Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

Chỉ một phút, cho một đôi, từ một ngày…

Cô ngồi trước mặt anh, cười nhẹ. Nắng chiều thanh thoát đổ lên vai gầy một màu cam bàng bạc. Cô ngồi đó, cơ thể nhỏ bé. Đôi vai rút lại hình thành những đường cong gập ghề. Xương cổ nhô lên cao hơn, đôi cánh tay thu cơ lại càng nhỏ bé hơn.

Khéo!
Mí mắt cô trịch nặng, kéo xuống, xóa tầm nhìn của đôi mắt xam xám vốn dĩ rất trong. Trong đôi mắt cụp mi ấy có gì tương phản nhau?
Giữa thế giới thực của anh và thế giới mơ mộng của cô trong một buổi chiều Sài Gòn *đổ vắng. Hay đơn giản hơn, cô chỉ ngồi đó, nhìn lơ đãng xuống đôi bàn tay gầy gò xanh xao của chính mình, nở một nụ cười nhẹ, thu rút những đường cơ cho nhỏ bé lại trước mắt anh.
Hay là cô chỉ ngồi đó, để mắt anh thẫn thờ vuốt hết mái tóc dài cắt vụng trông lộn xộn.
Hay là hai người chỉ ngồi ở đó, để ngắm nhau và để thiên hạ ngắm hai người vuốt ve nhau qua khoảng không màu tối của bài nhạc jazz thâm trầm kém phần dễ hiểu.
Chắc là, họ chỉ ngồi đó cho hết khoảng xanh xao, cho qua giờ nghỉ trưa của đôi công chức bận rộn.
Chắc là, họ là hai người yêu nhẹ về nhau.
Chắc là, như thế thôi
.
..
…có đúng không?
//
Tôi ngồi bên kia đường, ngắm nhìn cô và anh qua cửa sổ kiếng của cái quán cà phê máy lạnh đối diện. Tôi không nói, cũng không cười. Chắc là sẽ có một vài người hỏi tôi, ngồi xa như thế mà thấy cô ấy cười thì đúng là điên dại. Không phải! Tôi thấy cô cười,trong một phút suy tưởng của tôi. Một phút ấy, nụ cười nhẹ rớt trên giọt nắng chiều kém phai. Chạy theo con gió nhỏ, lai vãng quanh trụ đèn giao thông, đi vòng vèo rồi đáp vào mắt tôi một cách kì vị. Đấy cảm hứng và thi vị.
Phút suy tưởng của tôi biến cô thành một nàng tiên trong những câu truyện cổ. Với vai gầy mong manh, nụ cười mong manh, đôi mắt mong manh và cuộc sống cũng mong manh.
Phút suy tưởng của tôi biến cặp đôi ấy trở thành một câu chuyện. Mà có thể, chắc tôi chỉ nói ra đây, một phút suy tưởng ngắn hạn với đầu óc điêu tàn ý nghĩ. Chỉ một phút, cho một đôi, từ một ngày, với hàng mi rợp bóng.
Tôi gọi cô là Mắt Cụp Mi và anh là Kẻ Mê Muội.
Rồi tôi sẽ kể về câu chuyện của họ trong một phút suy tưởng của tôi thôi. Cứ coi như đó là bình thường của bệnh nhà văn bất thường trong một ngày vô việc.
//
“Thanh Vy anh nhỉ?”
“Thanh Vy? Ý em là sao?”
Anh nhìn cô, nhướng cao mày ngờ ngại. Thanh Vy gì?
“Ý em là, nếu sau này có con gái, em sẽ đặt tên là Thanh Vy.”
“À…ra vậy. Mà tại sao lại là Thanh Vy?”
Anh lại nhìn cô, hiện tròn đôi nhãn cầu màu nâu ẩn dụ. Anh nhìn cái cách cô xoa hai bàn tay vào nhau, vuốt khẽ ngón tay trỏ. Anh nhìn cô ngồi lặng lẽ, sắp xếp các câu chữ trong đầu để trả lời anh một cách gọn gàng nhất. Nắng vẫn ngả bóng trên vai, bạc phếch và nhạt thếch.
“Vì hoa tường vy thì rất đẹp mà màu xanh cũng rất đẹp nữa.”
Cô trả lời. Thu ánh mắt anh vào trong tầm mắt. Cô ngừng cả việc ve vuốt ngón trỏ, để nhìn thẳng anh, chắc nịch và quyết đoán. Cô nghĩ, như thế mới khiến anh tin được, ý cô là hoa tường vy và màu xanh.
“Hoa tường vy…màu xanh…à…ra là vậy.”
“Ra là sao?”
“Là không sao hết!”
Anh mỉm cười, cầm cốc cà phê uống tiếp. Nụ cười như chất chứa một thứ gì đó kì thú mà anh vừa khám phá ra. Một cách tự mãn, anh lơ ánh mắt ra ngoài cửa kiếng. Đường nhựa dài vẫn đổ vắng chẳng thấy ai.
“Không sao hết là thế nào?”
“Ai mà biết được chứ!”
Có đôi khi, Kẻ Mê Muội trở nên ngốc nghếch một cách kì lạ. Nhưng, cũng có đôi khi, Kẻ Mê Muội lại thông minh cực kì. Và, chắc chắn việc mà Kẻ Mê Muội thích làm hơn cả là hành hạ trí tò mò của Mắt Cụp Mi.
Cảm thấy khoái trá và thích thú với những gì mình tạo được, Kẻ Mê Muội sẽ không bao giờ thoát cười một cách tự nhiên. Nếu gắng gượng để không cười khoái trá, thì chắc chắn sẽ cười thật nhẹ. Đủ để tạo sự kì bí nơi con người của Kẻ Mê Muội. Cũng đủ để Mắt Cụp Mi tò mò đến không sao chịu nổi phải nhăn nhó, bỏ dang dở công việc mình đang thích thú là ve vuốt ngón trỏ hay bắt trọn vẹn ánh mắt của đối phương.
“Thật ra…anh nghĩ, Thanh Vy là một cái tên hay và mạnh mẽ. Nhưng, trước khi nghĩ đến việc em sẽ đặt tên con gái là gì, con trai ra sao, em hãy nghĩ đến việc kiếm một người bạn trai cho đàng hoàng cái đã.”
“Ừ. Nhưng anh không thấy, đi sớm một chút có lẽ lại hay?”
“Đi sớm, không hay như em nghĩ đâu.”
Anh lại nhìn sâu vào mắt cô. Đôi mắt cụp mi có màu xam xám của khói. Anh ít thấy mắt xám, chắc cô là người duy nhất anh thấy và nhìn nhận một đôi mắt xám cụp mi thì đẹp và quyến rũ như thế nào. Cô đẹp, cô quyến rũ, cô hay ho, cô dịu dàng, cô nhỏ bé. Đến nỗi, nếu một cậu trai nào, lần đầu biết yêu, mà yêu phải cô, chắc suốt ngày chỉ muốn nhốt cô trong chiếc lồng xa hoa. Chăm cô từng ly từng tí.
Cô đẹp đến độ, anh muốn phá hủy cô.
Bất giác, anh chạm tay vào chiếc nhẫn vàng ở ngón áp út bàn tay trái. Anh nhớ đến vợ anh.
“Anh và chị nhà sao rồi?”
Dường như cô thoáng thấy anh bối rối, xoay vần chiếc nhẫn trên bàn tay thô sần. Câu hỏi quan tâm lại buột ra như một ý thức quen thuộc.
“Ngày mai, là ra tòa.”
“Anh đã kí đơn?”
“Không. Cô ấy kí. Anh chỉ tự nguyện chiều theo cô ấy thôi. Bản thân anh không có quyền phán xét có được kí hay không. Bản thân anh không thể làm cô ấy hạnh phúc thì cô ấy có quyền tìm hạnh phúc ấy với một người khác. Bản thân anh…”
“…cũng rất mong muốn có một đứa con nhưng chị ấy không hiểu?”
Cô lại bắt lấy ánh nhìn của anh dù anh đã cố tình cúi mặt trốn tránh. Anh sợ nhìn cô, vì cô thấu hiểu. Anh sợ nhìn cô thì cô sẽ lại nhìn thấy một con người yếu đuối, cô đơn đến tội nghiệp của anh. Anh sợ, rất sợ. Sợ một ngày, cô cũng như vợ anh, rời bỏ anh vì không thể có được hạnh phúc vẹn tròn. Anh trốn tránh điều sẽ gây tổn thương cho mình bằng một cái cúi đầu.

“Em nghĩ rằng, mọi thứ chưa hẳn đã đi theo nghĩa của nó theo một cách nào đó.”
“Ý em là sao?”
“À, ý em là, đôi khi thân thuộc lại khiến cho người ta không nhìn ra được người bên cạnh của mình nghĩ thế nào.”
Anh ngẩn người. Cô giải thích câu nói khó hiểu của chính cô bằng một câu khác cũng không kém phần khó hiểu hơn.
“Anh vẫn chưa hiểu.”
“À…ý em là…”
Tôi biết, Mắt Cụp Mi không giải thích hết câu nói của cô với Kẻ Mê Muội mà thay vào đó cô gọi tính tiền. Mắt Cụp Mi lần này nở một nụ cười nhiệt tình, thân thiệt với anh, giành lấy phần trả tiền, hứa hẹn (mang tính bắt buộc) Kẻ Mê Muội phải bao cô lại ở một chầu ăn nào đó. Chắc là, cô cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là cơ hội.
Tuy nhiên, các bạn của tôi, cái kết của một câu chuyện đôi khi không hoàn mỹ, nhưng đôi khi lại đẹp một kiểu lạ lùng mà các bạn không biết được. Hằng ngày, tôi vẫn ngồi đó, nhìn ngắm đôi người đó đến quán trong mỗi giờ nghỉ trưa. Họ ngồi ở bàn đó như một lối quen, Mắt Cụp Mi vẫn cười nhẹ, vẫn để nắng gầy gò đôi vai cô nhỏ bé. Kẻ Mê Muội vẫn mê muội, vẫn chênh vênh với nỗi niềm khó tả trong một phút suy tư.
Nhưng, tôi, Kẻ Ngẩn Ngơ ngồi ngắm nhìn họ hằng ngày, một giờ, hy vọng rằng họ sẽ có cái kết tốt đẹp.
Có thể, trên đường đổ vắng, hai con người xa nhau một tiếng Bạn.
Hoặc cũng có thể, trên con đường đổ vắng hướng ngược chiều kia, hai con người vội vã hơn, tất bật hơn với cuộc sống. Quay quắt, và hạnh phúc bên mình một Thanh Vy bé nhỏ dịu dàng có đôi mắt xám cụp mi và mái tóc dài làm nhiều kẻ trở nên mê muội.
Biết đâu được, khi con đường đổ vắng đó ngả về tối sẫm, ồn ào còi xe, họ trở nên nhỏ bé trong cuộc sống xô bồ của vạn vạn con người. Dưới ánh nhìn của vạn vạn Kẻ Ngẩn Ngơ như tôi.
Ai mà biết được chứ!
Sài Gòn, tàn phá thời gian,
17/05/2012
Ozhi~
*đổ vắng: đây là một từ mà tôi viết ra theo tự nhiên mình nghĩ đến vậy. Có thể nói nó diễn tả một buổi trưa vắng người. Nhưng khi một ai đó bước ra ngoài đường nắng sẽ làm đổ bóng người đó dài theo con đường nhựa. Đổ vắng, giống như là Vắng Người Đổ Bóng trên đường.

Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến