, nói gì cũng được, miễn là để cho tim mình đập nhẹ dần trở lại. Và tôi vẫn cứ chọn mưa để trút vào biết bao tâm sự nỗi niềm, có vẻ như mưa quả thật là 1 đề tài sẽ luôn được nhắc đến vì tính bất diệt và trường tồn mãi mãi theo thời gian, theo năm tháng…

Cuộc đời vẫn vô tình và hồn nhiên trôi qua, khi lạc giữa chúng sinh những con người vẫn luôn bị nỗi đau, buồn bã và nỗi nhớ dày vò. Tôi sẽ không khóc khi mưa đến, không để những giọt nước mưa mang nặng nỗi buồn, bởi lẽ mưa cũng là khi trời đang khóc. Mưa không có tội, tôi không muốn ghép mưa vào với nỗi buồn, để rồi trút ra, những giọt nước sẽ oằn mình lên và nặng hạt hơn, ...

Ngày ấy, nhìn thấy mưa tự dưng lại thấy buồn buồn. Còn giờ, mưa cũng chỉ là mưa mà thôi. Tôi hôm nay có còn là tôi của ngày xưa nữa không, để cứ day dứt về một thứ đã vuột mất? Có lẽ là không. Thời gian đã trôi qua, quá ngắn ngủi với một đời người, nhưng cũng đủ để tôi nhìn thấy rõ được sự ngu ngốc của chính mình. Tôi còn cả 1 cuộc đời trước mặt, cớ gì phải phí hoài níu kéo một thứ tôi đã biết chắc mình chẳng thể nắm chặt trong tay.

So fell autumn rain mở đầu bằng 1 khúc dạo cello đục ngầu buồn bã, và giọng hát khàn khàn của tay vocal cất lên, theo sau những tiếng trống dồn dập…..

Leaving with twilight though I was chosen
To wander the way in the dakest of nights
Oh, in the summer sun how soon I came to stray
A true damnation, when I turned away

Cứ mãi sống với những ngày tháng xa xưa
Để tha thẩn với những con đường trong đêm đen tối mịt
Ôi, trong ánh mặt trời mùa hè chói chang tôi thật nhanh, lạc lối
Thật đáng nguyền rủa, khi quay lưng bỏ đi

Những tháng ngày… quả thật là những tháng ngày mệt mỏi. Cuộc sống dễ bị căng lên như những sợi dây đàn, và đôi khi giật mình nhìn lại, hoảng hốt vì mình đã sống qua những tháng ngày như thế, đã vượt qua những bài toán tưởng không thể nào giải quyết nổi, rồi lại thở phào vì dù sao mình cũng đã sống tốt, sống để mà không ân hận và nuối tiếc vì thời gian cứ trôi qua.

Tôi sợ những cơn mưa chiều, sợ cái cảm giác tuyệt vọng và cô độc sẽ lại trở lại với chính mình qua những cơn mưa giông ầm ĩ và dai dẳng. Để lại nhớ về con đường cứ sau mỗi cơn mưa giông là ngập nước, những đoá bằng lăng nhạt thếch sau cơn mưa. Để lại nghe những tiếng mưa dồn dập trên mái tôn. Và một mảng không gian ký ức của mưa, và của niềm tuyệt vọng.

So fell autumn rain, washed away all my pain
I feel brighter somehow, lighter somehow to breathe once again
So fell autumn rain, washed my sorrows away
With the sunset behind somehow I find the dreams are to stay
Ôi cơn mưa mùa thu thật ghê gớm, đã gội rửa sạch tất cả những nỗi đau của tôi
Dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, tôi cũng đã cảm thấy tâm hồn mình có chút thanh thản để thử cố sống thêm một lần nữa
Ôi cơn mưa thu dữ dội, đã cuốn trôi những phiền muộn trong tôi
Dù sao đi nữa, với ánh dương chói lọi phía sau, tôi đã tìm thấy giấc mơ là được ở lại



Giá như tình cảm tôi dành cho người ta là một viên thuỷ tinh tôi sẽ cố gắng đập vỡ nó vì thuỷ tinh vỡ vụn là hết phải không?

Giá như những gì tôi nghĩ về người ta là một viên sỏi, tôi sẽ ném nó xuống đáy hồ rồi nó sẽ chìm vĩnh viễn và không ai còn nhớ đến.

Nhưng những gì tôi dành cho người ta không phải là sỏi đá, cũng không phải một trái tim pha lê. Tôi chỉ biết giữ lại nó trong nỗi day dứt không hiểu bao giờ thì đánh mất?
Một năm, hai năm,..., rồi tám năm, chín năm,... thời gian cứ trôi đi. Và ta nhận ra rằng mình vẫn còn tồn tại. Vẫn trong cuộc sống ấy, vẫn thành phố ấy, những con đường ấy, những thân phận con người tuy không giống nhau nhưng lại giống nhau, đau khổ và mệt mỏi với bon chen. Nhưng, tôi đã nhận ra, cuộc đời đâu thế mãi như tôi mong muốn. Vâng, tôi biết là các bạn đang tự nhủ rằng, ôi những gì mà tôi nói nãy giờ có gì lạ đâu, đó dơn giản chỉ là những câu cũ rích mà bất kì ai cũng có thể nói ra. Bạn ạ, những gì bạn biết qua sách vở cho đến khi nó trở thành thực tế lại hoàn toàn khác nhau. Và bạn đã thấy ai ngu ngốc đến mức, chân lý và sách vở thuộc làu làu ra đấy, tiên liệu được những gì không hay sẽ xảy đến với mình mà vẫn nhắm mắt chờ cho đến khi tất cả trở thành 1 sự thật đau lòng không? Haha, tôi chính là cái kẻ mà bạn đang rủa thầm đấy.

Tôi có những người bạn một thời tôi cho là tri kỷ, để rồi một ngày, nhận thấy rõ rằng, họ chẳng cần gì ở tôi hơn một nơi để trút xả vào tất cả những bực bội, xui xẻo hay đơn thuần chỉ là 1 bến dừng tạm thời cho họ mà thôi. Nếu bạn đã thấy cái cách người ta đối xử với một cái thùng rác thế nào thì, haha, thật nhục nhã khi phải thú nhận rằng mình đã bị cái thằng bạn thân thiết nhất “tiếp đãi” thế đấy, mà có khi lại còn tệ hơn. Vì lúc nào, mối quan hệ đáng vứt đi của tôi và hắn cũng được bao bọc bởi 1 danh xưng rất mỹ miều là TÌNH BẠN cả.
So fell autumn rain
Blinded by dawning so you would take me
Further away, away from the fall
Oh, you told me I must never dream again
A true damnation, you left me the pain

Ôi cơn mưa thu dữ dội
Tôi đã mù quáng bởi những hy vọng le lói mà người mang đến
Đã xa lắm rồi, đã rất xa sự tuột dốc đó
Ôi, người đã bảo tôi, rằng tôi không nên mơ mộng chi nữa
Tôi nguyền rủa người, vì người có để lại gì cho tôi ngoài nỗi đau này đâu

Mà nói thật, thì tôi cũng chả tốt đẹp gì sất, tôi cũng chỉ là con người thôi, cũng đầy khuyết tật ra đó. Tôi hay than thân trách phận, nhưng kể ra thì tôi cũng còn vài người bạn khác, nên cũng không đến nỗi cô độc lắm (mà giả dụ tôi là kẻ cô độc thì cũng phải chịu chứ biết làm gì). Vài người để tôi tâm sự, vài người để tôi than thở, vài người để tôi rủ “đi làm vài ly cho mát”, cũng có người là … tất cả với tôi

Khi còn quá trẻ, người ta thường hay vẽ ra cho chính mình những chân dung lý tưởng, đi tìm người ấy, tìm một mối tình. Nhưng thực ra, chẳng hề để ý rằng mình cần bên cạnh một bờ vai để dựa chứ không phải một vị thánh để tôn thờ. Chỉ đến khi nào thấy mình cần lắm một bờ vai, cần một người ngồi bên dù chỉ để im lặng cho mình khóc ngon lành, người ta mới hiểu. Tại sao không dựa vào bờ vai ấy chứ.
Tôi đã tìm ra bờ vai ấy chăng, tôi không dám chắc, không phải tôi không tin tưởng người ta, mà là tôi không tin tưởng vào chính tôi. Tôi có thừa rắc rối để làm cho bất kì ai “liên can” đến mình cảm thấy bức bối, nên lúc nào tôi cũng mang nặng cảm giác tội lỗi là đã làm khổ người khác. Mà nói cho cùng, đã lỡ sống trên cõi đời bạc bẽo này, mọi người cứ xoanh vòng làm khổ nhau mà thôi. Mưa thì buồn. Con người thì cô độc. Trong những khi buồn bã, tôi lại tự an ủi mình rằng, cuộc sống vốn là như vậy rồi, mình phải tự lạc quan lên mà sống thôi. “Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người”. Cái kiếp người mà tôi đã được sinh ra, lớn lên, rồi yêu thương, rồi đau khổ, rồi hạnh phúc, và yêu biết bao cái kiếp người ấy

So fell autumn rain, but all things must pass
Cơn mưa thu thật dữ dội, nhưng rồi mọi thứ cũng phải qua đi

Mưa đang đánh những nhịp âm dồn dập trên tầng lá. Gió vẫn rống một điệu hát buồn lệch tông trên mái nhà.

Tôi rất thích hình ảnh cơn mưa được nhắc tới trong bài hát này, nó có cái gì đó giống như một sự gột rửa, một sự gột rửa đầy triết lý. Bởi PAIN là một thứ gì đó vô hình chứ có hữu hình đâu mà ta có thể dùng tay chạm vào. Thế nên, cơn mưa ấy chỉ phần nào làm dịu mát cái tâm hồn đã chịu quá nhiều mất mát của ta mà thôi.

So fell autumn rain, washed away all my pain
I feel brighter somehow, lighter somehow to breathe once again
So fell autumn rain, washed my sorrows away
With the sunset behind somehow I find the dreams are to stay
So fell winter
Tôi rất thích cảnh vật sau cơn mưa, bởi tôi thấy, cây cối, đất trời và cả con người sau cơn mưa có cái vẻ gì đó tươi mát, mới mẻ. Cũng giống như nhân vật trong bài hát “feel brighter, lighter” sau khi để cơn mưa mùa thu “washed away all my pain”. Nghe đến đây, thì tôi cảm giác, vết thương trong lòng tôi, những thất vọng của tôi về cuộc sống này vẫn còn đấy, nhưng quả thật, là chúng đã nguôi ngoai rất nhiều. Tôi đang tập, đang thử, đang cố gắng, để nhìn đời bằng đôi mắt khác, chẳng phải có câu ĐỜI THAY ĐỔI KHI TA THAY ĐỔI sao ?

Kết: Hôm nay trời rất nắng, dự báo không mây không mưa. Tự dưng trong lòng tôi, những cơn mưa giông ấy lại trở về, không ồn ào, cũng không lặng lẽ. Nhưng hồn tôi, không còn buốt lạnh và nhức nhối. Và lại nghe giai điệu về những cơn mưa chiều, về “một lần yêu đương một đời bão nổi”, và hình như, có ai đó đâu đấy nói với tôi rằng, “giã từ giã từ, chiều mưa giông tới, em ơi em ơi...”(Trịnh Công Sơn)

Bài hát kết thúc bằng những thanh âm tí tách của những giọt mưa, trong trẻo xoa dịu tâm hồn. Thiết nghĩ, ai cũng đã có những ngày sống nhợt nhạt và vô định, nhưng tất cả những thứ dường như phi lý đó đều là quà tặng của cuộc đời. Có những lúc trống rỗng và buồn nản thì sẽ biết quí hơn những ngày sống cuống quít mê say, sẽ yêu hơn những bận rộn lo toan, phải không? Những gì đã xảy ra thì không thể làm lại. Cuộc sống vẫn đợi chúng ta ở phía trước. Tự tin vào chính mình tôi hy vọng mình sẽ vượt qua được tất cả. Rồi hạnh phúc, hy vọng, có thể sẽ mỉm cười với tôi.

So fell autumn rain, but all things must pass

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến