Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Tâm sự ngày mới!

Ngày mới lại đến rồi. Đến như nó vẫn phải đến. Ước gì nó cứ dừng lại ở cái ngày hôm qua thêm xíu nữa, để ngày 21/06 dài hơn cái ngày của trái đất này.



Nhưng tiếc là Anh ko có cỗ máy thời gian của Doremon để quay lại, để được gửi lời chúc tới “nhà báo không thẻ” (nếu có thì anh xin lỗi nhaTâm sự ngày mới!). Em hoạt động lặng lẽ nhưng những đóng góp của Em cho báo chí nước nhà thật đáng kể. Mattronxoe và một số bút danh nào khác vẫn hàng ngày đóng góp những bài viết đầy ý nghĩa và giàu cảm xúc cho các báo, cho các bạn trẻ đang yêu, đã yêu và chuẩn bị yêu. Cảm ơn Em vì đã mang một phần cảm xúc của mình, của Anh vào từng con chữ, để nó như một trang nhật ký của thời đẹp nhất với nhau.
Em lớn rồi mà, 26 mùa xuân phơi phới, 26 mùa hạ yêu thương, 25 mùa thu thu vẫy gọi và 25 mùa đông ấm áp…Vượt qua khỏi cái “tiểu thư” rồi nhỉ…Với Anh bây giờ, Em đã suy nghĩ vượt khỏi tầm của một cô tiểu thư đỏng đảnh mà trong định nghĩa của Anh, tiểu thư không giống thế. Em đừng nhắc đến nó nữa nhé, dù chỉ là một lời an ủi hay là nhắc nhở Anh đi nữa “Em đã lớn rồi”.
Ngay bây giờ đây, Anh thấy cuộc sống ngột ngạt quá. Sức khỏe chưa thực sự ổn định, công việc cứ đầy rẫy ra, thi cử lại đến mùa. Nhưng nếu không tồn tại sự cố gắng nữa thì cũng như đang đánh mất sự hiện diện của mình trên xã hội này. Dù thế nào đi nữa, cũng tự an ủi rằng, nó đang bù đắp cho một thời sinh viên lãng du phiêu bồng. Anh không quan tâm tới em ư? Nếu Ai phát ngôn như thế thì họ sai rồi. Sai ngay từ cái nhìn nhận đầu tiên. Nhưng chỉ nhìn hiện tượng thôi, thì họ đang đúng. Khi mà người mình yêu thương đang từng ngày vượt qua cái bệnh, cái ngột ngạt và ê chề nơi bệnh viện thì mình lại chẳng giúp được gì nhiều. Thậm chí còn mang đến quá nhiều suy nghĩ, trăn trở (Không biết có phải thế không, hihi). Nhưng Em ah, Em vẫn từng nói với Anh đấy thôi. “Chả ai nắm tay được cả ngày đâu Anh”. Đúng, chắc đôi khi cũng phải sống dựa vào “niềm tin một chút”, để hi vọng, để thấy mình bao la.

Một thứ sáu nữa lại đến, một tuần nữa lại sắp trôi qua. Một tuần qua, chưa bao giờ Anh thôi hết ám ảnh, chưa thôi hết suy nghĩ và tự hỏi “Tại sao Em lại đối xử như thế với Anh”. Anh xấu đúng không em…Anh không trách gì cả. Ai cũng có những có quyền được mưu cầu hạnh phúc cơ mà. Hiến pháp chả đã nói thế sao. Vậy mà  mình cứ phải đòi hỏi người ta phải chờ đợi, phải nhìn thấy cái hạnh phúc đó bằng mắt, nghe bằng tai, sờ bằng tay chứ không phải một chút cảm nhận từ tâm hồn nhỉ. Mình sai rồi, sai thật rồi.
Haizzzz, đã 9h rồi, nhanh thật đấy. Anh phải tiếp tục công việc đây….
Chúc Em ngày mới tốt lành. Không buồn, không đau, không suy nghĩ về re-operation và chỉ còn niềm vui, niềm tin ở lại, Em nhé! (attached bài hát “Khát vọng” như một món quà muộn ngày hôm qua) >:D<

Nguyễn Xuân Tiến

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến